Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Trong đại điện của phủ đệ Dương Khai, thiếu nữ kia đi tới đi lui, sờ thứ này một cái, sờ thứ kia một cái, phảng phất như cảm thấy mới la ̣ với hết thảy mọi thứ.    

 

Đám người Dương Khai đứng ở phía dưới, không dám thở mạnh một chút nào.    

 

Tuy rằng Thiên Nguyệt Ma Chu này trước đó có nói sẽ không giết hắn, nhưng ai mà biết được yêu nữ này có giữa đường đổi ý hay không? Nếu thật sự động thủ, vậy thì không ai có thể đỡ nổi ba chiêu hai thức của nàng ta.    

 

Trần Nguyệt bỗng nhiên từ bên ngoài chạy vào, thấp giọng nói: "Đại nhân, mấy vị đương gia của Xích Tinh cầu kiến."  

 

Khi Thiên Nguyệt Ma Chu dẫn theo Dương Khai đám người trở về Tinh Thị, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Trong Tinh Thị bỗng nhiên xuất hiện tồn tại kinh khủng như Thiên Nguyệt Ma Chu, đám người Trần Thiên Phì sao có thể ngồi yên được? Tất nhiên là phải tranh thủ thời gian đến đây cầu kiến.    

 

Dương Khai ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Nguyệt Ma Chu.    

 

Thiếu nữ phất phất tay: "Bảo bọn hắn cút đi." Nàng ta lúc này có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.    

 

Trần Nguyệt rụt cổ lại, cung kính lui ra.    

 

Thiếu nữ rốt cuộc dừng chân, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, mỉm cười nói: " Thi thể của Đại Lang đâu?"    

 

"Đại Lang?" Dương Khai ngạc nhiên, Đại Lang gì, Đại Lang nào cơ chứ?    

 

"Ngươi đã giết hắn a?" Thiếu nữ hỏi lại.    

 

Dương Khai lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng khoát tay, ném một bộ thi thể không đầu ra ngoài, chính là thi thể của đầu Bọ Ngựa bị hắn chém chết hơn hai năm trước trong Tinh Thị của Kiếm Các, chỉ có điều phần đầu của gia hỏa này đã bị Thương Long Thương đâm bạo, chỉ còn dư lại nửa dưới thân thể.    

 

Bởi vì đầu Yêu tộc này thực lực không tệ, hai thanh đao tí kiên cố  

 

sắc bén, là tài liệu tốt để chế tạo bí bảo, cho nên Dương Khai một mực giữ lại thi thể của hắn.    

 

"Đại Lang đi theo ta nhiều năm, là ta giáo hóa hắn, khai mở linh trí cho hắn. Mặc dù hắn đã chết đi, nhưng ta vẫn muốn thu hồi thi thể của hắn, ngươi không có ý kiến gì chứ?" Thiếu nữ nhìn qua Dương Khai hỏi.    

 

"Không dám!" Dương Khai ngoan ngoãn vâng lời, trông rất đàng hoàng, hắn nào dám nói một chữ "Không " vào lúc này cơ chứ.    

 

Thiếu nữ gật gật đầu, khoát tay, thu hồi thi thể của đầu Đường Lang kia, rồi xoay người ngồi vào chỗ vốn thuộc về Dương Khai. Nàng ta nhếch chân lên bắt chéo chân, bàn tay chống đỡ khuôn mặt, có hơi lười biếng nói: "Bản cung Chúc Cửu  m, chân thân là thứ gì thì các ngươi cũng đều đã thấy được."    

 

"Bái kiến Chúc tiền bối!" Dương Khai liền vội vàng hành lễ, đồng thời nháy mắt ra dấu cho mấy người Lô Tuyết cùng Nguyệt Hà.    

 

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nữ nhân này là Thiên Nguyệt Ma Chu, cho nên lấy họ Chúc ư?    

 

Thiếu nữ khanh khách cười khẽ, nhìn chằm chằm Dương Khai rồi nói: "Bản cung lần này rời núi, là đặc biệt tới tìm ngươi."    

 

Lời này vừa ra, Nguyệt Hà lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Khai,  

 

khuôn mặt hiện lên vẻ cảnh giác.    

 

Dương Khai kỳ quái nói: "Tiền bối biết ta sao?"    

 

"Trước kia không biết, bây giờ biết." Chúc Cửu  m cười khẽ.    

 

Dương Khai cau mày nói: "Tiền bối tìm ta là vì việc gì? Nếu là vì báo thù cho vị Đại Lang kia thì tiền bối hẳn là đã sớm động thủ rồi."    

 

"Tất nhiên là không phải vì báo thù cho Đại Lang, nếu không thì ngươi đâu còn mạng đứng ở đây? Bản cung tới đây là muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện, nếu như chuyện này thành công, vậy thì mối thù ngươi giết Đại Lang liền xóa bỏ, bằng không ta sẽ hảo hảo thanh toán với ngươi."    

 

Dương Khai im lặng nói: "Tiền bối muốn ta hỗ trợ việc gì?" Sự tình nàng ta làm không được, mình có thể làm được sao?    

 

"Đến lúc đó ngươi tất nhiên sẽ biết thôi, bây giờ biết cũng vô dụng, việc ngươi bây giờ cần làm chính là mau chóng tăng lên thực lực của mình, càng mạnh càng tốt. Trước khi ngươi giúp ta làm xong việc kia, ta sẽ ở chỗ này, cho nên ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn." Chúc Cửu  m xoay chuyển ánh mắt, nhìn Nguyệt Hà cùng Lô Tuyết một cái: "Hai người các ngươi đi theo ta, bản cung cần hạ nhân để sai sử."    

 

Nguyệt Hà chán nản!  

eyJpdiI6IlhpUnBRanpCRlwvRDQ1dHJpVEJYNGtBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRFUmJHTFVtVG1OazBcL2djQktLXC9TMXMwS2gwXC85dU5Ud0hXN2k5V0s4bU94ZWV4ODB2NFhvNlZ6eHpxazRRc3giLCJtYWMiOiI4NmRlZWJkN2RmNzc5MDBlZTNhOTBkZmFiYmQ0Zjg3NGFmODk4ZWMxNTYzM2RhZTdmNTZkMTI5NjFmZGJjNWUwIn0=
eyJpdiI6ImJGd0QxVHpnczFnS3ZLS0xkdlB6M1E9PSIsInZhbHVlIjoiZTZGenFWRnl2ZlwvREdRQkI5ZlRrd0xQNkFVajVYUEJwTzVQTTd1aXh4RnBcL2NiUk1MVkdZaVJZZXdvU2pBU1AxVzVGU1ZnTzU3YTNaVjI0OW5ib05rT3liaERpOG1DUU5vT05KSEVCUklFbFBcLzluRDAxR3ZtYmtSVGpiYUpibU1ocVZjRjErRmVySnFMQlh2YTU0SE1wUUtiXC9MV2UrczZTTnBWdWY0Y3lIbmxYRUNKZzF6UkczcEtFVWV3MENjeUdNaUF6SWJ0NWdVZjJJSFRQMVMzbThScnNhdW5RTG1FWXJPYWUxU0pZVlNxaEpNK0tkalVlSWhcL3lyQndsNkZOVjdCMldPUmI1bVVYWlJobnlqeWpYbzRETEl1d3FzM1hxQ1BudTdQeXl1VWFtRk9jMFVNQ2haNWk5UzZOOVVXY0ZiMjRLYUtvcjh3VGZwaVwvTGdBamdZT2h6M2gyQlF0N1Z5d0Q0NVBXdUoyVkV2ZExIM3JqeGVyZnFDSTdSSkI2SHFWTGlSdGpMOGxRQ0xxNlwvZEFHZHkwSEFIQlwvZUtLSFFnbWNPS2hNa3pFMW03Z3REa0o3TWNWQ3owWnRRd3RjY2xcLzhhME03cnpEbEErdTAyQ1h4dTZ4R2VURTRZTER4Vm5oWERiek5XNmtPMUlKcnAxYU5yYVwvalI4TExmenltOHhoTFc0T3JLWStCYUNNYnlJWjhSXC9YNWk1YWtWU1JGXC9oZFwvT0dyVTY0aHFSbkpTeW85Mm5CSTh4ZENmVnd6b3ZCMm1aSEpCalZVM29GVFV6YWZITG1YV2RTNmxnTTFxbVpBOUJ4YmJmczFjM0dFVjNlZDlaR3FSMGwxWHQ4dHZrZmFNWHk0SmFJNFwvTzlTdUN1WmowRFZjVEhpa1hDZ0pHN1VYVU44RUdOYmFyRmZaNkpQMnhMRmRTb2NZQ1IxdGJkcGFUdFcwdjVOT2RhZ1RmeWxrSm9haTd0eGVpVFwvcmtWNEtwWEJsUVREYkhON2xOTXh4RE1SQ3lVM0lFOU5JdlFpcDM5MzNMMjNZWUxObFVLdkNUdz09IiwibWFjIjoiNzA2YjdlMTYzZGI0ZWIyNGMxYzllYjhiZjRkOWM0Mzg5OGI3MWUzMjljMDVkNmMyNWU5YzQ4ODNjOWExYmUzOSJ9

Chúc Cửu  m thật sự ở lại trong phủ đệ, tuyển chọn phòng ngủ tốt nhất, nơi vốn là chỗ ở của Dương Khai.

Ads
';
Advertisement