Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Dù cho mình thi triển toàn lực thì e rằng cũng sẽ không thể cầm chân được bọn hắn quá mười lăm phút.    

 

Nhân số trong phủ đệ tương đối nhiều, ngoại trừ mấy người của Đại Nguyệt châu, Nguyệt Hà, Lô Tuyết và Trần Nguyệt ra, còn có gần 40 người của Quách Tử Ngôn, ngoài ra còn có Địa Long và Xích Giao đang ở ngoài thành.    

 

Dương Khai vừa đưa tin cho Địa Long và Xích Giao mau mau trốn đi, vừa thu những võ giả không tới Khai Thiên cảnh vào trong Tiểu Huyền Giới.    

 

Tiểu Huyền Giới tự thành một phương thiên địa, dung nạp Đế Tôn cảnh thì không có vấn đề gì, nhưng Khai Thiên cảnh thì lại có Tiểu Càn Khôn trong cơ thể, cho nên Tiểu Huyền Giới căn bản là không có cách nào tiếp nhận được sự tồn tại của Khai Thiên cảnh.    

 

Sau một phen bận rộn, bên người hắn chỉ còn lại có ba vị Khai Thiên cảnh là Nguyệt Hà, Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn.    

 

Dương Khai thôi động lực lượng bao trùm lấy ba người này, chợt tế ra Không Linh Châu, kích phát uy năng của Không Linh Châu, sau  

 

đó biến mất tại chỗ trong nháy mắt.    

 

"Tiểu tử thúi kia muốn bỏ trốn?" Thiếu nữ kia đang tranh đấu không ngớt với Côn Sa nhưng vẫn còn nhàn tâm chú ý tới động tĩnh của Dương Khai, chỉ thấy nàng há miệng ra, phun ra một vật từ trong miệng, trong nháy mắt biến mất vào hư không.    

 

Ít lâu sau, ở một nơi nào đó cách Tinh Thị mấy trăm dặm, một cái lưới lớn đột nhiên xuất hiện. Trong cái lưới lớn kia, bốn người Dương Khai, Nguyệt Hà, Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn không thiếu một ai, đều bị bắt vào trong cái lưới đó, biến thành thực chất rơi xuống mặt đất.    

 

"Hỗn trướng!" Dương Khai vừa giận lại vừa kinh, trước đó khi xuyên thẳng qua hư không, bọn hắn đã bị Côn Sa phá hư, làm cho hắn và đám người Từ Chân thất lạc nhau, bây giờ khi hắn xuyên thẳng qua hư không thì lại bị thiếu nữ kia làm hỏng chuyện tốt, lần này còn ác hơn, trực tiếp bắn ra một cái lưới lớn phá vỡ hư không, gom hết bọn hắn vào trong lưới.    

 

Đây là thủ đoạn ly kỳ đến cỡ nào, thực lực của thiếu nữ kia, e rằng đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, chỉ có điều bởi vì pháp tắc đặc thù của Thái Khư cảnh nên mới không thể thi triển ra hoàn toàn mà thôi.  

 

Đưa tay bắt lấy lưới lớn, dùng sức xé rách, vậy mà hoàn toàn không có chút phản ứng nào.    

 

Tâm tình của Dương Khai chợt trầm xuống, thân thể Bán Long của hắn có lực lượng khủng bố đến cỡ nào, thế mà lại không làm gì được cái lưới lớn này. Không chỉ như thế, cái lưới này còn đặc biệt dính, vừa dính lên trên tay thì liền không thể vùng vẫy thoát ra được.    

 

Tâm niệm vừa động, Kim Ô Chân Hỏa hiện lên, thiêu đốt cái lưới này, thế mà cu ̃ng đốt không cháy.    

 

"Đây là cái lưới gì!" Nguyệt Hà sợ hãi kêu lên. Nàng cũng đang ra sức giãy dụa, nhưng lại không thể nào thoát ra được, nàng càng giãy dụa thì lại càng bị dính chặt vào trong lưới hơn.    

 

"Giống như là mạng nhện!" Lô Tuyết chau mày.    

 

"Mạng nhện!" Dương Khai trong lòng khẽ động, nhìn lại về phía chiến trường bên kia. Hắn vừa mới nhìn sang, liền nhìn thấy Côn Sa hơi lắc người, biến ra chân thân ngàn trượng, chính là một đầu cá mập to lớn che đậy thiên địa.    

 

Thiếu nữ kia cũng thân hình nhất chuyển, ngay sau đó liền biến thành một cự vật khủng bố, to lớn như một tòa thành trì khắc sâu vào trong tầm mắt của Dương Khai.    

 

Đó là một con nhện vô cùng lớn, tám chân đáp xuống đất, toàn thân  

 

màu bạc, sau lưng có một ấn ký hình trăng khuyết!    

 

"Thiên Nguyệt Ma Chu!" Dương Khai thất thanh kinh hô, yên lặng nhìn qua bên kia.    

 

Lô Tuyết nhịn không được mà che lại cặp môi đỏ, Nguyệt Hà cũng từ bỏ giãy dụa, vẻ mặt đắng chát.    

 

Thì ra là nàng!    

 

Dương Khai rốt cuộc hiểu được, chẳng trách thiếu nữ kia trước đó có nói đã nhìn trúng hắn từ mấy năm trước, thì ra căn nguyên là do lần chạm trán trong Tinh Thị của Kiếm Các.    

 

Lúc trước khi ở trong Tinh Thị của Kiếm Các, tại thời điểm Dương Khai điều tra thi thể của các chủ Kiếm Các đã phát hiện ra trên ngực hắn có ấn ký của Thiên Nguyệt Ma Chu. Lúc ấy ấn ký kia bộc phát, biến thành bộ dạng của Thiên Nguyệt Ma Chu tràn ngập trong tâm linh của Dương Khai, lúc ấy hắn phải dựa vào oai lực của Thánh Long thì mới có thể phá giải được.    

 

Lúc đó Dương Khai cũng từng cảm thấy có một đôi mắt nhìn chăm chú mình từ một nơi sâu xa, bây giờ nghĩ lại, hẳn là khi hắn phá vỡ ấn ký kia, Thiên Nguyệt Ma Chu bên này đã có cảm ứng.    

 

Sau đó nàng ta đã phái đầu Bọ Ngựa kia chạy tới bắt hắn, kết quả đầu Bọ Ngựa kia bị hắn giết chết.  

 

Dương Khai vốn cho rằng sự tình kia đã qua đi, ai ngờ sau hơn hai năm, bản thân lại gặp được chính chủ!    

eyJpdiI6InRtRlozTEFQNG02dit3WGtQK2JGVHc9PSIsInZhbHVlIjoiUjhyZkxYOWJVdlV5XC9UZFgxem5kWVppXC9sTXBRaTJ5ZUxCYVBSKzc1eTJka1FJYkdXQzd2S3gxSFlMRjkraEZUIiwibWFjIjoiNzk5MWRiOTE1ZGQzNzQ5MDk4Zjg1NjZjNzVjOGE1MzE3YWQyNzI2ODMyMTZiODA5MTkwOTg1YmU5NDI0NjEwYiJ9
eyJpdiI6IjErOENocHArTzNybzJuTTJYYXVsWGc9PSIsInZhbHVlIjoiMDVTeXAwUnFLME1ZWEh4Y3JtUGdTamxDNWJCWEY4V1FHMDFoVFBTbTNpbm1BcVlidno1NUxBOWFGVE5xa2l2b1pBcTNzdnhiSXI4Y2lMeEJ2d0piNzUzWUl1QTRZajliaVRjVThcL1FHOWphMHpvaUt1STRTc1pCZ2syMENqbE9HZHdIZjBrMStVV0NHTlwveUx1Y0FOY3h4NGhTSzR5SVYwWDhnOU1YRXhiRzdObnFockNaaWVhaldOWWVEbXhHck4zZzJWRUJtenU0WWc2eDZxUUpZN0pmREp5cTR6bWJLZ1wvaDVDOEIwMlo2YnFLRzlQZ3VmeHZFRzExSFNSdlZMZk9USWtta3cxVkxsWndKRFBOdCtiSXpHekY2a0ZRbURrOVh0ZEdLQnN1clJpWHJJM0pQUU5UckplNGtcL1d5a3hvb0J0a2syTlVZT1JwcGFQaHFCcmpPRUtZQzF6dmVvMGVwVzZ3a1dvY1lhYThKUU5GZVNVSVE2azg3Z2JYVzAxY3g3K3NIeDZhWUNPcUxPUGNvMnJsQyt0TnhWV2h2Uk5ib0FQdGRpTVwvT2lGbFwvSHpcL0wyS29tdzdndlNnaDJBK05uZzRFSUZDMzg1T01EYm5JeCtUNGpia0szVmo3TEJ0N01aUlB6NVFkcjdybEc4VGhUZVE3VW1kWEl0VVhDcGhwVmtDdzBRcEw5NEVyRDJWaEl4Ylwvdk5UWmprOWZseHRcL0NZbFkxNGtuTHVVWFB2XC9XVVlJNzNCWGFCb2FkMVZEa0FSeTRxaG5tamJyRGhwc2ZsVXROdk5DVFU4YzNOMERFeEY2SkxqdFhKSlhadDhrUFVcL05hZXIrOVwvaXFoUnUzNXNIRDNmUnA4ZVpOeEk1dW5TdzA1WXp0ekNtaU5wcHF2d1RXV0g5Y1NpZ009IiwibWFjIjoiNzg0MWI5NTkyMjY5MWU5Y2JmZDA5MzM5N2I0MWEyMWE5Mzg2ZDcyOWUwYzNkOTUxNTNlNDZjZTg0NTBmMDE3OCJ9

Đầu Côn Sa kia đến đây tìm mình, ắt hẳn cũng không đơn thuần là bởi vì Băng Phách Hàn Nguyệt Châu, những Thánh Linh này rốt cuộc đang mưu đồ thứ gì vậy?

Ads
';
Advertisement