Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 Uy nghiêm Thánh Linh tràn ngập, phong thiên tỏa địa, hiển nhiên là vì Côn Sa trước đó đã từng thấy hắn thi triển không gian thần thông nên mới cố ý nhằm vào, tránh việc lại để cho hắn chạy trốn.    

 

 

Khi đại thủ kia vồ xuống, Dương Khai chỉ cảm thấy toàn bộ thiên địa bị che lấp, trước mắt không thấy được nửa điểm quang minh. Hắn khẽ quát một tiếng, toàn lực thôi động lực lượng đạo ấn, một vầng mặt trời ầm ầm xuất hiện sau lưng hắn, rồi từ từ dâng lên.    

 

Kim Ô Chú Nhật!    

 

Thần thông pháp tướng vừa ra, Dương Khai rốt cuộc thoát khỏi lực lượng trấn áp kia. Bất quá còn không đợi hắn kịp phản kháng, chỉ thấy ở bên trong phủ đệ, một ngón tay trắng nõn đột nhiên lăng không điểm tới.    

 

Vô thanh vô tức, ngón tay kia va chạm với chưởng pháp của Côn Sa, Côn Sa lảo đảo lui lại, hung uy bị phá vỡ trong nháy mắt.    

 

"Hửm?" Côn Sa giật mình, cúi đầu xem kỹ, ánh mắt dừng lại trên người của một thiếu nữ, ánh mắt không khỏi co rụt lại: "Sao ngươi lại ở đây?"    

 

Thiếu nữ kia cười khanh khách một tiếng: "Ta còn đang muốn hỏi đây, ngươi không ở trong biển gây sóng gió afmaf chạy tới nơi này  

 

để làm gì?"    

 

Dương Khai ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cách đó không xa, cô tỳ nữ mà Nguyệt Hà vừa mới thu đang chắp tay sau lưng, mỉm cười đứng ở một bên, ngẩng đầu đối mặt với Côn Sa.    

 

Nguyệt Hà cũng hơi trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn qua.    

 

Thiếu nữ này, đương nhiên là nữ tử mà Dương Khai trước đó đụng phải. Vừa rồi hắn đã cảm thấy nàng ta có hơi cổ quái, bây giờ xem ra, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, có thể nhẹ nhàng phá vỡ một kích của Côn Sa, thực lực của thiếu nữ này chỉ sợ là tương đương với Côn Sa.    

 

"Đây thật sự là hạ nhân mà ngươi thu ư?" Dương Khai nhỏ giọng hỏi Nguyệt Hà.    

 

Nguyệt Hà phát mộng, vô thức gật gật đầu.    

 

"Hạ nhân này đủ dọa người!" Dương Khai nuốt nước miếng một cái.    

 

Trên bầu trời, Côn Sa đảo đảo tròng mắt, cười hắc hắc: "Ta tới đây vì cái gì, ngươi còn không biết sao?"    

 

Thiếu nữ khẽ cười duyên: "Nói vậy là ngươi muốn cướp người của ta đúng không?"    

 

Côn Sa sầm mặt lại: "Ngươi cu ̃ng nhìn trúng tiểu tử kia?"  

 

"Ta đã nhìn trúng hắn từ mấy năm trước, Côn Sa ngươi tới chậm." Thiếu nữ mỉm cười nói.    

 

"Cũng chưa chắc." Côn Sa lắc đầu: "Thắng làm vua thua làm giặc, nếu như ngươi và ta đều nhìn trúng tiểu tử này, vậy thì phải xem xem thủ đoạn của ai lợi hại hơn."    

 

Thiếu nữ thản nhiên nói: "Côn Sa, chớ có tự rước lấy nhục, nếu như là ở trong biển, bản cung có lẽ còn kiêng kị ngươi ba phần, nhưng khi ở trên lục địa, ngươi không phải là đối thủ của bản cung."    

 

"Không đánh qua thì sao có thể biết được?" Côn Sa hừ lạnh, đánh ra một chưởng xuống phía dưới, một thân lực lượng biến thành chưởng ấn to lớn, bao phủ lấy một nửa Tinh Thị.    

 

"Ngươi muốn chết!" Thiếu nữ giận tái mặt, nhấc chưởng nghênh tiếp, một tiếng oanh oanh thật lớn vang lên, làn sóng xung kích kinh khủng khuếch tán ra khiến cho kiến trúc trong Tinh Thị sụp đổ một mảng lớn, võ giả cũng tử thương không đếm xuể.    

 

Tiếp xong một chưởng này, thiếu nữ phóng lên tận trời, trong khi tên Côn Sa kia thì lại lung lay thân hình một chút, lui lại mấy bước, thầm nghĩ tranh đấu với yêu nữ này trên lục địa quả nhiên là có hơi thiệt thòi, bất quá nếu như đã tới mà không đánh qua một trận thì sao hắn có thể cam tâm thối lui được.  

 

Hai người đại chiến cùng một chỗ, trong lúc nhất thời đánh nhau đến mức thiên băng địa liệt, đất rung núi chuyển.    

 

Trong Tinh Thị, vô số võ giả tranh nhau chạy trối chết, sợ hãi bị dư ba lan đến. Sắc mặt của mấy vị đương gia Xích Tinh cũng biến thành màu vàng đất, hoàn toàn không biết Xích Tinh rốt cuộc đụng phải tôn Tà Thần nào đây. Từ khi bọn họ tiến vào Thái Khư cảnh, lúc nào cũng gặp chuyện bất lợi, đầu tiên là bị Dương Khai giày vò, suýt chút nữa đã tan rã thành từng mảnh, mấy năm này chưa bồi dưỡng được bao nhiêu, vậy mà lại có hai tôn tồn tại khủng bố như vậy tới đây.    

 

"Nữ nhân này cũng là Thánh Linh!" Nhìn thấy thiếu nữ kia và Côn Sa chiến thành một đoàn. Dương Khai thầm cảm thấy kinh dị, chỉ có Thánh Linh mới có thể đánh nhau ngang ngửa với Côn Sa, thậm chí còn chiếm cứ một tia thượng phong.    

 

Có điều hắn cũng không biết nữ nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao lại tiềm phục trong phủ đệ của mình như vậy.    

 

Đúng vào lúc này, tất cả mọi người đột nhiên vây quanh phủ đệ, Dương Khai giật mình một cái, quát khẽ: "Đi đi đi, đi nhanh lên."    

 

Tai bay vạ gió, mặc kệ thiếu nữ và Côn Sa kia rốt cuộc ai thắng ai thua thì hắn nhất định cũng sẽ không có cuộc sống dễ chịu. Hắn vốn còn muốn nhờ Từ Chân đến bố trí đại trận, để phòng vạn nhất,  

eyJpdiI6Im5UVFl3cTlOcWZndXRqVEJYMmYyZkE9PSIsInZhbHVlIjoicW1ORW5yVG5hczB1a1BISzhtUWlpWmFEZ3NYMXFneFdUbHVhczNkOWxRSlZuTklDb1ZqNUJvS0dJeTRIRVFveiIsIm1hYyI6IjU2MmI4MDZlOGEwZmJiYmZiN2M5OTU0NGYzZjU3YjU5ODJhMTYwMjkwOTY5ODZjOGUzNGEwMDg1MTc5N2JmYTEifQ==
eyJpdiI6IlJUWHNCZHBQbmxpYzFGZlhObVwvQWl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVQemI0UXNWYWZEQTJ5U2tneVI2SkdcLzVBS0kyQ1wvazczbmJCR1h5ajZEVkg2aGJCbDhPTGhzN2d2Q3I2d2RMWlRHcTQ5Z0hYYTJCVEFMVnZ3Q1AyOGl0VFFCTkpYRW1XTWRuSENEVjFUUkZKYkhcL3FDa3ZtN0VcL25mSFFXSmN3VGsyV3dNU25lRU5Oeks2MWFoV05FN2FlVTdHdUFkXC9EVEs3a1ZTNUVpV2tjSGNuNVNyQ3kxR29HOFpqd25qZlNsVkRsblRNS3VoRkViYit1XC96Und3aWtZN3BwTEg3dmhlWSt6OUNDSnRcL2YwRmxGd1V0RHpaQk1KNitid1o2STZ2ajNYRDFDZTVSY29IaHFJQzdxQmZ5akZlVXJZMktWbUNSV1hLc0o3Q2orR1JtaEpFZWdhVG4yMTRucEJXRWQwdlVyS2pJM3g3dUhwc1ZHb01hdVg2N1c5M0JSY1pMRTJMeEV4MHNyVlQ0dDdUemMza1h2RTFwWmdEVWNYcnlhcWZyWitwVnNwcFM0NlVCTE02Y0NsSklKeWtjZ2wyUnliV0xmTUc5SjNRbEhCSk52SlR3b2srVVRIUFZDaTBlWWVOa21zcWlrMFJoeDlNa2lwQmE1aFwvXC9WajlheDFibnhYR2lmMTE5TXpqQzBBPSIsIm1hYyI6ImQ3MTcyN2IwYzAzZmVhZjUzZmE0YmRiOTI2N2Q3Nzg2Yzg4OGNjYWI5NDY2MTVmNTQ1NDI5Y2QzZDg0MWNkZmUifQ==

Ads
';
Advertisement