Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Bên trong sơn động trong một khu rừng, có hai đạo nhân ảnh đang ngồi khoanh chân cách nhau hơn mười trượng, sơn động không phải quá lớn, bất quá lại rất sạch sẽ, hơn nữa còn vô cùng kín đáo.    

 

Sau khi rời khỏi Tinh thị của Kiếm Các, Lư Tuyết liền dẫn Dương Khai đến nơi này, nơi này cách Kiếm Các bên kia mấy trăm dặm, cũng không phải là quá xa. Nàng cũng đã từng thấy qua sơn động này trước đó, cho nên một đường đi tới đây cũng khá là xe nhẹ đường quen.    

 

Hai người đều ngồi yên lặng chữa thương, thời gian trôi qua, im ắng yên tĩnh.    

 

Nghiêm khắc mà nói, khi hai người dìu dắt nhau một đường đi từ Tinh thị bên kia tới đây cũng không trao đổi gì nhiều. Dương Khai cũng không hỏi Lư Tuyết vì sao lại làm như vậy, tại sao lại không thư ̀a dịp ra tay với mình, tại sao lại không báo thù cho đồng đội đã chết.    

 

Tâm tư của nữ nhân vô cùng khó đoán, đoán đi đoán lại chỉ khiến cho mình to đầu, cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ như vậy chứ.    

 

Trước sau bất quá ba ngày, Dương Khai mở ra hai mắt, một thân khí tức triệt để khôi phục lại, chỗ ngực bụng bị xỏ xuyên qua về cơ bản cũng đã khỏi hẳn.    

 

Hắn có thân thể Bán Long, khả năng khôi phục vốn cường hãn đến cực điểm, bên trong đạo ấn hiện tại lại còn ngưng tụ lực lượng hành Mộc của Bất Lão Thụ, giúp cho năng lực khôi phục của hắn tăng thêm vài phần. Có thể nói chỉ cần không phải là thương thế trí mạng gì đó, vậy thì hắn chỉ cần tiêu tốn một chút thời gian là có thể khôi phục lại được.    

 

Chậm rãi đứng dậy, trong cơ thể truyền ra một hồi âm thanh đùng đùng như rang đậu, thoáng thư giãn gân cốt một phát, Dương Khai chỉ cảm thấy trạng thái tinh thần của mình vô cùng tốt.    

 

Trận chiến với đầu Bọ Ngựa kia tuy gian khổ, nhưng có thể làm cho hắn nhận thức được điểm chưa đủ của bản thân, có thể nói là cũng rất có thu hoạch.    

 

Quay đầu liếc nhìn sang bên cạnh, Lư Tuyết vẫn còn đang chữa thương, khí tức vẫn phù phiếm như trước. Thương thế của nàng  

 

cũng không dễ khôi phục như vậy, di chứng do bị Kim Ô Chân Hỏa đốt cháy không thể nào xóa sạch trong một khoảng thời gian ngắn được.    

 

Chậm rãi lắc đầu, hắn đã không còn muốn giết chết nữ nhân này nữa.    

 

Tầm nửa ngày sau, Dương Khai đi ra khỏi sơn động, thoáng phân biệt phương hướng một chút, sau đó phóng lên trời.    

 

Ba ngày sau, Lư Tuyết mở mắt ra, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy nơi này chỉ còn lại một mình nàng, đã không thấy bóng dáng Dương Khai đâu nữa.    

 

Bất quá mặc dù Dương Khai đã rời đi, nhưng nàng lại phát giác được trong sơn động có thêm một vài trận pháp được bố trí đơn giản, có loại che lấp khí tức, có loại giúp che dấu hành tung. Những trận pháp thô thiển này, ắt hẳn là do Dương Khai trước khi đi lưu lại cho nàng.    

 

Giật mình trong chốc lát, Lư Tuyết một lần nữa nhắm mắt, điều tức tu dưỡng.    

 

Bên ngoài Tinh thị của Xích Tinh, một đạo lưu quang vạch phá đường chân trời rồi từ tốn đáp xuống. Các đệ tử phụ trách giám sát động tĩnh ở bốn phía và bảo vệ đại trận của Tinh thị khi thấy thế thì  

 

đều thất kinh, lập tức chuẩn bị thúc dục thủ hộ đại trận. Ai ngờ bọn hắn lại phát hiện ra, người xông tới kia thế mà lại là Dương Khai, trong lúc nhất thời liền cảm thấy tay chân lạnh buốt, đông cứng ngay tại chỗ.    

 

Tên sát tinh này. . . Trở về rồi!    

 

Trước đó ở bên ngoài Tinh thị, Dương Khai dùng sức một mình mình đại phá kiếm trận của Kiếm Các, tiêu diệt Lôi Quang. Mấy vạn người bên trong Tinh thị đều đã trông thấy ro ̃như ban ngày, sao còn không nhận ra bộ dạng của hắn cơ chứ?    

 

Mấy vị đương gia của Xích Tinh thấy lợi tối mắt, vứt bỏ Dương Khai tại thời điểm nguy nan nhất, chuyện này không thể nghi ngờ là đã đắc tội hắn một cách vô cùng nghiêm trọng. Trước đó đông đảo đệ tử của Xích Tinh đều cảm thấy hoảng loạn, không biết bao nhiêu người lo sợ Dương Khai sẽ trở về tính sổ nên đã lặng lẽ rời bỏ Xích Tinh, bỏ trốn đê ̉giữ mạng.    

 

Nếu không phải do Trần Thiên Phì hạ lệnh mở ra đại trận, bất kỳ người nào rời đi cũng đều phải nghiệm chứng thân phận một cách kỹ càng mới được cho đi, vậy thì Xích Tinh hiện tại có thể còn lại bao nhiêu người, thật đúng là khó mà trả lời được.    

 

Mặc dù như thế, nhưng các đệ tử Xích Tinh hiện tại vẫn cảm thấy vô  

 

cùng khẩn trương và bất an.    

 

Dương Khai trước đó mang theo Lư Tuyết đi đến tổng đàn của Kiếm Các, hiện tại khí thế như hồng trở về, tình huống của Kiếm Các bên kia như thế nào có lẽ cũng không khó đoán, e rằng là đã dữ nhiều lành ít.    

 

Hôm nay sát tinh trở về, Xích Tinh nên đi về đâu đây?    

 

Dương Khai không trực tiếp xông vào Tinh thị, khi hắn sắp đến Tinh thị thì bỗng nhiên lại quay đầu nhìn về một phía. Ngay sau đó, hắn chợt kêu lên một tiếng nho nhỏ, lộ ra vẻ mỉm cười, sau đó trực tiếp quay người đi về phía bên kia.    

 

Hắn rất nhanh liền đi tới một khe núi, dừng chân trên một cái đầu thật to.    

 

Động tĩnh này kinh động đến chủ nhân của cái đầu kia. Nó mãnh liệt ngẩng đầu lên, đang muốn tức giận, lại bị Dương Khai giẫm một cước, nó liền an ổn xuống ngay lập tức.    

 

Đầu quái vật khổng lồ này đương nhiên là Xích Giao.    

 

Dương Khai lại nhìn về phía một cái hố cách đó không xa, hô lên một câu: "Mau ra đây a."    

eyJpdiI6Imk4YWI5YUF6VDR1Yk1IaVFOYkk3VVE9PSIsInZhbHVlIjoiN2JCb0xFTlVwYlwvVFZyejlpNGtoTjVVb2JQY3YrUzlHZmFqMXMyOHk2eElFN2NOcXN1Um0ybDlTcXd1OFZUdDYiLCJtYWMiOiJiYzI1YzI2MDQ4NWQ5YWVmODQ2MTc4MWM5ZDg3YjI3MDk0YTZkYzg4OGM1MTUxZTUxNzRkMTQ3NTE3NzZlODJmIn0=
eyJpdiI6IkxLQmQ3RzNncHNhcXRRMG83NHVoQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiemd1XC9IXC96cFFlT0I4UGlNNzUzaWU3VEYxRHA3NVROaEt3T2M0MUNvNGJDbGFIV015eGhHcDhpTFBlRUxyRGNXWStoSzJpMkQ2a3VKWkRFV1Z2QTJheVhsXC92K0FPVzdqejJrdnZlOFJLZ0VRS3ZUTmFVclgycHFSbW8ybFNvaVk2XC9RVlBzTXQ5QXNLNXhpS2EzWUVsRUJSa3BxS0tGZVlCNXAzUmV5OGlLUGNPa0hBUExyVFZUWkUrS1NUSkNsdVJ0RDc5Y1ZTU1V1MTNJMlR6dDRlRjRlNm5EUzc0NEhtU3JzVForMFN5YjA2c2dTOTFJbGc1ODMrZ0xJNUxkcElxUnlvQWsrVFBUZTdKSE1haEFzWk5aMFI1S3A5dFR3aWRyN1NiZVF2YXNQUHA1dk5zM1FNZVQ0RXJ4KzJWZnI1ZHVQSHFabCtPUTBrM2tlZitRdXZqdmM3Q3g3SGNTMURYSzlGQVBIM1wvRnJJNThGR09qeGVIYzNUcmNPd2V0ZVEiLCJtYWMiOiJlNzg3Yjk5YmZjY2M4MTUxMTc5NGQ3ZDg4MWRmYzYyZmFjOWEyMGYzM2QzMjNlZTQ4ZWY3YzdkYTEzNjUwNGRkIn0=

miệng cực lớn không ngừng nhúc nhích, dịch nhờn vung ra khắp nơi, khiến cho mặt đất bốn phía vang lên những tiếng xì xì đáng sợ.   

Ads
';
Advertisement