Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Vì một thương tất sát cuối cùng này, Dương Khai đã phải một mực che giấu, hết sức nhẫn nại, không sử dụng Không Gian pháp tắc một cách quá mức để hạn chế tốc độ đầu Bọ Ngựa kia, chính là vì khiến cho nó chủ quan, cuối cùng mạo hiểm dùng thân thể của mình để dây dưa với đối thủ, đồng thời sử dụng Không Gian pháp tắc hạn chế tốc độ của nó, đến lúc này mới may mắn thành công giết chết nó.    

 

 

Nếu không phải như thế, một trận chiến này cũng không biết phải đánh tới khi nào.    

 

Bất quá cũng đáng, mặc dù mình bị thương nghiêm trọng, nhưng có  

 

thể diệt sát kẻ địch mạnh như thế thì cũng là một loại thu hoạch cùng ma luyện đối với sự trưởng thành của mình.    

 

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ bụng hắn có một lỗ máu ừng ực tuôn ra máu tươi, toàn thân cũng có vô số miệng vết thương. Trận đại chiến này, Dương Khai bị đè ra đánh từ đầu tới đuôi, đầu Bọ Ngựa kia chỉ trúng hai phát thương của hắn mà thôi, một thương thăm dò, một thương mất mạng.    

 

Muốn đứng dậy, ai ngờ nội tạng trong bụng nhộn nhạo một hồi, đau đớn tới mức làm cho người ta khó có thể chịu được. Dương Khai không thể không khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một ít Linh Đan chữa thương nhét vào trong miệng.    

 

Thuận thế thu thi thể của đầu Bọ Ngựa kia vào trong Không Gian giới chỉ, đến lúc này hắn mới có thể lặng yên vận chuyển huyền công, điều tức chữa thương.    

 

Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng năm phút sau, có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên.    

 

Dương Khai trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy Lư Tuyết sắc mặt tái nhợt từ bên kia đi tới đang kinh ngạc nhìn mình.    

 

Bốn mắt đối mặt, trong mắt Lư Tuyết hiện lên vẻ bối rối. Trước đó nàng đã thoát ra khỏi đại điện, không bị ảnh hưởng quá  

 

nhiều bởi dư ba của trận chiến giữa Dương Khai và đầu Bọ Ngựa kia, chỉ có điều cũng không biết tình hình chiến đấu của hai người như thế nào. Động tĩnh bên này vừa ngừng lại, nàng liền tới đây điều tra tình huống xem sao.    

 

Thật không ngờ người thắng cuối cùng lại là Dương Khai, trong khi đầu Bọ Ngựa nhìn như cường đại đến mức không thể địch nổi kia thì lại nằm ở một bên, thậm chí còn bị đánh nát cả phần đầu.    

 

Mặc dù nàng không nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình chiến đấu, nhưng cũng biết được rằng một trận chiến này kinh tâm động phách đến mức nào. Giờ phút này Dương Khai khí tức phù phiếm, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là cũng bị thương không nhẹ.    

 

Mím môi, Lư Tuyết đi từng bước từng bước một về phía Dương Khai.    

 

Dương Khai tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn qua, không biết nữ nhân này muốn làm cái gì, chẳng lẽ muốn thừa dịp mình trọng thương để đến báo thù rửa hận ư? Thế nhưng bản thân cô ta cũng đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản là không phát huy ra được bao nhiêu lực lượng. Nếu nàng ta thật sự làm như vậy, vậy thì mình nhất định sẽ cho nàng ta một kinh hỉ sâu sắc, để cho nàng ta biết rõ cái gọi là lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo.    

 

Một bước hai bước, khoảng cách bất quá mấy trăm trượng, vậy mà  

 

Lư Tuyết phải đi gần năm phút mới đến được chỗ của Dương Khai. Nàng ta vừa đi vừa thở hổn hển, rồi đưa tay bắt lấy Dương Khai.    

 

Dương Khai nhẹ nhàng cười lạnh trong lòng, thoáng tích góp lực lượng, vận sức chờ phát động, trong lòng rất kỳ quái, nữ nhân này vì sao lại không có nửa điểm sát cơ?    

 

Một khắc sau, Dương Khai liền tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì Lư Tuyết mặc dù bắt được hắn, nhưng lại không có ý tứ động thủ, mà trái lại, còn đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm trước mặt hắn, lộ ra bóng lưng mảnh khảnh, hai tay bắt lấy cổ tay của hắn, cõng hắn trên lưng, thấp giọng nói: "Nơi thị phi, không nên ở lâu!"    

 

Nỗ lực đứng dậy, bước từng bước một ra khỏi Tinh thị. Nữ nhân này. . .    

 

Vậy mà lại cõng hắn đi!    

 

Dương Khai lập tức cảm thấy có hơi ngu người, nếu như Lư Tuyết thư ̀a cơ hạ độc thủ báo thù, vậy thì hắn sẽ không hề cảm thấy kỳ quái một chút nào. Dù sao lúc trước hắn cũng đã giết chết nhiều người của Kiếm Các như vậy, còn làm cho nàng sống không bằng chết, có thể nói hai người đã kết thù rất sâu.    

 

Nhưng nàng ta lại có hành động như thế, đây là có ý tứ gì? Dương Khai không hiểu lắm, quan hệ của mình và nàng ta, là địch  

 

không phải bạn a.    

 

Lư Tuyết dù sao cũng là một nữ nhân, thân thể vẫn rất mềm mại, việc cõng lấy một tên nam nhân hành tẩu như vậy cũng là lần đầu của nàng, bên tai truyền đến hơi thở của Dương Khai, mang tai Lư Tuyết cũng dần dần trở nên đỏ thẫm.    

 

Thân hình hai người mặc dù không thua kém nhau nhiều lắm, nhưng một tên nam nhân như Dương Khai dù sao vẫn cao lớn hơn nàng một chút, điều này làm cho Lư Tuyết lúc hành tẩu chỉ có thể còng lưng eo xuống, thoạt nhìn rất buồn cười.    

 

Dương Khai cũng là lần đầu bị một nữ nhân cõng lấy như vậy, nội tâm bỗng tuôn ra một loại cảm giác cực kỳ cổ quái.    

 

Bất kể như thế nào thì chuyện này vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất không thích ứng, hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai của Lư Tuyết, ho nhẹ nói: "Dìu đi cho dễ a."    

 

Lư Tuyết dừng lại nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn để Dương Khai xuống, vén lên một cánh tay của Dương Khai, dìu lấy hắn đi về phía trước.    

 

Đi chưa được mấy bước, nàng ta chợt lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, cũng may là Dương Khai thuận tay bắt lấy nàng ta.    

 

Liếc nhau, Dương Khai tỏ vẻ cạn lời, khuôn mặt Lư Tuyết có hơi  

 

hồng lên.    

 

"Đi thôi." Dương Khai nói một tiếng, hai người vịn lấy nhau, từng bước rời khỏi Tinh thị tàn phá này.    

 

Khi đến đây, Dương Khai vô cùng hăng hái, sát khí đằng đằng, ai ngờ lúc trở về lại chật vật không chịu nổi như vậy.    

eyJpdiI6InlEV2tLS0lvbzcrZUg3dHVRMFR2ZFE9PSIsInZhbHVlIjoiaXNYY3Q5Z1NkYVhaOCs5M21UUEhzQWhQNDBcL3VDRFh2UzVCWmx3QUR5WnpvT1RSOGw4eHNjMEdDRGV3RTJYRG0iLCJtYWMiOiIxM2QyNDhiYzliZjhjM2Q2MjNmMDA5M2IxNGE4ODQxMDRhYzkyM2E3NTZmM2FlMDVhNTRhODYyZTk2MDI2MTc0In0=
eyJpdiI6Ikx6T3c2eWRWQ3JRV3V2R2RVc2U3REE9PSIsInZhbHVlIjoiNmJQUWUrdE9YRmc5VEtpUU5sMVwvNEhCenRkRmFFM2NRQ3IydE0yWWRKRVVqaDZoUjIrNmVzNnhuQ2RGVXF4dWloNkErbGtQYldcLzMxbTF5Qjh0M1wvVzZ1K3ZVU0gwYytpVDd4aURjRWxMSnk3UzhTM29TaU5GOXVSY2h2Zjg3RnU4MW91em1YbUJMZDZZV0dTU2xidUVWZnFNNEdzQm8yYXJQcE5ESytncXBzZmY2eTBDRWJQMXpQbXJTcHZMQ2NQcFdHTVwvVWpLQithZkQzdGhvd0ZKaHkrQlJYOTh2NDNVbGw2ZFlXUXhhVjJYdVwvQllsOFNBWFJkZVEzcWQ1S0tNOWdTUVA2XC9JOHAwVHhOZ3E0Z0tWQlJYVTd1eFZURHhaSEJtbEVHTDlkaXpIbG1JTWYyN0REOTRUUUpOaVZ3WkZKSklEVlZrTkdkaHA0OXdXc1FIY3ZwZDdJSWEwbjJwM3ZId1FHbjA4MnU2RXROVWZiMm5tbUJDYmZDTERvWjVKRjFhNFJ5QnJKQ1wvOVVMQnN5cnZiVVlLZXZ2MDRaUDJBUE5TSFlpUFFwc1A5V1g1aU9kQTVGSjdBcWNGVUZKSlFKSXl1bXRvTVFVS1VtNFRUOVJpUms0bFNMXC9WMFRBVDlqZ1k5RmNudkxiVT0iLCJtYWMiOiJmNjhhOTk4NWNhMzIyZDlmMjg5YmQzYTUzNWFkN2YxYzMzOTc1YmZkNmQxMjIwYmVjMTM0ZTIxZDFkMzEyZjhjIn0=

Ads
';
Advertisement