Xích Giao rõ ràng rất ghét bỏ thứ này, liền khinh thường xì mũi một cái.
"Sao các ngươi lại ở chỗ này?" Dương Khai cười mỉm nhìn qua hai đại gia hỏa này, "Có phải có ai đó. . . đuổi các ngươi ra ngoài này hay không?"
Tại thời điểm hắn rời đi, Địa Long không rõ tung tích, theo như lời Quách Tử Ngôn nói, trong trận chiến ở Nguyên Từ Sơn trước đó, Địa Long khi thấy tình thế không ổn thì đã độn địa trốn đi. Đám người Lôi Quang và Kiếm Các không có cách nào bắt được nó, vì vậy bọn hắn đành bỏ qua, trong khi Xích Giao thì bị bắt, sau đó được đưa tới Tinh thị để uy hiếp Dương Khai.
Dương Khai vừa dứt lời, hai đạo thần niệm liền trực tiếp truyền tới chỗ hắn.
Xích Giao và Địa Long linh trí không cao, nên bọn chúng không thể nói chuyện, cũng không thể hóa hình. Có điều bọn chúng vẫn co ́thể dùng thần niệm để gửi qua một số tin tức cho Dương Khai, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Dương Khai rõ ràng cảm thấy linh trí của bọn nó đều đã tăng lên không ít. Trước đó khi phải trao đổi với
chúng thì hắn cảm thấy rất tốn sức, hiện tại đã khá hơn nhiều rồi.
Có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến việc phục dụng Long Huyết Đan.
Long Huyết Đan mà Dương Khai luyện chế trong Thái Khư cảnh đều là Cực phẩm, chủ yếu là do Long Huyết Hoa có phẩm giai rất cao, ngay cả hắn phục dụng cũng cảm thấy rất có ích lợi, chớ đừng nói chi là hai đầu dị thú có long mạch như Xích Giao cùng Địa Long, trong khoảng thời gian này, hình thể của chúng cũng tăng trưởng không ít.
Thông qua sự miêu tả của bọn nó, Dương Khai mới biết được, không phải là do có người đuổi bọn nó ra kho ̉i Tinh thị, mà là do chu ́ng không cảm thấy thoải mái khi ở trong Tinh thị nên mới chạy ra.
Ngẫm lại cũng đúng, chúng nó đều là quái vật khổng lồ dài hơn mười trượng, bên trong Tinh thị kiến trúc chen chúc, sao có thể duỗi mình thoải mái được?
Dương Khai hơi gật đầu, cẩn thận quan sát, thương thế của Xích Giao vẫn còn chưa hồi phục lại. Trước đó khi ở tại Nguyên Từ Sơn, nó bị người của Kiếm Các đánh đập một cách vô cùng tàn nhẫn, thiếu chút nữa đã bị chém bay đầu, cho đến tận thời điểm này, trên cổ nó vẫn còn vết kiếm thật lớn kia, thật lâu không thể khép lại. Địa Long thì trái lại, nó hoàn toàn không có gì đáng ngại, tên này rất
giảo hoạt, lúc trước nếu như Dương Khai không dùng long mạch trấn áp nó thì chưa chắc có thể hàng phục được nó.
Đúng vào lúc này, vài đạo thân ảnh vọt ra khỏi Tinh thị, vội vã chạy tới chỗ Dương Khai.
Mấy người đến đều là Khai Thiên cảnh, nhưng bọn hắn lại không ngự không phi hành, mà lại cất bước chạy vội. Người cầm đầu có hình thể to mọng, phảng phất như một núi thịt, bước chạy của hắn khiến cho mặt đất cũng phải rung động một hồi, không phải Trần Thiên Phì thì là ai, những người đi theo phía sau hắn cũng chính là mấy vị đương gia của Xích Tinh.
Mặc dù hắn có hình thể to mọng, nhưng hắn lại có thể di chuyện một cách nhanh nhẹn không nói nên lời, ba bước hai bước, không bao lâu sau liền chạy tới trước mặt Dương Khai, vẻ mặt tươi cười chân thành, chắp tay nói: "Chúc mừng Dương huynh đại triển thần uy, chiến thắng trở về!"
Hắn thân là một tên Khai Thiên cảnh, lại phải xưng huynh gọi đệ với một tên Đế Tôn cảnh, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng hắn cũng hết cách rồi, người ta lợi hại hơn hắn, thật sự không thể không cúi đầu, về phần danh hiệu Lục đương gia, hắn đúng là không còn mặt mũi nào để gọi nữa rồi.
u Dương huynh đệ, Cầm phu nhân cùng Bối Ngọc Sơn sau lưng hắn cũng đều tiến lên chúc mừng, nhưng thần sắc thì cũng vô cùng phức tạp.
Ai có thể ngờ được, tên thanh niên lúc trước cưỡng ép gia nhập Xích Tinh lại có năng lực khủng bố như vậy. Nếu sớm biết như thế, vậy thì bọn họ đã tìm mọi cách nhiệt tình đối đãi, chỉ cần làm cho hắn quy phục, vậy thì Xích Tinh trong Thái Khư cảnh này sao phải sợ ai?
Đáng tiếc bọn hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hơn nữa còn bỏ đá xuống giếng ở sau lưng, hiện tại hối hận cũng đã vô dụng rồi.
Càng làm cho mấy người bọn hắn vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ chính là, bọn hắn tự mình đi ra ngoài tiếp đón, Dương Khai vậy mà lại không thèm để ý một chút nào. Đối phương chỉ đưa lưng về phía bọn hắn, xem bọn hắn như không khí, trong khi vẫn tỏ vẻ thân thiết hòa ái với hai đầu dị thú kia.
Một lát sau, Dương Khai khoát tay, hai viên Linh Đan đỏ rực bay ra, rơi vào trong miệng Xích Giao cùng Địa Long.
Trần Thiên Phì nhìn thấy thế, trái tim liền đập mạnh một phát. Mặc dù hắn không biết Linh Đan kia là vật gì, nhưng chỉ dựa vào khí tức thôi cũng có thể cảm thấy được điểm bất phàm của nó, vậy mà tên kia lại tiện tay ném cho hai đầu dị thú kia, đúng là phung phí của trời
a.
"Dương huynh đi chuyến này, kết quả chiến đấu ra sao?" Trần Thiên Phì lại dè dè dặt dặt hỏi. Dương Khai rốt cuộc quay người lại, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt của những người ở đây, thần sắc nhàn nhạt, không nhìn ra được hỉ nộ. Nhưng khi ánh mắt của hắn quét tới, bất kể là Trần Thiên Phì hay là mấy người khác thì cũng đều cảm thấy da dẻ xiết chặt, giống như bị một đầu mãnh thú đáng sợ nào đó nhìn chằm chằm, tùy thời có thể tử vong.
Đông đông đông, trái tim vang lên những tiếng đập kịch liệt, vầng trán của Trần Thiên Phì ứa ra mồ hôi lạnh, vẻ tươi cười mà hắn đang nặn ra cũng trở nên cứng ngắc vô cùng.
Một hồi lâu sau, Dương Khai mới khẽ cười một tiếng: "Trần đương gia hi vọng kết quả chiến đấu của ta như thế nào?"
E rằng đây mới là chuyện mà Xích Tinh bên này quan tâm nhất, nếu như Dương Khai thật sự có thể một người dẹp yên Kiếm Các, vậy thì trong Thái Khư cảnh này sẽ không còn có ai có thể là địch thủ của hắn. Còn nếu như Kiếm Các có thể chống lại hắn, vậy thì hắn ít nhất vẫn còn bị chế ước một chút.
Chỉ là bọn hắn dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không ngờ được, Dương Khai đi lần này, căn bản là không hề tiếp xúc với Kiếm
Các, ngược lại, hắn còn đại chiến với một đầu Bọ Ngựa một hồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất