Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 So sánh với đao pháp tinh xảo, hồn nhiên thiên thành của đầu Bọ Ngựa kia, thương thuật của Dương Khai gần như có thể nói là mới học mới luyện. Dù sao hắn cũng chưa từng tu luyện thương thuật một cách có hệ thống, từ khi nhận được Thương Long Thương thì chỉ một đường đâm chọt, kỹ xảo của hai bên căn bản là không cùng    

 

đẳng cấp.    

 

Thật ra cũng không phải hắn không xem trọng kỹ xảo, chỉ có điều khi so sánh với kỹ xảo, hắn vẫn cảm thấy trong sinh tử chém giết, lực lượng cao thấp mới là nhân tố quyết định chiến thắng, cho dù kỹ xảo của ngươi có mạnh hơn nữa thì ta vẫn có thể dốc hết sức để phá đi.    

 

Nhưng hiện tại hắn mới biết, ý nghĩ của mình có hơi hạn hẹp rồi.    

 

Thương Long Thương uy năng khôn cùng, nhưng lại không thể làm gì được đầu Bọ Ngựa này. Thân hình của đối phương trơn trượt như  

 

cá chạch, đao pháp xuất thần nhập hóa, bất ngờ đạt đến một loại cảnh giới Dĩ Xảo Phá Lực khủng bố, thỉnh thoảng nó tận dụng mọi thứ chém một đao lên người hắn, miệng vết thương liền vẩy ra một cỗ máu tươi.    

 

Long thân kiên cố cũng không ngăn cản nổi sự sắc bén của cánh tay hình liêm đao kia.    

 

Cứ tiếp tục đánh như vậy, người chịu thiệt chỉ có thể là mình a.    

 

Dương Khai cảm thấy hơi run sợ trong lòng, nhưng lại không thể làm gì được. Nếu hắn muốn đi thì tùy thời có thể đi, tốc độ của đầu Bọ Ngựa này mặc dù nhanh, nhưng cũng ngăn không được không gian thuấn di của hắn. Nhưng cứ rút đi như vậy, chắc chắn tâm tình của hắn sẽ bị đè nén, tạo thành chướng ngại trên võ đạo của bản thân.    

 

"Máu của ngươi. . . thật là mỹ vị." Trong lúc kịch chiến, đầu Bọ Ngựa kia còn có thời gian chú ý tới những thứ khác, chứng tỏ lúc này nó vẫn còn dư lực. Lúc nói lời này, nó hơi thở dốc, giống như nhìn thấy một món ăn cực kỳ mỹ vị nào đó làm cho nó thèm nhỏ dãi.    

 

Dương Khai một thân Long Huyết, võ giả tầm thường có khả năng không cảm giác thấy điều gì, nhưng đầu Bọ Ngựa này xuất thân yêu thú, khứu giác nhạy cảm, tất nhiên thoáng cái liền nhận ra được  

 

điểm bất đồng.    

 

"Chẳng trách chủ mẫu muốn ta bắt sống ngươi, ha ha ha, Lang đại gia ta sắp lập công rô ̀i." Đầu Bọ Ngựa kia cười to, thuận theo quá trình nó chuyển động thân hình, bốn phương tám hướng đều là âm thanh vang lên.    

 

Dương Khai cảm thấy bờ môi căng cứng, không nói một lời, tập trung tinh thần đối phó công kích như cuồng phong bạo vũ của đầu Bọ Ngựa kia. Những nơi hai người đi qua, đao khí thương mang tung hoành thiên địa, Tinh thị vốn đã tàn phá vào lúc này lại bị đánh thành mảnh vụn.    

 

Nhưng mà thủ lâu tất có sơ hở, một người một yêu đại chiến hơn nửa canh giờ, đầu Bọ Ngựa kia rốt cuộc tìm được một cơ hội tốt, đao tí gạt ra Thương Long Thương của Dương Khai, cả người nhào tới trước mặt Dương Khai, đôi mắt kép lóe lên quang mang hung tàn, đâm ra một đao về phía ngực bụng của Dương Khai.    

 

Một tiếng phốc xuy trầm đục vang lên, một nửa lưỡi đao đâm vào trong bụng Dương Khai, rồi từ sau lưng xuyên ra ngoài.    

 

Tiên huyết tung bay, sắc mặt Dương Khai hơi trắng đi, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười chế nhạo: "Rốt cục bắt được ngươi rồi!"  

 

Vừa dứt lời, hắn liền hồn nhiên không để ý tới sự sắc bén của cánh tay hình liêm đao kia, tay trái trảo tới, giữ chặt lấy đao tí kia. Chỉ trong chớp mắt, ngón tay hắn liền xuất hiện vết cắt, máu tươi chảy ra đầm đìa.    

 

Bọ Ngựa đầu vốn tưởng rằng đại cục đã định, đang muốn cười to vài tiếng, chợt nghe lời ấy, trong lòng máy động, theo bản năng cảm giác được điểm không ổn. Khi nó giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Thương Long Thương kia đã đâm thẳng về phía đầu mình.    

 

Nó lạnh giọng cười cười: "Muốn bắt Lang đại gia sao, tiểu chút chít quả thực quá ngây thơ rồi!"    

 

Đao tí cắm vào phần bụng của Dương Khai bỗng nhiên quấy một cái, thừa dịp Dương Khai bị đau, nó thuận lợi rút tay ra, bứt ra lui về phía sau.    

 

"Ngưng!" Dương Khai vừa ra thương vừa quát lớn một tiếng, một thân Không Gian pháp tắc được hắn thúc dục đến mức cực hạn, ngôn xuất pháp tùy, không gian lập tức ngưng đọng lại.    

 

Vẻ tươi cười thoáng cái cứng ngắc trên khuôn mặt của Bọ Ngựa, nó chỉ cảm thấy không gian bốn phía điên cuồng đè ép tới, làm cho tốc độ lui về sau của nó giảm đi nhiều. Mắt thấy Thương Long Thương kia nhanh chóng tràn ngập trong tầm mắt, nó hoảng sợ kêu to: "Tiểu  

 

chút chít này quá gian trá aaa!"    

 

Mặc cho hắn dốc sức liều mạng như thế nào thì cũng không thể nhanh bằng tốc độ đâm tới của Thương Long Thương được.    

 

Phốc xuy một tiếng, âm thanh giống như có một đồ vật gì đó bị nghiền nát vang lên. Giữa không trung, cái đầu của đầu Bọ Ngựa kia chợt nổ tung, thi thể không đầu không ngừng run rẩy, sau đó ngã lộn nhào cắm đầu xuống đất.    

eyJpdiI6ImRTdW8rTGl4TjhlT2pzT1lwR0kxcHc9PSIsInZhbHVlIjoiRFFOYnNoc3Yrc0F1ZFJmMnJoZ1pwd0JERGtsblNqdU4wTDh2M3dHRWdHNVBnaGR4MEl6WlhaN2RMNjQ2YktGUCIsIm1hYyI6ImE5NTU0ZThhZDllMmU2NTEwYjljMGZmY2I1ZTM1ZDU4Zjk0ODNjYzRhNjE5MzhjZmZhZTkxYjE3NWM4OTA4ODMifQ==
eyJpdiI6ImYrZTVBbWJNRE45UERlQUlsZ3RiYmc9PSIsInZhbHVlIjoibjhmQVpLbzBvbVI2b2lBRFlDMkRcL1V6NzU3SUtGQXYzMzVCV2VMUVpLYzBudDRPUHAyMjN4bmRNZTgrQk9HUDhkZDZnNVkyeTdHbDZ2bkNVZHpXQytTRkxEa05uVzhwcTlmM0hoMVlhcmdKeTZkcVVKdkZHM21pNHY4ZHJzRzlyMHBORnQ5Zm1FK215RUtyQVwvTmRheHdjSDI2XC8xRDRLWE9DV2hqREJnTEd1ZlExdHFkRnRcL2E0XC9Hc1RaUW5VOGZDZjNicXo0UkZ3eVRGaHdLdzZZWUlvbDF3VWVOOExUQ0FDekQzYTkyVVJiQ0lDZ2d5YzNhUStkRXQzcTg0bkVZMXZweEdRNkE3bnZpRVM0ak9yU2Y1bVBidTJZdmlSSDduNjBoQ1dYRU5Zcnd5c3h4c0tLSDVIZ0JYdlNkN2s1ejlBYmczNkY0N1NJa05SY2lMdVVCWWF1Q3pnVmVsRFFLd3dIaTh3cHZcL0NJaU5idHZ0ajFkUlBMR2tFMlJudGwwV2NVajVJbnNMSUhyYTdKYm1TM3F3Nmd6bVhJR3JhcCtsM3dDaGh0ZUpsTzd5dXFXWGxWV042Z0RiemFnY3ZSMkd4OVwvdUZhZ2pJeTNoQlJWSmVxM0xnPT0iLCJtYWMiOiJhNWMxOGNmYzYwNjNlZWRlMzc4MDA3ZmQ2MmM3MjNjZjIzNmQ4OGM5MjVmYmM5MjhhMTEwZThlYTljMGYxZDg0In0=

Lần này thua thiệt lớn rồi.   

Ads
';
Advertisement