Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Cả đời tu kiếm, chủ công sát phạt, đạo ấn kia bất ngờ hóa thành một thanh tiểu kiếm dài ba thốn, phía trên có lực lượng  m Dương Ngũ Hành lưu chuyển, sắc bén bức người, trông có vẻ vô kiên bất tồi.    

 

"Nếu sớm biết trước thì sao ngươi lại làm như vậy!" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra trảo lấy tiểu kiếm do đạo ấn biến thành kia vào trong tay.    

 

Bất quá hắn rất nhanh liền nhíu mày, khi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo kiếm mang sáng chói thoát ra khỏi lòng bàn tay của mình, đâm thẳng về phía cái trán của mình.    

 

Hắn rốt cuộc vẫn là đã xem thường lực lượng của một vị Khai Thiên Ngũ phẩm liều chết đánh cược một lần, ngay cả thân thể Long Hóa cường hoành của hắn cũng không có cách nào ngăn cản uy năng của thanh tiểu kiếm do đạo ấn biến ra này. Bàn tay hắn bị sinh sinh đâm ra một lỗ máu, kiếm khí không ngừng lưu chuyển trong vết thương kia.    

 

Mạnh mẽ hít vào một hơi, cả người hắn giống như bành trướng thêm một vòng, chỗ ngực bụng bỗng nhiên phình lên. Dương Khai chợt thở ra một hơi, từ trong miệng phun ra Kim Ô Chân Hỏa, đốt cháy đạo tiểu kiếm kia.  

 

Liệt Diễm hừng hực đốt cho hư không phải vặn vẹo đi.    

 

Phóng mắt nhìn lại, thanh tiểu kiếm ba thốn kia phảng phất như một đầu Tiểu Ngư ngược dòng mà lên, nhưng lại bị Kim Ô Chân Hỏa không ngừng cọ rửa.    

 

Chung Phàn giật giật khóe mắt, quát lớn một tiếng, toàn lực thúc dục lực lượng trong đạo ấn của mình, muốn một kích chém chết Dương Khai ở chỗ này!    

 

Một chút từng chút một, tiểu kiếm đạo ấn không ngừng tiến về phía trán của Dương Khai, tốc độ cực kỳ chậm chạp, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được uy hiếp tử vong vô cùng sâu sắc.    

 

Thế nhưng Dương Khai lại bất động không sợ, phun ra Kim Ô Chân Hỏa liên miên bất tuyệt.    

 

Hào quang trên tiểu không ngừng tỏa sáng, kịch liệt lay động.    

 

Khoảng mười giây sau, khi ba thốn tiểu kiếm này đã đến chạm đến đỉnh đầu Dương Khai, nó rốt cuộc duy trì không được nữa, ầm ầm sụp đổ vỡ nát ra.    

 

Chung Phàn phun ra một ngụm tiên huyết nóng hổi, khí tức cả người đột nhiên hạ xuống, thân thể vốn to lớn của hắn trong nháy mắt này giống như bị rút đi tinh khí thần, liền biến thành da bọc xương.  

 

Gió thổi đến, từng sợi tóc một phiêu đãng rơi xuống. Đạo ấn bị hủy, một thân tu vi của Chung Phàn tẫn phế!    

 

Bên trong Tinh thị, nội tâm của vô số người chấn động một trận, rất nhiều Khai Thiên cảnh không khỏi dâng lên một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Mặc dù đã sớm nghe tới việc một khi đạo ấn bị hủy, võ giả sẽ lập tức thân vẫn đạo tiêu, nhưng chín thành chín người ở đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, nhìn thấy biến hóa trước sau của Chung Phàn mà giật mình.    

 

Dương Khai bước ra một bước, phiêu nhiên lướt qua bên người Chung Phàn.    

 

Đối với một người nhất định phải chết, Dương Khai cũng không có hứng thú tiếp tục ra tay nữa.    

 

Hai bước ba bước, hắn đi tới trước mặt Lư Tuyết, duỗi tay tóm lấy cổ áo của nàng ta, hờ hững nhìn xuống: "Tổng đàn của Kiếm Các ở nơi nào?"    

 

Ở sau lưng hắn, sau khi Chung Phàn nghe được câu này, cái đầu cúi xuống thật sâu, khí tức nhanh chóng tiêu tán.    

 

Khóe miệng Lư Tuyết không ngừng tuôn ra máu tươi, không ngừng sôi trào, xen lẫn với mảnh vỡ nội tạng, da thịt cả người đỏ bừng một cách không bình thường, phảng phất như một con cua bị nấu chín  

 

vậy.    

 

Nàng ta trước khi khai chiến đã bị Dương Khai gieo xuống Kim Ô Chân Hỏa nên không hề tham dự vào một hồi đại chiến sau đó. Trước đó còn có Chung Phàn trợ giúp nàng trấn áp kiếp nạn trong cơ thể, Chung Phàn vừa đi, nàng bằng vào lực lượng của bản thân căn bản là không có cách nào ngăn cản Kim Ô Chân Hỏa, chỉ có thể ngồi tại chỗ đau khổ chèo chống, chậm rãi chờ chết.    

 

Cũng may nội tình của Khai Thiên Tứ phẩm cũng không phải quá kém, thời gian chiến đấu giữa Dương Khai và Kiếm Các Lôi Quang cũng không dài, nên cho tới thời khắc này, nàng vẫn chưa chết, nhưng bất quá cũng chỉ còn lại một nửa cái mạng mà thôi.    

 

Nếu như mặc kệ nàng ta, vậy thì không đầy năm phút nữa, nàng ta nhất định sẽ hương tiêu ngọc vẫn.    

 

Nhìn thấy Dương Khai tiến về phía mình, thân thể mềm mại của Lư Tuyết kịch liệt run rẩy, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ có một ngày phải e ngại một tên Đế Tôn cảnh như thế!    

 

Ở bên ngoài Thái Khư, loại tồn tại như Đế Tôn cảnh làm sao tiến vào trong pháp nhãn của nàng được? Đó là loại tồn tại mà ngay cả khi nàng liếc mắt nhìn qua thì cũng nhìn thấy.    

 

Thế nhưng vào thời điểm hiện tại, việc làm của tên Đế Tôn cảnh  

 

Dương Khai này lại làm cho nàng cảm thấy rung động sâu sắc, một người đại phá kiếm trận Kiếm Các, một người diệt sạch Lôi Quang, hành động vĩ đại như thế, người phương nào có thể địch lại được?    

eyJpdiI6IlFzQjNyYW9cL3JKamxpTG9GUVYyNU5RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Inl5ekxPR0xaTDNWdWU1NmNLQlNmMkZtWlJHcFNrS28yVW9zN3lnbDlHT090dHplNnZYa3dJQTdDcldRcTRodFwvIiwibWFjIjoiZThhYTRjZmEyNmFhMGU4MWUxM2QyYjkyODZhYTgzZmFkNjk4MDE2ZmQyMGY3NTNkNGFjZjRkZWRjOGQzYzkwMyJ9
eyJpdiI6InlFT1d5aDRmOU5LMkJxU2JDRkMyWmc9PSIsInZhbHVlIjoiTTJxaUJWeCtGQ2l2T2xOU3duUThKdkFpYjdxOFppN21TUTVoR2RXUWpBT2FNRmJiNzNkNUU4MnlrVEsxeVpkTmhxMWNYYkdpTFc0UnU1N0MwZU9lb29OZmd3Szh0RWoyaFNVekJQRDE2YjJyWTlXdGlYNlBldkMwOFFGM2paRnRyN2tzRmlkM0xpaWg5MXJFZUZqUldoTlY1SCtRRk1KeDJMTGsrUFEzNSs3TitMUG1sazF5MHRCbGlyMU40YUpjc3RIM0NneEdVeHoxXC9uU2ZOY2t2SmpVdThtYjEweHd3SkhcL1pkblVjUmc4M1N1ZDA1NllFOTVtUkRKKzZwMW85TTRkaDZLeWdXZElPUExYaGJTS3BEOEZhUE1QaTFKN2J4VTcwNkNOQlBVNTdcL2plbnhpb0NGeTlyeTBqajZyNHBSbTNnNkx6UmhlV3Y0TmdDYWlnUXRPUXZtWHcyeTg3U0pIYm5nSEM1Nkp3aTBhUWZuK2FjV25KcmhSV0xXM0tyaXVBRElJN1B3Zm1KcHhnVUplVFRHaElwYnRhdGV6VVwvR2xkRnNZRXQ3bnNsZXZiUzdmUVlLVkdPRUZyYUVNMXZtRlVTc1JBbVBFVXVhMDB4OVwvRG5sRUF1UWJScEJuMUhZNFdOOGtYeDFtWlp1cFdkNmM3MVwvZG9wQlVmYTdOOGFyU1BnOWlJRkZsZUxXU2J2d2NNMHpnPT0iLCJtYWMiOiIzMzQwM2E4YWExYWMwYzVhOWExNGJiOTFkY2M4NDFhNDUxMmZjODhkNGUwMmMzODNkMWZkZDlhMzEyZTA1ZDAzIn0=

Người trước mắt này đã trở thành tâm ma của nàng.   

Ads
';
Advertisement