Cho dù có thể còn sống rời khỏi Thái Khư cảnh, ngày sau nếu như gặp phải Dương Khai ở bên ngoài, e rằng nàng cũng không thể sinh ra ý niệm đối địch với hắn ở trong đầu, trừ phi nàng có thê ̉phá vỡ tầng tâm chướng này thì mới có thể đạt được tân sinh.
Nghe thấy câu hỏi của Dương Khai, Lư Tuyết sao còn không biết hắn muốn làm gì? Đây là muốn đi bình định tổng đàn của Kiếm Các a.
Hắn có thể làm được sao? Nghi vấn hiện lên trong lòng, sau đó Lư Tuyết liền cho ra một đáp án khẳng định. Kiếm Các lần này chỉ xuất ra ba trăm người, tính ra chỉ xuất động một lượng nhỏ nhân thủ mà thôi, tổng đàn bên kia còn gần ngàn đệ tử, hai vị Trung phẩm Khai Thiên, hơn nữa còn có một vị cường giả Lục phẩm như Các chủ.
Nếu xét theo thủ đoạn mà Dương Khai bày ra vừa rồi, vậy thì Kiếm Các căn bản là ngăn cản không nổi.
Những thứ khác không nói tới, chỉ tính riêng Nguyên Từ Thần Hồ kia thôi cũng đã khắc chế Kiếm Các gắt gao. Kiếm Các sở dĩ có thể một mực đàn áp trên đầu trên cổ Lôi Quang cùng Xích Tinh chính là nhờ vào kiếm trận.
Nguyên Từ Thần Quang vừa ra, các đệ tử Kiếm Các làm sao có thể kết trận được? Đến lúc đó nằm bè bảy mảng, không có uy năng của kiếm trận, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Dương Khai.
Ngoại trừ Các chủ đại khái co ́thê ̉miễn cưỡng chống lại người này ra, những người khác đừng mơ tưởng còn sống sót dưới tay hắn.
Nhìn qua tên nam nhân bình thường nhưng lại giống như Địa Ngục Ác Ma trước mắt này, Lư Tuyết đúng là sợ hãi nói không nên lời.
"Mang ta đi, tha ngươi không chết!" Dương Khai nói xong, liền duỗi ra bàn tay còn lại vỗ vào phần bụng của Lư Tuyết. Tâm niệm vừa động, Kim Ô Chân Hỏa xâm nhập vào trong cơ thể Lư Tuyết làm cho nàng sống không bằng chết, một mực khu trừ không được, liền trực tiếp bị thu hồi trở lại.
Lư Tuyết nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mặc dù nguyên khí đại thương, nhưng trong cơ thể đã không còn Kim Ô Chân Hỏa, ít nhất không cần phải lo lắng đến tính mạng nữa, sau này chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng, rồi cũng sẽ có một ngày khôi phục lại được.
"Ngươi dám nói nữa chữ không, ta sẽ đưa ngươi đi gặp đồng bạn của ngươi ngay lập tức!" Đợi thật lâu mà không nhận được hồi đáp của Lư Tuyết, Dương Khai hơi tỏ vẻ không kiên nhẫn.
"Ta mang ngươi đi." Lư Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Khai ừ một tiếng, dắt theo Lư Tuyết phóng lên trời, hóa thành một đạo lưu quang chỉ trong chớp mắt, rồi biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Vừa nãy khi hắn đối thoại với Lư Tuyết cũng không tận lực áp chế âm thanh, gò đất kia cũng không cách Tinh thị quá xa, phàm là người hơi có thực lực trong Tinh thị thì đều có thể nghe được rõ ràng.
Dương Khai cứ rời đi như vậy, tất cả mọi người đều tỏ vẻ hoảng sợ. Đây là muốn đi đuổi tận giết tuyệt sao?
Kiếm Các lần này tử thương ba trăm đệ tử, ngay cả trung phẩm Khai Thiên cũng bỏ mình hai vị, đây vốn là nguyên khí đại thương rồi, Dương Khai vậy mà vẫn muốn đi lật tổng đàn của người ta, đây là người hung tàn bực nào cơ chứ.
Hơn nữa, hắn vừa rồi mới kinh qua một hồi đại chiến, ngay cả Thần Thông Pháp Tướng kia cũng đã bị đánh tan rồi, chẳng lẽ thật sự không cần nghỉ ngơi thật tốt một lát để khôi phục lại ư?
Nguyệt Hà không khỏi tỏ ra lo lắng, bất quá giờ phút này muốn đuổi theo thì đã không còn kịp nữa rồi. Dương Khai sở hữu Không Gian pháp tắc trên người, bằng vào thực lực của nàng, căn bản là đuổi không kịp.
Thiên địa yên tĩnh, chỉ có mùi máu tanh đậm đặc không tiêu tan tràn ngập trong không trung. Ở bên ngoài Tinh thị của Xích Tinh, máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, giống như Tu La Luyện Ngục vậy.
Trong hư không nơi phương xa, một tên Tiểu Bàn Tử ngưng mắt nhìn về phía này, hơi than nhẹ một tiếng: "Nghiệp chướng a!"
Nguyên Từ Thần Hồ kia dù sao cũng được làm ra bởi hắn, nơi này chết thật nhiều người như vậy cũng có một nửa trách nhiệm của hắn.
Sau khi thở dài, bóng người kia liền tiêu tán, chẳng biết là đi đâu.
Trong phủ đệ của Dương Khai, đám người Mạnh Hoành một mực há hốc miệng, ngây ngốc quan sát.
Thân là thủ tịch đệ tử của Đại Nguyệt Châu, tư chất của Mạnh Hoành vốn không tầm thường, trước đó chỉ là vì một mực không có tài nguyên, mới không thể không ngưng tụ tài liệu Tam phẩm, kỳ vọng ngày sau có thể thành tựu Khai Thiên Tam phẩm.
Trong Thái Khư cảnh gặp đại biến, hắn quyết định phá rồi lại lập, ngưng tụ Thái Dương Chân Hỏa Ngũ phẩm. Vốn tưởng rằng ngày sau tiền đồ rộng lớn, một phen hùng tâm tráng chí kích động trong lòng không thôi. Nhưng hiện tại khi thấy được tác phong của Dương Khai thì hắn mới biết, cho dù mình có thể thành tựu Khai Thiên Ngũ phẩm thì e rằng có thúc ngựa cũng đuổi không kịp một phần vạn phong thái của Dương Khai.
Hơi bị đả kích một chút, bất quá nghĩ lại, người ta có bổn sự cơ duyên của người ta, mình cũng có cơ duyên của mình, chỉ cần cố gắng hết sức mình, vậy thì không cần phải so sánh với người ngoài nữa. Trên đời này luôn luôn tồn tại một số gia hỏa nghịch thiên, giống như đại bằng giương cánh bay lên trời a.
Nghĩ được như vậy, ý niệm trong đầu hắn lại đột nhiên trở nên sáng tỏ, tinh thần chấn động.
"Nhàn rỗi không có việc gì, đi quét dọn chiến trường a." Bên người hắn vang lên thanh âm của Nguyệt Hà: "Chết nhiều người như vậy, luôn luôn có một ít thứ tốt."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất