Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

“Hứng thú! Hứng thú!” Giám đốc Trần liên tục nói, trong lòng chỉ toàn sự xúc động. 

“Vậy làm phiền giám đốc Trần, đi tìm bảng tổng kết báo cáo của quý này.” Hoàng Tử Bình gật đầu nói. 

“Được được, tổng giám đốc Hoàng, ngài đợi một chút, tôi lập tức đi tìm cho ngài!” Ánh mắt giám đốc gần như sáng lên, đứng phắt dậy, đặc biệt còn thận trọng dặn dò cô, “Tuyết Giang, tạm thời giúp tôi tiếp đãi chu đáo tổng giám đốc Hoàng!” 

Cửa phòng khách quý đóng lại, Lam Tuyết Giang cảm thấy hơi thở trở 

nên nhẹ nhàng hơn. 

Đôi chân vắt chéo của Hoàng Tử Bình hạ xuống, nửa người trên hơi nghiêng, “Bây giờ suy nghĩ như thế nào rồi?” 

“Làm gì có ai giống anh ép người khác như thế này...” Cô cắn môi. 

“Vẫn chưa suy nghĩ kĩ? Vậy rốt cuộc là em cần bao lâu?” Ánh mắt Hoàng Tử Bình có chút nôn nóng. 

“Ờm ... một tuần được không?Lam Tuyết Giang yếu ớt hỏi. “Lâu vậy sao?” 

“... Vậy thì năm ngày?” 

 

sao?” 

Hoàng Tử Bình tối sầm mặt lại, “Em xem là hàng tháng đến kinh nguyệt 

“...” Lam Tuyết Giang xấu hổ. 

Lại cắn môi tiếp, bị ánh mắt của anh ép bức, cô có chút muốn lên án, “ Anh sao lại vậy, chuyện như này đều cần phải suy nghĩ một chút 

“Là đồ ngu nào nói!” Hoàng Tử Bình tức giận. 

“Dù sao thì tôi cũng cần thời gian suy nghĩ!” Lam Tuyết Giang tiếp tục nói, siết chặt ngón tay, lại không biết lấy can đảm ở đâu ra, lẩm bẩm một câu, “Nếu anh không đồng ý, thì thôi vậy .” 

Hoàng Tử Bình từ trên ghế sofa đứng dậy, oán hận trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, “Biết rồi!” 

Lập tức, sải bước qua bàn sofa, đi về phía cửa. 

Khi mở cửa ra, đúng lúc giám đốc đang vui vẻ hoan hỉ cầm một đống báo cáo bước vào, Hoàng Tử Bình đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chỉ tức giận nói một câu, “Đồ gửi fax là được!” 

Giám đốc ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết mình chọc nhầm vào chỗ nào, vội vàng đuổi theo để tiễn. 

Lam Tuyết Giang lặng lẽ trở về bàn làm việc, còn chưa kịp ngồi xuống, đồng nghiệp đều đã vây xung quanh, “Tuyết Giang, cô và tổng giám đốc Hoàng cùng ở trong một phòng lâu như vậy, làm những gì thế?” 

“Gì cũng không làm ...” Cô nói. 

“Chỉ nhìn chằm chằm người gỗ?” 

Thấy cô gật đầu, các đồng nghiệp vẻ mặt mỗi người đều tiếc nuối rèn sắt không thành thép, “Ây da! Thật tức chết tôi đi được, một cơ hội lớn tốt như vậy lại bị cô làm lãng phí vô ích, cho tôi thì tốt biết mấy! Tôi nhất định sẽ trực tiếp nhảy bổ vào ...” 

Nghe mọi người nói loạn hết lên, Lam Tuyết Giang lại lặng lẽ đi tới phòng photo. 

Nghĩ đến gương mặt đẹp trai đen thành than, có lẽ cũng không được coi là cái gì cũng không làm... 

Hoàng Tử Bình bước ra khỏi tòa nhà Tả Tự, đột nhiên rất muốn mắng người. 

Lần đầu tiên phải chịu nhượng bộ phụ nữ. 

Đến tận lúc tan tầm, trong văn phòng vẫn chưa bình tĩnh lại. 

Trên mặt các đồng nghiệp nữ còn đầy biểu cảm nuối tiếc, thỉnh thoảng than thở một chút, giận mình không nắm chắc cơ hội, không thể lộ mặt để được lọt vào mắt xanh của nam thần. 

Lam Tuyết Giang có được cơ hội lộ mặt, yên lặng thu dọn đồ đạc, cổ gắng giảm mức độ tồn tại xuống thấp nhất rồi nhanh chóng rời đi. 

Ra khỏi văn phòng đã có tiếng còi ô tô. 

Lam Tuyết Giang liếc mắt đã thấy một chiếc Land Rover trắng dừng bên đường, dưới ánh tà dương, ánh mắt chìm liễm tịch mịch của Hoàng Tử Bình xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía cô, không lệch chút nào. 

loát. 

Vì để tránh các đồng nghiệp nhìn thấy rồi truy sát, cô chạy vọt đến. Mở cửa xe, chui vào, lại thắt dây an toàn, một loạt động tác vô cùng lưu 

Chiếc Land Rover hòa vào dòng xe trên đường, xác nhận đã an toàn, lúc này Lam Tuyết Giang mới nghiêng đầu hỏi anh, “Hoàng Tử Bình, sao anh còn chưa rời đi?” 

Hoàng Tử Bình nhàn nhạt liếc cô một cái, có ý không muốn nói nhiều, Đi chợ mua thức ăn về nhà nấu cơm.” 

“Ừm.” Lam Tuyết Giang không dám phải đối. 

 

Nhìn thấy anh không quá vui vẻ, biết chắc chắn có liên quan đến mình, cô cố gắng xoa dịu anh. 

Đến khu chợ gần khu chung cư, có rất nhiều người, bọn họ bị chen ở giữa trước một quầy hàng, bà chủ đang bận rộn cân hàng tính tiền, không 

để ý chuyện gì nữa, chỉ quăng túi nilon ra, khách chỉ có thể tự mình chọn 

đồ. 

Lam Tuyết Giang cúi xuống sạp hàng, cẩn thận chọn đồ. 

Có những đồ quá xa cô không với đến thì Hoàng Tử Bình đứng bên cạnh sẽ đưa tay ra giúp. 

Giọng Hoàng Tử Bình trầm tĩnh cản lại những tiếng rao hàng ồn ào, giơ đồ trong tay lên “Cần ớt xanh không?” 

“Có.” Lam Tuyết Giang gật đầu. 

eyJpdiI6ImZZQXN4UXJ3bzVYamdzSTd2Tmwzb3c9PSIsInZhbHVlIjoiaUxGWkxBdGZxTzdpbU9zcmh3OWNnXC9VQ2x3cjFncWV1dFNxbWJoVmc1bjA3QmVnQlRFNzRkdGZDNTh6M0hGQ1pycVV6aGNqeU90ZzBTR1ZaV1RRUXJBVHpTS1AyR0hsNmxEUlFYbFBaN1FZdVdBMytcL3JyODlUVngyWUE4SVFmQTFIbWRqOU5oUjdQUGdaRUFBTEdZQkE9PSIsIm1hYyI6ImFkODk3ZDA1YTQ2Zjc4NmMxNDM5NzRlNDk3NGRlMWUwMGNjYTQxYjg0ODAwODc2Mjg0MmIwMzRkNjljNzRjNzYifQ==
eyJpdiI6IlNzeWVwa3ZRWlc0KzgrbHpyaDRMU1E9PSIsInZhbHVlIjoicW9TQkxLM2Jpak03MmtmOVVqMGtLZ2ZSdTZwSUcwWk5HaVZIOGpQaFlLQytNTTJvTElTWEFmdXlzWDdrTU53UFk3ZnJUUGdEUHJiV0M1UzNXcTdiK0tUU3VZa2tWUkkrUGx1QTVTWTBzcXp6MnBmUERaRnB0S1wvZGs4eTRkTHRva0xpRUcyaHF3Y2tDRG92ckwzbVJVRmFxejY2TzBJbWtmMDU1MjhyM0ZLYz0iLCJtYWMiOiI4ZjUzOGZlYmU1ZTViNmNmOTY0Mjg2MjdiMTE1NjNjNzc3NWU4ZjNmODk4ODZhMjRhZDI1MmZhYzllZjQyNzM0In0=

“Cần cải thảo không?”

Ads
';
Advertisement