Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Các đồng nghiệp phía sau đã bắt đầu xôn xao, thì thầm, “Trời ơi, mau đỡ tôi! Muốn ngất!” 

“Trước kia đều là trên báo tạp chí tin tức, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật rồi!” 

“Tổng giám đốc Hoàng thật đẹp trai! Cô xem vẻ đẹp đỉnh cao của anh ấy đi, còn có dáng người khiến người khác muốn ôm lấy! Chao ôi, anh ấy hình như vừa liếc nhìn tôi một cái, không được rồi, trái tim thiếu nữ được ẩn giấu bấy lâu nay của tôi ...” 

Lam Tuyết Giang lặng lẽ xoa xoa cánh tay, nổi hết cả da gà. 

Có phải khoa trương đến vậy không? 

Giám đốc tiến lên, đã xúc động đến mức có chút nói năng lộn xộn, Tổng giám đốc Hoàng, chào mừng ngài tới, thực sự là vinh hạnh, vinh hạnh!” 

Phải biết rằng, vụ hợp tác lần trước đã giống như một chiếc bánh rơi từ trên trời xuống, lại nói thêm có lần nào mà bọn họ không phải cầm theo tài liệu vui vẻ chạy về phía Hoàng thị chứ, ngôi chùa nhỏ bé này sao có thể chịu được sự đích thân thăm hỏi của Đức Phật vĩ đại Hoàng Tử Bình. 

“Tổng giám đốc Hoàng, xin mời ngài vào phòng khách quý!” Giám đốc vội nói. 

“Ừ.” Hoàng Tử Bình gật đầu, ánh mắt như vô tình lướt qua mặt cô. 

Giám đốc có thể lên đến vị trí này đương nhiên là người tinh ranh, hơn nữa vụ hợp tác lần trước đã nhận ra có điều đáng nghi, lẽ dĩ nhiên có thể hiểu được ý gì. 

Khi nịnh nọt dẫn Hoàng Tử Bình hướng đến phòng khách quý, quay đầu nhìn qua dặn dò, “Tuyết Giang, mau đi pha hai tách trà ngon!” 

“Vâng!” Lam Tuyết Giang nói. 

“Giám đốc sao lại để cô ấy đi pha chứ!” 

“Ghen tị chết đi được, bỏ lỡ mất cơ hội có thể tiếp xúc với nam thần ở khoảng cách gần rồi!” 

Người vừa đi, lập tức có những tiếng oán giận truyền đến. 

Lam Tuyết Giang ngượng ngùng, chịu đựng những ánh nhìn hận thù đi tới phòng khách quý, cô cũng không hề muốn mà! 

Gõ cửa bước vào, Hoàng Tử Bình ngồi riêng trên ghế sofa, chân vắt chéo tự nhiên, rõ ràng là tư thế ngồi tuỳ tiện như vậy, ở trên người anh lại đẹp đến thế, khoảnh khắc đóng cửa lại, cô vẫn có thể nghe thấy những tiếng thở dài bên ngoài. 

“Tổng giám đốc Hoàng, trà của ngài ...” 

Lam Tuyết Giang cúi đầu đặt tách trà lên. 

Hoàng Tử Bình mở nắp tách trà, thản nhiên cất tiếng, “Cảm ơn.” 

Lam Tuyết Giang do dự muốn đi ra ngoài, giám đốc lại gọi cô, rõ ràng là muốn cô ở lại trong phòng để phục vụ. 

“Tổng giám đốc Hoàng, trong điện thoại ngài nói hơi đột ngột, tôi vẫn chưa kịp thông báo cho tổng giám đốc, ngài xem, có cần anh ấy đến tự mình tiếp đón ngài không?” Giám đốc xoa xoa tay, vẫn rất lo lắng. 

“Không cần phải gọi nhiều người.” Hoàng Tử Bình lắc đầu nói. 

“Vậy ... không biết lần này tổng giám đốc Hoàng đến công ty chúng tôi, là có gì muốn chỉ bảo không?” 

“Cũng không đến mức chỉ bảo, chỉ vừa hay đi ngang qua mà thôi.” Hoàng Tử Bình đổi tư thế ngồi, lười biếng hỏi, “Không làm phiền chứ?” “Không phiền, đương nhiên không phiền!” Đầu giám đốc gật đầu như đánh trống. 

Suốt một tiếng đồng hồ, Hoàng Tử Bình đều không có ý định rời đi. Dường như cũng không có điều gì quan trọng, ít nói, hầu như đều là giám đốc nói chuyện, nước trong tách trà trước mặt đã đổ thêm ba lần, lá trà trôi trên mặt nước, hơi nóng nhẹ nhàng vấn vít, có những hơi bốc lên phía trên. 

Vào đúng lúc giám đốc cũng sắp hết chuyện để nói, điện thoại của Hoàng Tử Bình vang lên. 

Có lẽ là trợ lý Phan gọi đến, để báo cáo cho anh chuyện gì đó, chỉ nghe thấy anh cau mày nói: “Lùi lại hết thời gian hẹn gặp vào buổi họp lúc sau, bây giờ tôi không đi được.” 

Cúp điện thoại, giám đốc thận trọng hỏi, “Tổng giám đốc Hoàng, nếu như ngài có việc 

“Không sao.” Hoàng Tử Bình thản nhiên ngắt lời. 

Giám đốc không ngừng gật đầu, tuy nhiên trên trán đã hơi chảy mồ hôi, chỉ là một tiếng đồng hồ đã trôi qua, thật sự không hiểu lần này vị Phật này ghé thăm rốt cuộc là để làm gì. 

Quả nhiên lòng vua khó đoán 

Lam Tuyết Giang đứng suốt cả một giờ đồng hồ, cũng không thể không nhìn sang phía anh. 

Dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoàng Tử Bình liếc mắt nhìn cô, cúi đầu soạn tin nhắn. 

Giây tiếp theo, Lam Tuyết Giang liền cảm thấy tiếng rung trong túi. Cô hơi nghiêng người rút ra, quả nhiên là anh gửi tới. 

eyJpdiI6IlgwM3hzdWdITzliSmRlTzVwcjN6Tnc9PSIsInZhbHVlIjoicTY5MjRzZjVxVTBhRFVkcWx0Y3YwY29SR2ZPYjRIbnBJN2kwNGxSQnFYZEZBZmFnXC9pS1luS0x3NVFmalZSOCt2RDdkN3d1OXhPOFF0RUVEWjRCQmo2MzBCcThKQUNaSXJSN09kR2NJdWdMcHpqQWNpXC9QSHhKWXBsZlFVR3lRM08yUVM0c1FDdTlkU1ZLTlRXXC9zdkRRPT0iLCJtYWMiOiIwZTEyNGJhMjEyNjI1MmM0MDg2OGYyMDY1ODY1Zjk3Mjc4NGU5MGVlYzg4NTZiYTJkZTc3Y2FhYTEyMGYwZWI3In0=
eyJpdiI6IlB4MWkreUZLdzFuc09XSCtiOVRQSkE9PSIsInZhbHVlIjoiRjlXd3Q5bEpMV20zb1RudHlOU0V1TVhWdHZKMnNqVm0rQWJcL0Q5d3Z1Z1VqcE9FRVZwcWpTc1dIN0QwSlZkcEFua2RPWCtKZEw3cW9PVVhkUnpVRTBkYlViODE2eUFldWR4QlZJOExOXC9IZUtRdXVmXC9NU3JaOEtwZ0Z4WkV5a1cxbVBVMEFRQW04czNlNUFweWxKSitKbDZ6NkZqYndSUUV1WlNMUlFEbzg5UzFrXC83SWlLVHFQY2RJUjRiUnB4VmYzTzhHZ0lrbTE5SktXRFwvc3A3NWFWVzV1NlBXV0pyV3YxTXR1XC9IZ2dIN3VGc1ZzZkFaU05aZjdoUWJRelwvejhtK3h3MEdKeVwvemVzMEszN1BhSVYwcUI1cVhUNWJ4RENcLzM1bk9KZkw5aVU9IiwibWFjIjoiMjFhZDIzODE1ZjAwODBmOWExOTMzYmQ0ZGZhMDU4ODM3OGUxM2NiNjEyMmM3OTEwOTM3MmYyMGVjM2QyMjgyNyJ9

Vừa cất điện thoại đi, liền nghe thấy giọng nói trầm ổn của Hoàng Tử Bình, “Đúng rồi, giám đốc Trần, hằng năm Hoàng thị đều có hợp tác với quỹ ngân sách của một vài công ty có liên quan, không biết công ty anh có hứng thú không?”

Ads
';
Advertisement