Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Lam Tuyết Giang đi tới ngồi bên cạnh anh, lấy bịch thuốc vừa mua lúc nãy ra: "Đây là thuốc tôi mua từ phòng khám cho anh, vết thương trên mặt và trên tay anh phải xử lý, nếu không ngày mai sẽ nghiêm trọng hơn..." 

Hoàng Tử Bình nhìn đám chai lọ cô lấy ra. 

Anh hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt và giọng nói là sự u oán không hề che giấu: "Em còn biết quan tâm tôi à?" 

 

".." Lam Tuyết Giang cạn lời. 

Vặn nắp chai ra, mùi thuốc bắc nồng đậm tản ra. 

Lam Tuyết Giang đưa mắt nhìn anh, thử dò xét hỏi: "Tôi giúp anh bôi nhé?" 

Hoàng Tử Bình không đáp nhưng cũng không từ chối. 

Thấy thế, Lam Tuyết Giang dùng tăm bông lần lượt thấm nước khử 

trùng và thuốc, xử lý vết thương trên tay anh, và cả trên mặt. 

Hình ảnh này dường như có phần quen thuộc. 

Hình như trước đây anh cũng từng cầm một chiếc tăm bông như vậy bôi 

thuốc mỡ lên gương mặt sưng tấy của cô, cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng chỉ cảm thấy ấm áp, nhất là khi anh ôm cô vào lòng trước mặt cha Lam Tuyết Giang 

Hồ nước sâu trong tim gợn sóng, Lam Tuyết Giang cố che giấu nói: "Hoàng Tử Bình, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, còn đánh nhau với người ta chứ..." 

Thật là trẻ con... 

Bốn chữ này cô chỉ dám lặng lẽ nói trong lòng. 

Thật ra ban đầu Nguyễn Vinh vẫn giữ được phong độ tuy rằng cuối cùng anh ấy cũng đánh trả, nhưng cũng là do anh ra tay trước. 

rồi!" 

Hoàng Tử Bình hừ lạnh một tiếng: "Tôi đã sớm thấy khó chịu với anh ta 

Câu trả lời này hai người họ là giống nhau một cách thần kỳ... 

Hơi không để tâm, cô đã chạm vào vết thương của anh, chỉ nghe thấy tiếng anh hít khí lạnh. 

"Nhẹ chút cho tôi!" 

"Xin lỗi..." 

Lam Tuyết Giang vội vàng thẳng lưng, nhưng nhìn vết sưng trên má anh ở khoảng cách gần, hoàn toàn đã không có bộ dáng đẹp trai ngày thường nữa, ngược lại giống như đầu heo vậy... 

lón. 

Nghĩ như vậy, cô nhịn không được mà bật cười. 

"Em còn không biết xấu hổ mà cười? Tôi bị như vậy là vì ai hả?" 

Gương mặt Hoàng Tử Bình vốn đã đen giờ càng đen hơn, nổi giận quát 

Lam Tuyết Giang cắn môi, im lặng vài giây, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì: "Ai bảo anh giở trò lưu manh chứ..." 

“Còn dám nói nữa?” Hoàng Tử Bình mài răng. 

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lam Tuyết Giang không dám lên tiếng nữa. 

Toàn bộ thời gian đều im lặng xử lí vết thương, cô nhẹ nhàng thở ra, không quên dặn anh, “Được rồi, buổi tối lúc anh tắm rửa, chú ý đừng để dính nước.” 

Vứt bông ngoáy tai xong nhìn lên, khẽ giật mình, anh đang nhìn cô chăm chăm. 

Trong đôi mắt đầy vẻ tĩnh mịch. 

Nhịp tim Lam Tuyết Giang chậm nửa nhịp, muốn mượn lúc quay đầu để tránh, nhưng cắm đã bị ngón trỏ giữ lại. 

Hoàng Tử Bình dùng chính tay bị thương, phía trên còn vừa được CÔ 

quấn gạc băng bó. 

Khóe miệng cô nhấp nhẹ, không dám cử động. 

“Anh làm gì.” 

Hoàng Tử Bình hơi ngẩng mặt lên, để cô có thể thấy rõ hơn vết thương bên má phải của mình, “Lam Tuyết Giang, tôi muốn em thấy rõ để nhớ cho ky." 

“Có ý gì?” Lam Tuyết Giang nuốt nuốt nước bọt. 

“Tôi bị thương là vì em.” Ánh mắt Hoàng Tử Bình tối lại, hầu kết chạy lên chạy xuống, trầm giọng nói, “Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi vì phụ nữ mà phải dùng tới nắm đấm.” 

” Tim Lam Tuyết Giang lại lần nữa chậm một nhịp. 

Trong lúc hoảng hốt, bờ môi cứ như vậy bị anh hôn lên. 

Đầu lưỡi linh động rất nhanh đã mở được hàm răng của cô, quấn vào đầu lưỡi cô. 

Bất kể là lúc trước hay bây giờ, nụ hôn của Hoàng Tử Bình luôn có thể làm cô mềm nhũn, mê muội quên chính mình. 

Bởi vì đang ngồi trên ghế salon, cho nên tư thế như vậy rất dễ ngã, Lam Tuyết Giang cố gắng ngả người ra sau thì bị anh đẩy ngã rồi phủ lên người, chạm trán lên mặt cô, tay luồn xuống dưới nách. 

Cô cắn môi, trong nháy mắt đã rơi vào một bàn tay to lớn nào đó đang tác quái trên người mình. 

Hoàng Tử Bình cúi đầu cắn lên mu bàn tay cô, “Còn chưa kịp làm được, bây giờ còn không cho tôi lợi dụng một chút sao?” 

Lam Tuyết Giang ngây người ra. 

eyJpdiI6ImFNOEM4QU9PenF5aFRWN25DcEZocUE9PSIsInZhbHVlIjoiQWx2dlVYbUFIK3F1ZkVFMTRjaVpwaDNXUTJqeTQzbXdodGFQQlN3aXQ4XC9peDI4ODlIWmNZVWhzRFp5R1wva2VLWWZcL3B0cWNUS2p3VFpwRDZJaUFiNmc1YWFja09GOXNUMUlZTTZWT2sxM0tIcFlmc3M4VEhYWTBlWFFRcUpUdkZqZ3I4TzB1WnVHWnlqNFRPdGUyaTdIZlJCdjlHTm1yNFQ0bDFSMUxqVFd1Q3QxM2dHTFdXZXB5VGdNa2paU0phV0xqRFhGc1lKN0RJRTl2b0FwVFdhMTVFdDMzUWhQQWVLTHVycTBkMk94WEh5YUphZFJUUnE0WmdqZ0dcL0E2ZWRxUXVlZEk0d2UwNlBIMFE4RWtwTHFhRTZSdFdXMHVoY3UyM2NpN08xOVdKeHErcm1XYUlBaDR3aDM5aGp1ekJSIiwibWFjIjoiYzNlMGJiY2M2NmFkYjFhYTQzMjg4ZjQ5NzA0NGU3MmZiM2MyNzU0NzJhM2YyOWEwZjZhZjliYWVjODczNDA2OSJ9
eyJpdiI6ImxxYW9Ha1Z6NWlCUVNYbG5zRXltOEE9PSIsInZhbHVlIjoiSG1EMG9xMWNJZ1wvbWRneisrNzA4SVpQSHZlMzJwcXJUdEdPXC9BVVwvOWhTZ0FrRkNFMFRYcEd4VE1vYWFBeEZQXC9YdmJibU02VUFWcmpmOWJuaDV4ajkrK214RElVK0FBWXY5K0Y5dHQ5Q0l2XC9pSGF0ZzBvTmh4elVKK2hGdjB3clFwRDhsSFJPZk5hbUJHK2ZvdVpFUGd0c0dsZmx0cXdQZzlLZHNXMmRcL21Ea0FFVXIyTU14WHcrSHpQVm5DSjZhVjIzTzlcL2VjTlZYREVRUkg4NGpqaVwvR0NlOG5yVDhjXC9yb1ROb1llNTdYcnpFSTFGamExR05ZeUZ2S3VaN1NqN3pCZ0JHanNcL0x1b3pzb3ZxNVE5dVVMVEROeDBJcUJncGtzZU42bStVd1ZjNVdBSnJCdmNVOXVmd0VHQXhBS3ArNG5UTEVvekVyRCtobkgrekxub2FCems1eWpGTE5kZHF6d0lLWWVmK0ViekdYN2N3VVljY0RCTEVMaUhieGMwSlpVNHVXTWE4U0NpTWtPWkdoUDlqMjlkbGZ5RlBSaTFHaU5nNXY1RTFlV09PakowN3NqQWJNZ2FnMXFRYVc1THVBVk1RNk5hVUxjcGlYa21CbEtiTWFmUHNWQVNiUHJyV0RPZ1VMd1VSYUhQSWRscitxNVI4V1RTdG1NbkRMUnlqXC94MEZSWmxYanRoVUtZSFBlTnBRRDlzNFJaSFFQUEJPZGlqK04zSk1WSTVwSGxyWGRsOGRoTnVMNjBtQ3pYaTBrcW1GeFRrclJ2K3VWcm0wSlNIMUlPa0Z4WG44aUhoNjU4ZDNRMzBxbkpFPSIsIm1hYyI6IjEyYWZiMDhjZmUxZjU0OTYyMmNkZWQyZDA1Nzg4ZTU0NDMzNzM2ZTkwZjg0ZTQ0NDg1ZDQ2MGEyNTc2NWU2OWMifQ==

Dép lê trên chân rơi xuống đất, Lam Tuyết Giang cảm giác như các ngón chân của mình đều cuộn tròn lại.

Ads
';
Advertisement