Lúc cô đang lo lắng dùng hai tay đẩy anh ra, Hoàng Tử Bình bỗng nhiên đứng thẳng người, nhìn cô từ trên cao xuống, “Không đi sao? Định qua đêm ở đây?”
Lam Tuyết Giang trợn mắt, bộ dạng nằm ở đó có chút ngu đần.
Hoàng Tử Bình lắc lắc cánh tay bị thương, lại xoay xoay khớp cổ, cuối cùng sờ lên má phải bị thương, mở miệng bằng giọng lười biếng, “Nhìn tôi cũng không được đâu, đêm nay tôi dùng nhiều sức lực quá, không có tâm
trạng cũng không có sức lên giường với em.”
Mặt Lam Tuyết Giang đỏ ửng lên.
Lúng túng và xấu hổ, cô ngồi bật dậy, không để ý chỉnh lại cổ áo còn đang mở rộng, cô cầm túi lên chạy về phía cửa.
Một hơi xông về nhà, nhiệt độ trên mặt cô vẫn chưa giảm xuống.
Sau khi tắm xong, cô mới tạm gọi là bình thường, nhớ tới lời hẹn với bác sĩ ở phòng khám, cô cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn ngắn cho Hoàng Tử Bình: “Nhớ uống thuốc hai lần mỗi ngày sáng tối!”
Một lúc lâu sau Hoàng Tử Bình mới trả lời một chữ “Ừ”.
ngů.
Lam Tuyết Giang nhìn tin nhắn trả lời của anh, đưa tay tắt đèn đi
Chỉ là lúc nhắm mắt lại, trong phòng rất yên tĩnh, bên tai vang lên giọng nam trầm tĩnh như có như không.
“Lam Tuyết Giang, ngoại trừ cha mẹ tôi, em là người đầu tiên dám gọi cả họ cả tên tôi ra!”
“Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi vì phụ nữ mà dùng năm đấm.”
Lam Tuyết Giang trở mình, giọng nói trong giấc mơ vẫn còn ở đó.
Tan tầm trời chạng vạng tối, Lam Tuyết Giang leo lên tầng cao nhất để lấy chìa khóa.
Đứng trước cửa chống trộm “ầm” một tiếng mở ra, trong tay Hoàng Tử Bình cầm một túi rác đi ra, đặt ở vị trí cổ định trước của ra vào, sau đó chậm rãi nhìn cô, nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi, “Về rồi.”
“Ừm.” Lam Tuyết Giang gật đầu.
Chỉ là một giây sau, lại nhịn không được mà nhíu mày mở miệng, “Mặt của anh sao thế... Hoàng Tử Bình, anh không bôi thuốc sao?”
Cũng khó trách cô hỏi như thế, từ lúc Hoàng Tử Bình xuất hiện đến lúc nói chuyện, đều chỉ dùng nửa mặt quay về phía cô, so với tối qua còn sưng hơn, nhất định là mặc kệ không bôi thuốc, nếu không sẽ không thể như thế này được.
“Em không làm cho tôi, tôi cứ mặc kệ thôi.” Hoàng Tử Bình lên tiếng xác nhận suy nghĩ của cô.
Lam Tuyết Giang im lặng, cảm giác như anh đang cô ý.
Cuối cùng cửa chống trộm đóng lại một lần nữa, phía sau có thêm một bóng đen.
Lau sạch thuốc, Hoàng Tử Bình không để cho cô đi, mà đẩy cô vào phòng bếp, trên bệ đá thả một đống nguyên liệu nấu ăn, từ chối không được cô đành phải vào bếp, nấu xong ăn xong, theo thói quen cô vẫn rửa bát đũa sạch sẽ.
Xếp cái bát cuối cùng lên, sau lưng có tiếng bước chân, Hoàng Tử Bình lập tức bước lại gần cô.
Lam Tuyết Giang đã sớm phòng bị, cho nên né rất nhanh.
Hoàng Tử Bình cũng không giận mà nhíu mày hỏi cô, “Muốn một cuộc
hẹn không?”
"..."
“Muốn hẹn hò không?”
“...Hoàng Tử Bình!” Cô nhịn không được hét lên.
Hoàng Tử Bình nhếch môi cười nhẹ, “Lúc này tôi rất tôi trọng ý kiến của em, em muốn hẹn hò lúc nào?”
“Hoàng Tử Bình, tôi đã nói rồi, tôi không cần friend with benefits. Càng không muốn hẹn hò với anh...” Lam Tuyết Giang mím chặt môi.
“Vậy em nói một chút xem em muốn gì? Hoàng Tử Bình cản ánh sáng từ đỉnh đầu cô xuống, ngũ quan thâm thúy.
Dây thần kinh như bị thứ gì đó châm chích, Lam Tuyết Giang nắm nhẹ hai tay thành quyền.
Dù mi mắt buông thõng, nhưng cũng không thể khống chế được sự thống khổ dần xâm chiếm đáy mắt, ngón tay vặn vẹo một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn chọn ngẩng đầu lên, không trả lời mà hỏi lại, “Hoàng Tử Bình, anh có phải muốn tôi tiếp tục đi theo anh không?”
Lông mày Hoàng Tử Bình nhướn lên một chút.
Lam Tuyết Giang nhìn thấy, càng mím chặt môi nói tiếp, “Đầu tiên là làm sinh nhật cho tôi, sau đó lại để tôi chuyển đến khu tập thể vừa cũ kỹ vừa rách nát này, nếu tôi đoán không sai, anh muốn tôi ở đây cho thuận tiện đúng không?”
“Nếu như tôi tiếp tục đi theo anh, có phải sẽ giống như trước, chỉ cần anh gọi điện thoại, tôi liền phải vui vẻ đến làm ấm giường. Sau đó anh sẽ đưa cho tôi một tấm thẻ, bên trong cứ đúng ngày sẽ chuyển vào bảy trăm triệu như trước đây, hay là nhiều hơn? Hay là thậm chí chỉ cần phục vụ cho anh vui vẻ, tôi muốn bao nhiêu anh liền cho bấy nhiêu?”
Nhìn thấy anh trầm mặc đứng lặng, thái độ như cam chịu.
"Lam Tuyết Giang!" Hoàng Tử Bình nhíu mày trầm giọng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất