Nguyễn Vinh làm sao có thể đứng yên nhìn.
Kể từ khi anh biết Hoàng Tử Bình chuyển đến sống kế bên cạnh nhà Lam Tuyết Giang, nhất là khi Hoàng Tử Bình không có ý tốt sang đây tìm áo sơ mi, trong lòng anh đã không thể yên tâm được. Buổi tối anh lái xe qua đây dự định xem xét một chút, không ngờ lại thấy cái cảnh tượng không thể chịu nổi này!
Tất cả lửa giận đột nhiên dâng lên, Nguyễn Vinh vung nắm đấm tới.
Hoàng Tử Bình đã có sự chuẩn bị sẵn, khi nắm đấm cả Nguyễn Vinh vung tới, anh nhẹ nhàng né sang bên phải, sau khi ổn định lại cơ thể thì vung nắm đấm đáp lại.
Trong nháy mắt, tình hình trở nên không thể kiểm soát.
Hai người như mấy thằng trầu tre ẩu đả đánh nhau trên đường phố, không thể hòa giải.
Nguyễn Vinh ở trong quân đội nhiều năm, mấy cái chuyện đánh đấm này anh rất thành thạo, mỗi chiêu tung ra đều vô cùng tàn nhẫn và dứt khoát, ,Lam Tuyết Giang từng nhìn thấy tư thế hùng dũng của anh trên sân tập, cô không khỏi lo lắng cho Hoàng Tử Bình.
Chỉ là cô không thể ngờ rằng, Hoàng Tử Bình không hề rơi vào thế yếu, cho dù đang mặc vest nhưng cũng không hề cản trở phong độ của anh, trên mặt anh ăn một đấm, anh cũng không hề chịu thua, lập tức đá một cước vào cánh tay của Nguyễn Vinh.
Lam Tuyết Giang không thể ngờ được mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Lúc cô còn học đại học, mấy cảnh tượng như vậy cũng không có gì gọi là kinh ngạc cả, trước cửa ký túc xá nữ thỉnh thoảng sẽ có hai bạn nam đánh nhau vì một bạn nữ, nếu có người đi qua, ngoại trừ khuyên can thì ít nhiều gì cũng sẽ nhìn bạn nữ kia bằng ánh mắt hâm mộ.
Bây giờ loại chuyện này rơi trên người mình, Lam Tuyết Giang chỉ cảm thấy đau đầu muốn chết.
“Hai người...”
Cô sợ hãi nhìn hai người đang đánh nhau, cố gắng ngăn cản bọn họ: Anh Nguyễn Vinh, Hoàng Tử Bình, hai người đừng đánh nhau nữa!”
Thế nhưng hai người kia làm gì có ai chịu nghe cô, mắt hai người hắn đỏ, trong không gian chỉ nghe thấy tiếng đấm nhau, giống như nhất định phải phân thắng bại.
Nếu như hai người đó cứ tiếp tục như vậy thì cô sợ rằng hàng xóm sẽ báo cảnh sát mất, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa từ dưới tầng.
Lam Tuyết Giang thấy thế, liều mạng xông vào giữa hai người.
Cô vô thức quay mặt về phía Hoàng Tử Bình, vừa vặn chuẩn bị tiếp nhận nắm đấm đang giơ lên giữa không trung của anh.
“Tuyết Giang”
Nguyễn Vinh ở phía sau lưng chấn động, Lam Tuyết Giang cũng sợ hãi nhắm mắt lại.
Tuy nhiên cơn đau mà cô dự kiến lại không đến, Hoàng Tử Bình đã kịp thời rút tay về.
Nguyễn Vinh vội vàng đi tới kiểm tra cô một lượt, cau mày ân cần hỏi Tuyết Giang, em không sao chứ? Em có biết tự nhiên xông vào như thế là rất nguy hiểm không”
“Em không sao.” Lam Tuyết Giang vội vàng lắc đầu, vẫn đứng giữa hai người không dám nhúc nhích, cô sợ cô vừa đi ra là hai người lại lao vào đánh nhau, đồng thời cố gắng hòa giải cuộc chiến này: “Tất cả là hiểu lầm, hai người đừng đánh nhau nữa...”
Hoàng Tử Bình nheo mắt nhìn hai người vài giây, sau đó đột ngột xoay người bỏ đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lẽo cùng cánh cửa chống trộm.
Ở một phòng khám nhỏ gần khu dân cư, có một chiếc xe jeep nhãn hiệu quân đội đậu ở bên ngoài.
Vết rách ở khóe miệng Nguyễn Vinh không nặng lắm, nhưng cánh tay bị Hoàng Tử Bình đá rất mạnh, cánh tay sưng u lên, Lam Tuyết Giang đi cùng anh đến phòng khám để xử lý vết thương.
Sau khi quấn băng gạc xong, Lam Tuyết Giang vội vàng hỏi: “Sao rồi? Anh Nguyễn Vinh, vết thương ở cánh tay thế nào rồi?”
“Không sao, dù gì anh cũng là bộ đội, mấy vết thương như thế này
không là gì cả.” Nguyễn Vinh cười cười cử động hai cái, sau đó anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Không ngờ người ở trên thương trường như tổng giám đốc Hoàng lại đánh nhau giỏi như thế, hai người bọn anh không ai chiếm được chỗ tốt cả.”
“Anh Nguyễn Vinh, tại sao anh lại đánh nhau với anh ấy.” Lam Tuyết Giang cau mày hỏi.
Đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy không thể tin được, một người là tổng giám đốc Hoàng trầm ổn chính chắn, mộ người là bộ đội nghiêm nghị ôn hòa, hai con người trưởng thành này thế mà một lời không hợp là xông vào bụp nhau...
Cô không khỏi phàn nàn: “May mà chỉ có một mình anh đến, nhỡ mà thẳng nhỏ cũng tới thì làm sao bây giờ? Anh đã là một người cha rồi, vậy mà vẫn còn ẩu đả đánh nhau như mấy thằng trẩu tre...”
“Ha ha, thật ra anh đã muốn đánh anh ta từ lâu rồi!” Nguyễn Vinh cười
khẽ một tiếng, trong lời nói tràn đầy ẩn ý.
“...” Lam Tuyết Giang giật mình, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ánh mắt của Nguyễn Vinh nhìn cô chằm chằm: "Tuyết Giang, nhớ kỹ lời của anh, nếu tình huống này lại xảy ra lần nữa thì phải gọi cho anh trước!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất