"Vậy được rồi." Lam Tuyết Giang chỉ có thể gật đầu.
Trương Nhất Hàm ngồi xuống lại, vỗ vai cô: "Tuyết Giang à, tớ thấy cậu phải cẩn thận một chút, có muốn mua các loại bảo hiểm không? Tớ sợ tổng giám đốc Hoàng sẽ mưu sát cậu..."
Có lẽ...
Không đến nỗi vậy đâu nhỉ...
Nghĩ tới hai ngày nay mỗi lần gặp anh đều phải đối mặt với gương mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, từng trận ớn lạnh ập tới.
Lam Tuyết Giang ôm vai.
Từ trên xe buýt đi xuống, lúc về khu dân cư thì sắc trời vẫn chưa tối hån.
Nhìn thấy chiếc xe Land Rover có biển số năm số tám, cô lập tức ngẩn
người, ngước nhìn tầng cao nhất, hình như anh về rồi.
Sao lại về sớm vậy, anh không đi ăn với Lam Dao Dao sao?
Lam Tuyết Giang rất kinh ngạc.
Nhưng biết anh đã về nhà, cô cố tình bước lên lầu nhẹ nhàng hết sức.
Giống như động tác quay chậm trong phim, Lam Tuyết Giang không dám thở gấp, toàn bộ quá trình đều nín thở rút chìa khóa ra, rồi lại cắm chìa khóa vào, xoay nhẹ tay nắm cửa, sau khi mở ra, cô thấy mình căng thẳng đến nỗi sau lưng đều toát mồ hôi.
Rút chìa khóa ra, đang chuẩn bị đi vào, có người kéo áo cô phía sau.
Lam Tuyết Giang quay đầu lại, chạm phải đôi mắt sâu thẳm, con người bên trong vừa đen vừa lạnh lùng.
Cô cảm thấy lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, biểu cảm gượng gạo: "Anh, anh... Có chuyện gì sao?" Cô sợ sẽ giống như Trương Nhất Hàm nói vậy, một lời không hợp liền giết cô...
Hoàng Tử Bình không có ý muốn buông cô ra, sức lực túm áo cô mạnh hơn.
Dễ dàng như nhấc một con gà, xoay tròn cô tại chỗ, quay mặt về phía anh, sau đó cánh tay đặt bên cạnh đầu cô, vây cô giữa ngực anh và cánh cửa, hừ lạnh một tiếng, cơ bắp lộ ra, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
"Tìm, em, làm, tình!"
Lam Tuyết Giang đặc biệt chú ý khi anh xuất hiện, trong tay anh không có mang hung khí.
Hȧ?"
Xác suất bị mưu sát giảm đi một nửa.
Đột nhiên nghe được bốn chữ kia, Lam Tuyết Giang có chút ngu ngơ:
“Tìm em làm tình.” Hoàng Tử Bình lặp lại rõ ràng.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói, đèn cảm ứng vừa bị tắt lại bật sáng trở lại.
“...” Lam Tuyết Giang không khỏi rụt vai lại, nuốt nước miếng một cái, không dám trực tiếp mặt đối mặt với anh trong khoảng cách gần “Thực xin lỗi, tôi đã nói rồi, tôi không cần bạn tình..”
“Ui, anh uống rượu sao?”
Ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cô không khỏi nhăn mũi hỏi.
Đôi môi mỏng của Hoàng Tử Bình hơi nhúc nhích, thân thể cường tráng của anh khiến cho cô cảm thấy áp bách: “Trước đây em từng nói, chúng ta đều là người trưởng thành, say rượu làm loạn là điều không thể tránh khỏi!”
Lam Tuyết Giang xấu hổ, quả thật trước đây cô đã từng nói qua những lời này.
“Tình một đêm ư?” Hoàng Tử Bình nhai nuốt những chữ này, đôi mắt thâm thúy nheo lại: “Có thể, nhưng tôi cảm thấy không đủ!”
Anh vừa dứt lời, cắm của cô đã bị anh nắm lấy.
Khi Lam Tuyết Giang nhận ra điều gì đó không ổn thì đã quá muộn, răng
môi cô đã bị anh cạy mở.
Chiếc lưỡi mang theo mùi rượu của anh cuốn vào trong miệng cô, còn mang theo một chút hương vị thuốc lá, cô không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, cô chỉ cảm thấy có chút say say khi bị anh đột nhiên hôn.
Hoàng Tử Bình càng lúc càng hôn mãnh liệt.
Bởi vì là tầng cao nhất nên hầu như sẽ không có ai lên, ngược lại khiến cho anh muốn làm gì thì làm.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên những vết sung tẩy nhỏ trên da cô, Lam Tuyết Giang đột nhiên bừng tỉnh khi cảm thấy chiếc áo len trên eo bị đẩy lên.
Cô ngẩng đầu, cố gắng tránh đôi môi mỏng đang lưu luyến trên cổ cô: “ Hoàng Tử Bình, anh đừng như vậy.”
Sự phản kháng của cô không có chút tác dụng gì đối với Hoàng Tử Bình, ngược lại cô còn bị anh đẩy vào trong phòng, rõ ràng là đang muốn làm thịt cô.
Lam Tuyết Giang vô cùng bối rối, cô chỉ có thể dùng tay nắm chặt cánh cửa.
Điều nguy hiểm là cơ thể cô lại không tự chủ mà run rẩy...
“Dừng tay, buông cô ấy ra!”
Bỗng nhiên có một âm thanh quen thuộc vang lên.
Hoàng Tử Bình cảm thấy có người xông đến, đẩy hai tay với đôi môi đang làm loạn của anh ra, sau đó kéo Lam Tuyết Giang ra phía sau lưng. Lam Tuyết Giang kinh ngạc khi nhìn thấy người vừa tới: “Anh Nguyễn Vinh?”
Nguyễn Vinh nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt tràn đầy tức giận không thể che dấu, trừng mắt nhìn Hoàng Tử Bình: “Tổng giám đốc Hoàng, xin tự trọng!”
Vừa rồi Hoàng Tử Bình bị dục vọng chi phối cho nên không kịp phòng bị
khi bị người ta nằm chặt lấy bả vai, liền bị đẩy ngã về phía sau.
Nói xong, anh đi vòng qua Nguyễn Vinh để kéo cánh tay của Lam Tuyết Giang.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất