Chiều hôm sau, Lam Tuyết Giang ngây người nhìn vào màn hình máy tính.
Cô thậm chí chưa nhìn vào văn bản và dữ liệu dày đặc trên đó, ánh mắt đã đờ ra.
Lúc ký tên chuyển phát nhanh ngày hôm qua, cô cũng cho rằng sẽ giống như trước, Hoàng Tử Bìnhs ẽ bất ngờ xuất hiện ở sau lưng người giao hàng, nhưng tối qua chỉ có một tiếng 'rầm' nặng nề.
Lúc lên lầu, Lam Tuyết Giang nhìn thấy rất rõ, trong tay anh là một túi
mua sắm, bên trong đều chứa trứng gà, nhưng cô ghé tai lắng nghe tiếng động ngoài cửa thật lâu, đối diện không có tiếng động gì cả, càng không hề có ý kêu cô nấu mì...
Giám đốc đi ra từ phòng làm việc, đi thẳng đến chỗ cô.
Lam Tuyết Giang lập tức ngồi thẳng lên, cho rằng giám đốc trách việc cô không tập trung, nhưng cuối cùng lại đưa một tệp hồ sơ: "Tuyết Giang, cô đưa phần tài liệu bổ sung này tới Hoàng thị, dự án hợp tác cũng coi như kết
thúc hoàn toàn!"
"Hả, nhất định phải tự đi sao?" Cô có chút do dự.
"Dĩ nhiên!" Giám đốc trả lời: "Hợp tác với Hoàng thị ai mà dám chậm trễ? Tôi vẫn đang đợi dự án lần này kết thúc, sau này mới có cơ hội hợp tác với Hoàng thị nữa chứ!"
Đúng là như vậy, lúc trước khi còn hợp tác, cô đều vui vẻ theo giám đốc chạy tới tòa nhà Hoàng thị.
Lam Tuyết Giang nghe vậy, gật đầu.
Nửa tiếng sau, cô cầm túi hồ sơ đi đến Hoàng thị.
Bởi vì đã có hẹn trước nên khi đến sau khi nói rõ với tiếp tân cô, được
đưa đến thang máy.
Lên tầng cao nhất. thư ký nói Tổng giám đốc Hoàng đang họp, hỏi cô tới có chuyện gì, có cần đưa cô tới phòng tiếp khách chờ chút không.
Lam Tuyết Giang mở miệng, đang muốn trả lời thì thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc.
Mái tóc dường như đã nhuộm màu mới, vải lanh màu vàng, kết hợp với lọn tóc gợn sóng bồng bềnh như công chúa, trên người đều là đồ hàng hiệu, nhất là cái túi phiên bản giới hạn trong tay, logo lấp lánh khiến người ta mù måt.
Lam Dao Dao...
Lam Tuyết Giang nhíu mày, cảm thấy đã lâu rồi không thấy đối phương xuất hiện trước mặt mình.
Nói đúng hơn có lẽ là trước mặt Hoàng Tử Bình.
Lúc này cửa phòng họp mở ra, người bên trong lục tục đi ra, đi đầu đương nhiên là Hoàng Tử Bình mặc tây trang, nhân viên đều tự động đi ở phía sau, chỉ có Phan Anh theo sát anh.
Thư ký bước tới phía trước, cung kính gật đầu: "Tổng giám đốc, cô Tuyết Giang..."
Nói xong cũng có chút loạn, bởi vì lúc này tổng cộng có hai cô Tuyết Giang...
Hoàng Tử Bình liếc nhìn Lam Dao Dao cách mình gần hơn, lại nhìn Lam Tuyết Giang cách mình vài bước, không dừng lại trên người ai quá lâu, tiếp tục đi về phía phòng làm việc.
Lúc đi tới trước mặt cô, Lam Tuyết Giang không thể làm gì khác hơn là lúng túng nói: "À, Tổng giám đốc Hoàng, đây là tài liệu bổ sung giám đốc Trần kêu tôi đưa cho anh..."
Hoàng Tử Bình vẫn bước tiếp, ngay cả lông mày cũng không động đậy mà đi qua.
Sau đó gọi người phía sau: "Phan Anh!”
Tay Lam Tuyết Giang giơ túi hồ sơ vẫn dừng giữa không trung, Phan Anh bước nhanh về phía trước: "Cô Tuyết Giang, đưa tôi đi!"
Vừa rồi Lam Dao Dao đều đặt sự chú ý trên người Hoàng Tử Bình, nên lúc này mới nhìn thấy cô.
Từ tức giận ban đầu, chậm rãi chuyển thành có chút đắc ý hả hê.
Trước đây khi ba người gặp nhau, Hoàng Tử Bình đều trực tiếp nắm tay cô ta mà đi qua mặt mình? Mỗi lần khiến Lam Dao Dao vừa tức vừa hận, nhưng nay cuối cùng cũng thấy cảnh cô ta bị bỏ rơi.
Lam Dao Dao cũng đi tới trước mặt cô, dừng bước lại.
"Lam Tuyết Giang, tôi đã nói anh Tử Bình chỉ đùa vui với cô chút thôi mà! Hừ, cũng coi như cô tự mình biết mình, người đàn ông giống như vậy không phải là người cô có thể sở hữu đâu!" Lam Dao Dao cười không có thành ý, kiêu ngạo ưỡn ngực ngẩng đầu sau khi nói xong, đạp giày cao gót giống như bướm bay lên: "Anh Tử Bình, anh chờ em với!"
Lam Tuyết Giang nhấp miệng, cũng may cô chỉ tới đưa tài liệu.
Ảo não đi tới thang máy, lúc cửa thang máy đóng, cô còn có thể nghe thấy tiếng cười tủm tỉm của Lâm Dao Dao: "Anh Tử Bình, buổi tối đi ăn với em được không? Em biết một nhà hàng Pháp mới mở, rất ngon..."
Lúc tan làm, Lam Tuyết Giang cũng không muốn về nhà, cô ngồi xe đi tới nhà của bạn thân Trương Nhất Hàm.
Nghe xong chuyện cô đuổi Hoàng Tử Bình xuống giường, Trương Nhất Hàm cực kỳ bất ngờ, miệng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà: "Lam Tuyết Giang à, cậu quá to gan rồi..."
"Ấy.." Lam Tuyết Giang cào mái tóc dài.
Nếu như cho cô một cơ hội nữa, chỉ sợ cô không dám nói vậy đâu. "Cậu thật sự nói vậy với Tổng giám đốc Hoàng?"
"Đúng vậy..."
"Cậu quá ngầu, quá trâu bò!" Trương Nhất Hàm đứng trên ghế sô pha, kích động nói: "Tớ có thể tưởng tượng được gương mặt sau khi tổng giám đốc Hoàng nghe lời này, chắc chắn rất đen rất thúi! Hiện tại cậu còn có thể xuất hiện nguyên vẹn trước mặt tớ, thực sự là kỳ tích! Bình thường mấy lời này đều là đàn ông nói, mà cậu lại dám nói vậy với tổng giám đốc Hoàng!"
"..." Lam Tuyết Giang xấu hổ.
Bị Trương Nhất Hàm nói vậy, cô thậm chí có cảm giác mình ngủ xong lại không chịu trách nhiệm...
Lam Tuyết Giang liếm môi, bỗng nhiên không muốn về nữa: "Cá nhỏ, nếu không tớ tới ở chung với cậu vài ngày nhé..."
Trốn một chút, tránh sóng to gió lớn!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất