Ầm ầm!
Đột nhiên một cột ánh sáng chói mắt phá lên trời từ đỉnh núi nhỏ, chọc thẳng lên trời, Vùng Khô Vinh tỏa ra màu xanh đậm đặc cũng không ngăn được. Khô Vinh ngũ lão thấy vậy, không khỏi ồn ào hoảng sợ.
Nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng, từ trên cửu thiên lại đột ngột nén xuống uy áp mạnh mẽ. Nương theo từng tiếng rồng gầm rung trời, chợt xông vào trong kết giới này, khiến cho thân thể bọn họ không kìm được mà run mạnh, khóe miệng đã xuất hiện từng vệt máu đỏ thẫm.
Đồng thời cả vùng đất không ngừng rung chuyển, toàn bộ tông môn cũng đang không ngừng rung theo. Bọn họ muốn duy trì kết giới, nhưng không biết sao luồng uy áp này thực sự quá mạnh, bọn họ có làm thế nào cũng không được, bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt.
Rốt cuộc là tiểu tử này làm gì ở bên trong, tại sao có thể tạo ra chấn động mạnh như thế?
Trong Tông chủ Đại điện, Tà Vô Nguyệt cảm nhận được rung chuyển dưới chân, chầm chậm đi tới, nhìn về phía nơi xuất hiện cột sáng chọc trời đằng xa. Lão ta khẽ nhíu mày, hiểu rõ gật đầu: "Khó trách... Khó trách Đại cung phụng lại bế quan trong lúc quan trọng như vậy, xem ra thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, không thể không bế."
Trong một sân nhỏ tĩnh lặng, Thạch Cung phụng cũng phi thân đứng trên nóc nhà, ngắm nhìn cảnh tượng kỳ dị đó, sờ cằm, cười khẽ một tiếng: "Ha ha ha... Không biết Đại Cung phụng này lại đang tu luyện tuyệt thế thần công gì, còn tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Nhưng thế cũng tốt, tình huống khẩn cấp như vậy, lão ta sẽ ẩn mình một khoảng thời gian đây, có lẽ sẽ không xen vào mấy việc vớ vẩn gì nữa. Tốt lắm, tốt lắm, ha ha ha..."
Cùng lúc đó, các ngõ ngách của tông môn đều bị chấn động không rõ làm giật mình, cùng nhau nhìn về phía cột sáng sừng sững đó. Có điều trong lòng đã có chút manh mối, nhưng vẫn cảm thấy hoài nghi. Tại sao trong tông môn lại xuất hiện thiên địa dị tượng như thế?
Vù!
Một tiếng xé gió, bỗng dung bóng dáng Viên Lão xuất hiện ở bên cạnh Khô Vinh ngũ lão, thấy sắc mặt mỗi người bọn họ đều mang vẻ nghiêm trọng, đang động ấn quyết liên tục, khuôn mặt gian nan muốn duy trì kết giới, khóe miệng còn có một vệt máu tươi, lập tức kêu lên sợ hãi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến các ngươi thảm hại như vậy?"
"Ai biết tiểu tử này làm cái quỷ gì ở bên trong, đột nhiên xuất hiện dị tượng như thế, luồng uy áp từ trời đất đó, cho dù là chúng ta cũng có hơi không chịu nổi rồi.." Thiệt trưởng lão cắn chặt răng, trên đầu đã toát đầy mồ hôi: "Cứ tiếp tục thế này, Khô Vinh kết giới của chúng ta sẽ sập. Đây cũng không phải là sức mạnh của tên tiểu tử kia, không biết lại dùng kỳ môn dị thuật gì..."
Mí mắt Viên lão hơi rung một cái, nhìn dáng vẻ dốc toàn lực của năm người kia, lại ngẩng đầu quan sát cột sáng tận trời đó. Trong tai nương theo từng tiếng rồng gầm, lại cảm nhận được uy áp cổ xưa mạnh mẽ của rồng lên người, bỗng nhiên đồng tử không nén được mà rụt lại, kịp phản ứng, thốt ra với vẻ không thể tin nổi: "Chẳng... Chẳng lẽ hắn đang ngưng tụ Thiên Long Thần Hồn, đây là... Thập Long Khai Thiên?"
"Cái gì, cái này sao có thể?" Nghe vậy, Khô Vinh ngũ lão đều cùng giật mình, Thiệt trưởng lão lại càng không thể tưởng tượng được, nói ra tiếng lòng của mọi người: "Không phải lúc hắn đi vào là Thiên Huyền cảnh sao, dù có muốn đột phá, cùng lắm cũng chỉ đạt tới Thần Chiếu cảnh mà thôi, cách Hóa Hư Cảnh còn kém xa lắm, sao có thể ngưng tụ thần hồn?"
Viên lão giật mí mắt, cũng lắc đầu với vẻ mặt mờ mịt, nhưng trong mắt lại là ánh sáng rạng rỡ: "Cái này lão phu cũng không rõ lắm, nhưng dị tượng như thế, hoàn toàn giống với Thập Long Khai Thiên trong truyền thuyết. Nếu như lão phu đoán không sai, sau một khắc sẽ có hào quang giáng lâm, Long Hồn quy tụ về một chỗ. Nếu để cho người khác nhìn thấy cái này, chỉ sợ sẽ nổi lòng xấu, đến đây quấy rối. Khô Vinh ngũ lão, cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải ổn định kết, che giấu dị tượng này!"
Vừa dứt lời, đột nhiên khí thế toàn thân Viên Lão tỏa mạnh, một ánh sáng màu vàng đất thoáng hiện quanh người. Tiếp đến là một tiếng rồng gầm tận trời nữa, một con rồng vàng chợt chạy ra từ trong người lão ta.
Sau đó mang theo khí thế bình tĩnh của mặt đất, bỗng nhiên xông vào trong Khô Vinh kết giới, uốn lượn một vòng, đuôi rồng hất lên, hóa thành một roi dài, cuốn toàn bộ kết giới lại.
Chỉ một thoáng, từng luồng sức mạnh của mặt đất hòa vào trong kết giới, Khô Vinh kết giới kia ổn định lại trong chớp mắt, Khô Vinh ngũ lão cũng lập tức thở dài nhẹ nhõm, trầm tĩnh lại.
"Địa Mạch Long Hồn, Bàn Long kết giới!" Trong mắt Viên lão lóe lên ánh sáng, hoàn tất ấn quyết trong tay, hét lớn một tiếng.
Vù!
Cột sáng tận trời kia biến mất, mặt đất cũng ngừng rung chuyển. Người khắp nơi nhìn thấy hiện tượng lạ này cũng chợt thấy sững sờ, gãi đầu một cái: "Làm sao vậy, kết thúc rồi à, vừa xảy ra chuyện gì?"
"Tản đi đi, nơi đó là cấm địa, tất cả mọi người không được tiến đến quấy rầy!" Phụng lệnh của tông chủ, vài trưởng lão cung phụng đã xuất động đảm bảo trật tự.
Nhưng cho dù bọn họ không nói, một vài người kỳ cựu trong tông cũng biết rõ, đó là nơi tu luyện của Đại Cung phụng, ai dám đến quấy rầy, nhất định chết không có chỗ chôn!
Tà Vô Nguyệt lại nhìn ra xa một lát rồi xoay người lại, nghĩ đến việc Đại Cung phụng mặc kệ thế nào cũng vội vàng bế quan, bây giờ đã phá quan thành công, tiếp theo là tĩnh dưỡng.
Thạch Cung phụng cũng cười nhạt một tiếng, lắc đầu: "Kết thúc rồi, xem ra cũng không có gì lớn, chắc hẳn lão già này cùng lắm cũng chỉ tĩnh dưỡng hai ba ngày là có thể xuất quan, phải nắm chắc thời gian..."
Nhưng tất cả mọi người đều tưởng rằng đã kết thúc, nhưng mọi người ở trong kết giới mới biết rõ, tất cả vừa mới bắt đầu mà thôi!
Cột sáng tận trời đó cũng chưa biến mất, mà là kết giới của cả sáu người hợp lực lại che giấu đi mà thôi.
Sau một khắc, từng tiếng rồng gầm rung trời vang lên, quả nhiên như lời Viên lão nói, trên cửu thiên, từng luồng ánh sáng chậm rãi phóng xuống dọc theo cột sáng kia, đi vào trong động Trác Uyên tu luyện.
Sau đó là mấy bóng rồng mờ ảo giương nanh múa vuốt xé trời, quay quanh cột sáng đó, lao vào vô cùng kịch liệt.
Thấy tình cảnh này, mặc dù trong lòng bọn họ đã đoán trước từ lâu, nhưng vẫn là không kìm được sợ ngây người.
Tiểu tử này... Lại thật sự đang Thập Long Khai Thiên, ngưng tụ Thiên Long Thần Hồn!
"Ha ha ha... Đại tài, thật sự là đại tài, ngưng tụ ra thần hồn sớm như vậy, nghe nói toàn bộ Tây Châu cũng chỉ có một người mà thôi. Không ngờ Ma Sách Tông chúng ta lại xuất hiện kỳ tài như thế, ha ha ha... Thật sự là trời phù hộ tông môn!"
Viên lão lập tức cười toa, mặt mũi đầy vẻ kích động, ngũ lão còn lại cũng gật đầu liên tục, ngoại trừ vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên thì cũng rất tán dương.
"Xem ra năm người chúng ta hợp lực bảo vệ hắn đột phá, đúng là quá đáng giá!" Thiệt trưởng lão không khỏi khẽ cười một tiếng, hớn hở gật đầu.
Viên lão cũng liên tục gật đầu, không nén được vui mừng: "Khó trách lần này đột phá, hắn lại được đưa ra nhắc nhở từ đáy lòng, hóa ra là sắp ngưng tụ thần hồn sớm như vậy. Nhưng mà cũng đúng, lực lượng nguyên thần của hắn vốn vượt xa người thường, cũng là lúc nên ngưng tụ. Người không tầm thường đương nhiên sẽ không đi đường thường. Nhưng tiểu tử này thật sự rất cẩn thận, rõ ràng đã góp đủ mười Long Hồn, mà hết lần này tới lần khác cứ nói chỉ có chín, ha ha ha... Thiệt thòi cho lão phu vẫn luôn làm trợ thủ dưới tay hắn, đến cả lão phu mà cũng không tin tưởng."
Thế nhưng mặc dù Viên Lão nói vậy, cũng không có ý trách móc nào, ngược lại còn đầy vẻ tán thưởng.
Nhưng làm sao lão ta biết dược, trước đây chính xác là Trác Uyên cho rằng mình chỉ có chín Long Hồn, Long Hồn trong Cầu Long Trảm Nguyệt Đao đó là trong lúc vô tình hắn vừa phát hiện ra!
Nhưng mà cái này đã không còn quan trọng nữa, bây giờ tất cả mọi người chỉ mong, Trác Uyên có thể nhanh chóng ngưng tụ thần hồn, trở thành trụ cột vững vàng cho tông môn!
"Nhưng Thập Long Khai Thiên chỉ vừa mới bắt đầu, có thể ngưng tụ được Thiên Long Thần Hồn hay không lại là chuyện khác. Ít nhất luồng uy áp của rồng đến từ cửu thiên đó cũng không phải là người thường có thể nhận được!" Thiệt trưởng lão trầm ngâm một lát, có hơi lo lắng nói.
Viên lão lắc đầu từ chối cho ý kiến, không hề phật lòng: "Yên tâm đi, người khác có lẽ sẽ gặp vô số nguy hiểm, nhưng tiểu tử không phải người thường có thể sánh được, dù là tâm cảnh hay là tu vi đều đứng đầu, nhất định có thể thuận lợi vượt qua cửa ải, ha ha ha..."
Trong sơn động, Cửu Thiên Long Khí đang lao nhanh không ngừng ở khắp nơi trong trong thức hải của hắn, đảo đếnn mức đầu hắn cũng sắp nổ tung. Từ đầu đến cuối Trác Uyên vẫn cắn chặt răng, bình tâm tĩnh khí, cố gắng khống chế thức hải liên tục, ngưng tụ tất cả những long khí này. Từng luồng ánh sáng lang thang trong thức hải, càng không ngừng hòa vào trong thức hải, phủ lên nguyên thần của Trác Uyên thêm một lớp khăn quàng chói lóa.
Lúc này, Trác Uyên phải cảm thấy may mắn vì tu luyện tâm cảnh hằng ngày, mới có thể khiến cho hắn đứng ngoài thế cuộc, giằng co được với những long khí này đến mức độ như vậy.
Nếu không, cứ giống như trước lúc luyện thể, kiểu đau đớn vượt xa sự chịu đựng của cơ thể này đã khiến hắn hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi. Nếu không phải có đủ loại thần vật bảo vệ, có lẽ bây giờ hắn đã bị diệt sạch thần hồn rồi.
Nhưng giờ này khắc này, mặc dù trong đầu hắn đau muốn nứt ra, đã hận không thể đập nát đầu, nhưng tâm hắn lại bình tĩnh lạ thường, để hắn giữ vững thanh thản.
Dường như hắn có thể tùy ý cảm nhận đau đớn đó, hoặc ra khỏi đau đớn đó, như người ngoài cuộc, lẳng lặng ngó nhìn tất cả. Đây chính là cảnh giới tiến lùi tùy tâm.
Trác Uyên hít một hơi thật sâu, cứ thế vật lộn với nó, từng bước nén những long khí hỗn loạn kia xuống. Cứ thế ba ngày nhanh chóng trôi qua, nhưng trong mắt hắn mặc dù hiện vẻ đau đớn, nhưng vẫn trong sạch như trước, không hề có một chút vẩn đục.
Mà những long khí mạnh mẽ đó trong ba ngày tranh giành cũng đã dần đánh mất nhuệ khí, bị thức hải mạnh mẽ của Trác Uyên khỏa lại ở bên trong, từng bước một đè nén, dung hợp, sắp hợp làm một thể.
Viên lão và Khô Vinh ngũ lão đang trông coi ở bên ngoài, không để người ta quấy rầy hắn một tơ một hào nào.
Dường như tất cả mọi việc cũng xảy ra quá mức thuận lợi đến kỳ lạ. Nhưng cùng lúc đó, thừa dịp Đại Cung phụng bế quan, không thể nhìn nổi tình trạng của tông môn, Thạch Cung phụng gõ chiếc chuông đồng kia lần nữa, triệu tập trưởng lão cung phụng tập trung một đường, đến chèn ép Tinh Anh Tạp Dịch phòng.
Tà Vô Nguyệt khinh thường mỉm cười, dương dương tự đắc ngồi ở chủ vị, trong lòng càng có niềm tin hơn bình thường. Bởi vì trong mấy ngày ngày ngắn ngủi này, lại có thêm mười mấy tên trưởng lão cung phụng gia nhập Tinh Anh Tạp Dịch phòng, bây giờ nhân số đã bằng với nội môn.
Nói cách khác, bây giờ lão ta đã nắm giữ hơn một nửa thế lực cao tầng, cũng không cần phải sợ việc công khai bàn chuyện với Thạch Cung phụng này nữa!
"Thạch Cung phụng, lần này ngươi lại tự tiện gõ chuông lớn, nói đi, lại có gì chuyện lớn gì xảy ra?" Tà Vô Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng, thoải mái hơn nhiều so với ngày bình thường.
Thạch Cung phụng lạnh lùng nhìn lão ta một cái, không trả lời: "Tông chủ, lão phu đề nghị bỏ Tinh Anh Tạp Dịch phòng!"
"Vì sao?"
"Nó không hợp quy củ của tông môn, nếu là tạp dịch thì nên có dáng vẻ của tạp dịch. Bây giờ tất cả đệ tử nội môn ngoại môn đều chạy đến, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, đúng thật là mất thể thống!" Thạch Cung phụng thản nhiên lên tiếng.
Tà Vô Nguyệt khinh thường mỉm cười, nhưng chưa đợi lão ta mở miệng, Bạch Cung phụng bên cạnh đã sâu xa nói: "Từ trước đến nay Ma Tông ta cường giả vi tôn, đệ tử nội môn ngoại môn đều chạy đến Tạp Dịch phòng của ta, chỉ có thể nói rằng nội môn không đủ mạnh. Bên nên rút lui, là nội môn mới đúng chứ!"
"Ha ha ha... Nói hay lắm!" Tà Vô Nguyệt vỗ tay khen hay, cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, dính đến phân chia ích lợi của bọn họ, cuối cùng lão ta cũng có thể toàn lực phản biện với bọn họ. Chuyện này khiến lão ta cảm nhận được cảm giác thực sự nắm quyền, lập tức khiến lão ta vô cùng thỏa mãn...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất