Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Dường như Thạch cung phụng chẳng hề bận tâm đến sự liên hợp của bọn họ, vẫn điềm nhiên nói: "Tông chủ, nội môn chính là nhất tông chi bản, xưa nay đều vậy, những tông môn khác cũng như thế. Nếu nội môn mỏng yếu, thì tông môn cũng sẽ mỏng yếu. Bây giờ tông chủ bỏ nội môn đi ủng hộ phòng tạp dịch, thực ra là kế bỏ gốc lấy ngọn, hao phí quá nhiều, làm lung lay cái cơ bản!”   

             Đúng vậy, những gì Thạch cung phụng nói rất là có lý, Tà Vô Nguyệt cũng rất tán đồng.  

             Vốn dĩ có một nội môn tốt đẹp ở đây, cho dù nó có tàn tạ, cũng có căn cơ sâu nặng, là tông môn chi bản. Nếu bỏ nó, làm lại từ đầu, xây dựng một nội môn mới, quả thật là rất tốn kém, tông môn có thể chịu không nổi.  

             Nhưng mà ai bảo chi phí này không phải do tông môn trả. Tên tiểu tử Trác Uyên đó đai tư nhập tông, bao hết rồi, Tà Vô Nguyệt không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.  

             Khoan nói xây dựng một nội môn, cho dù bảo lão ta xây dựng tám cái mười cái, lão ta cũng sẽ không cau mày chớp mắt, ai bảo dù sao cũng không phải lão ta bỏ tiền ra!  

             "Ha ha ha... Thạch cung phụng nói vậy là lo lắng thái quá rồi, sự thật mạnh hơn mấy lời hùng biện mà, bây giờ tinh anh phòng tạp dịch đã hừng hực khí thế thế kia, không thua gì nội môn. Lúc này nếu loại bỏ, há chẳng phải tổn thất quá lớn sao? Huống hồ, nói thế nào cũng là công lao của phòng tạp dịch. Tông phái ta trước giờ luôn cho đệ tử tạp dịch một con đường sống, tuy khá bấp bênh, nhưng bước ra đều là trụ cột vững chắc của tông môn."  

             Tà Vô Nguyệt hơi nheo mắt lại, bất giác cười nhẹ một tiếng: "Đúng rồi, tranh thủ cơ hội này, bổn tông cũng có một đề nghị, đó chính là đệ tử tạp dịch Trác Uyên đã lập được đại công, bổn tông muốn phá cách cho hắn đưa vào Tinh Anh Môn, không biết ý kiến chư vị thế nào?"  

             Bạch cung phụng nghe vậy lập tức gật đầu: "Tiểu tử Trác Uyên này tư chất thông minh, hơn xa người bình thường, lần này lại lập được đại công, vào Tinh Anh là dĩ nhiên rồi. Hơn nữa lão phu đề nghị, phòng tạp dịch có mấy đệ tử thực lực dũng mãnh, đã có tư cách vào Tinh Anh, nếu không thì quá uổng phí nhân tài rồi, xin tông chủ cho phép!"  

             “Đúng vậy đúng vậy, xin tông chủ cho phép!” Phe Bạch cung phụng lập tức cùng nhau gật đầu đáp, cảnh tượng chỉnh tề nhất loạt như thế chưa từng xuất hiện trong hội nghị nội môn trước đây.  

             Bạch cung phụng lạnh lùng quan sát tất cả, trong lòng làm sao không biết, những người này sớm đã thông đồng với nhau, bất giác quát lên: "Làm gì có cái lý đó, chư vị thân là trưởng lão cung phụng của tông môn, lẽ nào muốn làm trái nghịch với quy tắc của tổ tông sao? Khởi bẩm tông chủ, Tinh Hoa Môn từ khi phái ta khai sơn lập phái đến nay đều có quy định rõ ràng, phải thật hoàn hảo mới được nhập môn. Nhưng phòng tạp dịch không phải đào thải đệ tử, mà là đang mang tội trên người, sớm đã không còn tư cách này rồi. Cho dù năm đó Đại cung phụng từ phòng tạp dịch ra, không phải cũng vô duyên với Tinh Anh sao?"  

             "Ban đầu tổ tông đặt ra quy tắc, chẳng qua là để đề phòng trong môn phái có người lừa đảo vì lợi riêng. Nhưng đám người Trác Uyên dù là tiềm chất hay là thực lực đều thuộc hàng thượng đẳng của tông môn. Chư vị trưởng lão cung phụng đều biết rõ như ban ngày, hơn nữa trong môn phái có quy định, nếu có người nhận được phần lớn sự chấp nhận của các trưởng lão cung phụng thì có thể phá vỡ hạn chế này, tiến vào tinh anh. Thế bây giờ ta muốn hỏi thử, có ai phản đối đám người Trác Uyên tiến vào Tinh Anh Môn không?"  

             Tà Vô Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn đám người, sau đó nhàn nhạt nói, Bạch cung phụng và Thích cung phụng cũng lập tức lên tiếng: "Bọn ta không có ý kiến gì, tất cả đều làm theo ý của tông chủ!"  

             “Bọn ta cũng không phản đối!” Cùng lúc đó, các trưởng lão cung phụng của phòng tạp dịch đều cúi người bẩm báo.  

             Thạch cung phụng bất giác sờ mũi, vẻ mặt u ám, nhưng lại không hề tức giận, dường như đã sớm liệu được chuyện này xảy ra, lão ta nói khẽ: "Đây cũng là năm mươi năm mươi, lời đề nghị này còn chưa thể quyết định. Với lại, người của phòng tạp dịch đều là những kẻ không tuân thủ quy tắc, vào Tinh Anh, sợ là đệ tử Tinh Anh không biết, cho nên lão phu cho rằng không nên quá hấp tấp!"  

             “Phải phải, Thạch cung phụng nói rất đúng!” Phe nội môn lập tức gật đầu đáp lại.  

             Nhưng mà, bọn họ vừa lên tiếng thì lập tức vang lên một tiếng quát to, cắt ngang mấy lời a dua nịnh nọt của bọn họ: "Phải cái đầu ngươi, bọn ta là ma tông, ai là vai thiện, ai phải tuân thủ quỷ tắc? Vì thế, chặn đệ tử tinh anh bên ngoài, thế Tinh Anh Môn bọn ta còn có thể xưng là tinh anh sao, gọi là nhị thế tổ thì hay hơn, hoặc gọi là hậu môn cũng được, hừ!"  

             Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một tên mập mạp áo vàng ánh mắt tức giận đi tới, theo sau là một tên áo đen gầy gò, và một thư sinh mặt xanh, minh phủ tam sát đều đến đủ cả.  

             Tà Vô Nguyệt khẽ cau mày, kỳ quái nói: "Đây là cuộc họp nội môn, sao các ngươi lại đến đây?"  

             "Bọn ta nghe nói có người đề nghị muốn loại bỏ phòng tạp dịch tinh anh nên tới xem thử, ai mà nhiều chuyện muốn loại bỏ một chỗ tốt như vậy chứ? Tinh Anh Môn bọn ta đã bao năm rồi không tuyển được những đệ tử tinh anh giống như thế. Bây giờ không dễ gì mới tìm được, vậy mà lại loại bỏ, ta xem ai dám bỏ?" Dương Sát tức giận chỉ vào các trưởng lão cung phụng phe nội môn.  

             Thạch cung phụng thấy vậy, nhưng lại im lặng không nói gì, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một đường cong tà dị, lão ta nhìn nhị trưởng lão bên cạnh, hai người không cần nói gì cũng tự hiểu ý nhau, khẽ cười một tiếng.   

             Tà Vô Nguyệt nghe vậy càng thêm kỳ quái: "Ngươi nghe được tin tức này từ ai?"  

             “Bây giờ đệ tử trong Tinh Anh Môn đều đã được truyền ra rồi, bọn ta có thể không nghe thấy sao!” Lông mày Dương Sát bất giác run lên, tức giận xông tới nói.  

             Tà Vô Nguyệt khẽ nheo mắt lại, trong lòng nghi hoặc, vậy mà Tinh Anh Môn lại truyền ra? Nhưng đề nghị này vừa mới được đưa ra, sao ở đó lại…  

             Tà Vô Nguyệt quay đầu lại lạnh lùng nhìn Thạch cung phụng, sắc mặt dần dần tối sầm lại, nhưng không đợi lão ta chất vấn, Thạch cung phụng lại ung dung nói: "Dương Sát, là lão phu đưa ra đề nghị này, lão phu thay Đại cung phụng quản lý nội môn, đương nhiên phải giữ gìn quy củ và thể diện của tông môn, cho dù ngươi mến chuộng tài năng, cũng không thể đưa một đám tạp dịch vào Tinh Anh được. Nếu không, tin tức này truyền ra ngoài, nói Ma Sách Tông bọn ta hết người, chỉ có thể cho tạp dịch vào, mất mặt biết bao nhiêu!"  

             "Mất mặt, đây cũng gọi là mất mặt? Để lão tử nói cho ngươi biết, cái gì gọi là mất mặt!” Dương Sát bất giác hít sâu một hơi, rồi quát lên thao tháo: “Ra ngoài đánh không lại người ta, bị người ta đánh tới mặt mũi bầm dập, đó mới gọi là mất mặt; trên Song Long Hội đi mất mấy mươi người, cuối cùng chỉ quay về bốn người, đây mới gọi là mất mặt, nghĩ lúc đầu... "  

             Nói rồi, Dương Sát bắt đầu kích động nhìn mọi người, thuật lại những chuyện trước kia.  

             Tuy đám người Dương Sát Quỷ Sát đã nghe lão ta cằn nhằn mấy chục lần, nhưng mỗi lần nghe lại, trong lòng vẫn thấy chua chát, vì tình hình trận chiến lúc đó thật sự rất thê thảm.  

             Chỉ có Thạch cung phụng nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng cười thầm, vẻ mặt lộ ra một tia đắc ý, nhìn sang nhị trưởng lão đang ở một bên, dùng ám ngữ nói: “Ta biết lão ta lại muốn kể sử nhà cách mạng, lần này có thể phải kéo dài thêm vài canh giờ rồi."  

             "Ha ha ha... Thạch cung phụng cao minh, bây giờ mọi lãnh đạo cấp cao đều tập trung lại đây, Đại cung phụng lại bế quan không chịu ra, phòng tạp dịch không có người lo liệu, cuối cùng hai tên tiểu quỷ đó cũng có thể không ngại hành động rồi!” Nhị cung phụng nhoẻn miệng cười, lên tiếng khen ngợi.  

             Thạch cung phụng không ừ hử gì cả, trong mắt tỏa ra tia sáng, chỉ có Tà Vô Nguyệt nhìn thấy tất cả lại càng thêm nghi hoặc. Lão già này muốn làm gì, rõ ràng đề nghị của lão ta không được thông qua, tại sao vẫn muốn hoài công vô ích…  

             Mặt khác, trước trận môn khí thế ngút trời ở lăng viên sau núi đó, đột nhiên xuất hiện hai bóng người một nam một nữ, đều toát ra khí thế cường hãn, khinh thường nhìn về phía đó.  

             "Đây là tinh anh phòng tạp dịch đến làm ầm ĩ mấy ngày gần đây sao? Nghe nói mới thành lập chưa được bao lâu, vậy mà suýt chút nữa đã vắt sạch người ở nội môn. Bây giờ xem ra, quả nhiên có chút bản lĩnh, bỏ ra không ít tiền vốn!” Một thiếu nữ khá trẻ chừng mười sáu mười bảy tuổi bước nhẹ tới, nhìn chằm chằm mọi người ở đây rồi cười nhẹ nói.  

             Bên cạnh nàng ta, một thanh niên tướng mạo tuấn tú, khóe miệng nở nụ cười tà ác khẽ gật đầu: "Ngọc Quyên sư muội nói không sai, quả thật có rất nhiều vốn đầu tư vào đây, nhưng lại dám thách thức nội môn, chúng ta phải cho họ nếm bài học, để bọn họ biết rõ, cái gì gọi là vừa vào tạp dịch thì sâu như biển, từ bây giờ tiền đồ thênh thang. Tạp dịch chính là tạp dịch, vậy mà lại muốn được đằng chân lên đằng đầu, dựa hơi Tinh Anh? Hừ, xứng sao!"  

             "Đúng vậy!" Ngọc Quyên bật cười, nàng ta hơi ưỡn ngực, lớn tiếng quát: "Quản gia ở đây đâu, đệ tử Tinh Anh Môn Ngọc Quyên, Xích Phong, đến đây kiểm tra thực lực của đám tạp dịch thối các ngươi, xem các ngươi có tư cách vào Tinh Anh không!"  

             Bất giác mọi người đang vây quanh trước bốn trận môn đột nhiên hoàn hồn lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người. Tuy hai người này nói năng lỗ mãng, trong mắt lại tràn đầy vẻ khinh thường, nhưng hai người này lại đại diện cho Tinh Anh Môn đến đây, muốn tuyển chọn tinh anh từ chỗ bọn họ.  

             Quả nhiên ngay từ đầu Trác quản gia không có lừa bọn ta, phòng tạp dịch tinh anh thật sự đã mở ra một con đường thông thiên cho bọn họ, giúp tiền đồ của bọn họ rộng mở, không còn tuyệt vọng, u ám giống như trước đây nữa.  

             Nhất thời, mọi người đều vui mừng chạy đến chỗ hai người. Thấy ánh mắt tràn đầy khao khát của bọn họ, hai người bĩu môi khinh thường, ánh mắt cũng lộ vẻ khinh khi.  

             Đúng lúc này, mấy người phụ trách Quỷ Hổ, Nguyệt Linh và Khuê Lang đến trước mặt bọn họ, Quỷ Hồ nhìn hai người rồi quay sang nhìn Xích Phong, nhàn nhạt nói: "Xích Phong sư huynh, đã lâu không gặp, đã nghe nói Tinh Anh Môn sẽ đến chỗ bọn ta tuyển chọn đệ tử, chỉ là không ngờ ba vị cung phụng không đến, mà là các người đến. Nhưng bây giờ trưởng lão cung phụng ở phòng tạp dịch không có ở đây, bọn ta sẽ tạm thời quản lý, các ngươi muốn tuyển như thế nào cứ nói với bọn ta."  

             “Này, Quỷ Hổ, ngươi không phải là đệ tử đắc ý của Đại trưởng lão, sao cũng bị đày đến nơi này? Thật là đáng tiếc!” Dường như Xích Phong cũng rất bất ngờ, hắn ta kinh ngạc thốt lên.  

             Quỷ Hổ thờ ơ xua tay, chẳng tỏ rõ ý kiến: "Chỉ là phạm lỗi một chút đã bị sư phụ ném đến đây, mà cũng còn may, bây giờ phòng tạp dịch không giống như trước nữa, vẫn chưa đến đường cùng, ngược lại còn cơ hội. Bây giờ Tinh Anh Môn chẳng phải cũng tuyển đệ tử ở đây sao. Với thực lực của ta, chắc là không thành vấn đề chứ, ha ha ha... "  

eyJpdiI6Ijl3TDAreFwvTGdod1FvVEpIMXlsOVlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVieTFZeXV6VEpPSEhYXC95enJaTThUMW9pN1wvMDNmMTBFRDRIWDZTQXZZSUl2ak5rcDRCTlU3Wm0xYWJTamFpWDJLTUZ5VnFoY0pIZmhHUlBhcTZaODJrRkxKWVBoK0p5MjNVdkJKWGQ4TkV2cHJIbU1ia3c4Qjl4NG9Bdmh0b0RHNmhqdkp1cnBocTlPSUI3T3N4UVlmV2wwUjRwUzgyV2hxYnN4VDgwREE0Y0hhZTVQdHIwWGduMDNkRkUxVzc2OEpjRFh6RkE1NWpJUEcxbjFNaHQ0NmNZZVlXczBBRkh6YjdyVHVHREJqUHprdVdOcUIrQVdiengySXYxWUR3NFJTUlZlM2QwVVhzNFFYXC9HMVwvK3dLT05jaEpYM0FiNGtGMW1LRTJSY2s1R0xhaGlvWGJQQVZHRUlGQkRjNlZTaks4dm1wM29UYWtrdHBJQldMVXV1cUFZU1pVaVVFVW94eGY3a0g2aFdmdWNLdHV1dWpyTEJha0RPMXBGOFEweUd5azh5ZThMa3ZBcnhENHNGUnFcL2FXQT09IiwibWFjIjoiOWMxN2ZjOWY2MzhlZjNhNWYwOTU3NGMyMjQ3Y2U5ODM3YmQwOGU5MTQ3ZDA2MDgxZTFkMzhkZThlNjQ0NWE4YiJ9
eyJpdiI6Ik5zWDUrdnRUUW5KS1RmeDlvSkJNV2c9PSIsInZhbHVlIjoiTnhUVEpocXFid25zNkpiZXpCTER4SzZcL1dGcFwvK0liMlhvalFLQUxaOFpxS2NcL2tFU0wwQjhWWmtKbDdMTzVlSnh4OW9GZjBGWEJQVU5sOUp4eTVGQXgrZFpOU3B0aXdNU3JEMjh4Q2pQdnc1KzZrSDkycmRRSVhGRHdPdTNBbE1hK0haa0J2RUNQMmZCMld1Vko3R00zNkxKdmNjZVFtaWhSMXZ3UFBwRmptM3NyNjM5cjdUMzNGZnNmS2hIVzN3dHI5ejdnVmFOS2pkUXFLVTJrTWNZUkVDT09GRjFnS1poRE9nejFEbDBlTlVVY1hCQ3ptV1V6K3dzbXZMUjJrenFzQ1dONHhveTFIK0FsR1VMNEZuaEp0bEc4YU1aYzhXWTZpMXc2bjRsdk9VMzRXOWZMRTh5YjBwUno1ZzNEcWd4XC9paXRDVXR6Z2tVY0tKZjBpRFVBa2lWZGtqa1FJSXBUYmZ3ZkhTUHhrWFZiQndiZG1DMlU4VWFKWEpcL2pqR0VneXBBam4wbnRhUjI2MjlEaGNxdnVMTkl4R2g1NldTQnJoeFozZGFYTGJIQ2RKS1VaRzVsV2Vob1JjMHZ0RVMyIiwibWFjIjoiODZiZWU3MzIyYTBlZTk4OTVlMTYwMWI3ZDRiNmQzZGY4NTY4MDE2YmExY2NhZGI5Y2ZhNTZlODQzMmM4MTI2MSJ9

             Đôi mắt hơi híp lại, trong mắt hai người thoáng qua tia lạnh lẽo ...

Ads
';
Advertisement