Vù vù vù...
Trong sơn động yên lặng, nhiều đám lửa màu xanh đang lập lòe, Trác Uyên tĩnh tâm xếp bằng ở trên giường đá, sắc mặt bình thản như giếng cổ không gợn sóng, trong nội tâm tĩnh lặng.
Rõ ràng là không biết cao thủ Hóa Hư bày trận bên ngoài là ai, trong lòng nên sầu lo mới đúng, nhưng dường như hắn lại không quan tâm chút nào, vẫn tĩnh tâm tu luyện.
Nếu là trước kia, chắc chắn là tâm lớn, điển hình cho không tim không phổi. Nhưng bây giờ, với tâm cảnh của hắn chỉ có thể dùng thấy biến mà không sợ hãi để hình dung.
Dù sao mặc kệ người bên ngoài là ai, đối với hắn là thiện hay ác, hắn cũng đánh không lại, không bằng cứ gặp sao yên vậy lại tốt hơn , trước tiên giải quyết xong chuyện đột phá của mình rồi nói.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Trác Uyên càng thêm lạnh nhạt, trán Thanh Viêm kia cũng thêm cháy hừng hực.
Lần này đột phá, khác với trước đây, đúng là trước mấy ngày đã cảm giác được, hơn nữa là nhắc nhở từ đáy lòng, tất nhiên không thể coi thường.
Trác Uyên phỏng đoán, có lẽ là mấy ngày qua, hắn vẫn luôn luyện thần, nâng sức chịu đựng của nguyên thần lên cực cao, đồng thời tâm cảnh cũng đã nhận được phát triển cực lớn, lại thêm hôm đó hắn nhận lấy uy áp thần hồn của thạch cung phụng, nhất thời đã gặp một thời cơ đột phá.
Đối chiếu như vậy, lần này đột phá tất nhiên là nguyên thần đưa đến, tâm cảnh làm ngọn nguồn, dấu hiệu một hơi đột phá Thần Chiếu cảnh.
Không có đan dược gì phụ trợ mà có thể liên tục vượt hai cấp, từ trên huyền bát trọng cảnh lên thẳng Thần Chiếu giai, chỉ có thể nói rằng thành quả luyện thành của hắn hoàn toàn chính xác rõ rệt, Thanh Viêm này thật sự như lời Côn Bằng nói, chính là chí bảo luyện thần!
Vừa nghĩ đến đây, khóe miệng Trác Uyên đã không nén được thoáng cong lên vui mừng. Mặc dù trước kia hắn nghi mờ mục đích của Côn Bằng, nhưng ít ra bây giờ thì hết rồi, Côn Bằng cho hắn toàn là thứ tốt mà!
Bùm!
Đột nhiên, một tiếng thanh thúy vang lên trong đầu, Trác Uyên khẽ giật mình, chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, ngọn lửa trên đầu của hắn đã đột ngột bốc cháy kịch liệt.
Ngay sau đó, lực lượng nguyên thần không có ở đây ào ạt cuồn cuộn bốc lên trong đầu hắn, giống như sông lớn vỡ đê, chảy xiết không dứt, đã xảy ra là không thể ngăn cản!
Trác Uyên lập tức kinh sợ, sau đó là mừng rỡ, tất cả đều đúng như dự liệu của hắn, thật sự là dấu hiệu đột phá Thần Chiếu cảnh. Lúc đầu sức chịu đưng nguyên thần của hắn đã đạt đến Thần Chiếu cảnh, lần này lại vừa đột phá, lực lượng nguyên thần tăng lên gấp bội. Hắn thật sự không dám nghĩ, lực lượng nguyên thần như thế này còn tăng lên nữa, sẽ mạnh như thế nào.
Thế nhưng chưa đợi hắn tiếp tục vui mừng, nguyên thần mạnh mẽ cuồn cuộn đó đã thoáng qua tràn đầy trong đầu hắn, đồng thời còn tăng lên không ngừng, dường như muốn xông ra khỏi đầu hắn.
Chỉ một thoáng, bỗng dưng hắn cảm thấy đầu nghẹn lại đau nhức, dường như muốn nổ tung, đau đớn khó nhịn!
Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, nghĩ trăm phương ngàn kế để khống chế những lực lượng nguyên thần đó ngừng tăng lên. Nhưng không có tác dụng, lực lượng nguyên thần đó đã không thể khống chế tiếp tục tăng lên gấp bội.
Khí thế mạnh mẽ cuồn cuộn không bị khống chế tản ra từ trong đầu hắn, ép giường đá dưới người hắn thành bột phấn. Đập vụn toàn bộ những bàn ghế gỗ đó.
Toàn bộ sơn động, bỗng nhiên tràn đầy một luồng uy áp không tan ra đang không ngừng chuyển động!
Trác Uyên cắn chặt răng bảo vệ tâm cảnh thanh thản, suy nghĩ biện pháp. Sớm biết sau khi đột phá Thần Chiếu cảnh, lực lượng nguyên thần này sẽ xảy ra tình trạng không thể ngăn cản thế này thì hắn đã không dùng Thanh Viêm đó để luyện thần.
Lực lượng nguyên thần Thần Chiếu cảnh đỉnh phong, còn gấp bội lên, vậy thành cái gì, đầu không nổ mới là lạ...
Đột nhiên, Trác Uyên đang mắng thầm trong lòng, bỗng dưng lại nghĩ đến, đúng rồi, sau Thần Chiếu không phải Hóa Hư sao? Nhiều lực lượng nguyên thần như vậy, phải nên ngưng tụ thần hồn!
Nghĩ như vậy, Trác Uyên Vội vàng vận chuyển công pháp, khống chế những lực lượng nguyên thần rời rạc đó, bắt đầu ngưng tụ. Đồng thời ý niệm tập trung trong nguyên thần, bắt đầu ngưng tụ thần hồn thuộc về mình.
Thần Chiếu cảnh lại muốn ngưng tụ thần hồn mà chỉ có lúc Hóa Hư Cảnh mới có thể ngưng tụ, chuyện này mà truyền đi, có lẽ sẽ không ai tin. Nhưng một tu giả Thiên Huyền cảnh đã luyện được lực lượng nguyên thần đến Thần Chiếu đỉnh phong, sẽ có mấy ai tin chứ?
Dù sao thần hồn cũng chỉ là sau khi nguyên thần cực kỳ mạnh, ngưng tụ lực lượng nguyên thần mạnh hơn, như vậy hắn cần gì phải câu nệ trong cấp bậc tu vi bình thường, rõ ràng có nguyên thần mạnh như vậy mà không cần sao?
Huống hồ, hắn cũng không thể không làm như vậy, nếu không những nguyên thần cường hãn đến không tưởng nổi này, sẽ khiến hắn no bể bụng!
Con mắt khẽ híp một cái, Trác Uyên cắn chặt răng, liều mạng không ngừng giảm bớt lực lượng nguyên thần. Còn cuối cùng sẽ hóa thành hình thái như thế nào, vậy thì do công pháp của hắn quyết định.
Gào gào gào...
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từng tiếng rồng gầm từ trong cơ thể của hắn gào thét ra, khiến hắn không khỏi khẽ giật mình.
Đúng rồi, hắn còn có chín Địa Mạch Long Hồn mà, lúc đầu muốn đợi góp đủ mười con sẽ hoàn thành Thập Long Khai Thiên, mở mang kiến thức một chút xen Cửu Thiên Long Khí trông như thế nào, ngưng tụ thành Thiên Long Hồn là cái gì.
Nhưng bây giờ đã không còn cách nào, tên đã lên dây, không bắn không được.
Nếu không ngưng tụ thành thiên Long Hồn, vậy ngưng tụ thành địa Long Hồn cũng được.
Nghĩ như vậy, Trác Uyên vội vàng điều động dẫn thể nội Long Hồn lên, trong nháy mắt dung nhập vào trong lực lượng nguyên thần sền sệt đó, hòa vào nhau nổi lên cuồn cuộn, khí thế bức người.
Bỗng nhiên, tiếng rồng gầm của chín Địa Mạch Long Hồn vang vọng toàn bộ sơn động, suýt nữa đã đánh sập sơn động này. Mà Long Hồn kia cũng theo lực lượng nguyên thần đè ép liên tục, dung hòa vào trong, rất nhanh đã sắp hình thành một địa Long Hồn chân chính.
Mà áp lực của Trác Uyên cũng giảm bớt không ít, đồng thời hắn cảm thấy khí thế của hắn cũng đang từng bước tăng lên, tới gần với cảnh giới cao thủ Hóa Hư.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên xảy ra dị biến, lúc chín con rồng sắp hòa vào nhau, lại một tiếng rồng gầm vang trời, bỗng dưng phát ra từ trong nhẫn Lôi Linh của hắn.
Mà chín địa long đó cũng chợt giật mình, trong nháy mắt đã quẫy đuôi một cái, phân tán ra, không còn dung hợp nữa.
Trác Uyên không nén được ngạc nhiên vô cùng, nhìn chiếc nhẫn của mình thật kỹ với vẻ kinh ngạc, mình cất một Long Hồn khi nào vậy?
Nghĩ như vậy, tâm niệm của Trác Uyên khẽ động, theo chỗ phát ra tiếng kêu sợ hãi của Long Hồn đó, lấy đồ bên trong ra, chính là chuôi trường đao mà lúc trước Độc Cô Chiến Thiên giao cho hắn trước khi chết, Cầu Long Trảm Nguyệt Đao!
Gào gào gào...
Lại là từng tiếng hí lên của rồng, chuôi trường đao này lấp lóe lên ánh sáng màu vàng, bóng dáng một con rồng chạy trên thân đao, muốn phá cái lồng giam này nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể gào thét liên tục.
Mà chín Long Hồn bên ngoài kia cũng như đang đáp lại nó, gào thét liên tục!
"Long Hồn thứ mười, không ngờ lại ở chỗ này, đúng thật là trời cũng giúp ta. Độc Cô lão nguyên soái, chưa từng nghĩ rằng sau khi ngài mất đi, còn giúp ta một ân lớn như thế, thật sự cảm ơn."
Trong mắt lóe lên một tia ánh sáng, trên mặt Trác Uyên tràn đầy vẻ hưng phấn, bởi vì cứ như vậy, hắn góp đủ mười Long Hồn là đã có thể đạt đến Thập Long Khai Thiên như Viên lão nói!
Bịch!
Nâng thanh trường đao lên cao quá đầu, Trác Uyên vô thức cười lớn một tiếng, gầm rú nói: "Long Hồn quy tụ, Thập Long Khai Thiên. Cửu Thiên Long Khí, hóa thân thiên long. Quy thuận thân ta, thiên Long Hồn tụ!"
Gào!
Rồng ngâm vang trời, xông thẳng lên trời, chuôi Cầu Long Trảm Nguyệt này tỏa ra sắc vàng trên thân đao, một con rồng đột ngột bay lên không trung từ bên trong. Sau đó vui mừng tụ lại với chín Long Hồn còn lại, gào rú liên tục.
Ngay sau đó, mười hồn long đột nhiên quây thành một vòng, đầu đuôi đụng vào nhau, thành một vòng bay vút lên. Sau đó, không gian chấn động ong lên một tiếng, trong vòng tròn lại nổi lên ánh sáng trắng chói mắt, rọi vào hai mắt Trác Uyên không mở ra được.
Sau một khắc, dưới tiếng nổ ầm vang, ánh sáng trong vòng tròn bỗng dưng phá đỉnh sơn động, bay thẳng lên trên cửu thiên. Đúng là tựa như cột sáng chói mắt, trong nháy mắt chọc một lỗ thủng trên trời, lên thẳng cửu thiên.
Từng tiếng rồng gầm vẫn vui mừng tru lên, bảy màu ánh sáng chậm rãi bay xuống, thuận theo cột sáng dần dần hòa vào nguyên thần của Trác Uyên.
Bỗng dưng Trác Uyên cảm thấy tinh thần sảng khoái, dồi dào sức sống.
Thế nhưng còn chưa đợi hắn hưởng thụ một lát, một luồng uy áp cửu thiên lại đập xuống từ trong tiếng rồng gầm kéo dài.
Dường như trời đất nứt tung, Trác Uyên lập tức không kiềm được mà phun một ngụm máu tươi. Trong đầu tất cả đều tiếng rồng gầm nổ vang. Sau đó khí thế mạnh mẽ đó hóa thành từng con rồng vọt mạnh về phía trong thức hải nguyên thần của Trác Uyên, tựa như rồng vào biển rộng, thỏa thích vui mừng.
Mà Trác Uyên chợt cảm thấy đầu óc sắp bị xoắn nát, đau đớn khó nhịn, nổ đom đóm mắt, nhưng hắn vẫn cố nén, liều mạng giảm bớt thức hải nguyên thần của mình, muốn ép mấy con rồng lao xuống từ trên chín tầng mây này vào.
Nhưng những con rồng đó quá lớn mạnh, vẫn luôn sôi trào, hắn lại dùng cách nào cũng không thể chiếm được thế thượng phong.
Cứ như vậy, Trác Uyên cắn chặt hàm răng, vật lộn với cửu thiên Long Hồn này, không phải ngươi chết thì chính là ta sống!
Mặt khác, một nơi đầy hỏa diễm lượn lờ, trong không gian tử lôi tàn phá bừa bãi, một con mắt to như ngọn núi nhỏ trong màn đêm đen kịt, bỗng nhiên mở ra, nhìn ra xa xăm, phát ra tiếng cười lạnh liên tục: "Hừ hừ hừ... Lại có nhân loại đang nếm thử dẫn Long khí mộ rồng của ta. Thật sự là không biết tự lượng sức mình. Muốn ngưng kết Long Hồn, chớ bị Long khí của ta cắn nuốt, tự chui đầu vào rọ mới tốt!"
"Sư phụ, trong nhân loại cũng có người tài, chí ít song long chí tôn lại ngưng tụ thành công thiên Long Hồn!" Lúc này, lại một giọng nói trẻ tuổi khoan thai vang lên, nhưng ở chỗ này không nhìn thấy bóng người của hắn ta.
Chợt mỉm cười một tiếng, con mắt kia vang lên giọng nói khinh thường: "Thế gian này người có thể có được long khí của ta, đương nhiên là có, nhưng cũng chỉ là hiếm như lá mùa thu thôi. Trong nhân loại, phần lớn là hạng người không biết tự lượng sức mình, song long chí tôn ngưng tụ thiên Long Hồn gì đó mà ngươi vừa mới nói, nhưng ngươi có biết, có bao nhiêu người từng dẫn Long Hồn, bao nhiêu người ngưng tụ thành công không?"
"Cái này. . ." Trong lúc nhất thời, người tuổi trẻ kia yên lặng.
Không khỏi cười lớn một tiếng, con mắt đó từ chối cho ý kiến, nói: "Ngưng tụ Long Hồn của ta cũng chỉ là trận cờ cược mạng đối với nhân loại các ngươi mà thôi. Hơn nữa, nếu không phải lão phu bị nhốt ở đây, đến cả tư cách này các ngươi cũng không có!"
"Vâng, sư phụ, nhưng nếu nguy hiểm như vậy, vậy đồ nhi còn cần phải làm như vậy sao?"
"Nói nhảm, có lão phu trông coi ngươi, đương nhiên ngươi có thể thành công, sao có thể giống với những tên phàm phu tục tử kia? Chỉ là chuyện lão phu để ngươi làm, ngươi nhất định phải làm được, nếu không..."
"Sư phụ yên tâm, ta nào dám đi ngược với ý của sư phụ? Chẳng lẽ không sợ sư phụ đốt ta thành tro bụi sao?" Người tuổi trẻ kia vội vàng lên tiếng cho thấy quyết tâm.
Con mắt kia khẽ cười một tiếng, chẳng nói đúng sai, nói: "Lường được ngươi không có lá gan này, nếu không cho dù ngươi chạy đến Thánh Vực, lão phu cam lòng róc thịt cả đời, mạo hiểm nguy cơ bị người kia phát hiện cũng nhất định chém ngươi thành muôn mảnh."
"Được rồi, mười con Địa Mạch Cá Chạch chuẩn bị xong chưa?"
"Ặc, được, theo ý ngài..." Trong bóng tối vang lên âm thanh cười khổ của thanh niên, tiếp đó chính là từng tiếng rồng gầm vang lên...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất