Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Muốn vào Thiên Tự Môn, trước tiên phải ước lượng sức mình, lão tử đi vào toàn là cứu tử nhất sinh mới ra được!”  

             Trước cửa trận lúc nào cũng phát ra tiếng ầm ầm, Khuê Lang vô cùng hiếu kỳ, vừa định bước ra một bước thì một giọng nói vang lên.  

             Vừa liếc mắt nhìn, đã thấy trước cửa trận, Quỷ Hổ đang dùng vẻ mặt khinh thường nhìn hắn ta.  

             Cơ thể vô thức dừng lại, Khuê Lang hơi chần chừ, yếu ớt lên tiếng: "Quỷ Hổ sư huynh, không phải ngươi đang hù dọa ta đấy chứ, trận thức này có thật sự lợi hại như vậy hay không? Nhi tử của ta cũng đã đi vào trận thức cấp bảy, ta ít đọc sách, ngươi đừng lừa ta!”  

             Quỷ Hổ bất đắc dĩ trợn mắt một cái, nghiêng đầu, không để ý đến hắn ta.  

             Thích tin thì tin!  

             Trong nhất thời Khuê Lang bất đắc dĩ, vô cùng do dự, tiến không được lùi không xong. Đúng lúc này, Khuê Cương vừa vội vàng đi tới: “Cha, ngươi đừng xúc động, đi vào chắc chắn ngươi sẽ chết, đến cả Quỷ Hổ sư huynh đi ra từ nơi này cũng như bị lột một lớp da.”  

             Cơ thể Khuê Lang lảo đảo, nhất thời bị dọa đến mức sắp ngã, khó tin nói: “Sao, hắn nói đều là sự thật à, trận cấp bảy này thực sự lợi hại như vậy sao?”  

             “Đấy là tất nhiên, đây là sư phụ dùng để lựa chọn đánh giá đệ tử tinh anh, không giống với trận thức bày ra khi ta tu luyện.” Khuê Cương chân thành gật đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc.  

             Trán Khuê Lang vô thức chảy mồ hôi lạnh, thở hắt ra một một hơi, xoa trán sau đó trở lại bên ngoài Địa Tự Môn, cẩn thận nói: “Nhi tử, cái cửa này không sao đấy chứ!”  

             “Cánh cửa này không sao, Thiết Ưng sư huynh là Thiên Huyền đỉnh phong cũng có thể đi qua!”  

             “Vậy là tốt rồi, lấy không được ma bảo cấp bảy thì lấy ma bảo cấp sáu cũng được rồi!” Khóe miệng Khuê Cương cong lên một cách hưng phấn, đạp mạnh chân, đột ngột phi vào, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn từ bên trong: “A, nhi tử, cái này cũng không phải dễ...”  

             Nghe vậy, tỷ muội Nguyệt Linh vừa đi qua đây liếc nhìn Khuê Cường, đều che miệng cười khẽ!  

             Mà cảnh tượng như thế này, trước bốn cửa trận ở sau núi Lăng Viên, chỗ nào cũng có. Bởi vì trường lão cung phụng nội môn mang theo đông đảo đệ tử, lúc này Tạp Dịch phòng chật kín người, người chuẩn bị khiêu chiến trước cửa trận cũng nối liền không dứt.  

             Đám người đều mang vẻ mặt hưng phấn, kích động trước cửa trận. Dù sao quy định của Tinh Anh Tạp Dịch phòng, thông qua được sát hạch là có thể lấy được ma bảo và đan dược, loại đãi ngộ như thế này nội môn và ngoại môn đều không có. Sao bọn họ có thể không hưng phấn được chứ?  

             Những trưởng lão cung phụng vừa tới đã thấy tất cả, cũng vui cười liên tục, đồ đệ của bọn họ được lợi như vậy chẳng khác nào bọn họ được lợi. Thậm chí nếu không phải sát hạch này chỉ dành cho đệ tử thì bọn họ cũng muốn tự mình đến giành lấy bảo vật.  

             Bạch Cung phụng vuốt râu gật đầu liên tục, cười nói: “Khó trách những đệ từ đó đổ xô đến Tạp Dịch phòng của Trác quản gia, nơi tốt như thế này, nếu lão phu là đệ tử, dù có mạo hiểm nguy cơ khi sư diệt tổ cũng phải vót nhọn đầu chui vào. Dù sao thời điểm nào, thực lực của mình mới là quan trọng nhất. Chỉ cần là nơi có thể đề cao thực lực, thì dù là Tạp Dịch phòng cũng là nơi tốt nhất thiên hạ.”  

             Lời của Bạch Cung phụng rất đúng! Các trưởng lão cung phụng còn lại cũng rối rít gật đầu tán thành.  

             Trác Uyên cười nhạt một tiếng, phất tay chỉ bốn cửa trận: “Các vị trưởng lão cung phụng, chúng ta là Tinh Anh Tạp Dịch phòng khác với nội môn, lựa chọn không phải theo cách tranh đua mà là kiểm tra đánh giá, cho nên các vị trưởng lão cung phụng ở đây cũng có thể chỉ đạo đệ tử của mình tu luyện. Nhưng mà đừng nên so sánh ưu khuyết của bọn họ. Bởi vì mọi người có thực lực cao thấp không liên quan gì với việc đệ tử của mọi người có thể qua được kiểm tra đánh giá hay không.”  

             “Chuyện này được, sau này mọi người ở đây không cần phải vì chút tài nguyên tu luyện này mà phải giở thủ đoạn. Cái này đối với các đệ tử tu luyện là không thể nào tốt hơn được!” Thích cung phụng nghe vậy, lúc này bèn vỗ tay cười to.  

             Đám người còn lại, cũng khẽ vuốt cằm. Bọn họ ở nội môn đều đấu đá kẻ thất bại, đệ tử của mình cũng thường xuyên bị người ta vô cớ hại chết, bọn họ cũng không có cách nào.  

             Bây giờ bước vào một môi trường trong sạch như thế, cũng thật sự khiến bọn họ vui mừng.  

             Thế nhưng, sau một lát Bạch Cung phụng tự đánh giá, ánh mắt lóe lên, thản nhiên lên tiếng: “Quy định lựa chọn mà Tinh Anh Tạp Dịch phòng áp dụng, đương nhiên tránh được các đệ tử lừa gạt nhau, đánh giá thông qua bốn cửa trên cũng rất công bằng. Nhưng là người thì đều có tính ỷ lại, không có cạnh tranh thì sẽ có rất ít người lấy mình là đối thủ, từng bước tiến lên. Cho nên nội môn mới áp dụng cách cạnh tranh, bồi dưỡng nên cường giả. Mà cách Tạp Dịch phòng áp dụng để đánh giá và kiểm tra vẫn có thể nâng cao, dẫn lên được sự nhiệt tình của đệ tử tu luyện bởi vì nó có sức hấp dẫn của lợi ích kếch xù. Nhưng tất cả đều cần khả năng kinh tế rất lớn để chèo chống!”   

             “Trác quản gia, ta không biết ngài lấy tài nguyên từ đâu, có thể chèo chống đến mức nào. Ít nhất cứ thế này cũng không phải là biện pháp. Nếu đến lúc cùng đường bị lỗi, không có nhiều tài nguyên tu luyện như vậy để ban thưởng vậy thì ngài sẽ tiếp tục như thế hay là trở thành cách cạnh tranh như nội môn?”  

             Lông mày khẽ nhướn, ánh mắt các vị trưởng lão cung phụng cùng nhìn về phía Trác Uyên hiện ra vẻ mịt mờ?  

             Trong mắt Trác Uyên lóe một tia sáng, trong lòng thầm cười một tiếng, Bạch Cung phụng này suy nghĩ thật sâu xa.   

             Không sai, bây giờ cách ban thưởng này cũng chỉ là kế tạm thời vì để chèn sập nội môn, thu lại quyền lực của bọn họ. Thế nhưng sau khi nội môn sụp đổ, tất cả đệ tử có tu vi cao thâm đều ở Tạp Dịch phòng của hắn, một mình Tạp Dịch phòng của hắn độc quyền. Hắn muốn xử lý thế nào thì xử lý như thế, còn cần đến đắp tiền hằng ngày sao?  

             Đến lúc đó, cách ban thưởng lớn như thế này đương nhiên không thể tiếp tục áp dụng được nữa, để bồi dưỡng được đệ tử đứng đầu, thật sự sẽ biến thành quy tắc tranh giành như nội môn, các loại tệ nạn sẽ xuất hiện trở lại!  

             Nhưng mà như vậy thì sao, cái này đã không còn liên quan gì đến hắn, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, chẳng lẽ hắn còn phải đi theo cái tông môn này cả đời hay sao?  

             Hừ, hắn cũng không ngốc như vậy  

             “Các vị, loại chuyện như thế này, hẳn không phải là thứ các vị nên suy nghĩ, mà là tông chủ tự đánh giá. Huống hồ cho dù tới lúc đó các vị cũng sẽ không tổn thất, thậm chí còn nhiều hơn, bởi vì các ngươi là người đầu tiên bước vào nơi này, không phải sao?” Trác Uyên khẽ híp mắt, cười tà một tiếng, hơi hướng dẫn.  

             Cảm thấy vô thức run lên, đám người liếc nhìn nhau, hình như cũng nghe hiểu ý trong lời Trác Uyên, tất cả đều không nén được nụ cười mập mờ. Đúng vậy cho dù nơi này trở thành nội môn đó thì sao?  

             Bọn họ vì bị chèn ép trong nội môn, tài nguyên tu luyện cũng bị đám Thạch Cung phụng cướp đi. Nhưng mà ở nơi này, bọn họ được xem là nguyên lão, sau này có chia tài nguyên, bọn họ cũng có thể lên mặt được!  

             Bọn họ hoàn toàn có thể trở thành người như đám Thạch Cung phụng, có liên quan gì chứ?  

             Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều tự ngầm hiểu lẫn nhau nở nụ cười, ôm quyền nhìn về phía Trác Uyên: “Trác quản gia đúng là người thông minh, khó trách lại rất được tông chủ tin tưởng, một mình đảm nhiệm đại cuộc, bội phục bội phục.”  

             “Quá khen, quá khen!” Trác Uyên cũng liên tục ôm quyền, khiêm tốn lên tiếng, nhưng cảm thấy vô cùng xem thường.  

             Hắn chưa từng xem mình là người của Ma Sách Tông, đương nhiên không cần lo lắng cho sự phát triển sau này của tông môn này.  

             Nhưng đám người này thân là bề trên của Ma Sách Tông thế mà cũng chỉ lo cho lợi ích của mình. Vất vả lắm mới có ánh nhìn sâu sắc cũng bị đôi ba câu của mình lèo lái đi.  

             Khó trách Tà Vô Nguyệt đều nói tông môn này tệ nạn vô cùng, quả nhiên bệnh không nhẹ!  

             Nếu như Lạc gia dám có người không tim không phổi như thế tồn tại, hắn đã một tay bạt chết từ lâu rồi!  

             Lão tử mời ngươi về Lạc gia là để dốc sức cho gia tộc, không phải vì suy nghĩ của chính bản thân ngươi....  

             Vù!  

             Bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên, một bóng trắng xuất hiện trước mặt mọi người.  

             Đồng tử bất giác co lại, Bạch Cung phụng nhìn về phía người đó, không nén được sự kinh ngạc nói: “Đại trưởng lão, sao ngài lại đến đây?”  

             “Sư phụ?”  

             Quỷ Hổ nhíu mày, từ xa nhìn lão ta một cái.  

             Nhưng lão ta không để ý đến, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên, cười nhạt nói: “Ngươi chính là Trác quản gia đúng không, rất vui được gặp. Lão phu là đại trưởng lão của Ma Sách Tông. Lần này đến đây là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, không biết có thể rời bước một lát hay không?”  

             “Trác quản gia, lão già này đến không có ý tốt, ngươi không được mạo hiểm!” Bạch Cung phụng hơi híp mắt, dùng mật ngữ truyền thanh.  

             Nhưng Trác Uyên lại thờ ơ nhún vai nhún vai, từ chối cho ý kiến: “Ta là người của tông chủ, bọn họ đã đến trước mặt mọi người, cũng sẽ không làm gì ta đâu, không sao!”  

             Vừa dứt lời, Trác Uyên đi thẳng lên phía trước hai bước, đi đến trước mặt đại trưởng lão, cười nói: “Tại hạ là một tên đệ tử Tạp Dịch phòng, lại làm phiền đại trưởng lão tự mình đến đây mời, thực sự được sủng mà kinh sự, chúng ta đi thôi!”  

             Lông mày đại trưởng lão khẽ giật, nhìn hắn thật kỹ, âm thầm gật đầu. Trưởng lão cung phụng còn lại thấy vậy, vẻ mặt có hơi khen ngợi.  

             Hiện tại Tinh Anh Tạp Dịch phòng và nội môn như nước với lửa, lần này đại trưởng lão đến đây, có lẽ là để gây bất lợi cho hắn. Nhưng dù vậy hắn vẫn đồng ý mà không do dự.   

             Khí thế đó, dũng khí đó đúng thật là khiến người ta phải thán phục!  

             “Khó trách dù tuổi còn trẻ nhưng tông chủ đã yên tâm để hắn một mình gánh vác một vùng, xem ra không phải là không có lý!” Râu ria khẽ vểnh lên, đại trưởng lão gật đầu, đạp chân xuống, bay lên không trung, đi trước dẫn đường.  

             Trác Uyên cũng đi theo, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.  

             Rất nhanh sau đó, hai người đã đáp xuống bên dòng suối nhỏ, mà ở đó đã có một bóng người cao lớn bình tĩnh đứng từ lâu.  

             “Ngài chính là Thạch Cung phụng rồi, lần này gọi ta đến đây không biết là…”  

             “Dừng tay đi!”  

             Trác Uyên đi đến trước mặt lão ta ôm quyền, vừa mở miệng, còn chưa kịp nói xong, Thạch Cung phụng đã mạnh mẽ ngắt lời: “Ngươi cùng lắm chỉ là một quân cờ của Tà Vô Nguyệt, chỉ là bia đỡ đạn đưa ra để chắn trước mặt mà thôi. Cần gì cố sức, đắc tội với một đám trưởng lão cung phụng như vậy chứ. Điều này đối với chuyện ở lại tông môn sau này của ngươi sẽ không hề tốt.”  

             Lông mày Trác Uyên khẽ nhướn một cái, từ chỗ cho ý kiến: “Nếu ta đắc tội với tông chủ, không phải chết càng nhanh hay sao?”  

eyJpdiI6IklzWXVPajIwVVRXSnZ0ZlwvUEZBWU93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IllqSG5qU0ZnR0FhOUdBSCs2cHRmUU94Wlo0dEx2aVRIbG1kblJ2QlZNTHVOUmpmdUR3XC85cUZUSElReXBwa1VTVUxxdzNHR2cxaHVxNlpjeVJoVm92NXQxc1o4WHFVdGU4TDl1eFRKdHJMaW1JXC8rV3NTbWJtcVV1TzRyb0ZsN3NYSTg0dlpRbjZMMEM5XC95bDRIM3NMOHNjaFVKWUxcL2U2TSs1aUs2dkxxVCtRT3FuXC94aU9uK2FyeWl3Wk15YWNKalQxb0ZubWJGY3hCOG1WUkZ0cnJyNjhYaWJycThyeVFEY2xSb3pXVXhUcjZnQmNlYXRxckdQbVgwdHFYbmc0azNYZjRXTnJ4Ull6NEVYSDljaFwvOTZMTHlrc01xSWtIdzc1b3N2amFNSGFDT01tU0dHU1ZNaXlcLzFwVWJsVlwvWjMxSytxR1FEcGJmZk9walNadFl3TzNhOVEyXC9FdGl1RW0xVnFxdXBpQ3J5TE9XSDFrdzYwYzF4VzFTQXVYXC9NOXZTZStxY0NhemhSc3VjWG0yOGh4bEEySStCTXA1MVdEbFVKSnFmU0VGQWlEQndpanl4akVJQklqRDdzUDNTM0lsbUYwd0ZPUHhoY0VGNGxqcnl2RUNVcWtRcWlGMDQ5cko1SVRybGZHcGxsQitMbThtRTdNd1JCbmhaRExpQUdRZlVoYzBmUlplRHRPcytucmlvYjY0V0N2NlwvNDQrc2dRMitJZURTd05cL1dFWmVzUGtEYXFxQ0JyRHNIdmdseGFsNUxEVUQrbjhVWlhGMnoyczRqR0hPKzRBREZSblRwQytZRmNHYldITEQ0dVZqNnpBQkp6clFrZVpDbGdEamNpRnNNQWo5RHkxc0RNa0hFMXhNazJkdGVWWm81YXEySWJXUWwxUWdTdUZLV0hmbnFcL0RNZzhzRFd4QTRsNzFOQkh3bEdUb2NwSmhSYXA4S1J5b1BIajJ1YThVRFM2WFhtSHFPb3RodzExXC8rWWpzbjFWSnh1UTUxYXVucnR2bE55UmpWK2llWmhucGs3cU5wMmk0emhWbG5ORExzdEpXK1pFQ1VcL1FwVVZBQzZLM2xxOExHQUlDeHF5K0RPTEIzak5wTE56bzBETUxCeXRtM2tya01GbU1jV2k0RnNDcTRNdDY4S1wvMkU4Rys5S3JYTGs3eVhudDhCbG14cXVRZlB1V0g1MzZ3OER6OFFWOG9jVlRocTJtbEZGZHl3Q1o3NWtCOXdCZCtoYzllUEN3V2NzZE1ZOE1tMEpzd1lrYTB3SmlwV2dhMWFNZm1JcVUxTU5YV3NsbE54d2VseFFvOWZsQ2dsdzZoNFltdUJKelRwUlMwZjBTSDNDWVVPbzN3ZFpmZmNcL2QzZmhuc3NRQ3pTVE4wRWpqaGx4Mk8wajU4b2wySFNVdmZYM3dDcXFOTHp2czE1Rll5cE9uOWdwV3V1YWNWYTZZRTRYT05USU90WW5ZM2dSUnRCclVtNzBzek14ZzRwRU50SG1SZFh5OUUwZm5cLytqbmZnUGZoc1JYZnZUUWVjdUh4bjRUVWFGYVVIZEFVYjBnZEVcL1IzalhwQ2lSWTBLRThNQVhZQ0o0dHFsQ2QrSHdHcUlnXC9QeW5kUzNaSTA3NjJmN0tcL0o4dUtGWXRHXC9TTG1JOWJXczJ0bmJCQlwvQ3ZOV2pWXC9pbTFmMlllcFhTZndaQUVGK0xGSTB0RXcrelRDUFZER2tWUnhuSnBCTlBqc1VkS2dOb2xjNXpPd1UwNHVSRE1TajRTcWJwOUp6b00xR2UyTXVwNlloOWwrXC90S3puUzZHcmZKVTlTRmtneElIYStZbEVxVnhRS0lTNXJoUVdxaXhxZk5tRGxEQkRkbEJ6UHZWZENjUHRtSEtPQUJJVWZpaGI3RGVkUENJSE96OUtBemVPSkVcLzEyTTAzZmhFZ1E0enMrQ0VYM0JCN0hOelFZcXc3XC80WnVBOGwxaHhaQ05SNFB5UXlrcWRcL0t5bUt5K0NHZURHUDIzODJTdDM4cm10aTMrR2VRUUJ4VzRrNlF5eTBcLytVSHdRZW0yTVdQYlhnd1N6XC9SZ0szTXdCeWZPZHlxenp2Rlc2UkIxdE1oeG5XVW1YcXBRb2VqWEoyMUpUcmJYYktTbWhMN0xzOW1KWkg5UjhGMXVuck1WYVJQRVJTZlUrSnJDSFNpU2MwdCtSRFkzSkRub2VxdmQzZ3hBQjVKZnVBV01TRU8zZDUxQXZ5R3JJcU5LN3BTRVdjWjhaQ0Z3TENKMUtJRzV0VnRKK09BYmZrY3BkcHNFcXRxYTE1WnNUemRETXgyYTJ2aHRUZ045dkNFWFdBUWVjNkV5N09BM0tCT2xzOW53bjJRRHI3M05zQ0dCNjZQWlBVM0x4ZnYxQ3BjcUlEWHVTc210aHFSS2FwUEdEZXc4UmdKT1NkN3dBPT0iLCJtYWMiOiJmNTRjYWJiYTZlMjliODc0NWIwOWZmOWY5ZjY4M2M3YzBhNzI4Yjc0NzZhN2JkM2ZkNmY0MWUxYTEyMWMyZGY4In0=
eyJpdiI6ImJXRWJLWkJWUlJrQVdXU1lUVGM5Tmc9PSIsInZhbHVlIjoiaE1yeUs5WXNEUjBmSFlpeG1KbUtvd25lY3dnSXBIWWUyaWxRWk5rYTVEVEJGb0lxejlzYVVucXJvRVFtUHdYZVIzYm9TQzVNZkRndERjeHNQNHpVRnhlZzJmeVpudnlvTXl2bmhOT2RzblROUzIwWE95NjIwSTJueTIwdWs0WTV1OUlpc0NUMWthS0p0WVh4bU5jYzJjUUVIU3loOVgxTFwvZ0dLeWl6aGtvbDEybnUwcFdOWEF6bkZoTlJTRk80R1FmSWppa04rdWJHbG5cL1ZkUlRLUnFER2dRaGhQbU54T2xRZXlhVEZzcjBUcDFUZ3VpK0VPcWtNZWpqejdpYmE4RFFcL0F0b3JBbmFGVHZHU3FXTU1TbzkzS0RCZzVQQnQ0NTF2ZGRvWVo2UzV6TnBIYjNtMUtCaFhTSUl0SmRUWjRGQmNpY25wRlh0Q1ByNzRIUzdzZUlFRjkxRHJZMXFDRjBSQ0dqNmxtQU9oUEFZdlRQb29VQ3RoWWVValpUMHV1VVh6Q1BRaE1YeWJ5U081VHdEOXlITFZ1SE12YTB1OThwcDJCVW9jZE1GTDlCWmNCOUVDUVAycjdCc2dRMkxaS3NBTkxKMWFpMWZRa2xIZHI4d0NzeW0raVNPTXJ0ajkrbGQrdVVDMERuRmc9IiwibWFjIjoiYjEzZWY4NTQ3N2EyOWE1NDk1ODc0YWE5MWM0YjdkOTlmMDMyN2E5YzZjMzk0MWZhOGU2OWNkZjk4NjMxNGZiNCJ9

             “Thật sao, vậy cũng chưa hẳn!” Thạch Cung phụng khẽ híp mắt, khí thế toàn thân bỗng nhiên tăng mạnh, sát ý không hề che giấy ồ ạt vồ đến Trác Uyên như cơn gió động trời…

Ads
';
Advertisement