“Song Long chí tôn?”
Lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt Trác Uyên hiện rõ vẻ tò mò nhìn về phía Viên Lão: “Nghe tên, giống như có quan hệ với Song Long!”
Nhàn nhạt nhẹ gật đầu, Viên Lão từ chối cho ý kiến, cười cười: “Ha ha ha…Song Long này là Song Long viện, ở Tây Châu không thể xem thường, sau này ngươi sẽ hiểu thôi. Mà Song Long chí tôn chính là người chủ trì Song Long viện, cho dù là Cửu Long Kim Cương Thân, hay là Thập Long Khai Thiên chi pháp, đều bắt nguồn từ chỗ bọn họ có thể coi như, là ngọn nguồn của rất nhiều võ kỹ cao thâm của Tây Châu. Bọn họ được xưng là mạnh nhất Tây Châu cũng không có gì là lạ!”
“Đan Thanh Sinh đâu, trước kia ta từng nghe nói, hắn mới là người mạnh nhất Tây Châu mà!” Không khỏi sững sờ, khuôn mặt Trác Uyên đầy vẻ nghi ngờ nói.
Bật cười lắc lắc đầu, trong đôi mắt Viên Lão lóe lên một tia sáng: “Nếu như lão phu nói cho ngươi, Đan Thanh Sinh chính là đệ tử duy nhất của hai người bọn họ thì sao?”
“Cài gì, Đan Thanh Sinh là người Song Long viện?”
“Không sai, tầm mắt hai người kia cao lắm, cả đời chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, cho dù gặp được người có thiên phú dị bẩm, cũng chỉ chỉ dạy một chút, nhưng chưa từng nhận làm sư thầy. Chỉ có duy nhất Đan Thanh Sinh, là kỳ tài ngàn năm khó gặp, bọn họ mới phá lệ thu làm đệ tử, dốc lòng dạy bảo. Cuối cùng trò giỏi hơn thầy, Đan Thanh Sinh trở thành người mạnh nhất Tây Châu, đáng tiếc, cuối cùng trở mặt thành thù. Sau khi Đan Thanh Sinh đại náo Tây Châu, liền nghênh ngang rời đi, không rõ tung tích. Cho nên danh hào mạnh nhất Tây Châu, vẫn thuộc về Song Long chí tôn!”
Viên Lão nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, cảm thán nói: “Có lẽ cái danh hiệu Song Long chí tôn này, cũng không như ý. Dù sao, một người đệ tử đang êm đẹp như vậy, lại bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi, sau này gặp lại sao có thể vừa mắt nhau được nữa, chỉ là không biết khi nào thôi!”
Sâu kín nhìn Viên Lão một cái, Trác Uyên cũng khẽ gật đầu, trong lòng cũng tự hiểu rõ.
Người ta thường nói, Thiên Lý Mã thường có, nhưng Bá Nhạc lại không. Nhưng Bá Nhạc chân chính, sao có thể không tìm kiếm thú vui, ngựa tốt rong ruổi ngàn dặm được chứ?
Đều từng làm sư phụ của người khác, Trác Uyên hoàn toàn có thể lý giải tâm lý muốn để cho mình y bát, có thể kế thừa tâm tình!
Trầm ngâm nửa ngày, dường như Viên Lão mới dần bình tĩnh lại sau nhưng xúc cảm mới qua, nhìn về phía Trác Uyên, tiếp tục nói: “Trác Quản gia, lần trước ta gặp ngươi có một đầu Địa Mạch Long Hồn, liền đoán có thể ngươi đã đạt đến Thập Long Khai Thiên Cảnh. Mặc dù chuyện này rất nguy hiểm, có lẽ nguyên thần sẽ bị Long khí mạnh mẽ tiêu diệt, nhưng với thiên phú của ngươi cũng có thể thử một lần. Trùng hợp thay, bây giờ ngươi vừa đúng Thiên Huyền cảnh, muốn đạt tới Hóa Hư Cảnh còn phải một quãng thời gian nữa, nếu có thể gom góp mười đầu Long Hồn…”
“Ách, ta chỉ có chín đầu!” Nhưng, Viên Lão chưa nói xong, Trác Uyên đã gãi đầu một cái, nhàn nhạt lên tiếng.
Bất giác đờ người ra, Viên Lão khó mà tưởng tượng nổi nhìn về phía Trác Uyên, kêu lên sợ hãi: “Cái gì, ngươi…Ngươi có chín đầu Địa Mạch Long Hồn?”
“Đúng vậy, do áp chế trong người. Ngươi mới nói Thập Long Khai Thiên có tác dụng đúng không, ta đi tìm thêm một cái nữa là đủ rồi!” Trác Uyên sờ sờ cằm, suy nghĩ kĩ càng, Viên Lão cũng kinh ngạc vô cùng, khó có thể tin nổi nhìn hắn nói: “Cửu Long Hồn đặt ở thể nội, ngươi còn không luyện hóa nó đi, ngươi không sợ bị Cửu Long phản phệ sao?”
“Đám nghiệt súc kia dám?”
Bất giác hừ nhẹ một tiếng, Trác Uyên búng nhẹ ngón tay, một ngọn lửa xanh lam hiện lên: “Viên Lão, lần trước ta nói với ngài, đây là Nguyên Thần Hỏa Diễm. Ta dùng cái này, để áp chế những nghiệt súc kia, ép bọn chúng không dám ho he, còn thành thật hơn trong phong ấn nữa.”
Khóe miệng Trác Uyên lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, dĩ nhiên Viên Lão đã ngơ toàn tập luôn rồi. Lão ta khó mà tưởng tượng nổi, có người có thể giữ Cửu Long trong thể nội mà không xảy ra chuyện gì.
Phải biết rằng, điều này đồng nghĩa với việc biến cơ thể mình thành lồng giam, bên trong giam giữ mãnh thú chín đầu. Dù lồng giam có rắn chắc thế nào đi chăng nữa, khi bị chín mãnh thú thay phiên nhau cắn xé, cũng sẽ đau đến dở sống thiếu chết, sớm muộn cũng trọng thương mà rơi đài.
Nhưng bây giờ, Trác Uyên lại triệt để trấn áp Cửu Long Hồn, trói hết răng nanh, móng vuốt của bọn chúng lại, không bị đảo lộn, quay cuồng, thậm chí còn không thèm dùng đến lồng giam.
Chỉ là Viên Lão vẫn không thể tin được, Thanh Viêm lợi hại như vậy sao, có thể ép chín đầu Địa Mạch Long tới chết như vậy?
“Ban đầu ở Thiên Vũ, ta lấy được nó từ một đối thủ luyện đến Cửu Long Kim Cương Thân. Lúc ấy, nghĩ tới chuyện trực tiếp dùng Long Hồn luyện thành Cửu Long Kim Cương Thân, đột phá Hóa Hư Cảnh, sẽ dẫn tới căn cơ tu luyện bất ổn, liền từ bỏ. Bây giờ nghe ngươi nói vậy, còn có gốc rạ với Thập Long Khai Thiên, ta cảm thấy may mắn thay cho quyết định ban đầu, không nóng vội.” Trác Uyên khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt mở miệng.
Viên Lão lại có hơi giật mình, lo lắng, một lúc lâu sau mới bật cười nhẹ gật đầu, thở dài: “Trác Quản gia, phúc phận của ngươi đúng là cao thật đấy. Mong ngươi sớm tập hợp đủ Thập Long, đột phá Hóa Hư, đạt đến thành tựu Thiên Long Thần Hồn!”
“Cảm ơn lời chúc của ngươi!” Cười một tiếng, Trác Uyên thở hắt ra một hơi thật dài, trong lòng thoải mái một trận.
Tu luyện Thiên Long Hồn, trước kia hắn chưa chưa bao giờ làm, cũng không có nghĩ qua, lần trọng sinh này, may mắn tập hợp được Long Hồn, quả nhiên là phúc duyên cao thật đấy…
Nửa tháng sau, Ma Sách Tông xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa, làm cho toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới đều hoảng hốt vô cùng.
Nội môn, hai người Bạch Cung phụng và Thích Cung phụng, liên hợp với gần trăm cung phụng trưởng lão, ký một lá thư thỉnh cầu tông chủ Tà Vô Nguyệt điều bọn họ đi Tạp Dịch phòng, tính luôn cả đệ tử của bọn họ cũng ở chung cùng một chỗ.
Chuyện này đúng thật là đả kích lớn đối với Thạch Cung phụng, gần trăm cung phụng trưởng lão, đồng nghĩa với việc một phần ba trưởng lão cung phụng đều bị đào mất.
Cùng lúc đó, mấy đệ tử có chút danh tiếng trong nội môn cũng dẫn đầu thỉnh cầu tông chủ, lấy lý do sư tôn tàn bạo, lạm sát kẻ vô tội, muốn thoát khỏi sư phụ hiện tại của bản thân, gia nhập Tạp Dịch phòng. Mấy người đệ tử đi theo, cũng phải đến mấy ngàn người!
Trong lúc nhất thời, thỉnh cầu của đệ tử và trưởng lão cung phụng, giống như núi lửa bộc phát, trong chớp mắt đã đánh sập Môn Hiệp nhị công thủ đồng minh, không chừa mảnh giáp.
Nội môn vừa mới duy trì ổn định được nửa tháng, bỗng dưng vỡ nát ra, chớp mắt đánh cho đám người Thạch Cung phụng không kịp trở tay.
Tà Vô Nguyệt thấy vậy, tất nhiên trong lòng đã vui đến nở hoa rồi, ban đầu lúc nào lão ta cũng lạnh lùng nghiêm túc, nhưng bây giờ, lão ta cũng cần cù chăm chỉ hết sức, nhanh chóng phê chuẩn thỉnh cầu của đám người.
Bộ dạng rất được hoan nghênh kia, ai nhìn vào cũng tự hiểu lão ta là kẻ giật dây sau màn, bởi trước đây, lúc lão ta nhìn thấy thỉnh cầu của mọi người, cũng không lộ ra nụ cười vui vẻ đến thế.
Nhưng mà như vậy, trong lòng bọn họ càng nắm chắc hơn, nhất là những đệ tử kia. Có tông chủ ủng hộ, bọn họ cũng không sợ những sư phụ trước kia trả thù bọn họ.
Mà động tĩnh của nội môn, đương nhiên cũng ảnh hưởng đến đệ tử ngoại môn, không còn lo lắng về chuyện chấp sự nữa, bọn họ nhao nhao đi về phía Tạp Dịch phòng mà ôm ấp.
Những chấp sự kia, cũng bỗng dưng chia làm hai phái, một phái ngăn cản đệ tử tiến đến, phái còn lại cổ vũ bọn họ đi trên con đường của mình.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ tông môn đều giương cung bạt kiếm, lúc trước bọn họ còn tại trên cùng chiến tuyến, trong cùng một liên minh lợi ích, nhưng bây giờ mỗi người đi một ngả, đều có tương lai riêng…
Rầm!
Một âm thanh thanh thúy phát ra vang dội, trong một căn phòng lịch sự tao nhã, Thạch Cung phụng vung tay lên, mạnh mẽ ném một lọ hoa hình đầu sứ thanh hoa rơi xuống đất, hóa thành bột phấn, nổi giận mà nói: “Hai lão bất tử Bạch Cung phụng và Thích Cung phụng này, dám vi phạm đại nghĩa nội môn, công khai theo phe Tạp Dịch phòng nho nhỏ kia, sao lại như thế được!”
“Đúng vậy, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Mặc dù bình thường hai lão nhi này có chút hiềm khích với chúng ta, nhưng trên đại sự cũng không nên hồ đồ như vậy chứ, vì sao lần này sẽ…” Đôi mắt đảo đảo mấy vòng, Đại trưởng lão trộm lườm lão ta một chút, không biết đang suy nghĩ gì, yếu ớt lên tiếng.
Thạch Cung phụng tức đến đỏ bừng cả mặt, thở hồng hộc hồng hộc, trong mắt cũng có hơi mơ màng, không nghĩ ra được mấu chốt nằm ở đâu.
Đúng lúc này, Nhị trưởng lão hùng hùng hổ hổ chạy đến, vội vàng nói: “Tra được rồi, những cung phụng trưởng lão ngang nhiên trở mặt ấy, tất cả đều do hai lão quỷ Bạch Cung phụng bí mật liên lạc. Mà những đệ tử phản loạn kia, là do Khuê Lang, Nguyệt Linh và cả mấy đệ tử có tiếng tăm một chút trong môn âm thầm kêu gọi. Cứ đợi mãi thế này cũng không phải kế hay, sợ rằng phát động tấn công một phát thôi, có thể đánh cho chúng ta không kịp trở tay!”
“Những thứ này rõ ràng như vậy, hiện tại nhắc tới có ích lợi gì? Cái ta muốn biết, là rốt cuộc ai sai khiến bọn họ làm như thế? Việc tổ chức này nghiêm mật như vậy, chắc hẳn mưu tính đã lâu, nhưng tính cách tông chủ thế nào, người trong tông đều hiểu rất rõ, độc ác, tàn nhẫn, chẳng ai dại gì mà đi giành ăn với hổ. Nếu lão ta ra mặt, căn bản sẽ chẳng ai muốn hợp tác với lão ta đâu, lão ta chỉ biết cai trị hà khắc, chứ đâu có cái mối nhân duyên này. Lão phu muốn biết, ai là kẻ liên hệ với những người này, có thể xúi giục một nhóm lớn trưởng lão cung phụng và đệ tử nghe hắn điều khiển như thế!” Tức giận cắn cắn môi, Thạch Cung phụng lạnh lùng nhìn Nhị trưởng lão một chút.
Cơ thể bất giác run lên một cái, Nhị trưởng lão chần chờ một hồi, lập tức bẩm báo nói: “Thạch Cung phụng, lão phu nghe ngóng được, người ra mặt liên hệ mọi người lần này, đúng thật không phải là tông chủ, mà là người xây dựng Tinh Anh Tạp Dịch phòng, Trác Uyên, mọi người đều gọi hắn một tiếng Trác Quản gia.”
“Trác Uyên, là cái người xuất hiện ở trên sàn thi đấu nội môn lần trước?” Đôi mắt hơi trống rỗng, Thạch Cung phụng khoan thai lên tiếng.
Yên lặng nhẹ gật đầu, Nhị trưởng lão nghiêm túc nói: “Không sai, chính là tên tiểu tử kia. Người này, mặc dù tu vi chỉ ở Thiên Huyền, nhưng thực lực lại mạnh đến không lường được. Lúc trên võ đài ấy, ta đã quan sát rồi. Nhưng càng đáng sợ là, tâm cơ người này khó mà suy đoán được, còn sâu xa hơn cả tông chủ. Tông chỉ ăn cứng, nhưng hắn lại chơi cả mềm, trong cương có nhu, vừa đấm vừa xoa! Ngoại trừ hai người Bạch Cung phụng, chỉ cần là đệ tử trưởng lão cung phụng mà hắn từng gặp, cho dù có bao nhiêu ân oán từ thuở xa xưa, hắn cũng moi lên hết mà châm ngòi ly gián, hứa hẹn những lời mật ngọt, dưới sự uy hiếp dụ dỗ này, tất cả những người kia đều cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Chiêu đánh đòn tâm lý này của hắn, thật sự mạnh mẽ ghê gớm!”
“Bọn họ nói chuyện với nhau, sao ngươi có thể nắm bắt rõ ràng như vậy?” Khẽ chau mày, Thạch Cung phụng lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía lão ta.
Bờ môi bất giác run lên, Nhị trưởng lão bất đắc dĩ thở dài: “Ôi, ta vừa mới đi gặp một trưởng lão vừa bị đào đi đến Tạp Dịch phòng để tìm hiểu thực hư ra sao, kết quả bị lão ta mắng chửi một trận. Chuyện mười năm trước, ta cướp mất của hắn một nữ đệ tử, ban đầu đã để cho lắng xuống rồi, bỗng nhiên bây giờ lại nhắc lại, còn nói ta sỉ nhục lão ta, không đội trời chung với ta. Tính tình lão ta cũng nóng nảy, ta mới nói được dăm ba câu, lão ta đã phun hết chiến thuật đánh đòn tâm lý của cái tên tiểu tử kia. Cho nên, ta mới biết được, không những kéo thêm thù hận với nhau, mà hắn còn cho mỗi người thêm một viên linh đan cấp tám. Đoán chừng, đây mới là nguyên nhân chính tại sao bọn họ lại phản bội!”
“Ôi, linh đan cấp tám, sao hắn lại không đào ta, có phải lão phu không muốn đi theo đâu!” Nhịn không được mà chậc chậc lưỡi, Nhị trưởng lão bày ra bộ dạng tiếc hận nói.
Thạch Cung phụng thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Hừ, sao hắn lại đi đào người cơ chứ? Bước đầu này của hắn là muốn cho nội môn rơi đài, bất đắc dĩ mới phải đi đào người nội môn. Ngươi theo lão phu ở lại nội môn sẽ nhận được không ít thứ tốt, sao hắn có thể tin tưởng ngươi, mà đào ngươi đi mất được? Chúng ta mới là người chân chính của nơi này, là gốc rễ của nội môn! Chẳng lẽ ngươi muốn làm bèo trôi không rễ, sau này, phải phó thác mạng sống vào tay người khác sao?”
“Trác Uyên, chỉ là một đứa đệ tử Tạp Dịch, thế mà lại có bản lĩnh thật. Để xem, lão phu chăm sóc ngươi như nào nhé, hừ!” Tròng mắt híp lại, Thạch Cung phụng hừ lạnh lên tiếng...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất