Vù!
Khí tức vô thức ngừng lại, Trác Uyên không kìm được phải vội vàng lùi lại ba bước, khẽ nhíu mày, hơi lộ vẻ đau đớn. Thần hồn uy áp tràn ngập sát ý của Thạch Cung phụng đó giống như một ngọn núi lớn đè xuống, khiến cho Trác Uyên nhận lấy áp lực rất lớn. Suýt nữa trán Thanh Viêm đã bị ép ra, tự động hộ chủ.
Nhưng cuối cùng Trác Uyên vẫn chịu đựng, cứ thế bình tĩnh đứng, cắn chặt răng, chăm chú quan sát hướng đối diện.
Mí mắt hơi giật một cái, đám Thạch Cung phụng dường như có hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phái Trác Uyên đầy ngạc nhiên, nhưng vẫn cứng rắn lên tiếng: "Tiểu tử, ngươi không sợ sao?"
"Sợ? Hừ, ta nên hỏi ngươi câu này mới đúng!"
Trác Uyên cười lạnh không hề lo sợ, trên mặt đầy vẻ quyết liệt: "Ta cũng không phải một đệ tử tạp dịch bình thường có thể mặc cho ngươi nắm. Động vào ta, chẳng lẽ ngươi không sợ tông chủ lấy cái này làm cớ để tiến hành thanh lọc sao? Lấy mạng của các vị trưởng lão cung phụng đổi mạng của một quân cờ trọng miệng mấy người, một tạp dịch nho nhỏ. Ha ha, chỉ sợ không có lời đâu!"
Hơi híp mắt, Thạch Cung phụng nhìn hắn thật kỹ, cuối cùng một lúc lâu sau mới thu lại khí thế mạnh mẽ, khẽ gật đầu nói: "Khó trách, Tà Vô Nguyệt dám để cho ngươi một thân một mình ra mặt hoàn thành việc này, quả nhiên có phần can đảm. Nhưng mà ngươi đừng quên lời lão phu vừa nói với ngươi, việc gì cũng phải để lại một con đường. Ngươi làm việc cho lão ta xong xuôi cũng là cách ngày đại nạn không xa!"
"Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ chú ý!" Khóe miệng hơi cong lên, Trác Uyên đưa tay ôm quyền, cười khẽ một tiếng: "Nếu như Thạch Cung phụng không còn chuyện gì khác, vậy vãn bối xin cáo từ trước!"
Mí mắt khẽ run, Thạch Cung phụng yên lặng một lát, thở dài một hơi, chậm rãi khoát tay áo.
Nhìn thấy cái này, Trác Uyên cười nhạt một tiếng, quay người bay lên không trung, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Nhìn bóng lưng dần biến mất đó, đại trưởng lão khẽ vuốt chòm râu dài, vẻ mặt khen ngợi nói: "Kẻ này quả nhiên không phải người thường, tu vi Thiên Huyền cảnh lại có thể đứng vững dưới uy áp thần hồn của ngài. Sức chịu đựng của nguyên thần đúng thật là rất cao, cho dù là Thần Chiếu đỉnh phong, có lẽ cũng không được như hắn!"
"Không sai, đúng là tiểu tử này có thiên phú dị bẩm, nhưng mà đây chưa phải là cái đáng sợ nhất. Một khắc vừa nãy, thực sự hắn đã khiến lão phu phải có hơi e ngại, chính là sắc mặt thản nhiên ung dung đó." Con mắt khẽ híp một cái, Thạch Cung phụng yếu ớt lên tiếng: "Tuy nói sự can đảm của hắn hoàn toàn khiến cho người ta phải khen ngợi, nhưng càng làm cho người ta sợ hãi hơn cả là, dũng khí này của hắn không phải đến từ sự ngang bướng và lỗ mãng như người khác, mà là lòng tin có thể khống chế đại cục. Điểm này khiến lão phu đột nhiên cảm thấy hắn cũng không phải một quân cờ, mà là một người đánh cờ thực sự!"
Nhẹ nhàng vuốt sợi râu, đại trưởng lão yên lặng một chút, khẽ gật đầu: "Hoàn toàn chính xác, vừa nãy đúng là hắn đã nắm đúng chỗ đau của chúng ta, đoán chừng chúng ta không dám động đến hắn trên đầu sóng gió ở đây, nên mới dám ung dung một mình đến gặp như vậy. Tiểu tử này, có tài của đại tướng, có tư chất của bề trên, chỉ sợ người nhậm chức môn chủ tiếp theo chính là hắn!"
Hơi yên lặng, Thạch Cung phụng không nói gì, như ngầm đồng tình.
"Ài, lại là một Tà Vô Nguyệt... Không, có lẽ hắn còn nguy hiểm hơn Tà Vô Nguyệt!" Rất lâu sau, Thạch Cung phụng không khỏi thở dài một tiếng.
Đại trưởng lão thấy vậy, mắt đảo quanh, buồn bã nói: "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?"
"Dùng sức mạnh chắc chắn là không được, trước đây trưởng lão cung phụng nội môn chúng ta nhất trí quyền lợi còn không dám dùng sức mạnh. Huống chi bây giờ bên kia đã kéo đi nhiều người như vậy. Hơn nữa, nếu không ngoài dự đoán của lão phu, mấy ngày gần đây người đến nương nhờ vào Tạp Dịch phòng đó sẽ ngày càng nhiều. Ài, lòng người tản đi, đội ngũ cũng sẽ không ổn!"
Thạch Cung phụng thở dài, đột nhiên ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng: "Nhưng mà, về mặt cứng rắn, chúng ta không nên ra tay, chẳng lẽ cũng không tìm được người ra mặt thay sao? Bọn họ làm chúng ta tan rã về mặt đệ tử, chẳng lẽ chúng ta lại không lấy gậy ông đập lưng ông được sao? Ha ha ha..."
Tiếng cười tà của Thạch Cung phụng vang vọng tận trời mây, đại trưởng lão lại lặng im không nói, không biết đang suy nghĩ gì...
Vù!
Tiếng xé gió vang lên, bỗng dưng bóng dáng Trác Uyên lại xuất hiện ở phía sau núi Lăng Viên. Mà Bạch Cung phụng nhìn thấy hắn bình yên trở về, vội vàng bước lên một bước, ân cần nói: "Trác quản gia, không sao chứ, nếu nhưng ngươi còn chưa về nữa, lão phu đã định dẫn người đi tiếp ứng cho ngươi rồi."
"Ha ha ha... Không sao, bọn họ không kẻ ngu, một khi hợp lại sẽ không hề tốt cho bọn họ. Ta đoán chắc điểm này ho nên mới đi!"
Cười nhạt một tiếng, Trác Uyên từ chối cho ý kiến, nhưng rất nhanh lông mày lại nhướn một cái, giương mắt nhìn về phía một đoàn trước tứ đại trận môn đằng xa, cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Bởi vì người đứng quanh chỗ đó không phải đệ tử vừa tới, mà là mấy vị trưởng lão cung phụng.
Tứ đại trận môn này không phải bọn họ cũng đã từng thấy rồi sao, còn cái gì để tò mò nữa?
Thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, Bạch Cung phụng không khỏi khẽ cười một tiếng: "Suýt nữa ta đã quên mất, Trác quản gia, có người muốn gặp ngươi!"
"Gặp ta?" Lông mày run một cái, vẻ mặt Trác Uyên vô cùng nghi ngờ nhìn về phía Bạch Cung phụng: "Người nào muốn gặp ta?"
"Ngươi đi theo ta là biết!" Bạch Cung phụng cười thần bí, đi trước dẫn đường, Trác Uyên theo sát bước, rất nhanh đã đến chỗ đám đông đó, đẩy đám người ra rồi đi vào.
Ở đó có ba bóng người đang vây quanh cửa trận đánh giá, liên tục gật đầu. Một trong số đó là người mập mạp mặc hoàng phục, lắc lắc cái mông lớn vui vẻ không thôi. Người thứ hai là một nam tử đen gầy, trên mặt luôn luôn hiện vẻ âm trầm. Người cuối cùng là một công tử mặt xanh, mặc dù cả người có khí chất văn nhấn nhưng tướng mạo này thật không dám lấy lòng!
Ba người cứ thế xem xét tất cả nơi này trong sự vây quanh của tất cả trưởng lão cung phụng hệt như tông chủ, mọi người đều rất cung kính với bọn họ.
Bạch Cung phụng đi đến trước mặt bọn họ, khẽ cười một tiếng, ôm quyền nói: "Ba vị cung phụng, Trác quản gia đã trở về!"
Kẹt!
Cái mông bỗng ngừng vặn vẹo, cái tên mập mạp đó thôi lắc lư eo trong chốc lát, hai người còn lại cũng hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Trác Uyên.
"Trác Uyên, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau!" Trong mắt hiện lên một tia sáng, đột nhiên tên mập mạp quay người, nhào đến Trác Uyên, liên tục cười to: "Ha ha ha... Nhân tài à, đến tinh anh môn chúng ta đi..."
"Khoan khoan khoan khoan, xin hỏi chư vị là..." Mắt thấy tên hoàng mập mạp sắp nhào đến chỗ mình, Trác Uyên vội vàng khoát tay, nghi ngờ hỏi.
Bạch Cung phụng mỉm cười, lập tức giới thiệu cho hắn: "Trác quản gia, đây là cung phụng chỉ đạo đệ tử tinh anh. Ba vị cung phụng Dương Sát, m Sát và Quỷ sát, thường gọi là Minh phủ Tam Sát. Năm đó bọn họ hợp với tông chủ xưng là Minh phủ Tứ Sát, thiên tài cùng sống sót trở về từ song long hội."
"Ầy, hảo hán không đề cập đến gan dạ năm đó. Bạch Cung phụng, lão già ngươi nhắc đến cái này làm gì, ha ha ha..." Tên mập mạp đó khiêm tốn khoát tay áo, nhưng vẻ mặt lại rất tốt, dường như còn đang đắm chìm trong hào quang năm đó.
Trác Uyên thấy vậy, vô thức cảm thấy buồn cười, chẳng qua chỉ là còn sống trở về mà thôi, cũng không có thành tích gì đáng nói, có gì mà kiêu ngạo? Chẳng lẽ Song Long hội đó thật sự hung hiểm đến thế, miễn còn sống là đã xem như thành công rồi?
Dường như nhìn ra lý do vì sao Trác Uyên bình thản như vậy, hình như cũng không thích thú gì với thành công trở về này của bọn họ. Tên mập mạp vô thức cười khan một tiếng, rồi buồn tẻ dừng lại.
Hai người còn lại cũng bất đắc dĩ thở dài, trong lòng bọn họ cũng biết rõ, bọn họ không được xem là có thành tích gì, không có gì đáng để khoe khoang. Nhưng dưới tình hình lúc đó mà có thể còn sống trở về đã là rất khó khăn.
Trác Uyên nhìn bọn họ thật kỹ, cung kính ôm quyền, hỏi: "Không biết ba vị cung phụng đại nhân, lần này tới tạp dịch phòng có gì muốn làm?"
Liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Dương Sát mở miệng nói: "Trác Uyên, Tinh Anh Tạp Dịch phòng này ngươi làm rất tốt, tông chủ rất vui mừng. Cho nên lão ta để ta đến nói cho ngươi một tiếng, những ma bảo ngươi nợ lão ta, cộng thêm ba phần, cũng là cho chúng ta mỗi người một bộ!"
"Ấy... Hả?" Không khỏi sững sờ, khóe miệng Trác Uyên co mạnh, dở khóc dở cười: "Ba vị cung phụng, có phải các ngươi nói ngược rồi không. Các ngươi khen ta làm tốt, đến khen ta mà còn muốn lấy đồ từ ta, không phải là nên khen thưởng ta sao?"
Liếc nhìn nhau, ba người thi nhau cười to lên.
Tiếp đến, tên mập mạp đó lại khoát tay, cười đùa nói: "Ha ha ha... Nhà ngươi đúng là không có chút hài hước nào, vừa mới ta đùa ngươi thôi. Thật ra chúng ta đến là vì tông chủ đã quyết định, đệ tử nơi này của các ngươi dù là chất lượng hay là số lượng, đều có thể gánh vác trụ cột tông môn. Cho nên, lão ta chuẩn bị điều một nửa tài nguyên nội môn đến cho các ngươi bồi dưỡng ở chỗ nào. Hơn nữa, tuyển chọn đệ tử tinh anh, cũng sẽ phân cho các ngươi một vài vị trí. Còn có thể lấy nhiều hay ít là tùy vào thực lực của chính các vị, xem như lấy hết toàn bộ cũng có thể!"
Cái gì?
Ánh mắt chợt sáng lên, chư vị trưởng lão cung phụng liếc nhìn nhau, đều lộ ra cảm giác hưng phấn.
Mặc dù bọn họ đã đoán ra từ sớm, tinh anh tạp dịch phòng này lập ra là để nội môn mất quyền lực. Nhưng muốn thay thế hoàn toàn thì nhất định phải có một khoảng thời gian mới được.
Nhưng không ngờ được hạnh phúc lại đến nhanh như thế, vậy mà tông chủ bắt đầu dời tài nguyên không chút do dự. Hơn nữa nghe khẩu khí đó, còn muốn dời tất cả vị trí đệ tử tinh anh sang chỗ này. Dây rõ ràng là muốn bỏ nội môn mà.
Trong lúc nhất thời, đám người nhìn nhau, đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa kinh sợ vừa may mắn.
May là bọn họ đến sớm, không phải đi chôn cùng nội môn.
Mà vận mệnh của Tinh Anh Tạp Dịch phòng sau này, bọn họ cũng rõ, chắc chắn là một tay tông chủ khống chế. Nhưng mà làm đám trưởng lão cung phụng đầu tiên bị đưa đến chỗ này, lợi ích trong tay bọn họ chắc chắn cũng sẽ không thiếu.
Về phần đám Thạch Cung phụng cố chấp không chịu thay đổi, cuộc sống sau này xem như có hơi túng thiếu!
Nghĩ đến đây, đám người nhìn nhau lần nữa, đều phát ra tiếng cười gian, cười trên nỗi đau của người khác...
Trác Uyên trầm ngâm một chút, cũng khẽ gật đầu: "Như thế không còn gì tốt hơn, có thể để cho Tinh Anh Tạp Dịch phòng đi vào quỹ đạo, nhiệm vụ của ta cũng sẽ sớm hoàn thành! Không biết khi nào chư vị tiến hành tuyển chọn tinh anh?"
"Cũng hai ngày nữa, ngươi chuẩn bị một chút đi. Nhưng mà, tiểu tử nhà ngươi chắc chắn phải trúng tuyển. Chúng ta đã định ngươi, chắc chắn ngươi chạy không được đâu!" Dương Sát cười lớn một tiếng, chỉ vào Trác Uyên, trong mắt tràn đầy kiên quyết.
Trác Uyên chợt mỉm cười một tiếng, mở miệng yếu ớt: "Nhưng một tên đệ tử tạp dịch như ta..."
"Đệ tử Tạp Dịch thì sao chứ, ở chỗ này ai không phải là đệ tử Tạp Dịch? Từ khi ngươi kéo những đệ tử căn cốt cực giai ở nội môn ngoại môn vào tạp dịch phòng, cái quy tắc đệ tử tạp dịch không thể vào tinh anh này chẳng khác nào tự sụp đổ. Đoán chừng qua hai ba ngày, tông chủ cũng sẽ tổ chức hội nghị trưởng lão cung phụng để thương thảo việc này. Nơi này đã có nhiều cung phụng trưởng lão như vậy, về sau sẽ còn nhiều hơn, việc này chắc chắn không thành vấn đề!"
Dương Sát chỉ mấy lão già ở nơi này, tất cả bọn họ đều cùng nhau gật đầu. Trên mặt là vẻ kiên định không thể nào nói ra được, dù sao lợi ích của bọn họ cũng buộc cùng với tạp dịch phòng, đương nhiên sẽ dốc sức để bỏ quy tắc này
Tiếp sau đó, Dương Sát nhìn về phía Trác phàm với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Tiểu tử, ngươi đã lập công lớn, có thể khiến tông môn thay đổi quy tắc này. Cho dù có đặt chuyện này trong lịch sử mấy nghìn năm của tông môn cũng là chuyện hiếm có!"
Đám người nghe vậy, nhìn về phía Trác Uyên, thi nhau gật đầu, lộ vẻ tán thành.
Trác Uyên lại cười cười từ chối cho ý kiến, cũng không cảm thấy mình trâu bò là bao. Hắn cùng lắm cũng chỉ là hát khúc hí trên sân khấu, tất cả ý định đều là do phía trên, hắn chỉ cho phía trên một lý do mà thôi.
Quyền nắm giữ vận mệnh này vẫn ở trong tay phía trên.
Bỗng dưng, lòng hắn bất ngờ nhúc nhích. Trác Uyên đột nhiên che ngực, ánh mắt sáng rực. Hắn lại sắp đột phá rồi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất