Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Trác quản gia lặn lội đường xá xa xôi đến thăm, không thể tiếp đón chu đáo, thứ tội, thứ tội!”   

             Bước vào bên trong đại sảnh, đập vào mắt Bạch Cung phụng là một thiếu niên trắng nhợt ngồi trên ghế khách, hắn là cao thủ Tạp Dịch phòng đánh bại Quỷ Hổ chỉ với một chiêu, nhìn cái là nhận ra ngay, khiến lão ta không khỏi vội vội vàng vàng ôm quyền,  khách khí nói.  

             Người theo sau Thích Cung phụng, cũng liên tục chắp tay, mặt mo cười tươi đến nỗi chẳng khác gì bông cúc, không hề đối đãi với Trác Uyên như đệ tử, mà như người ngang hàng với mình.  

             Ách...  

             Không khỏi ngưng lại một lúc, Trác Uyên bất giác bật cười một tiếng, liên tục khoát tay: “Chắc hẳn hai vị chính là Bạch Cung phụng và Thích Cung phụng nhỉ, hai vị khách khí quá rồi, khiến cho vãn bối thụ sủng nhược kinh một phen. Vãn bối chẳng qua chỉ là một đệ tử tạp dịch mà thôi, sao xứng đáng có được đãi ngộ như thế của hai vị chứ?”  

             “Ôi, Trác quản gia nói như vậy là sai rồi. Cái này gọi là Tể tướng trước cửa thất phẩm quan, mấy ngày gần đây Trác quản gia ở Tạp Dịch phòng hừng hực khí thế như vậy, hai người bọn ta sớm đã biết đến. Bây giờ, ngươi đại diện cho tông chủ mà đến, sao bọn ta lại không tiếp đãi đàng hoàng chứ?” Bất giác cười khẽ một tiếng, Bạch Cung phụng lộ ra nụ cười ấm áp, Thích Cung phụng cũng liên tục gật đầu không thôi.  

             Nghe thấy lời này, Trác Uyên cũng chỉ có thể cười gật gật đầu, trực tiếp tiến thẳng vào chủ đề: “Nếu như hai vị cung phụng đã đoán được ta thay mặt tông chủ mà đến, như vậy hẳn là cũng đoán được ta tới đây với mục đích gì nhỉ!”  

             Ách...  

             Trong chớp nhoáng, lần này đến phiên hai người này ngưng lại, liếc nhìn nhau, trầm ngâm thật lâu, Bạch Cung phụng mới than nhẹ một tiếng, lắc đầu: “Nói thật, ý đồ của tông chủ ta cũng suy đoán thử rồi, nhưng lại không dám lấn vào sâu quá. Chúng ta thân là cung phụng tông môn, chỉ tận tâm tận lực với tông môn, không nên dính líu đến mấy chuyện phân tranh nội bộ!”  

             “Đúng vậy, dù nói thế nào đi chăng nữa, bọn ta cũng là người nội môn, yêu cầu này của tông chủ, sợ là bọn ta làm không nổi!” Thích Cung phụng cũng lắc đầu thở dài, thở hắt ra một hơi thật dài, vẻ mặt khó xử vô cùng.  

             Giống như đã sớm đoán được cục diện sẽ thành ra như vậy, Trác Uyên chẳng nói đúng sai mà cười một tiếng, thậm chí còn nói sang chuyện khác, thản nhiên hỏi: “Đại trưởng lão cung phụng nội môn vừa nãy, tông chủ đã về từ sớm, các ngươi lại kéo dài thêm nhiều thời gian như vậy, còn tự mình mở tiểu hội, thảo luận cái gì rồi?”  

             Liếc mắt nhìn nhau, Bạch Cung phụng và Thích Cung phụng cực kì ăn ý cùng nhau lắc lắc đầu: “Thứ cho bọn ta không thể trả lời câu hỏi này được!”  

             “Các ngươi không nói, ta cũng đại khái đoán được phần nào, chẳng qua là nội môn đoàn kết, chung cảnh ngộ khó khăn thôi chứ gì!” Khóe miệng nhếch lên một đường cong quái dị, Trác Uyên len lén nhìn hai người một chút, thấy khuôn mặt hai người vẫn không có biểu tình gì như cũ. Sau khi không nhìn ra được cái gì, không khỏi cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng các ngươi đã từng nghĩ tới, hiện tại đám người bọn hắn do chung cảnh ngộ hoạn nạn như nhau nên mới vậy, nhưng sau khi trải qua được cái đại nạn này thì sao?”  

             Mí mắt không chịu nổi mà giật giật mấy cái, lông mày hai vị cung phụng hơi nhíu lại.  

             Trác Uyên thấy vậy, biết đã đả động được tâm tình của bọn họ, liền đẩy mạnh cường độ, giãi bày sự thật, giảng đạo lý, lớn tiếng hô quát nói: “Khuê Lang, Nguyệt Linh, các ngươi mau đến đây, sư phụ các ngươi muốn gặp này!”  

             Không khỏi sững sờ, hai vị kia cung phụng không hiểu chuyện gì nhìn về phía Trác Uyên, không rõ có hàm ý gì.  

             Mà đúng lúc này, hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh cũng đến trước mặt bọn họ, khom người bái nói: “Sư phụ, các ngươi tìm bọn ta có chuyện gì quan trọng cần phân phó?”  

             “Cũng không có việc lớn gì, chỉ là bây giờ hai vị sư phụ của các ngươi rảnh rỗi đến phát ngán rồi nhỉ, các ngươi hãy kể lại một câu chuyện ngắn, kể về sự khó nhọc mà các ngươi phải chịu đựng trong suốt mấy năm qua ở Tạp Dịch phòng!” Không đợi hai vị kia cung phụng mở miệng, Trác Uyên đã giành nói.  

             Trong thoáng chốc, cả bốn người đều sững sờ, không biết hắn có ý gì. Nhưng thấy hai vị cung phụng không nói gì, hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh cũng đành phải nghe theo yêu cầu của Trác Uyên, giải thích bọn họ đã phải trải qua những khổ sở thế nào trong Tạp Dịch phòng.  

             Từ lúc mới bắt đầu, phải nhận lấy bao nhiêu ánh nhìn dè bỉu, đến cuối cùng chậm rãi làm quen. Qua mấy lần đánh nhau đến thừa sống thiếu chết, nhiều lần cận kề với tử thần nơi Tạp Dịch phòng, từng bước từng bước một leo lên vị trí lão đại, lịch sử bi thương đẫm máu lẫn nước mắt!  

             Đợi đến lúc hai người kể xong, dường như bọn họ còn chưa thoát ra được những cảm xúc bi thương kia, vành mắt đã có hơi sưng đỏ lên. Thế nhưng nhìn sang hai vị cung phụng, khuôn mặt vô cảm, coi như chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến bản thân!  

             “Nói xong rồi sao?”  

             Tùy tiện liếc mắt nhìn hai người một chút, thấy hai người gật gật đầu, Bạch Cung phụng lại nhìn sang Trác Uyên, khó hiểu nói: “Trác quản gia, ngươi có ý gì?”  

             “Không có cảm giác gì sao?” Lông mày khẽ nhíu lại, Trác Uyên hỏi.  

             Không khỏi mỉm cười một cái, hai vị cung phụng đều lắc đầu từ chối cho ý kiến. Thích Cung phụng càng cười nhạo không thôi: “Trác Quản gia, tuổi đời ngươi còn rất trẻ, bọn ta là tu giả ma đạo vốn đã trải qua biết bao nhiêu chuyện khổ cực, vô tình bạc nghĩa. Tạp Dịch phòng đã ăn thua gì, chẳng qua là một quãng thời gian rèn luyện nhỏ của hai tiểu bối thôi mà. Chả lẽ bởi bọn họ là đồ đệ của bọn ta, nên bọn ta phải thương xót, đau lòng thay cho bọn họ sao? Ha ha ha…Nếu như vậy sao có thể tính là cao thủ ma đạo được chứ?”  

             “Ta để cho ngươi cảm nhận cái chuyện này à?”  

             Không hiểu chuyện gì, nhún nhún vai, Trác Uyên nhàn nhạt lên tiếng: “Ý ta là bọn họ gặp phải chuyện như vậy, là nhờ ơn phước của ai? Là ai chế giễu thẳng mặt bọn họ? Chê bai bọn họ không quan trọng, mà chuyện quan trọng là người cuối cùng chế giễu bọn họ là ai?”   

             Cơ thể nhịn không được mà run lên, đột nhiên sắc mặt hai vị cung phụng vặn vẹo, giống như đã hiểu ra Trác Uyên muốn nói gì.  

             Khẽ nhếch mép, lộ ra nụ cười khinh bỉ, Trác Uyên khoan thai lên tiếng: “Lúc trước, hai đứa đệ tử này bị người khác tính kế là do bọn họ đần. Nhưng đánh chó cũng phải nhìn chủ chứ, thế mà những người kia lại trắng trợn động tay động chân vào bọn họ như vậy, rõ ràng là có để hai vị vào mắt đâu. Sau này, không phải các ngươi trăm phương ngàn kế muốn gọi bọn họ về sao, chẳng phải là do đệ tử dưới trướng của các ngươi liên tiếp gặp chuyện, không còn ai để dùng nữa sao?”  

             “Ôi, xót xa thay, số mệnh của mấy đệ tử ti tiện kia không nhắc đến, nhưng mặt mũi hai vị có vẻ như phải hứng một cái bạt tai khá là rát bỏng đấy nhỉ. Thế mà hai vị vẫn có thể bình chân như vại như thế, cái tính tình này, quả thật là khiến cho Trác Uyên bội phục cực kỳ! Nếu như chuyện này xảy ra với ta, ta nhất định sẽ không nhịn đâu, chuyện người khác động đến đồ đệ của ta, há chẳng phải không nể nang mặt mũi của ta rồi. Thích Cung phụng mới nói tuổi đời ta còn rất trẻ, ha ha ha… Hoàn toàn chính xác, ta còn quá trẻ tuổi, không đảm đương nổi trăm nhẫn thành kim*, biến thành con rùa rụt cổ…”  

             “Đủ rồi!”  

             Trác Uyên còn chưa dứt lời, Bạch Cung phụng đã nổi giận, liên tục hét lớn: “Trác Uyên, ta thấy ngươi đến để đại biểu cho tông chủ, kính ngươi ba phần, ngươi cũng không nên quá phận như vậy!”  

             “Quá phận, ta quá phận sao? Ta có vả mặt hai vị cung phụng sao?”  

             Lông mày bất giác nhếch lên một cái, Trác Uyên cười tà lên tiếng: “Hai vị bị người ta cho ăn tát trong bao nhiêu năm qua, vẫn cam tâm nguyện ý làm đầy tớ cho bọn họ. Ta mới vừa vào tông môn chưa lâu, còn chăm sóc cho hai người đồ đệ của các ngươi một khoảng thời gian, thế mà các ngươi lại coi ta như kẻ thù, kết làm đồng minh với mấy kẻ kia? Nói qua nói lại, ai mới hèn hạ hơn đây?”  

             Đôi mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm hai người, lời nói Trác Uyên mạnh mẽ, khí phách vô cùng, hai người cũng nhìn chằm chằm hắn. Bỗng nhiên hai tay siết chặt thành quyền, bộ râu khẽ run, nhưng vẫn không làm ra động tĩnh gì.  

             Một lát sau, cuối cùng hai vị cung phụng cũng đè nỗi tức giận trong lòng xuống, lạnh lùng lên tiếng: “Trác Uyên, ngươi không cần phải đi châm ngòi ly gián như vậy, bây giờ tất cả trưởng lão cung phụng tông môn bọn ta đều ngồi trên một con thuyền. Có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia. Ngươi có thể trở về bẩm báo với tông chủ, ý tốt của lão ta, bọn ta nhận, nhưng đáng tiếc bọn ta từ chối!”  

             “Trước hết, đừng từ chối vội vàng như vậy chứ, từ đầu tới cuối, hai vị ở mặt đối lập với bọn ta chẳng phải bởi vì quyền điều hành tài nguyên của tông môn sao? Thế nhưng các vị đã bao giờ nghĩ tới, dưới cái danh tiếng này, kẻ được thịt là bọn họ, còn các ngươi vẫn ăn canh như cũ thôi!”    

             “Nhưng nếu như không có nội môn, sợ rằng đến cả canh bọn ta cũng chả có mà húp!” Con ngươi khẽ híp lại một cái, cuối cùng Bạch Cung phụng nói ra sự thật được chôn sâu trong lòng bọn họ.   

             Bất giác cười khẽ một tiếng, Trác Uyên muốn tự nói rằng, nếu như các ngươi muốn, ta sẽ cho!  

             “Nếu như nội môn không có canh để uống, thì hai vị có thể qua Tạp Dịch phòng bọn ta ăn thịt mà!”   

             “Sao cơ?” Con ngươi bất giác trừng lớn, hai người đồng thanh quát lớn, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.  

             Không tự chủ được mà cười một tiếng, Trác Uyên lạnh nhạt lên tiếng: “Không dám giấu diếm hai vị, dạo gần đây, Tạp Dịch phòng bọn ta có đông người quá, cần phải có vị trí trưởng lão cung phụng để quản lý. Nếu hai vị không chê, có thể đến Tạp Dịch phòng bọn ta chiếm chỗ trước. Nói thật thì, tông chủ cố ý lấy Tinh Anh Tạp Dịch phòng làm nơi thay thế chỗ bồi dưỡng những đệ tử tinh anh của nội môn. Chỉ là nội môn đã ăn sâu bén rễ rồi, không thể một phát rút sạch được, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian!”  

             “Bây giờ, nội môn nghe theo chưởng quản là Thạch Cung phụng, lão ta đang ăn thịt, còn các ngươi lại ăn canh. Nhưng, nếu các ngươi sớm giành chỗ dừng chân nơi Tinh Anh Tạp Dịch phòng, đó là các ngươi ăn thịt, lão ta thì đến canh cũng không có mà húp! Hiện tại, đối với các ngươi mà nói, các ngươi có thể không hoàn toàn trên cùng một con thuyền, mỗi người đều có dự tính riêng của bản thân. Không sớm thì muộn, rồi sẽ như vậy thôi!”   

             Mí mắt giật giật vài cái, hai vị cung phụng cảm thấy rung động vô cùng, không nghĩ tới tông chủ lại thật sự có ý muốn nâng đỡ nội môn. Chỉ là cái Tinh Anh Tạp Dịch phòng này mới thành lập mà thôi, không biết có thể chống trụ được bao lâu, nhảy qua nhảy lại như vậy, quả thật có hơi mạo hiểm.  

             Giống như nhìn ra được duy nghĩ trong lòng bọn họ, lúc này Trác Uyên lại chơi khích, trong tay hiện lên một tia sáng, bỗng nhiên xuất hiện hai cái bình sứ, đầy cũ kĩ.  

             Hai ngươi khẽ giật mình, nhận lấy bình rồi mở ra xem xét, trong thoáng chốc giật nảy cả mình. Cái đan hương nồng đậm này, khiến cho hai người mới chỉ vừa ngửi thôi, bỗng dưng máu trong cơ thể trôi chảy lưu loát hơn bao giờ hết.   

             “Linh đan cấp mười?”  

             “Không sai, đây chính là linh đan cấp mười, Thông Thiên đan. Tâm ý nhỏ thôi, không cần để tâm đâu!” Trác Uyên mỉm cười, nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu hai vị còn lo lắng về tương lai, có thể cho người khác thử trước. Chỉ cần có một vị trưởng lão cung phụng tình nguyện nhận chức ở Anh Tạp Dịch phòng bọn ta, ta sẽ thưởng cho một viên linh đan cấp tám!”  

             “Cấp tám?”  

             “Đúng vậy, cấp tám!” Nhìn hai người kia có vẻ chưa hiểu lắm, lúc này Trác Uyên cười nói: “Hai vị là người dẫn đầu, nên sẽ cao quý hơn rồi. Những người khác, ta chỉ ban cho linh đan cấp tám thôi. Mà phải nhanh cái tay cái chân lên, chậm thì không nhận được nữa đâu đấy. Dù sao, đệ tử cũng không nhiều, thành ra đâu cần nhiều trưởng lão cung phụng đâu đúng không?”  

             Bất giác run run lên, dường như hai người đã hiểu rõ bản chất ý đồ của Trác Uyên. Hắn không những muốn đào góc tường trưởng lão cung phụng nội môn, mà quan trọng hơn, hắn còn muốn đào hết đệ tử nội môn, biến nội môn đào thành cái xác rỗng!  

             Thủ đoạn như vậy, quả thật là độc ác đến cực điểm, rút củi đáy nồi, hoàn toàn không cho nội môn một cơ hội mà thở dốc!  

             Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu trưởng lão cung phụng nội môn cộng thêm đệ tử, có một bộ phận bị Tạp Dịch phòng đào được, khi ấy nội môn không còn giá trị nữa.   

             Hai người Trác Uyên và tông chủ lúc lên lúc xuống, liên thủ tạo áp lực, bây giờ muốn phá hỏng nội môn. Dù hai người bọn họ ở lại thêm đi chăng nữa, cũng không bằng đầu quân cho bên tông chủ còn hơn.  

             Dù sao giao tình giữa Trác Uyên với hai đệ tử của bọn họ cũng không tệ, nếu như hai người bọn họ nhanh chân chiếm giữ Tạp Dịch phòng, đoán chừng chiếm được thêm mấy chỗ tốt.   

             Nghĩ tới đây, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, đều khẽ gật đầu, lớn tiếng nói: “Được thôi, bọn ta tình nguyện vào ở Tạp Dịch phòng. Đồng thời cũng sẽ âm thầm liên lạc thêm với các vị trưởng lão cung phụng khác đi đầu quân cho các ngươi!”   

eyJpdiI6IkJOT0dVaEk4MHp2Y3lpeko4ZU5Od1E9PSIsInZhbHVlIjoiZUROWWtFdWJ5VHFtUWN0ODZEMFB1K3h2NU9Kam5nY1oxRXR6bXJCbXA4aEd1b2pEdEtzOWlFbnFjNkhBcm5uWWlEUHF5ekVNQnVVSUJnQ3NRY0xXUHlOb1VtRE5reDhEeWdDYXk1NllmQVNwZUZrUytGdDJTRDY5OE8zdGVPTWZOanhrUjhubVk3bG9yR0RXTExCMTFNaTZHOEY5aGsxTFgyeUk0dmhnSUh4U2hBdnZNQnRwNE45TUNSYzNqY0VjYkFTeHd2Q0ZcL2FlMUU5cFdjM0tqZkpkNnhFMmVyK2c0RGtyK0Y4VjV4NFlhWHBNeFBwa1wvYXVRcmltRWQ1bFc4eXNuQXZtc2h0R1VxT0FOWVBRcVdnaEtwZXh1cTBuVW1vQW9nU2FwV0wzRHZubHpLYWhudVVRT3BmSHRjUGtUV2NORkhrM1p3a1hQeEEwaVwvc2JrWStDSkRkeUdYVGxCR29zM2tkaVlcL1l3SGU5ckx1bHl5bDFyVXhkVnZyT3Q4bFlIclNJbUlscGRxKzhFdXJYQU00bHFTUkhIV2pWaUNmNVBcL3o2bjk2V1J0UVwvWHFPRCs2QWxpSnBreXFKNCtNK2pVaDd3aFVQMDVRRkNUZTVENndEWlcrNGp4bktVeXFxMmJhTjBuQk5RY2IxdjRlaHJUYTVmMVwvQjB2WXBKZ3pvNERwTjRJMitiUHEySityR1V6ZU1MTE9tM0xXSnhkeEJWTitocXYyTDBBSFFwcDU0OSttRkJRc1BCRlNHeGFWd0V1a1BnMXFTVjlcL1BlNVI3eW9DU3l3PT0iLCJtYWMiOiI0NmY1ZDZlMmUwOTYyOTc3M2FmN2ViNzg3NTY0MmYwZDQwYTIwMjYyODdjOTU2MmEzNDVhMjVmMmFkYmQ3MDk2In0=
eyJpdiI6IllzYjVuSmZVZWl4d1lnV0JNOWNvd0E9PSIsInZhbHVlIjoiY2RncHhzcFl6SUUrVHdidThkSHhxdlg2TnBza2praGc2K3Z6MTY0SUVUMGNLTnhXWnR5SkJEeVIzNXZGVnV6VHREcnN1UFpCR3Q0b1dLME9EQVV3QTFUdzZlWnhRSmttdmVib1ZMY3FoTFp5Z2FXYUpxQ0J2NXdhTm5lM3FoK0ZIVFwvQkh4eExNQVM0R3F6UzlqSUd6Nzc3XC83a1wvMHNjZFVzTklGNG5zMFQ3Z0hMOFZXczdmckd5V3RzM2NxUmtkIiwibWFjIjoiMmRlMDYwNmRjY2NiNDFhMGI3MGQ0YjVkNWRiN2JjMGQwZDI4OGUxYWY5NzRhZWJlMzI3MjgzNTE1OGIxOTYwMyJ9

             *trăm nhẫn thành kim: một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là bǎi rěn chéng jīn, có nghĩa là lòng khoan dung là đáng quý.

Ads
';
Advertisement