Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Tiếng cười quái dị dần nhỏ lại, cho đến khi biến mất không thể nghe thấy được nữa. Chỉ để lại mấy lão già với sắc mặt đã đen như đít nồi, như mây đen trước bão tố, mãi vẫn không thể hòa hoãn đi chút nào!  

             Thạch Cung phụng trầm ngâm một chút, liếc mắt nhìn đám người một lát, bỗng nhiên cười nói: “Các ngươi xem, thái độ của tông chủ đã rõ ràng như thế rồi, chuyện này vốn dĩ do một tay lão ta bày kế, còn chĩa thẳng mũi nhọn vào nội môn chúng ta nữa. Nếu cứ tùy tiện mặc kệ chuyện này muốn ra sao thì ra, chắc chắn sau này, lợi ích trong tay chư vị, đoán chừng sẽ không còn bao nhiêu nữa đâu đấy!”   

             Chậm rãi gật nhẹ đầu, trên khuôn mặt mọi người đều là vẻ đồng tình. Nhưng vẫn có người không hiểu, hỏi: “Thế nhưng, bỗng nhiên Tạp Dịch phòng xuất hiện số tài nguyên lớn để chu cấp cho đệ tử tu luyện như thế. Hơn nữa, đây cũng không phải số lượng nhỏ nhoi gì, bình thường quyền quản lý tài nguyên của tông môn đều phải qua tay chúng ta cả. Sao tông chủ có thể đưa ra nhiều tài nguyên như thế để tấn công nội môn chúng ta?”   

             “Cái này...”  

             Lông mày khẽ nhíu chặt lại, Thạch Cung phụng suy nghĩ một lát, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong mắt đều là vẻ mơ màng: “Về vấn đề này, ta cũng không rõ lắm. Nhưng có thể khẳng định chắc chắn, cái dụ hoặc khó mà cưỡng lại của Tạp Dịch phòng kia, chúng ta không thể đụng tới được. Thậm chí chúng ta còn không biết nguồn tài nguyên ấy từ đâu tới, mà cho dù chúng ta kiểm soát nguồn tài nguyên của tông môn, cũng không ngăn nổi sự phát triển của nó. Hơn nữa, điều khiến lão phu lo lắng nhất là, chờ đến lúc chúng ta không còn đệ tử dưới trướng nữa, tông chủ liền có cái cớ để lấy đi hết tài nguyên của tông môn khỏi tay chúng ta…”   

             Con ngươi không nhịn được mà co rụt lại, tất cả các trưởng lão cung phụng tông môn đều đồng thời vô thức run rẩy hết cả người, sau đó, sắc mặt càng thêm phần nghiêm trọng.  

             Nếu như đến cả quyền điều hành tài nguyên tông môn của bọn họ cũng bị thu hồi, thì xem như căn cơ trong môn phái này đã bị cắt đứt rồi còn đâu.   

             “Cái chiêu giải quyết tận gốc này của tông chủ cũng cao minh thật đấy!” Trong mắt lóe lên một tia sáng khiến người khác phải rùng mình khiếp sợ, Nhị trưởng lão cắn răng cắn lợi lên tiếng khen ngợi.    

             Đám người còn lại nghe vậy, cũng tức giận hừ một tiếng, khẽ gật đầu.  

             Thạch Cung phụng đảo đảo tròng mắt, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Giải quyết tận gốc, tông chủ dùng cái chiêu này đúng là khéo thật đấy, nhưng chúng ta cũng phải phản công chứ, tương kế tựu kế, thế nào?”  

             “Là sao?” Đám người khẽ giật mình, đồng thanh hỏi.  

             Trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt, Thạch Cung phụng ung dung mở miệng: “Tông chủ bày ra một màn Tinh Anh Tạp Dịch phòng như vậy, chẳng qua là muốn dụ dỗ thôi, muốn hủy đệ tử của chúng ta đấy. Nhưng mà, chúng ta có thể ổn định đệ tử thì lão ta còn có thể làm gì được nữa. Hơn nữa, những tài nguyên tu luyện cứ tiêu hao dần ở nơi đó, mà không thể hấp dẫn đệ tử ngoại hay nội môn, vậy kế hoạch này của hắn, chẳng phải là thua lỗ trắng tay sao? Để ta xem, lão ta có thể kéo dài được bao lâu, hừ!”  

             “Cao minh, đúng là quá cao minh!”  

             Thạch Cung phụng vừa dứt lời, Thất trưởng lão liền lập tức dựng thẳng ngón tay cái lên, thở dài nói: “Chúng ta cứ để lão ta trộm gà không thành còn mất nắm thóc đi, mặc kệ số lượng tài nguyên tu luyện lớn này từ đâu tới, rồi sẽ có ngày cạn kiệt thôi. Đến lúc đó... Hừ hừ, mà lão ta còn là cái loại người cần quyết đoán mà chẳng thấy tí quyết đoán nào, cứ do dự rồi có ngày gặp họa, khi ấy còn khóc bù lu bù loa lên cho mà xem, ha ha ha…”  

             Tiếng cười của Thất trưởng lão rong ruổi vang vọng khắp đại điện, rơi vào tai mấy lão gia hỏa, đám lão nhân đó nghe xong cũng đồng thanh cười theo.  

             Người tông chủ này trăm phương ngàn kế muốn tước đoạt quyền từ trong tay bọn ta sao, nằm mơ đi, không có cửa đâu!  

             Nhưng, đúng lúc này, một âm thanh lạnh nhạt vang lên: “Tuy nhiên, nếu như đệ tử muốn tìm nơi nương tựa là Tạp Dịch phòng, thì cho dù ngươi có là sư phụ đi chăng nữa cũng đâu thể ngăn cản nổi? Coi như là bây giờ cản được đi, nhưng sao cản được cả đời?”  

             Bất giác nhướng lông mày lên một cái, đám người nhìn sang theo phía âm thanh, thấy đối phương là Đại trưởng lão tông môn, cũng không khỏi khẽ nhíu mày.  

             Lời này của Đại trưởng lão không sai, đệ tử dưới trướng của bọn họ nhiều như vậy, cứ mù quáng giam giữ cũng không nên, mà giam giữ kiểu gì, giam giữ ở đâu được?  

             Thế nhưng, sau khi Thạch Cung phụng nghe được lời này, lại từ chối cho ý kiến, lắc lắc đầu, bỗng nhiên, sát ý không hề che dấu hiện lên trong mắt: “Giết gà dọa khỉ, nếu đệ tử không nghe lời, thì giết một hai đứa làm gương cho những người còn lại, bọn nó sẽ tự ngoan ngoãn lại thôi, không phải vấn đề gì lớn!”  

             Không khỏi cảm thấy hơi hồi hộp một chút, tất cả trưởng lão cung phụng liếc mắt nhìn nhau, khó tránh mà lộ ra vẻ khổ sở.  

             Thật ra, bọn hắn thân là ma đạo tu giả, nên chuyện giết chính đồ đệ của mình cũng không phải không xuống tay được. Nhưng thân ở Ma Tông, nếu thanh danh mà dính phải mấy vụ tùy ý giết đồ đệ của mình, thì sau này còn ai dám bái làm sư phụ chứ!  

             Ngươi không có đồ đệ dưới trướng, thế thì ngươi lấy đâu ra quyền điều hành tài nguyên?  

             Tất cả những chuyện này, đều móc nối với lợi ích hết, khiến cho mấy lão đại ma đầu lòng dạ độc ác bọn họ không dám tùy tiện nảy sinh ý định giết người.  

             Giống như nhìn ra sâu thẳm trong đáy lòng bọn họ đang lo lắng về vấn đề gì, Thạch Cung phụng không khỏi cười lạnh, thản nhiên nói: “Ta biết các ngươi đang sợ cái gì, không quan trọng, chỉ cần mọi người cùng nhau ra tay, thì đều thành kẻ ác. Sau này, chuyện thu nhận đồ đệ cũng không khác gì đâu, cái ô danh này, mọi người cùng nhau gánh, thế nào?”   

             Bất giác hít sâu một hơi, đám người liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu một cái.  

             Đúng vậy, nếu như tất cả mọi người đều giết đồ đệ hết, trong tương lai, bản thân bọn họ cũng không để lại tiếng xấu. Dù sao thời kỳ phi thường này, cũng rất đáng để mong đợi!  

             Xem như, sau này những đệ tử ngoại môn muốn bái sư, mà mỗi một trưởng lão cung phụng đều có lịch sử như thế, đào đâu ra đường sống mà chọn.  

             Nghĩ tới đây, khóe miệng đám người nhịn không được mà cong lên một cách quỷ dị, lộ ra hàm răng lạnh lẽo.  

             Lũ ranh con, nghĩ rằng lão phu thật sự không dám trừng trị các ngươi à? Hừ hừ, chờ đi!  

             “Được rồi, nếu như tất cả mọi người đều đồng ý, thì cứ quyết vậy đã. Sau khi mọi người trở về, nhất định phải giết gà dọa khỉ, chấn chỉnh mấy đệ tử không nghe lời kia, mà cũng để ngoại môn chấp sự xử trí mấy người xem. Nếu như có trưởng lão cung phụng chỉ có thủ hạ mà không có đệ tử, cũng phải giết mấy người. Tóm lại, cái tiếng xấu này, mọi người cùng gánh, không xem là ác. Nếu ai mơ tưởng muốn làm người tốt…Hừ hừ, coi như là đối đầu với toàn bộ nội môn!”  

             Lạnh lùng liếc mắt nhìn qua tất cả mọi người một chút, Thạch Cung phụng nhấn mạnh thêm một lần nữa.  

             Đám người hé mắt nhìn nhau, đều bĩnh tĩnh gật đầu.  

             Lúc này, Thạch Cung phụng nhìn về phía Thích Cung phụng và Bạch Cung phụng dặn đi dặn lại: “Bạch Cung phụng, Thích Cung phụng, dù cho trước kia chúng ta từng có khúc mắc gì đi nữa, bây giờ đều gặp phải cảnh tông chủ công kích nội môn, chúng ta đều trên cùng một chiếc thuyền. Hi vọng hai vị lấy đại cục làm trọng, vứt bỏ hiềm khích lúc trước. Nếu không một khi nội môn đã rơi đài, thì lợi ích của hai vị cũng tổn thất không kém đâu!”  

             Tròng mắt hơi ngưng lại, hai người liếc mắt nhìn đối phương, đều thở hắt ra một hơi, khẽ gật đầu.  

             Thạch Cung phụng thấy vậy, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng. Chỉ cần tâm của mấy người trưởng lão cung phụng tông môn bọn họ ở cùng một chỗ, Tà Vô Nguyệt muốn động vào lợi ích bọn họ, đó là si tâm vọng tưởng!  

             Hơn một nửa quyền lực của cái tông môn này, đều nằm trong trưởng lão cung phụng hết đấy, hừ!  

             Sau đó, những lão ma đầu thuận theo đối sách đã bàn luận xong, mà nhao nhao trở về thi hành, từng cái nhìn gian ác, mài đao xoèn xoẹt hướng về phía đồ đệ mà đi thẳng.   

             Ai không nghe lời, ai còn muốn chạy đến Tạp Dịch phòng, trực tiếp xử bỏ!  

             Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, lúc này Đại trưởng mới quay bước rời khỏi, bỗng nhiên một tiếng nói quen thuộc cất lên, gọi lão ta lại: “Đại trưởng lão, chậm chút!”  

             Cơ thể ngưng lại một chút, Đại trưởng lão quay người nhìn lại, thấy Thạch Cung phụng vui vẻ ra mặt tiến về phía lão ta: “Đại trưởng lão, nghe nói ngươi mang đệ tử tâm đắc nhất của mình là Quỷ Hổ đến Tạp Dịch phòng đúng chứ? Tại sao vậy?”  

             “Phạm vào sai lầm, tất nhiên phải đày đến nơi đó!” Chòm râu khẽ động, Đại trưởng lão yếu ớt mở miệng.  

             Cười nhẹ, khẽ lắc lắc đầu, Thạch Cung phụng rõ ràng không tin: “Ha ha ha... Đại trưởng lão, ngươi không tin tưởng ta sao? Quỷ Hổ là đệ tử mà ngươi tâm đắc nhất, dù cho phạm phải chuyện gì lớn lắm đi chăng nữa, cũng không cần thiết bị đày đến cái loại nơi đó. Huống hồ, hắn ta mới đi được một hai ngày, Tinh Anh Tạp Dịch phòng liền xuất hiện…”  

             “Xem ra, Thạch Cung phụng điều tra kĩ càng quá nhỉ, ha ha ha…” Than nhẹ một tiếng, Đại trưởng lão lắc đầu bật cười: “Được rồi, không dối gạt ngươi nữa, thật ra, lần trước Quỷ Hổ bại dưới tay Trác Uyên, mà lúc đó tiểu cô nương kia lại đề nghị đi Tạp Dịch phòng, lão phu liền cảm thấy nơi đó có gì đó kì lạ. Thế nên, mới để cho Quỷ Hổ đi vào, để thám thính. Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng!”  

             Tròng mắt bất giác khẽ đảo một cái, khuôn mặt Thạch Cung phụng đầy kinh hãi, bái Đại trưởng lão một cái: “Đại trưởng lão đúng thật là nhìn xa trông rộng, chí công vô tư, thế mà lại để đệ tử tâm đắc nhất của mình đi thám thính, Thạch mỗ thật sự bội phục vô cùng!”  

             “Ha ha ha... Không có gì, chỉ vì đối thủ lần này quá lợi hại, phái những người khác đi sợ khó mà đảm nhiệm cho nổi. Thế nên bất đắc dĩ lắm mới phải phái Quỷ Hổ đi, nói thật, bản thân lão phu cũng vạn phần không muốn!” Chậm rãi khoát tay áo, Đại trưởng lão từ chối cho ý kiến cười cười: “Nếu Thạch Cung phụng không còn chuyện gì khác, vậy thì lão phu đi trước một bước vậy!”  

             “Xin cứ tự nhiên!” Thạch Cung phụng lập tức khẽ vươn tay, cười nói: “Nếu sau này có chuyện gì cần, ngươi cứ mở miệng nói một tiếng!”  

             Đại trưởng lão mỉm cười gật đầu, quay người rời đi. Nhưng tại nơi Thạch Cung phụng không thể thấy được, lúc lão ta quay người lại, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại, trong mắt lóe lên một tia âu lo vô cùng.  

             Đồng thời, Đại trưởng lão cũng không thấy được, cũng trong thời khắc đó, đôi mắt Thạch Cung phụng mới vừa nồng hậu thôi, đã quay ngoắt sang vẻ nghi ngờ nồng đậm. Hai người không tin tưởng lẫn nhau, chỉ là trên mặt vẫn không đánh vỡ đi cái bầu không khí hòa thuận hư giả này thôi!  

             Một bên khác, hai người Bạch Cung phụng và Thích Cung phụng cùng nhau về dinh thự của Bạch Cung phụng, muốn tiếp tục đàm phán về hành động tiếp theo. Đối với chuyện giết đệ tử, bọn họ cảm thấy không đành lòng, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác!  

             Cái sai lầm này, tất cả mọi người cùng nhau gồng gánh, bọn họ không chịu trách nhiệm, đồng nghĩa với việc phạm vào kiêng kị, sau này vĩnh viễn khó mà đặt chân vào trong tông môn nữa!  

             Đây chính là, liên minh công thủ*!  

             Thế nhưng gót chân hai người mới bước vào, bên trong cánh cửa, bóng dáng hai người Nguyệt Linh và Khuê Lang đã cùng nhau xuất hiện trước mặt bọn họ, khom người kính phục nói: “Tham kiến sư phụ!”  

             “Hai người các ngươi sao lại đến đây, có chuyện gì sao?” Lông mày khẽ nhếch lên, Bạch Cung phụng nghi ngờ lên tiếng.  

             Liếc nhìn nhau, Nguyệt Linh thân là đệ tử Bạch Cung phụng, nàng ta vẫn nên tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm sư phụ, Trác quản gia ghé thăm ạ!”  

             “Trác quản gia,  Trác quản gianào cơ?”  

             “Chính là người đã xây dựng Tinh Anh Tạp Dịch phòng kiêm quản gia đấy ạ, Trác Uyên, Trác quản gia!” Lúc này, Khuê Lang vội vàng tiến lên, khom người bẩm báo.  

             Nghe thấy vậy, hai đại cung phụng không khỏi đồng thời giật mình, liếc nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc.  

             Quản sự Tinh Anh Tạp Dịch phòng huyên náo cả tông môn đến nỗi gà bay chó sủa gần đây, thế mà lại tìm đến hai người lão ta, hắn…Rốt cuộc sao lại đến đây?  

             Nghe nói phía sau Tinh Anh Tạp Dịch phòng là do tông chủ khống chế, kẻ này là đại biểu cho tông chủ tới sao?  

             Con mắt khẽ híp một cái, Bạch Cung phụng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Ôi, kẻ đến thì không thiện, mà kẻ thiện lại không đến. Người này thay mặt tông chủ mà đến, chắc là tông chủ có ý muốn lôi kéo chúng ta. Chỉ là, kẹp giữa nội môn với tông chủ, chúng ta nên chọn bên nào được chứ?”  

eyJpdiI6IjVXeE1BXC9EUjRJQ2Ixc3kxSkxcLzFvdz09IiwidmFsdWUiOiJSYUh6XC9pdnBnRng1NXRScFlcL243aEIyZnkrdEY3bXZsR3BzRXI0VG9TNE9YRmdaclVlQ0pGNTVWS2hPYnRVSnpuZFA1bldsMDRzVlwvTjJOa0lMTEw4NFNtV0dhSWhLWm1LR2F6R2VIcUdyeitYbm9RRlZkWHNLbVkwMUlMYjkyb1BCYzhNYmVQckVISE92T0p0RE01Nkd0alZnTmh3V21NN0FmTjRvVTN4RWI4dnJqeDd0YmVmTnA5S0EwZlVJNTRBNmxweXVZaDIya2wxWUhramlHVk85RUQyTWlCdWNrc0FEXC9jOTJLU1wvcExSbzJzNzNKQ1M4emN5ZlNsME85XC91bEFJTHFCKzdid1E2bDhacG5rVDRxUkI4UEZseVVOZzRDTzBHRmJVYVwvUmlyaWVtTFphK1l0T3pkY1lTcDdQamhSbE1XQURsbnRYNzRkT21ncjZrTStSYXdBZ0dJWW9CYm1WTmFWalZBbE4yU25JTlhtdEl4czlwaXd0WldWc1Q4IiwibWFjIjoiODMwM2I4OTg3Njg3ZDU3N2ZjYjBkOTc0NGE2Yjg2NDczYjAyOTVmMGQ4ZTExNjk2MmY3ZjdiZGM4YjM1ZDE3OSJ9
eyJpdiI6InBaRDRXeU1SSFExeXM3R09yQmNNdWc9PSIsInZhbHVlIjoiYUwxNUlDemg2WkhBQUNLdm03bldCZ1BSNEdzVEFIOTBoZlMyZzlGcnljQndwWkdWUktzd29CaGRMNU5RZnV0XC9BNVY5MWt6M1ZLMFpyb09PNXRkaHlYZ2Zqck1CN0o5RTlZbzFocTlCSDJWK2ZQRDlXTzhoZHVudlpaSmlNVmFySjVHOEV5eW81enIrRzZrTDlBSHMrQXlWUGN1UHd5MnFzb3VTXC9md3phU21yUzNlWW5vNnZlYTRNR0VIQ3VOVm8iLCJtYWMiOiIzZGU1ZDI5MDVkMzU2MDNiYzlhMWUyOTA4NDMwYTliNjNlMTA3ZmJjZTkxMzU1MDkyNzlmMzdlMzkxNWE0NThkIn0=

             (*) Liên minh công thủ: Nôm na là giữ miệng cho nhau, ý chỉ hành vi bao che cho những người cùng phe cánh với mình)

Ads
';
Advertisement