Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Phản rồi phản rồi, con mẹ nó làm phản rồi!”  

             Bên trong một khoảng sân tĩnh mịch, Thạch Cung Phụng đang lẳng lặng tĩnh tọa trong làn gió mát thổi hiu hiu, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng quát tháo gay gắt vang lên. Lão ta không khỏi mở mắt ra nhìn về phía trước thì thấy Nhị trưởng lão với vẻ mặt tức muốn hộc máu đang đi về phía lão ta, trong mắt bùng lên lửa giận hừng hực.  

             Hôm nay lão nhân xấu xa này làm sao vậy, chẳng phải ngày thường nét mặt vẫn luôn phấn khởi hay sao, tại sao hôm nay lại tức giận đến vậy nhỉ?  

             Vô thức cau mày lại, Thạch Cung Phụng không khỏi trêu chọc một tiếng: “Nhị trưởng lão, hôm nay ngươi ăn phải thuốc súng sao, sao lại chạy đến chỗ ta nổi đóa thế này?”  

             “Hầy, Thạch Cung Phụng ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, không phải ta giận ngươi đâu. Chỉ là chuyện này thật sự quá đáng giận rồi!” Vội vàng xua tay, Nhị trưởng lão hít sâu vài hơi rồi mới miễn cưỡng áp chế được lửa giận trong lòng xuống, căm giận nói: “Hừ, chỉ là vài tiểu đệ tử dưới trướng của ta, vậy mà hôm nay tất cả bọn chúng lại muốn xin ta đi tới phòng tạp dịch, không muốn ở chỗ ta nữa, ngươi nói xem có đáng giận hay không? Lúc trước đều là do lão phu ta phá lệ thu nhận tụi nó làm đồ đệ cho nên tụi nó mới có tư cách để tiến vào nội môn này, vậy mà bây giờ tất cả lại đòi đi như thế!”  

             “Phòng tạp dịch sao?”  

             Thạch Cung Phụng khẽ híp mắt lại, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Đầu óc bọn họ có vấn đề sao, sao lại tự mình muốn đi đến phòng tạp dịch chứ? Cho dù là giận dỗi với ngươi thì cũng không nên làm như vậy!”  

             “Không phải, Thạch Cung Phụng, có lẽ ngươi chưa biết thôi. Bây giờ phòng tạp dịch này..."  

             “Phản rồi phản rồi, mụ nội nó làm phản rồi!”  

             Nhưng Nhị trưởng lão vừa mới cất lời giải thích, một giọng nói tràn đầy phẫn uất khác lại bỗng dưng vang lên bên tai hai người. Hai người ngẩn ra nhìn về phía trước, chỉ thấy một lão nhân dáng người cường tráng đang nổi giận bừng bừng mà tiến về phía bọn họ.  

             Thạch Cung Phụng càng thêm thắc mắc, vội vàng hỏi: “Thất trưởng lão, ngươi  làm sao vậy?”  

             “Còn có thể làm sao nữa, không phải bởi vì cái phòng tạp dịch kia sao!” Giọng nói ồm ồm nặng nề vang lên, Thất trưởng lão nổi giận đùng đùng nói.  

             Nghe thấy lời này, Nhị trưởng lão như thể tìm được tri kỷ, vội vàng tiếp lời, nói: “Sao rồi, đệ tử của ngươi cũng gào khóc yêu cầu ngươi sung quân cho bọn chúng đến phòng tạp dịch sao?”  

             “Hừ, yêu cầu? Bọn chúng mà quy củ được vậy thì đã tốt rồi!” Tức giận phất ống tay áo một cái, Thất trưởng lão nhắc tới chuyện này lại càng thêm giận sôi máu: “Đám nhãi ranh này thật sự đáng chết. Cả đám bọn chúng đều muốn đến phòng tạp dịch, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ, biến thành một trưởng lão đơn độc không có lấy một tên đệ tử nào bên cạnh hay sao? Cho nên ta lập tức từ chối. Ai ngờ đám nhóc này lại càng tuyệt tình hơn, phá phách cướp bóc, đốt trộm đan dược, ta vừa mới không để ý một chút mà bọn chúng đã sắp phá hủy cả cái phủ đệ rồi. Thật sự là tội quá lớn, không hiểu sao bọn chúng lại làm ra những chuyện này. Giờ ta đã nhốt hết bọn chúng lại để bọn chúng tự kiểm điểm bản thân một phen rồi, quả thực là tức chết lão phu!”  

             Thạch Cung Phụng nghe hai người chửi bới, trong lòng mỗi lúc một ngạc nhiên, không thể tin nổi mà nói: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy hả, tại sao các đệ tử trong tông môn lại như thể phát điên lên thế được?”  

             “Ơ... Thạch Cung Phụng, ngươi vẫn chưa biết gì sao?”  

             Hai người không khỏi sững sờ, khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó Nhị trưởng lão mới thở dài nói: “Phòng tạp dịch bây giờ xuất hiện một người thú vị, đan dược ma bảo cứ thế mà ném ra ngoài như thể không cần đến vậy, còn lập ra cái gọi là phòng tạp dịch ưu tú gì đó. Chỉ cần là đệ tử của phòng tạp dịch, vượt qua bài kiểm tra của hắn ta thì sẽ lập tức được tặng đan dược ma bảo, tài nguyên tu luyện không giới hạn, quả thực là đãi ngộ còn cao hơn so với đệ tử Tinh Anh. Hiện giờ toàn bộ đệ tử tông môn đều phát điên hết cả lũ rồi, chỉ muốn đâm đầu vào đó thôi. Quả thực cảnh tượng còn náo nhiệt hơn cả thi đấu nội môn!”  

             Con ngươi không kìm được mà khẽ co rụt lại, nét mặt Thạch Cung Phụng lập tức trầm xuống, cái trán cũng nhíu lại thật sâu, lẩm bẩm thành tiếng: “Lại là phòng tạp dịch, xem ra tông chủ đã ra tay rồi, hơn nữa hành động lần này còn rất lộ liễu!”  

             “Tông chủ?” Hai người không khỏi cả kinh, đồng thời sợ hãi thốt lên.  

             Thạch Cung Phụng khẽ gật đầu, vô cùng khẳng định nói: “Đúng vậy, nhất định là do lão ta làm. Nói cách khác, chỉ một phòng tạp dịch nho nhỏ nếu không có bề trên làm chỗ dựa thì sao có thể có bản lĩnh lớn khiến cho cả tông náo loạn như vậy được. Hẳn là tông chủ muốn xuống tay bắt đầu từ đám đệ tử, lấy bên dưới để răn đe bên trên, đối phó với chúng ta. Hai người các ngươi mau chóng đi thông báo, tổ chức đại hội cung phụng trưởng lão nội môn mau lên. Còn ta thì muốn nhìn xem rốt cuộc vị tông chủ này đang toan tính điều gì!”  

             Đôi mắt chợt lóe lên tia sáng, con ngươi sắc bén của Thạch Cung Phụng sáng rực. Hai người thấy vậy đồng thời ôm quyền, gật đầu nói: “Vâng!”  

             Keng keng keng!  

             Từng tiếng chuông vang lên, vang vọng khắp toàn bộ nội môn. Tất cả cung phụng trưởng lão vừa nghe thấy tiếng chuông thì lập tức vội vàng chạy về phía đại điện nghị sự.  

             Tà Vô Nguyệt nghe thấy cũng khẽ cau mày, đứng dậy bước đi, chỉ chốc lát sau đã tới nơi rồi. Mà lúc này đã có rất nhiều người đang tụ tập ở nơi đó!  

             “Là ai gõ chuông lớn triệu tập hội nghị nội môn vậy?”  

             Tà Vô Nguyệt chậm rãi bước đến vị trí chủ tọa ở giữa rồi ngồi xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua những người đang có mặt ở đây, hừ nhẹ một tiếng: “Nếu không có chuyện lớn nguy hiểm đến tông môn thì chỉ có tông chủ mới được gõ chiếc chuông đồng này thôi. Các ngươi quên rồi hay thực sự có chuyện lớn khó lường gì đó muốn bàn bạc lúc này?”  

             Trong lời nói của Tà Vô Nguyệt mang theo vẻ uy nghiêm lạnh lùng, khiến cho mọi người có mặt ở đây bỗng chốc rụt cổ lại, lập tức không biết nên nói gì.  

             Đúng lúc này, Thạch Cung Phụng chậm rãi đứng dậy, khom người bái một cái, không hề sợ hãi nói: “Khởi bẩm tông chủ, là lão phu gõ chuông, quả thật là có chuyện lớn liên quan đến tông môn cần bàn bạc gấp, không thể kéo dài thêm được nữa!”  

             “Ồ, chuyện gì mà gấp gáp như vậy, có ngoại môn tấn công sao?” Tà Vô Nguyệt khẽ cau mày, không tỏ rõ ý kiến.  

             Thạch Cung Phụng mỉm cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Muốn tiêu diệt bên ngoài thì trước hết phải dẹp yên bên trong trước đã. Ngoại môn tấn công không quan trọng, chỉ cần tất cả chúng ta đồng tâm hiệp lực, trên dưới một lòng, vậy thì người ngoài muốn tiêu diệt Ma Sách Tông chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Quan trọng là chỉ sợ bên trong xảy ra chuyện, gây náo loạn khiến cho tông môn không yên, tự đào hố chôn mình mà thôi!”  

             “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy, đến nỗi tự đào hố chôn mình luôn sao?” Tà Vô Nguyệt bất chợt cười một tiếng, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Thạch Cung Phụng, lão ta sâu kín nói.  

             Thạch Cung Phụng trầm ngâm một lúc, đột nhiên nét mặt trở nên nghiêm túc, đảo mắt nhìn mọi người một vòng rồi cao giọng nói: “Các vị cung phụng trưởng lão, dạo gần đây có phải đệ tử dưới trướng chư vị xuất hiện nhiều điều kỳ lạ, ầm ĩ đòi muốn đến phòng tạp dịch gì đó hay không?”  

             “Đúng vậy, đệ tử của lão phu đã bỏ đi hơn một nửa rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì đệ tử của lão phu cũng sẽ bỏ đi hết!” Vừa dứt lời, một vị lão nhân cao tuổi vô cùng đau lòng nói.  

             Nhưng lão ta vừa mới dứt lời, một người khác vẻ mặt khinh thường lại nói: “Ngươi ngốc sao, ngươi không đồng ý là được rồi mà?”  

             “Ngươi mới ngốc đó, nếu ta không đồng ý thì nói không chừng đám ranh con đấy sẽ còn làm ra nhiều chuyện khiến cho người ta oán than hơn nữa kìa. Trước đây lão phu còn có thể dùng phòng tạp dịch để dọa bọn chúng một chút, nhưng hiện giờ bọn chúng chỉ ước gì có thể lập tức đến đó mà thôi.”  

             “Đúng vậy đúng vậy, đệ tử của ta cũng sắp làm phản rồi, bọn chúng đông như vậy lại không dễ xử lý, lão phu nên làm thế nào bây giờ!”  

             “Hầy, bây giờ phòng tạp dịch kia đã thành miếng bánh ngon rồi, ai ai cũng muốn chạy đến gặm vài miếng!”  

             ...  

             Chỉ trong chốc lát, đám lão gia hỏa này đã ồn ào đến mức giống như một đám gà trống xù lông, không ngừng kêu khổ!  

             Tình hình hiện giờ giống như Tôn hầu tử đại náo thiên cung vậy, toàn bộ đệ tử tông môn đều làm phản. Trước kia bọn họ tranh nhau vào nội môn, bây giờ lại chỉ muốn từ bỏ tất cả để chạy đến phòng tạp dịch.  

             Hơn nữa quyền quản lý phòng tạp dịch lại không nằm trong tay đám lão gia hỏa đó nữa, nhất thời khiến cho đám cung phụng trưởng lão đã quen nắm quyền lớn bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng, khó có thể khống chế được đại cục.  

             Trong lúc nhất thời toàn bộ đệ tử đều không thèm để ý đến đám lão bất tử bọn họ nữa, lập tức khiến cho bọn họ sinh ra cảm giác chênh lệch rất lớn trong lòng, không biết nên điều chỉnh như thế nào mới phải.  

             Ánh mắt Tà Vô Nguyệt lạnh lùng lướt qua từng khuôn mặt đau lòng của những người có mặt ở đây, trong lòng âm thầm cười giễu. Lão ta để Trác Uyên dùng chiêu này, có thể nói là đã đánh một đòn rất mạnh, quả thực khiến cho đám lão gia hỏa này không biết phải làm sao.  

             Phỏng chừng chỉ trong chốc lát cũng có thể khiến cho nội môn hoàn toàn trống rỗng!  

             Nét mặt Thạch Cung Phụng không hề dao động, thản nhiên mà quan sát tất cả những điều này, sau đó lão ta lập tức xoay người hướng về phía Tà Vô Nguyệt, rồi khom người bái một cái: “Tông chủ, người thấy chưa, bây giờ quả thật tông môn không còn ra thể thống gì nữa rồi. Tục ngữ có câu, người đi về chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng. Hiện tại lại là âm dương điên đảo, trời đất đảo lộn, biến thành người đi về chỗ thấp. Chuyện kỳ lạ như vậy nếu không mạnh mẽ chỉnh đốn, chỉ sợ quốc gia không còn là quốc gia, tông môn không còn là tông môn nữa!"  

             “Vậy ngươi muốn thế nào?” Tà Vô Nguyệt chợt cười một tiếng, thản nhiên nói.  

             Thạch Cung Phụng khẽ hít sâu một hơi, lại cúi người bái một lần nữa, kiên định nói: “Mong tông chủ chỉnh đốn phòng tạp dịch, hủy bỏ hư danh tạp dịch ưu tú gì đó đi!”  

             “Mong tông chủ chỉnh đốn tông môn, chấn chỉnh tông quy chúng ta!” Các cung phụng trưởng lão còn lại nghe thấy vậy cũng lập tức yên lặng, sau đó đồng thời hướng về phía Tà Vô Nguyệt khom người bái một cái, đồng loạt nói.  

             Tà Vô Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua mọi người, không khỏi cười to thành tiếng: “Ha ha ha... Hay thay cho câu chấn chỉnh tông quy chúng ta. Nhưng phòng tạp dịch có địa vị thấp nhất Ma Sách Tông chúng ta, nhiều thế hệ trôi qua đều không có ai để ý đến, để cho nó tự sinh tự diệt. Mà nếu có một người có thể bước ra từ nơi đó thì nhất định là có đại tài, giống như đại cung phụng vậy. Hơn nữa nơi đó cũng coi như là một con đường sống mà tông môn chúng ta dành cho kẻ có tội, nếu ở nơi đó có người lập được đại công thì cũng có thể trở thành một kẻ xuất chúng. Đây mới là truyền thống tông môn, tông quy của chúng ta.”  

             “Nếu xuống tay với phòng tạp dịch thì cũng đồng nghĩa với việc đuổi cùng giết tận, là tội quên đi nguồn gốc!”  

             Tà Vô Nguyệt khẽ híp mắt lại, bất ngờ chụp một cái mũ lớn xuống, nhất thời khiến cho mọi người rét run đến độ rùng mình một cái, không còn dám lên tiếng nữa.  

             Quên đi nguồn gốc, hãm hại sư phụ, diệt tổ, cho dù bọn họ là Ma tông thì đó cũng là tội lớn, nếu không thì còn gọi gì là tông nữa!  

             Tuy ma đạo không câu nệ luân lý, nhưng đã là tông môn thì nhất định phải có quy củ, nếu không sẽ trở nên rối loạn!  

             Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thấy thái độ của tông chủ như vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài không ngừng.  

             Rất rõ ràng, chẳng những tông chủ không ủng hộ bọn họ xuống tay với phòng tạp dịch mà còn có ý muốn bao che. Nếu bọn họ còn khăng khăng làm như vậy thì rất có thể sẽ bị lấy đó làm cái cớ để luận tội.  

             Điều này không khỏi khiến cho nhóm cung phụng trưởng lão vừa mới còn đang cân nhắc bất chấp tất cả để đi đến phòng tạp dịch làm loạn, giờ đây lập tức từ bỏ suy nghĩ này!  

eyJpdiI6Ino4Y0hnQm9ycHNQQWkwSHBEaXB5THc9PSIsInZhbHVlIjoiQTRvWXcrc3U4bm1RZ3VIcUVpYWFBc1lta29mXC92ZHpVV056WkE2bXM5SjYzV3FtQ0ZyalRsekNZWnVrZkg3Q0lLOVk5eTV6V1ZLVDc1bFN0VHVYZUlnbkVwQ1dINHlZaWtcL2lERExkSVJcL1JNQ2V5SXEwRFwvdnZNZ1g3Q2tmdTI5Zk9vbFRcL1lIZnFXdUN6d0NqK25qQ2t5ejZ2blVpSk9YbW1wOThTSXhrRlhxQzVYNWpJdm9vdVNJUWxJK09EMktqZFwvK1lkMnJScStSaSt3aHZmWDdxbEIwdHVpV1JhWTFzZ1hmWEFyYk9GVDJ5NnhLKzE5eHVBSlwvQzZ2N3FFK1wvVVwvZ2JocDhvUDFCVktOaHBCNFBGdjNna1RtV09CbVwvczVhclpuSmFIaHZrMHBBdGNpd2ZkMDF1S3ZoZk1oa0MxM25BRUNUOWdqRzVJWkNwckJWdkxoMEpsRUVnWXZPM0V4dFFUYUJFOUdxeGpDTENGQTdDdlU5dHNjRWJtSU9sNmtxWnJVellsWGljcDZucWRoZUZoQU0yXC9GRHlDdHA2SjVSRFNENFVlbWVTVFVjMWVHbHZ1WjUxSm9hZUlNT0RLRTdPN1FWbm9ZbGhOVHhyM1BGRUR1Y3F1Ym1RckJJMDd1d3pWajBFUmc0VWlobERHZFRJYk1QRFwvK1J6allIVmhWS3JnRTFnMXVWNFF1bU1qbW5WWXZ0SUd0OHJPWFRxd05yZ0tIa3V3SFBjdDZhVHlRMHZxSTV3NGdFYUlIQklydXU5YVpqdDNnaFVMUW9KQU9ZNFhwZz09IiwibWFjIjoiMDQ3ZGE0MGViZGRhMDJkNWMzYThjODQwMjJkZmMzNDVmZDllZWQ2MzM2NGIxY2I1OWFjNjJhMDU1M2RjMWM2YiJ9
eyJpdiI6ImNacE9aeXNNR2ptSjFUOW1xOThWc0E9PSIsInZhbHVlIjoiRmNLaEUzd01pbHhLSWlVYmNQcGJlcDdXSWVBempEbWJRM1lXM1ZcL3psUjgxd01KR1o2bjg3OFZOT1c0aGJtenlQN2crd1wvOEVpNnhXTko5dnc5bnUwak9LXC9KRXdPTmdwRlZDRm9uZ09tUFNvblErWVpvYkkzUENsVjZLTm9OK2I3XC93bEtqQzM3TndnXC9IcGVrYlwvMmdzSDkyc3VoQm5zbmdCTytnXC9MdFNUYzZSS0dSb3ZGNVpaOVFma3pqc2FWSEhZWUJwMzJPQ0VPTDU5QWgwNmlLZXRiVUMrUjVaR1l4cElFS1VyZUJpNjc1cTR2Y3h0RjFHdXZmdlJVNTBlcUxYQ1pEeHphZWNaZmRDOGZzXC9rOWJVZUhOeUpuWXhJbGpCRTN3TzZCUWhHbzk1cDljc2M3c3N2Mnh0M2hiUVFzUExvRVwvZSt4MUdqSFZvVktoRklvR24rQ1JFODhwZm40djF5b1JRZDYwUnBhMUkzV1hTVVpyWXMrZ0JsanNmTzg3OEdkcFpWZGt3cE16NmdPb2pIYXVVVDRFYTgxMGtzdjZHNkx3ZEc1SDRLWDJcL3c5TzlqVnEwS1dkMXlmdXArWDRtRGhQSVhEcW1GQk4wa2M3MmRrUzdRWkIrM0VVN2RtTGpEZEhQWkRST1BqNUI3ZUlDSUxqWXFtaFlEaFRsYm0wRmJRZFlydlFSaGFZQ0hqVTdGdVFOanE5RVN6cWZuSTY1c0tlSnUxaTVPTXVwMWdlTFhRRXRUM2M0M2JGaFEwclwvU1NvdkYzTWNuVFFZQktXbWVcL2txMjR3Tnp6ZHJKeE4xZnRYSUtLd1NTazg0R2Zjd2hra0lGVk1JdWtWT1ZOdFBjMFZIY2ZUWk9NVncyMnJLcHNCSTZvalA0cjd6eGNDRW9IR2k2VlwvUk12YUdYTjJEMjUyNVB2WVwvTW9LMDU1M1A4azVrNW5lcjkzZGJLWFBjemZrV1E9PSIsIm1hYyI6ImZkZmU0ZWEzMjU4Y2YxZjBjZjVmZmUyYWZkMTRkNWY3ZjQxOWQ5ZjRmODg5ZmU5MTZhNWI1NzRjMzA0OWZhNDQifQ==

             Cuối cùng Tà Vô Nguyệt chậm rãi đứng dậy, mang theo vẻ mặt cười giễu tự đắc mà sải bước rời khỏi nơi này, bỏ lại đám cung phụng trưởng lão vẻ vẻ mặt đầy phiền muộn nghẹn đến mức đỏ bừng, đang không ngừng run rẩy...

Ads
';
Advertisement