Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Cái gì, tinh… tinh anh?  

             Mọi người không khỏi kinh ngạc, mắt họ càng thêm sự mê mang, họ đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không thể hiểu được. Bọn họ là tạp dịch, tầng thấp nhất của tông môn rồi, chẳng lẽ tạp dịch còn phải phân biệt tinh anh và phổ thông à?  

             Trong lúc nhất thời, cả động núi trở nên nhốn nháo, nghị luận sôi nổi. Trác Uyên cũng không quan tâm, mặc cho bọn họ đoán già đoán non, cho đến khi sự nghi ngờ và tò mò trong lòng mọi người lên đến đỉnh điểm, hắn mới nhẹ nhàng giơ tay biểu thị mọi người hãy yên lặng.  

             “Mọi người, đây là phòng tạp dịch, là nơi có tầng thấp nhất của tông môn. Tại sao các ngươi lại đến đây? Không phải là đệ tử bị đào thải thì cũng là người mang tội nặng. Một khi đã vào phòng tạp dịch, thì cả đời cũng không thể trở mình. Những người có thể trở lại nội mông như Khuê Lang, Nguyệt Linh hoặc là phá cách trở thành trưởng lão chấp sự chỉ là con số rất ít. Đại đa số các ngươi, cả đời này đều khó có thể làm được, sau cùng lại trở thành con mồi để cho người khác vươn tới vị trí cao, ngay cả con kiến cũng không bằng, chẳng lẽ không có hy vọng cho đến lúc chết sao?”  

             Trác Uyên ở trong động núi lớn tiếng hô, không chỉ rung động đến tai mọi người phát đau, mà còn rung động đến mức khiến lòng họ nhói đau.  

             Đúng thế, bọn họ chính là những người như vậy, sớm muộn họ cũng sẽ trở thành nguyên liệu luyện công của người khác, mục đích tồn tại duy nhất của bọn họ chính là vì người khác mà chết.  

             Trong mắt kẻ mạnh, bọn họ quả thật chẳng bằng một con kiến. Nghĩ như vậy, cả đời người bọn họ thật sự rất bi ai, sống cũng không bằng chết.  

             Trên mặt mọi người chợt hiện lên sự đau khổ tột cùng, có tiếng than thở cũng có tiếng khóc nức nở.  

             Trác Uyên thấy thấy cảm xúc mọi người đều bị kích động, hắn không khỏi cười lạnh trong lòng, buồn bã nói: “Chắc hẳn mọi người đều đã biết, ta đến phòng tạp dịch quả là một cách đến bất ngờ. Vừa mới nhập môn, không có kiểm tra thực lực  cũng không có tội danh gì trên người, thì mụ nó trực tiếp đưa lão tử đến nơi này, vì sao à? Chỉ bốn chữ, tật hiền đố năng(1)!”  

             (1): Tật hiền đố năng: 嫉贤妒能 : Ý chỉ là đố kỵ, ghen tị với người có phẩm đức, tài năng giỏi hơn mình.  

             Trác Uyên không kìm được mà rống to, trên mặt tràn đầy sự phẫn nộ: “Chuyện của Khuê Lang và Nguyệt Linh các ngươi chắc hẳn đã nghe được một ít. Sự đen tối của nội môn, tất cả các ngươi cũng tận mắt chứng kiến. Cũng chính là những tên trưởng lão cung phụng này, ghen tị tài năng của lão tử mới đưa lão tử mới tống lão tử đến đây, muốn lão tử cả đời cũng chẳng thể trở mình. Dù cho có thể ra khỏi đây, trên người lão tử cũng sẽ mãi có vết nhơ mang tên tạp dịch phòng, bọn họ muốn xuất thân của lão tử trở nên thấp hèn!”  

             Lời nói của Trác Uyên vô cùng mạnh mẽ, dường như rất là tức giận.  

             Khuê Cương nghe vậy, thì không kìm được mà rụt cổ lại, bất đắc dĩ mà trợn ngược mắt.  

             Đây là kế hoạch ngầm của tông chủ và Trác Uyên, hắn ta đã tận mắt nhìn thấy, có tông chủ che chở, thì có tên trưởng lão cung phụng nào mà không nể mặt mà tống hắn tới đây chứ?  

             Đây rõ ràng là kế sách của hai người, là một âm mưu không thể để cho ai khác biết được!  

             Nhưng mà hiện tại, tới miệng của sư phụ thì hắn lại biến thành người giống với cha vậy, trở thành người bị hại của sự tranh giành nội môn. Chao ôi! Tên sư phụ này thật sự rất biết cách dệt chuyện.  

             Nhưng mà hắn ta đâu có biết rằng, Trác Uyên đã dùng công tâm chi thuật(2), binh pháp hữu vân(3), dục yếu thủ chi, tất tiên dư chi(4)! Trác Uyên dùng cảnh ngộ khó khăn của mình, để kết nối với những người trong phòng tạp dịch lại với nhau, làm như thế sẽ cộng hưởng chung với họ, dẫn tới việc bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện đi tung hoành thiên hạ với mình.  

             (2) 攻心之术 công tâm chi thuật: là một đòn đánh tâm lý.  

             (3) 兵法有云: Binh pháp hữu vân: Có thể hiểu theo nghĩa: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.  

             (4) 欲要取之,必先予之: dục yếu thủ chi, tất tiên dư chi: có thể hiểu theo nghĩa muốn có được thứ gì đó thì cần phải cho đi. Trích trong: “Kinh Đạo Đức” của Lão Tử.  

             Quả nhiên, sau khi nghe xong lời của Trác Uyên, không ít người để lộ vẻ mặt bi phẫn, dường như đang nhớ lại cảnh ngộ khó khăn trong quá khứ.  

             Có người trong cuộc tranh đấu tông môn bị hãm hại mà vào đây, có người vì không đủ thực lực mà bị tông môn từ bỏ, từ khi mang trên vai cái ô danh tạp dịch phòng, dù cho có gặp lại được sư huynh đệ đồng môn của trước kia thì cũng chỉ nhận được ánh mắt xem thường.  

             Trong lúc nhất thời, những đệ tử trong phòng tạp dịch nảy sinh ra sự đồng cảm với Trác Uyên, có cùng cảm xúc với nhau, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên như nhìn huynh đệ vậy, ánh mắt sáng ngời.  

             Viên lão đứng gần bên quan sát âm thầm gật đầu, trong lòng tán thưởng, đây mới là ngự hạ chi đạo. Khác với Khuê Lang và Nguyệt Linh trước kia, vừa đơn giản lại thô bạo không được lòng người, tuy rằng mọi người vì khiếp sợ mà không dám làm phản, nhưng lại ghi hận trong lòng, đến thời khắc mấu chốt nhất định sẽ đánh rơi xiềng xích.  

             Nhưng vị Trác quản gia này, đôi môi chỉ mấp máy vài lời thì những người này đã có xúc động muốn vì hắn mà chết đi rồi.  

             Ha ha ha… không hổ danh là người đã từng làm quản gia của đại gia tộc, quả nhiên là có chút năng lực!  

             Viên lão khẽ vuốt râu, khóe miệng lão ta nở một nụ cười vui sướng…  

             “Vì thế, lão tử quyết định, nếu bọn họ muốn tống vào phòng tạp dịch, vậy thì lão tử chính là một phần của phòng tạp dịch, con mụ nó ta mãi cũng sẽ không rời khỏi cái nơi này, có cho chức trưởng lão chấp sự cũng chẳng làm; bọn họ muốn làm ta mang cái ô danh này cả đời, hừ hừ, thì lão tử sẽ biến cái ô danh này thành vinh dự.”  

             Hắn hung hăng nắm chặt tay, Trác Uyên nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói: “Lão tử muốn xây dựng tạp dịch phòng này thành nơi đáng để tự hào nhất của tông nội, khiến cho mỗi tạp dịch khi đi ra ngoài, đều có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, cảm nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Từ nay về sau, đệ tử trong phòng tạp dịch, không còn là rác rưởi nữa mà là tinh anh. Sẽ là nơi khiến cho những đệ tử ngoại môn nội môn ngưỡng mộ ghen tị, muốn tiến vào phòng tạp dịch của ta dù có vắt nát óc cũng chưa chắc vào được.”  

             Trác Uyên nói đến dõng dạc hùng hồn, mọi người ở phía dưới cũng nghe đến nhiệt huyết sôi trào.  

             Nhưng đúng ngay lúc này, một tiếng cười lạnh chợt vang lên: “Hừ, nằm mơ giữa ban ngày! Việc phân bố tài nguyên tu luyện của tông môn đều là cố định, đầu tiên cung cấp cho các đệ tử tinh anh và các trưởng lão cung phụng, sau đó mới đến các đệ tử nội môn và nhiều chấp sự khác, sau cùng là đệ tử ngoại môn. Lúc đến lượt tạp dịch phòng, thì cùng lắm cũng chỉ là những số lẻ thôi. Mặc dù là có những thứ này, thì cũng phân cho những kẻ mạnh trong tạp dịch phòng, những người còn lại chỉ có thể dựa vào gân cốt của bản thân mà hấp thu linh khí mà chậm rãi tu hành. Không có tài nguyên tu luyện, ngươi nói cái rắm à?”  

             Lông mày bất giác run lên, mọi người lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng tuyệt đẹp của  Trác Uyên, giống như bị tạt một gáo nước lạnh vậy, trái tim cũng trở nên nguội lạnh.  

             Đúng vậy, dù mơ có chân thực như thế nào, thì cũng chỉ là mơ. Tông môn không phân phát tài nguyên cho họ, thì bọn họ lấy gì để mà phát triển đây?  

             Với cả, tông môn cũng sẽ không có khả năng phân phát tài nguyên cho những người bị đào thải như bọn họ, bởi vì chẳng có lý do gì cả. Dù cho có những nhị thế tổ, có thế lực to lớn cũng bị tống đến tận đây, thì mấy trưởng lão cung phụng cũng chẳng thể nào quan tâm đến.  

             Bởi vì nơi này, chính là một nơi hoang vắng chết chóc bị ruồng bỏ, hoàn toàn không có khả năng để cứu chữa!  

             Trác Uyên đưa mắt nhìn vào trong đám người, chỉ thấy một thanh niên gầy gò, với đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn hắn trên cao đài, trên mặt hắn ta không có biểu cảm gì, thậm chí sâu trong mắt đã tràn đầy sự tuyệt vọng.  

             Nhưng mà thực lực của hắn ta cũng khá khách quan, đã đạt tới Thiên Huyền cảnh tầng chín, thiếu chút nữa thì có thể đột phá Thần Chiếu rồi!  

             “Ừm… Tiểu tử này là ai, trước đây chưa từng thấy qua?” Đôi mắt Trác Uyên khẽ nhíu lại, nhìn về Viên lão ở phía bên cạnh.  

             Viên lão nghe thấy, vội vàng lấy quyển sổ ra lật xem rồi mới vội vàng nói: “À, Trác quản gia, hắn ta là Thiết Ưng, ba năm trước bởi vì lén nhìn sư tỷ đồng môn tắm, bị đâm thủng xương tỳ bà, bị giam ở Hàn Đàm ba năm, giờ mới được thả ra rồi đưa đến đây. Hắn ta chẳng biết gì về sự tích anh dũng của ngài cả.”  

             “Nhìn trộm sư tỷ tắm rửa, không phải là chuyện to tát gì chứ nhỉ, hơn nữa hãy nhìn ánh mắt của hắn ta đi, cũng không có sự dâm uế, không giống người sẽ làm ra mấy chuyện bẩn thỉu.” Trác Uyên lẳng lặng nhìn Thiết Ưng, rồi lên tiếng.  

             Viên lão cười ngây ngô rồi gãi đầu, sau đó thì thở dài lắc đầu bảo: “Ôi, chi tiết trong đó thì lão đầu như ta không rõ. Ta chỉ biết rằng vị sư tỷ bị nhìn trộm là cháu gái của Thất trường lão.”  

             “Cháu gái?”  

             Trác Uyên nhướng mày, hắn bất giác nhìn về phía Thiết Ưng, cười nhạo: “Nhóc con, bị gài bẫy à?”  

             Mí mắt khẽ run lên, vẻ căm hận nồng đậm hiện lên trên mặt của Thiết Ưng, hắn ta lạnh lùng trả lời: “Ngươi không tệ đấy, xem ra không phải là hạng người vô tri, vừa liếc mắt liền biết ta bị hãm hại.”  

             “Hê hê hê… đương nhiên rồi, có câu dân không cùng phú đấu, phú không cùng quan tranh. Ngươi không có chuyện gì lại đi nhìn trộm cháu gái của trưởng lão tắm, nếu là đầu óc không có vấn đề thì chính là đi tìm cái chết! Trừ việc bị người khác hãm hại thì ta không thể nghĩ ra lí do nào khác nữa.”  

             “Ha ha ha…… Hay cho câu phú không cùng quan tranh, đạo lý dễ hiểu như vậy ngay cả người của tạp dịch phòng cũng hiểu được, nhưng mà khi ấy mấy tên trưởng lão cung phụng đó tại sao lại không chịu nghe ta giải thích, mà điều tra rõ sự thật!”  

             Trác Uyên nghe vậy, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, trách mắng: “Ngươi bị ngốc à, nếu như người đã muốn hãm hại ngươi, tự nhiên đã thông đồng với nhau hết, ai sẽ chịu nghe ngươi giải thích? Ngươi cho rằng ngươi là ai, người ta có bán thì cũng bán mặt mũi cho trưởng lão, ngươi có nói gì đi nữa cũng vô dụng.”  

             Mí mắt Thiết Ưng khẽ run, hắn ta trầm ngâm hồi lâu, sau cùng chỉ bất đắc lắc đầu thở dài.  

             Thật ra mấy chuyện này hắn ta đều hiểu rõ, nhưng mà vẫn luôn canh cánh trong lòng, vẫn luôn muốn lấy lại công bằng, nhưng chuyện này đã được định sẵn là chuyện mơ tưởng.  

             Nhưng rất nhanh sau đó, mắt hắn ta ngưng lại rồi chỉ tay về phía Trác Uyên, bình tĩnh lên tiếng: “Nhóc con, vừa rồi ngươi nói một đống lời, toàn là những lời quỷ quyệt dụ người, chẳng qua chỉ muốn khống chế phòng tạp dịch, và nắm chặt hết tất cả mấy món tài nguyên linh tinh đó trên tay thôi. Mỗi lão đại mới nhậm chức của tạp dịch phòng đều làm như thế cả, cũng chẳng không có hiếm lạ gì, chẳng qua ngươi nhẹ nhàng hơn nhưng mục đích vẫn y như vậy. Chuyện này cũng chẳng có gì đáng trách nhưng một tu giả Thiên Huyền tầng tám như người thì dựa vào cái gì mà muốn xưng bá?”  

             Thiết Ưng nói năng khí phách, nhưng mà khi những để tự khác nghe vậy, thì tất cả đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn ta, trong lòng thầm thở dài.  

             Ôi, người mới đến đúng là người mới đến, tuy người ta chỉ mới là Thiên Huyền tầng tám, nhưng cao thủ Thần Chiếu Cảnh cũng phải cung kính với hắn, hắn không làm lão đại của phòng tạp dịch, thì ai xứng để làm, chẳng lẽ là ngươi à?  

             Trác Uyên nhướng mày, bất giác cười khẽ, sau đó duỗi tay chỉ về phía hai đệ tử ở cạnh mình: “Nhóc con, ngươi nhìn cho rõ đây, đồ đệ của lão tử toàn là Thần Chiếu cảnh, chẳng lẽ lão tử còn không quản được phòng tạp dịch này ư?”  

             “Hừ, Thần Chiếu Cảnh bái tu gia Thiên Huyền làm sư, quả là trò cười lớn nhất thiên hạ, trước kia lão tư chưa từng thấy qua.” Đôi mắt Thiết Ưng khẽ híp lại, trong mắt hắn ta lóe lên sự căm hận: “Chắc hẳn ngươi là nhị thế tổ dưới trướng của tên trưởng lão nào rồi, phạm lỗi lớn rồi bị đày đến đây, ngay cả hộ vệ cũng phái đến. Mấy chuyện này, ta thấy nhiều rồi! Hừ, cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà…”  

eyJpdiI6IlVzTWJTeHJVcUJESHllNXI1WUlncUE9PSIsInZhbHVlIjoiNlJwOVpaclVkc0kyZDZQWmxBbkhsZm53cTh5cjM2ZVdiODZzZVRDQldBbWs4b3hlUzFSbnBtTEVQVVdwZnQyUWhrU3hZemF3ZUMwUTFHc2lmS0JNSkVBRkJWRjU3MnZYWTZ2T0tCdGhtWVpTaEc1NGpiQkxUbUtDaXFndllDcnFkR2ZYaTRobzJcL1Zpb1BKMFRlRjFBTVZHSnBjZk53cCs3YmVZRXhLSmhUeFR0VldPXC9SbnZ0S1I0TFZ5SFpaT0VxRDJUZURWSUptMUtFR1FRWHVhWDFrMlUxbGZvdEd3XC9RZEcxd1I4WWVsZllwNlFIQVVGYThtT0YwNUF2UTc2SFozQXZoV1hBSTBrZmFiM3h5b0cwSE1tZGNGQUZDRlVnR2ZmUkJISUpXQ3FpS1dcL253UDJJTFNqNXJ5YWJwRHhuSUs0WTRDamRDMitVTjJ6YjhCMzNkdjFOMjFlbjdTalNxM0RMbjdSemVQekVMUFRSbVJUK3FMYm5jOHIwdjFNNWdcL2pDRnRWazhuWEt0dGl6UEM0XC9NaUxGSG1vSXpFeUx2b0RaMkQxQkZSekZqeThEUHVVcW1pNVo2UkhKOEpYQkRudWRIVlpoM1pDZ1Q3d2JFVEp5bjliSFNxU3Q3Z1JwZVlDbDRSek1FUHM4RWRqV0lzc0xRYzN5QjRDNUJuK2JBd25HbFRWWlIwQVN0RldiRXJENFdGMmdVNlhBblhRWlNKMkI3cEltdGlRPSIsIm1hYyI6IjVjOGU5YTA1Y2FmZjk5YWFiMmE5MzBmMGM3OGYwNGUxMDhlOWY5YjhmOWM0Nzk3ZjBmNWU0NDQ0ZGU2ZTIwNWQifQ==
eyJpdiI6Ik1lUzZ6MVg4RWlRRWc5eWl3MXptelE9PSIsInZhbHVlIjoiOXd6MTExYkxSNjJqT001OFpiMXltaXc2cWVGZ0lCTzMxenU4cEJiV3RpTDNBRDdiUjRYN244STlpeFFNWXBXajVqYTlNSTMxejJsanRibUJVbm1kMko0NVVaMnFKcUVPRGY5S3JKVzZuRDNEUWR1Z3FcL1Z5THpaYmVzZUFSbWdEYmVVUTdEM3ZOcjlrTTN6b01BWkdvMUdhcDhtekx0QUUrdnRscXVudWlmZUtLV1dqZ0t5RG9YMml0NHFjOWdIWW9nNkFHZkdrWXpnUmpFMVwvTUU3cFdnZlhZMHpobHhWdGg2ZmJUZmdSdTFPNHp4UldTeEZDamdHbnJ6SUlHNzFvTERGTUcxTllQMW5mTmhSTnhXZ3lcL0tpOVpkOGdKM0VpOTVDcWNrSE1FZzRjQmVlNW5HSEI1N1QxN1Nid0lNNWZHY2RJVW16VTRtdlpTVWpRdDNrNUkyMDVpXC9wS0hxUXZZNld3bG9aeFd1S0g3OHZSa2Jlb2JHWk9BUU9lT3Jhb1N6OG5uQnZFNWxxMFFkeXdFVXdGUVRnSGQybENGQ1lNUUtLSitMRTJMSlViNFBCWEdCcmp1ZitabVp3QzVEVjdKb3pqRkpGNHh6MWJxbVVcL3lucGhuYUF1K3g4aXhKajBZbzIycCtGQzZIcUlEM3Q1ODFLT1B2VWRMcnYzekN0NSIsIm1hYyI6ImQwNWQ3Mjg3NDkxNDNkNTM5MTU2MDNlNjcyYmMwNzQzNGYyZDFmYWMxOTY3YWZiOTMzZjAzNDk5MzkyNzYxNjEifQ==

             Nhưng mà, còn không đợi đến khi hắn ta mắng xong, bỗng một tiếng hét vang lên làm vang vọng cả sơn động, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi: “Đường đường là đệ nhất cao thủ ngoại môn năm đó, Thiết Ưng từ khi nào biến thành một tên bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, chỉ biết mắng chửi như một đàn bà chua ngoa…”

Ads
';
Advertisement