Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vút!  

             Một tiếng xé gió vang lên, một bóng dáng màu xám bỗng dưng xuất hiện trước mặt hai người. Đồng tử mắt Khuê Cương hơi co rụt lại, không khỏi vội vàng ôm quyền khom người nói: "Đệ tử Khuê Cương, tham kiến Tông chủ!"  

             Tuy rằng hắn ta không nhìn thấy bộ dáng của Tông chủ, nhưng nhận ra được âm thanh của lão ta. Đồng thời cảm thấy càng thêm kinh ngạc, quả nhiên Tông chủ này và sư phụ có không ít giao tình, không ngờ lại đích thân tới phòng tạp dịch.  

             Khó trách lúc trước sư phụ đi đến phòng tạp dịch, phụ thân và Nguyệt Linh bọn họ đều nói bối cảnh của hắn thâm hậu, không dám động đến hắn, thì ra là thế!  

             Có Tông chủ làm chỗ dựa vững chắc, bối cảnh này quả thật thâm hậu.  

             Có điều cũng may người cha tốt của bọn họ không hành động thiếu suy nghĩ gì, bằng không với thực lực của sư phụ, mặc dù không có bối cảnh gì, nếu như thật sự đánh nhau một trận sống chết, bọn họ cũng không phải đối thủ đâu!  

             Bất giác thở dài một hơi, trong lòng Khuê Cương cảm thấy may mắn, nhưng hắn ta đâu biết rằng, vào lúc hắn ta hôn mê bất tỉnh, hai người lớn trong nhà của hắn ta đã sớm khiêu khích Trác Uyên rồi, hơn nữa còn bị dạy dỗ một trận nên thân.  

             Chỉ là cha của hắn ta không còn mặt mũi nào nhắc tới việc này, hắn ta cũng không biết...  

             "Lại tạo ra một Lạc gia, ngươi nói lời này có ý tứ gì?" Mày không nhịn được nhíu lại, Trác Uyên hỏi. Giống như đối đãi với người bình thường, lúc hắn nhìn về phía Tà Vô Nguyệt cũng không có vẻ cung kính gì.  

             Trong lòng bất giác rét run, Khuê Cương không khỏi hơi rụt cổ lại, đáy lòng âm thầm tán thưởng, sư phụ chính là sư phụ, nhìn thấy Tông chủ mà vẫn không hề có cảm giác bị trói buộc gì, thật trâu bò!  

             Có điều như vậy cũng có thể nhìn ra, quan hệ hai người bọn họ quả thật thân cận!  

             Không khỏi hơi khựng lại, Tà Vô Nguyệt thấy bộ dáng như vậy của Trác Uyên, cũng bất đắc dĩ. Tiểu tử này lêu lổng quen rồi, chưa bao giờ biết cái gì là quy củ, nhưng lúc này đang là lúc dùng hắn, cũng không tiện ra quy tắc với hắn, trước tiên được ngày nào hay ngày ấy vậy, chờ có cơn sóng này qua đi rồi nói. Nhưng loại chuyện này, cũng không tiện lộ ra trước mặt người ngoài, bằng không mặt mũi của người làm Tông chủ như lão ta, còn để vào đâu được nữa?  

             Thế là, Tà Vô Nguyệt áp chế cơn tức giận trong lòng, liếc mắt lườm Khuê Cương đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ta và sư phụ ngươi muốn bàn chính sự, ngươi hãy lui xuống trước đi!"  

             "Vâng!"  

             Khuê Cương khom người cúi đầu, nghe được giọng nói lạnh lẽo của Tà Vô Nguyệt, lúc này đầu óc vội nảy số, vội vàng lui về phía sau đi ra ngoài, ngay lập tức đã không thấy bóng dáng đâu.  

             Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Tà Vô Nguyệt mới lại nhìn về phía Trác Uyên thản nhiên nói: "Ta bảo ngươi tạo nên một Lạc gia khác ở phòng tạp dịch, là muốn để ngươi lập nên một đỉnh núi khác ở ngay trong này, một nơi giống nội môn, thậm chí là nơi tập huấn tinh anh, về sau các cuộc tuyển chọn đệ tử tinh anh đều sẽ tổ chức ở đây, sẽ có thể thoát khỏi những lão già đó rồi!"  

             "Vì sao lại như thế, rõ ràng ta đã cho người đi đến nội môn khiêu chiến một hai lần, khiến nội môn mất hết mặt mũi, cũng là lúc ngươi có thể nhân cơ hội đó chỉnh đốn, thu hồi lại quyền hành. Bây giờ ở một nơi như ở phòng tạp dịch này, lại bắt đầu từ con số không, lại tạo ra một nội môn khác, không phải sẽ phải trả cái giá vô cùng lớn sao?"  

             Chậm rãi xua tay, Tà Vô Nguyệt không khỏi cất tiếng cười nhẹ: "Những lão gia đó đã cắm rễ ăn sâu ở trong nội môn rồi, thế lực rắc rối khó gỡ, cho dù có chỉnh đốn lại, cũng trị phần ngọn không trị được gốc, không có tác dụng gì cả. Nếu chỉ là tạm thời ứng phó một chút Song Long Hội lần này còn có thể, nhưng nếu về lâu dài, cũng không phải là cách. Còn không bằng bắt đầu từ số không, hoàn toàn dẹp sạch quyền thế của nội môn, khiến cho đám lão gia hỏa kia mất đi quyền lực, hoàn toàn thất bại. Mà phòng tạp dịch này là một nơi hàng năm không ai quan tâm tới, chính là một vùng yên tĩnh duy nhất trong tông môn. Mọi hành động việc làm của ngươi ở trong này, sẽ không chịu sự can thiệp của bất luận kẻ nào!"  

             "Nhưng nếu muốn tạo ra một nội môn khác, chẳng những cần thời gian, nhân mạch, còn có lượng tài nguyên vô cùng lớn, đây cũng không phải một lần là xong chuyện đâu. Nhất là về tài nguyên tu luyện, cho dù ngươi có là Tông chủ, thì làm sao có thể chống lại được áp lực của nhiều trưởng lão cung phụng như vậy, dồn tài nguyên cho phòng tạp dịch? Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, tài nguyên ném tới phòng tạp dịch chính là bát nước đổ đi, sẽ không có ai đồng ý." Mày Trác Uyên nhăn lại thật chặt, chậm rãi lắc đầu.  

             Khóe mắt liếc hắn một cái, Tà Vô Nguyệt bất giác bật cười rồi nói: "Ai nói ta muốn dốc tài nguyên cho ngươi, không phải trong tay ngươi có cả núi tài lực chống đỡ sao!"  

             "Cái gì, dùng của ta?" Không khỏi sửng sốt, Trác Uyên chỉ vào chóp mũi của mình, kinh ngạc nói: "Nhưng đó là của lão tử, dựa vào cái gì mà lấy ra?"  

             "Ngươi là tên thổ hào, không biết phát tài ở đâu, tiền bạc rủng rỉnh, trang bị cho đồ đệ con mẹ nó toàn bộ đều là đồ cao cấp, lấy ra một chút tài nguyên tu luyện, cống hiến cho tông môn thì làm sao? Đừng quên, bây giờ ngươi là đệ tử của Ma Sách Tông, nên hy sinh gì đó cho tông môn!" Bất giác hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói của Tà Vô Nguyệt bỗng dưng có cảm giác chua xót: "Nói thật cho ngươi biết, nếu không phải biết ngươi có nhiều của cải như thế, ta cũng không tính thực hiện kế hoạch đó đâu. Bây giờ cũng chỉ có ngươi, mới có thể gánh vác được trọng trách, chịu được hao tổn mà nội môn mang lại này thôi."  

             "Về vấn đề thời gian, ta tin tưởng với năng lực của ngươi, trong vòng mười năm mà có thể nâng đỡ Lạc gia lên địa vị như vậy, cũng nhất định có thể tạo ra một nơi có thể so với nội môn trong khoảng thời gian ngắn. Mà nhân mạch thì càng không thành vấn đề, ngoại trừ đệ tử của phòng tạp dịch để ngươi tùy ý chọn lựa. Ta cũng đã thả ra tiếng gió, nói phòng tạp dịch có một cao nhân có thể bồi dưỡng đệ tử  thành trình độ của tinh anh trong thời gian ngắn, đến lúc đó đệ tử ngoại môn nội môn nhất định sẽ ùn ùn kéo tới, ngươi yên tâm đi, chỉ cần để ý chuẩn bị tốt tài nguyên tu luyện là được, ha ha ha..."  

             Tà Vô Nguyệt cười to một trận, Trác Uyên lại bỗng dưng ngẩn ra, ngây người hai giây đồng tử mắt mới co lại, rống giận nói: "Làm gì vậy, ăn cướp à, có phải cướp của người giàu chia cho người nghèo đúng không, đó đều là lão tử vất vả mới có được, không thể gánh được nhiều người như vậy!"  

             "Gánh được gánh được chứ, không gánh được cũng phải gánh, tên thổ hào nhà ngươi, đừng có khóc than với ta, đây đều coi như công tích của ngươi ở tông môn. Đúng rồi, hẳn là tiểu tử kia đã chuyển lời cho ngươi rồi. Bộ trang bị đó, cũng làm cho bản tông một bộ!"  

             "Không có, con mẹ nó thổ hào đã bị cướp ruộng đất rồi, bây giờ lão tử là tên ăn mày rồi!" Da mặt không nhịn được co rút, vẻ mặt Trác Uyên buồn bực nói.  

             Tà Vô Nguyệt thấy vậy, trong lòng cười thầm, tâm trạng đã thoải mái lên rất nhiều, sau đó lắc mình một cái, bóng người đã biến mất. Nhưng giọng nói của lão ta cũng vẫn truyền vào tai Trác Uyên một cách rõ ràng: "Tiểu tử, bộ trang bị mà bản tông đặt làm, mau chóng chuẩn bị cho tốt. Nếu bản tông đã bảo kê cho ngươi, vậy thì ngươi cũng nên trả giá một chút chứ, ha ha ha..."  

             "Trả cái đầu ngươi, lão tử làm việc cho ngươi, ngươi còn thu phí bảo kê của lão tử? Con bà nó, hắc bang giang hồ hiểm ác cũng không đen tối bằng ngươi! À không, nơi này là Ma Tông, vốn đã đen tối hơn nhiều so với hắc bang!"  

             Trác Uyên đầu đầy vạch đen, không khỏi nhăn mày lại, nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm nói: "Tà Vô Nguyệt, ngươi cứ chờ đó cho lão tử, chờ đến khi lão tử thành công, sẽ có lúc ngươi khóc, hừ..."  

             ...  

             Đinh đinh đinh!  

             Đêm khuya yên tĩnh, mặt trăng nhô lên cao, khu vực phòng tạp dịch, im ắng. Bọn tạp dịch đã làm việc cả một ngày, đều đã trở về, vẫn đang không ngừng chăm chỉ tu luyện, đều muốn một ngày nào đó, có thể rời khỏi nơi đầy tuyệt vọng này.  

             Nhưng những người đã chấp nhận số phận, lại lười nhác say sưa đi vào giấc ngủ từ lâu, cuộc một cuộc sống tạm bợ, đến đâu hay đến đó.  

             Nhưng mà, chính vào lúc này, từng tiếng chuông thanh thúy bỗng dưng vang vọng khắp vùng đất yên tĩnh này, đánh thức tất cả mọi người.  

             Cả người bất chợt run lên, vẻ mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ khó hiểu, đây không phải là tiếng chuông tập hợp sao, sao lại xuất hiện vào lúc này?  

             Trước kia người có quyền lực gõ cái chuông lớn đó, chỉ có hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh. Nhưng bây giờ hai người này đều đã rời khỏi phòng tạp dịch, trở về nội môn, là ai đang gõ chuông?  

             Nhưng bọn họ còn chưa kịp tỉnh táo lại, bên ngoài đã vang lên giọng nói đầy già nua thúc giục: "Tập hợp, tập hợp, mọi người nhanh nhẹn lên..."  

             "Aizzz, Viên lão Viên lão, lần này lại là ai đang gõ chuông vậy, không phải Khuê Lang và Nguyệt Linh đều đã đi rồi sao?" Một đệ tử tạp dịch vội vàng chạy đến, túm lấy Viên lão đang vừa chạy loạn xung quanh vừa lớn tiếng thông báo, nghi ngờ hỏi.  

             Bất giác nhếch miệng cười, Viên lão thản nhiên nói: "Luân hồi như dòng nước, người này đi người kia đến. Hai vị kia đi rồi, tất nhiên sẽ có người mới đến, mau lên, chớ có chọc tức lão đại mới, bị sao ráng chịu!"  

             Dứt lời, Viên lão lại tiếp tục đông lủi tây lủi, đi khắp nơi thông báo!  

             Mọi người nghi trong lòng, lão đại mới, chẳng lẽ lại có đệ tử nội môn bị sung quân đến đây rồi hả? Sao nội môn luôn ra có chuyện này xảy ra, vừa mới đi hai người, bây giời lại có một người nữa đến!  

             tamlinh247i, chúng ta thật sự là vận mệnh trắc trở, đến khi nào không biết người vừa mới đến này mới có thể đi được!  

             Mọi người lắc đầu, cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy về phía sơn động tập hợp. Không lâu sau, mọi người đã có mặt trong sơn động.  

             Nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn, mọi người lại bất giác kinh ngạc. Bởi vì người ngồi trên đài cao kia, không phải là một vị sư huynh hoặc sư tỷ như bọn họ suy nghĩ, mà là bóng người mà bọn họ vô cùng quen thuộc, Trác Uyên!  

             Đứng ở bên cạnh hắn, là hai vị đồ đệ của hắn, Khuê Cương và Nguyệt Nhi, hơn nữa hai người đều đã đột phá Thần Chiếu cảnh giới. Cổ uy áp ẩn ẩn kia, lúc này khiến cho một đám tạp dịch phía dưới, cảm thấy áp lực, trên đầu toát ra từng giọt mồ hôi lạnh một cách khó hiểu.  

             Viên lão đi bộ lên đài cao, nhìn về phía Trác Uyên nhếch miệng cười, thản nhiên nói: "Trác quản gia, đều đến đông đủ rồi!"  

             "Viên Lão vất vả rồi!"  

             Khẽ vuốt cằm, Trác Uyên liếc nhìn Viên lão một cái, rồi đứng dậy, bễ nghễ hướng đám tạp dịch đang đứng đông đảo phía dưới, cất cao giọng nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chủ yếu là muốn tuyên bố hai tin tức, một tin xấu, một tin tốt!"  

             Mọi người bất giác ngẩn ra, liếc nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì xảy ra.  

             Trác Uyên nhìn thấy tất cả, không khỏi khẽ cười nói: "Đầu tiên, tin tức xấu chính là, ngày lành của các ngươi đã hết. Tuy rằng Khuê Lang và Nguyệt Linh đã đi rồi, các ngươi đã trải qua đại khái nửa năm yên ổn. Nhưng bây giờ, Trác Uyên ta tính toán sẽ chính thức tiếp quản phòng tạp dịch, làm người quản sự thực sự của các ngươi, những ngày nhàn nhã nửa năm qua của các ngươi, cũng nên kết thúc rồi!"  

             Trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, mọi người nhìn lẫn nhau, tất cả không khỏi lộ ra sắc mặt khổ sở.  

             Tuy rằng Trác Uyên nhìn như chỉ có tu vi Thiên Huyền tầng tám, nhưng mọi người ở phòng tạp dịch đều rõ ràng, cho dù là Khuê Lang và Nguyệt Linh khi còn ở đây, cũng phải cung kính đối với hắn. Thực lực của hắn sâu không lường được, còn nguy hiểm hơn so với hai người Khuê Lang.  

             Không thấy hai người đệ tử của người ta, đều là cao thủ Thần Chiếu Cảnh sao?  

             Cao thủ Thần Chiếu cảnh giới, bái Thiên Huyền Cảnh làm sư phụ, nhìn có vẻ hoang đường, nhưng lại hoàn toàn chứng minh được, vị cao thủ Thiên Huyền Cảnh này thần bí bất phàm.  

eyJpdiI6ImpwWXNpTTExSTUrTnVKemZkaERPNEE9PSIsInZhbHVlIjoiOE5nWnBUV1Zld0NyWVwvamp4bnhOWU9KanNOR0ZVRkcyaStjWlJxVmRrOEpOUUY5a00yS01iTFk0QlhyOXlzMGVIczR5clwvV05ac2hLdnlWSGlaS2tMXC9uWjhcL25ZYUx3dnc2SDNUOVZhakZXZnkzb1dpbTlkdjdRckI2aFlJVHhCSHY4ZnNuN1NTN0ViNWFvMWlORnFERGtaS1dPNVpPYnA2eUtNTXByNDYrM1d2R0pOTWM1RE5sOXozUWM5d1lsTUtkbE5xR0pwZjgrRXNrUGg5cUhFWkxpZkZFVnRabGUxSXAwaWxybVFmNGJWXC9SOVRwVEFMR09EY3E1V1pueFNmR1wvbjhZWUZkM2NxMEllVzlWV1NESWtcL0xUaXI1ZDY5UWRMVHcxM2twV1FyTmRWdzZGMEFCYU1CcWx4RjV3QytIRlFyWEFkeWZmOUd6QWRJNHZRM3NDRythUUJSWGdaWm5QdW1iYmRuTGd3VUdGTUlXVDhcL2NuODBha2c5MnUzV0NGbUxYZHN0YXZTWFRYbllnYVhMOGYyREE4SGZkZGQ5Z3pNN2xMSk8zMVk2T0NLeDI2ckhyQ3VrOFpxZGdXeFFIZ2lvcE1seWZXN21TamtDUTJoTit5VXNYb1JlUWhRWjh3bzhxUFNiUlZneXEyM09QbFJMWG1SK2JSTFVGMUJVbEZlNTJIczlWa2w3bUY2SWpQU1l3Ync9PSIsIm1hYyI6ImFiNmZhZjQ1ZGI1ZjhhNjA1YTAxNjY4MTIzZGYzOTQyMDc5ZTdkZDQ1MTljZTdjMWNlM2EzMjQyMGZhZGMyMzMifQ==
eyJpdiI6InZzRE91OVc5YmxEM2xMeFFnaDNBSmc9PSIsInZhbHVlIjoiWEtQZmU5RjNpdytKMnJmY2lxXC93SENBa3U3U1VcL1hIRlFpSmxBRkRvSVJiNkpTNzdGcFwvUk9PbitCcSt2NFNZQ1pNak1GdStUXC9wNWw3YUtGazNpSDUwRjVtbWIrcWZLTXlYcTAyY2NGd1k0R3A0OExmTTR3Q2FTRzc1VzRTcWh4ejhUclJVU1BZbTJaeW9SejJnSERURTA0K1wvSmpFS3RlbTBqYVA2c1hGVW9ubmh3R2NIM2dERXZcL0Z4Q2R6M25aSjM3OVJYWjlDZ2tPVm8wVWpBZFI0OTRGbGh6QzRkSTZCUmlvek5ERVVSUkMyWjlPZ21BMWExNGQzWnlhM1NaUFI3TzV5djR6V1pXeUxTdW5vVWY2TFMzNlAwNnMrbW1DR1luTldVRFA3VnZEZHBaN3k2OEhwY29kc0Fzd01xc2lMdGk4Ylg4WVJjdEhkeU1HSDM1bTBkVU00TlBseTNVSnRGWEFCYWlxeE1wRDR0NDkzYlAzYXI1dU01ZkhhM09TZlB3YWZXaUV5VER6MGFFUm9HUElUT05Dd2U1ZEVEZEtRZ0U3Nk1lVERPOWhUTjhTRDBtTGliQndoUDlXaXR4cTRXNG9GTkpDY0VsTUdhNlBhUCtBcnFJY3gyd3dDd1hIZGtPVU5RVjA1a3lRSmk0U3VabTY0dEFFdjRKeHJXODBjYnV3V3lIeVkzTVVKcFQwenEwMDg2UTRndkJNaFZLeElcL21aT3YyczlhbTVvbHd3QWx5bUtIY0tVODFpeGNOazNrVVZyVVwvV29MeFFFR3NPNHlVNmJ3PT0iLCJtYWMiOiJhYmUzZDdjMmE4YWVjNTdjMzllYmVkOWU0NjEwZTFhNTI2NTI3OTFhMzI4M2Q4NTU1MWEwYTY2NjMxMjgyNTk5In0=

             Giống như nhìn ra nỗi sợ hãi trong lòng mọi người, Trác Uyên bất giác khẽ cười một tiếng, vẫy tay: "Đừng lo lắng, con người của ta làm việc không đơn giản thô bạo giống như Khuê Lang và Nguyệt Linh, ta cũng sẽ không quản chuyện riêng của tất cả các ngươi, chỉ có khi các ngươi cam tâm tình nguyện để ta quản, ta mới có thể quản. Đây, cũng là tin tức tốt mà ta muốn nói cho các ngươi. Ta tính xây dựng một phòng tạp dịch tinh anh trên nền tảng của phòng tạp dịch bây giờ, giúp các ngươi thoát khỏi cảnh khó khăn này!"

Ads
';
Advertisement