Cả người của Thiết Ưng sững lại, hắn ta chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, con ngươi hắn ta không khỏi co rụt lại.
“Quỷ Hổ!”
Cả ba người Thiết Ưng, Khuê Cương và Nguyệt Nhi đồng đều lên tiếng. Nhưng chỉ có vẻ mặt của Thiết Ưng là tràn đầy sự kinh ngạc, nhưng ánh mắt của Khuê Cương và Nguyệt Nhi thì tràn đầy vẻ phức tạp.
Dường như suy nghĩ thế nào cũng chẳng thể hiểu được, đường đường là đệ nhất cao thủ nội môn làm sao có thể xuất hiện tại phòng tạp dịch?
Trác Uyên quay đầu lại nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi: “Sao thế, các ngươi biết hắn ta à?”
Sau đó thì hắn cũng lẳng lặng đánh giá Quỷ Hổ một phen, trong mắt cũng lóe lên sự kinh ngạc: “Thần Chiếu tầng bảy, thực lực như thế này cũng bị phái đến phòng tạp dịch à? Hắn ta rốt cuộc đã phạm phải tội gì, sư phụ của hắn ta nỡ à?”
“À, sư phụ, người đã quên rồi à, ba tháng trước trên đài diễn võ người đã đẩy lùi hắn ta chỉ với một chiêu. Hắn ta là đệ tử đắc ý của đại trưởng lão, đệ nhất cao thủ nội môn, Quỷ Hổ!” Nguyệt Nhi nhìn về phía Trác Uyên, lên tiếng nhắc lại.
Khuê Cương cũng vội vàng gật đầu, cha của hắn ta và tỷ tỷ của Nguyệt Nhi, Nguyệt Linh đều là cao thủ của nội môn, đương nhiên là hiểu rõ tình huống của Quỷ Hổ.
Trác Uyên cau mày, hắn cố gắng nhớ lại, rồi gật đầu: “Ồ, thì ra là hắn ta à. Nhưng mà sát khí khi đó của hắn ta rất là nặng, còn hiện tại đã thu liễm rất nhiều, chắc hẳn đã tốn không ít thời gian trong tâm cảnh rồi.”
“Sư phụ, cao thủ như Quỷ Hổ mà người cũng có thể quên được.” Khuê Cương bất đắc dĩ thở dài, rồi đưa mắt nhìn về phía Trác Uyên u sầu lên tiếng.
Trác Uyên nhún vai, thản nhiên lên tiếng: “Ta vốn dĩ chưa từng nhớ đến hắn ta, khi ấy ta chỉ tùy tiền đuổi hắn ta đi thôi, chẳng lẽ ngươi đi ngang qua một tổ kiến, thì sẽ chú ý đến những con kiến dưới chân mình à?”
“Éc… sư phụ người trâu đấy!” Khuê Cương và Nguyệt Nhi không nhịn được mà thè lưỡi, cả hai nhìn nhau rồi bật cười lắc đầu.
Đối với họ thì Quỷ Hổ là một đối thủ rất mạnh, nhưng trong mắt của Trác Uyên, chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi. Thậm chí, Trác Uyên còn chẳng để hắn ta vào mắt.
Đây, chính là sự khác biệt!
Mà Quỷ Hổ nhìn thấy dáng vẻ hững hờ vừa rồi của Trác Uyên, trong lòng đã hiểu rõ tất cả, hắn ta không khỏi lắc đầu, trong lòng cảm thấy hơi mất mát.
Ôi, cái con người này, quả nhiên trước kia chẳng hề để mình trong mắt. Ở trước mặt hắn, bản thân mình vẫn còn quá yếu đuối.
Nhưng Trác Uyên lại chẳng để hắn ta vào mắt, khi Thiết Ưng nhìn thấy hắn ta thì đã ngây ra, không tin được mà nói: “Quỷ… Quỷ Hổ, sao ngươi lại ra nông nỗi này?”
“Đúng vậy, toàn là những hạt giống ưu tú, sao lại chạy đến đây?” Trác Uyên cũng cảm thấy nghi hoặc, nhìn sang Viên lão ở gần bên.
Viên lão vội vàng lật quyển sổ nhỏ ra xem, rất nhanh liền lên tiếng đáp: “Trác quản gia, Quỷ Hổ cũng là người mới đến phòng tạp dịch cách đây hai ngày, nghe nói là do trộm đan dược rồi bị đại trưởng lão đày đến đây.”
“Trộm đan? Hắn ta là đệ nhất cao thủ nội môn có tư cách vào trụ tinh anh, muốn đan dược gì mà chẳng dược, cần phải trộm à?” Không khỏi cau mày lại, Trác Uyên lẳng lặng nhìn về phía Quỷ Hổ, trầm ngâm hồi lâu rồi cao giọng nói: “Chắc ngươi đến đây để tìm ta nhỉ?”
Quỷ Hổ không khỏi kinh ngạc, trong lòng khẽ thốt câu ‘lợi hại’, im lặng lúc lâu hắn ta mới lẳng lặng nhìn về phía Trác Uyên rồi khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Thiết Ưng cảm thấy mông lung, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi chợt lên tiếng: “Thì ra là thế, ngươi đến đây để kiếm hắn trả thù nhỉ? Nhưng mà… rốt cuộc có thâm thù đại hận gì mà khiến ngươi cam tâm tình nguyệt đến phòng tạp dịch để trả thù, từ bỏ cả tương lai?”
Thiết Ưng biết rằng, dù đệ tử ở phòng tạp dịch có thấp hèn, nhưng vẫn là nền tảng của toàn tông, cho nên vẫn nhận được sự bảo vệ của tông môn.
Ngay cả đệ nhất cao thủ nội môn như Quỷ Hổ muốn giết một đệ tử tạp dịch cũng không thể đuổi giết một cách quang minh chính đại, cần phải giáng xuống đây mới được.
Nhưng mà cái giá này, thật sự quá lớn. Vì thế hắn ta mới có hơi nghi hoặc, rốt cuộc thì có thù gì oán gì đây…
“Cút cút cút, ngươi cho rằng ta là tên ngốc à?”
Quỷ Hổ không khỏi xua tay, hắn ta căm phẫn nói, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt lại chăm chú nhìn Trác Uyên, trong mắt tràn đầy sự phức tạp, trong lòng vẫn còn vang vọng lại lời nói trước lúc đi của sư phụ.
Cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Về mặt tu luyện tâm cảnh của vi sư, chẳng có gì tâm đắc, sau khi Lâu Khô Ngũ Lão đi theo đại cung phụng, tâm cảnh mới dần dần thu liễm, lĩnh vực khô lâu thì trở thành sát khí mạnh nhất của bọn họ.
Nếu như ngươi có đột phá, thì hãy đến bên cạnh thằng nhóc đó, có lẽ sẽ có lợi. Còn về thân phận tạp dịch thì, ha ha ha… đại cung phụng luôn có câu, vi sư luôn ngầm chấp nhận, kẻ mạnh dù đi đâu thì vẫn là kẻ mạnh.
Con đường của ngươi là ngươi tự mình đi, chứ không phải do tông môn ban cho…
Lời dạy của sư tôn vẫn văng vẳng bên tai, Quỷ Hổ hít sâu một hơi, quay sang nhìn Trác Uyên, rồi hô to: “Trác Uyên, ta muốn ở bên cạnh ngươi!”
“Vì sao?”
“Luyện tâm.” Quỷ Hổ không chút nao núng trả lời.
Trác Uyên chăm chú nhìn hắn ta, cười gật đầu: “Được, ngươi đến đây!”
“Đợi đã, sư phụ!”
Ngay lúc này, Khuê Cương lại vội vàng kéo hắn lại, dè dặt nói: “Sư phụ của hắn ta là đại trưởng lão, rất yêu thương hắn ta, lần này bất chợt phái hắn ta đến phòng tạp dịch của chúng ta, chắc là có âm mưu. Huống chi người và tông chủ đang bí mật làm chuyện lớn mà, có khi nào hắn ta đến làm gian tế không?”
Khóe miệng Trác Uyên không khỏi nhếch thành một đường cong tà ác, hắn khẽ gõ trán của Khuê Cương, chế nhạo: “Thằng nhóc thối, cũng khá thận trọng đấy, nhưng mà lần này chắc không có việc gì. Dù gì chúng ta chỉ vừa mới hành động, mấy lão già trong nội môn vẫn chưa phát hiện ra, bây giờ phái đệ tử đắc ý đến đây để thăm dò, ngươi không cảm thấy trả giá quá lớn à? Với cả ta nhìn ánh mắt của hắn ta, khá giống với những người bạn già, hắn ta thật sự đến đây để tu luyện, yên tâm đi.”
“Ha ha ha… lão phu cũng nghĩ như vậy, tính tình của Quỷ Hổ vừa cố chấp lại hay xúc động, hắn ta không phải là kiểu người có thể làm gian tế. Dù cho sư phụ của hắn ta sắp xếp nhiệm vụ này cho hắn ta, thì hắn ta cũng sẽ cảm thấy mâu thuẫn trong lòng. Nhưng khi lão phu nhìn ánh mắt hắn ta rất thành khẩn, có lẽ hắn ta thật lòng muốn tu luyện đấy.”
Viên lão khẽ vuốt râu, rồi lão ta chợt thở dài: “Ôi, có người trẻ tuổi có thể mặc kệ ánh nhìn người đời để tự đi con đường riêng của mình, thật là hiếm thấy. Đại trưởng lão cũng là người nhìn xa trông rộng, biết điều gì mới thật sự là tốt cho đệ tử của mình, ha ha ha…”
Khuê Cương lẳng lẳng ngắm nhìn hai người, thấy Trác Uyên và Viên lão đều có suy nghĩ giống nhau, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, không nói gì thêm nữa.
Nhưng Thiết Ưng ở bên cạnh thấy vậy, thì hoàn toàn ngây ngốc, hắn ta bắt lấy vai của Quỷ Hổ, vội vàng bảo: “Đợi đã, Quỷ Hổ sư huynh, ngươi vừa mới nói gì, muốn đi theo hắn? Ngươi không có nhầm lẫn gì không, theo như ta biết, trong nội môn ngươi là người nổi tiếng với sự kiệt ngạo, sao bây giờ lại có thể dựa dẫm vào nhị thế tổ vậy? Chẳng lẽ bởi vì một lần thất thế thì ngươi mất đi cả liêm sỉ à?”
“Ngươi thì hiểu cái rắm gì, nói thật với ngươi, người đứng bên trên cao đài, ta một chiêu cũng chẳng thể đánh lại hắn. Ngay tại phòng tạp dịch này, nếu hắn không làm chủ thì chẳng có ai có thể làm cho lão tử phục cả, hừ!” Quỷ Hổ cười lạnh một tiếng, rồi trực tiếp đi về phía cao đài.
Thiết Ưng nhìn theo bóng lưng đang đi xa, hoàn toàn ngây ngốc.
Chuyện… chuyện gì đã xảy ra vậy? Từ khi nào mà Thiên Huyền tu giả lại trâu bò đến vậy?
Nhưng chưa đợi đến lúc hắn ta phản ứng lại, thì giọng nói tràn đầy dụ dỗ của Trác Uyên lại vang lên: “Mọi người, vấn đề mà Thiết Ưng vừa nói ra, hiện tại ta sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng. Những tài nguyên tu luyện đó, hoàn toàn không phải là vấn đề, mọi chuyện hãy để lão tử lo. Nếu như không tin, thì hãy nhìn trang phục trên người của đệ tử của ta.”
Trác Uyên vừa nói, vừa đưa tay chỉ về hai người Khuê Cương và Nguyệt Nhi, hai người cũng tiến về phía trước, lấy hết những ma bảo trên người mình ra.
Cảm nhận linh khí cuồn cuộn tản ra khắp nơi, mắt của mọi người không khỏi đỏ bừng, trong lòng rất hưng phấn. Tuy rằng tất cả mọi người từng nghe nói trên người hai người họ toàn là bảo bối, mà hiện tại mới có thể chứng kiến, trong lòng không khỏi sôi trào.
Mà lúc này Thiết Ưng cũng nhìn đến chết lặng.
Mụ mụ của hắn, trên người hai đệ tử toàn là ma bảo cấp tám cấp chín, dù cho là trưởng lão cung phụng cũng không thể sánh lại được!
Phòng tạp dịch này, từ bao giờ mà biến thành núi vàng mỏ bạc giàu có đến vậy rồi?
“Các vị huynh đệ của phòng tạp dịch, hai đứa nhóc này, khi ấy có thể khiêu chiến thành công cao thủ nội môn, nhưng bọn họ vẫn nguyện ý quay trở về, là bởi vì sao? Bởi vì thứ ta cho bọn họ, còn nhiều hơn cả tinh anh của nội môn. Đi theo lão tử, thì các ngươi chắc chắn có thịt ăn. Nếu như các ngươi đồng ý đi theo ta, thì lớn tiếng hô tên của ta Trác Uyên, Trác quản gia!”
“Trác quản gia, Trác quản gia, Trác quản gia…”
Trác Uyên tiếp tục trêu chọc, lời cất giọng thì đã mau chóng khơi dậy khát vọng hừng hực của mọi người, ai cũng hô hào tên của hắn, dường như hắn là đấng cứu thế vậy.
Trác Uyên nắm chặt tay lại, giọng nói của mọi người lập tức ngừng lại, khuôn mặt của hắn trở nên nghiêm nghị, hắn hô to: “Nhưng mà, muốn đi theo ta thì cũng có điều kiện, đó chính là ngươi nhất định phải có lòng của kẻ mạnh, những người nằm ăn đợi chết, lão tử không cần. Cho nên, ta sẽ tiến hành khảo nghiệm tạp dịch phòng. Nếu thông qua, sẽ tiến vào phòng tạp dịch tinh anh của ta, ta sẽ không ngừng cung cấp tài nguyên tu luyện, bảo đảm sẽ đưa các người thành trưởng lão cung phụng của tông môn, từ nay về sau sẽ không phải bước vào chiến trường Tu La. Còn không thông qua, thì rất tiếc, các ngươi vẫn là tạp dịch phổ thông, chờ chết ở chiến trường Tu La!”
Hít!
Tiếng hô hào bị đình trệ trong phút chốc, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi lo lắng. Tại sao còn phải khảo nghiệm, ta đã hơn một tuần chưa tu luyện.
Dường như nhìn thấu lòng của mọi người, Trác Uyên nhân lúc còn nóng mà rèn sắt, tiếp tục hô: “Người muốn trở thành kẻ mạnh, đi theo lão tử. Ngay cả một bước này cũng không dám bước, thì làm con kiến cũng đáng đời. Bởi vì các ngươi không có lòng của kẻ mình thì không xứng làm người!”
Câu nói này rõ ràng là một phép khích tướng nhưng lại rất hữu dụng.
Sau khi nghe những lời vừa động viên vừa xúc phạm của Trác Uyên, đôi mắt của mọi người bùng lên ngọn lửa rực cháy, và ý chí chiến đấu đã biến mất từ nhiều năm trước lại nảy sinh.
Rất nhanh, mọi người theo sau bước chân của Trác Uyên, đi đến bãi đất trống sau núi, sau đó Trác Uyên ra đòn thủ quyết, chỉ tay lên trời, hô to: “Thiên địa huyền hoàng, tứ phương môn khai!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất