Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Con mẹ nó, bây giờ đệ tử ngoại môn đều là thổ hào à, hết người này đến người nọ chạy đến nội môn để khoe của phải không? Lần trước tiểu cô nương kia khoe của với đệ tử nội môn thì cũng thôi đi, lần này thì hay rồi, tiểu tử này lại đến khoe khoang cả với trưởng lão cung phụng luôn rồi.  

             Mấu chốt là, không thể không thừa nhận, quả thật đám lão gia hỏa đó không đấu lại được người ta.  

             Không nhìn thấy Thạch cung phụng đem cả bảo vật cất dưới đáy hòm ra, mà vẫn bị người ta bảo so với cặn bã cũng không bằng sao!  

             Aizz, so tài trong nội môn, là so về thực học, lấy mấy thứ đồ này ra khoe cái gì, tục tằng, không ra làm sao cả. Đúng rồi, tiểu gia hỏa, nếu không để ý thì có thể mang bảo bối đến bái phỏng môn hạ của ta không?  

             Các vị trưởng lão cung phụng, người nào người nấy đỏ cả mắt, nhìn về phía đống trang bị lóa mắt treo trên người Khuê Cương, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, không biết là tư vị gì.  

             Thạch cung phụng thì lại càng có loại xúc động muốn khóc, đám đệ tử ngoại môn tới khiêu chiến kia, đều là nhân mã mà Tông chủ chuẩn bị trước sao, hình như bỏ ra hơi nhiều vốn rồi thì phải.  

             Ta còn tưởng rằng cho dù có thêm đệ tử ngoại môn đến khiêu chiến, thì trang bị trên người vẫn là đống đồ mà tiểu nha đầu kia mặc lúc trước. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, con mẹ nó toàn bộ đổi thành đồ mới, hơn nữa về tổng thể cũng cao thêm một bậc.  

             Tông chủ, con mẹ nó quỹ đen của ngươi cũng đầy đủ quá nhỉ? Toàn bộ người trong Ma Sách Tông chúng ta, làm gì có ai có thể liền một hơi lấy ra bốn cái Ma Bảo cấp chín, hơn nữa toàn bộ đều là được đặt làm theo yêu cầu!  

             Đây... Đây tuyệt đối là bòn rút được không ít lợi ích từ trong tông!  

             Vẻ mặt Thạch cung phụng đầy u oán nhìn Tà Vô Nguyệt, trong mắt lão ta đều là vẻ nghi hoặc. Tông chủ, ngươi mau thành khẩn khai báo cho ta, có phải ngươi sa đọa rồi hả?  

             Nhìn thấy ánh mắt kia của lão ta, làm sao Tà Vô Nguyệt lại không biết suy nghĩ trong lòng lão ta, lúc này lại muốn tặng cho lão ta hai tát. Lão tử đường đường là người đứng đầu một tông, hao tâm tổn trí vì tông môn, có bao giờ lấy một cây kim sợi chỉ nào của tông môn đâu?  

             Ngược lại là đám lão gia hỏa các ngươi, tranh đấu gay gắt, lừa gạt bòn rút tài nguyên của tông môn, bây giờ lại còn dám nghi ngờ cả bản tông, thật là nực cười!  

             Có điều mặc dù trong lòng lão ta nghĩ như thế, nhưng nhìn thấy đống Ma Bảo cấp chín màu sắc thuần khiết treo đầy người Khuê Cương, cũng không nói gì. Có lẽ cho dù là lão ta đứng vào vị trí như trưởng lão cung phụng nghĩ, cũng sẽ cho rằng mấy thứ này là do bản thân cung cấp.  

             Dù sao, chỉ là một đệ tử ngoại môn, sao lại có tài lực như vậy? Nhưng cho dù là người đứng đầu một tông như lão ta, cũng không năng lực đến vậy!  

             Aizz, Trác Uyên à Trác Uyên, rốt cuộc hai năm qua tiểu tử nhà ngươi phát tài ở đâu, thật sự cả người thở ra mùi tiền, đến lão tử nhìn vậy cũng đỏ mắt, khó trách đại cung phụng sẽ đưa ra kế hoạch như vậy.  

             Hừ hừ... Xem ra loại chuyện này, cũng chỉ có một thổ hào như ngươi mới có thể hoàn thành!  

             Không khỏi nở nụ cười, Tà Vô Nguyệt cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, nhưng trong lòng lại có chút ghen tị với Trác Uyên. Rõ ràng chỉ là quản gia của một gia tộc thế tục, không ngờ của cải còn nhiều hơn cả Tông chủ như lão tử, thật sự xót xa biết bao!  

             Mà Khuê Lang đã kích động đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt cũng sắp chảy xuống luôn rồi!  

             Khó trách bốn vị nghi trượng như Ma Sách Tứ Quỷ, cho dù có trở lại tông môn, cũng vẫn đi theo bên cạnh Trác quản gia không rời. Trác quản gia này thật sự rất có nghĩa khí, đùi cũng rất to, chỉ tiện tay thôi mà đã ném hẳn cho con của hắn ta bốn Ma Bảo cấp chín.  

             Một món hời lớn như vậy, toàn bộ tông môn ai có thể làm được? Cho dù là đệ tử tinh anh, cũng không có đãi ngộ như vậy đâu!  

             Aizz, bái được người sư phụ như vậy, thật sự con mẹ nó xứng đáng. Có người sư phụ như vậy dẫn dắt, tất nhiên tài nguyên tu luyện sẽ có không ngừng, Ma Bảo Linh Đan tùy ý chọn lựa, vậy đệ tử tinh anh gì đó, thì tính là gì chứ!  

             Vẻ mặt Khuê Lang đỏ ửng quay đầu nhìn Nguyệt Linh một cái, Nguyệt Linh cũng đầy vẻ hưng phấn, lần này, hai hài tử đã đi theo Trác Uyên, xem như tiền đồ vô lượng rồi...  

             "Liễu Húc sư huynh, mau xuất chiêu đi!"  

             Trên võ đài, Khuê Cương lạnh lùng cười, giương Huyết Hải Phiên trong tay phải lên, toàn bộ bầu trời bỗng nhiên biến thành một mảnh đỏ như máu, huyết khí nồng đậm khiến xung quanh không khí đều trở nên nhớp nháp lên rất nhiều, tay trái thì nhẹ nhàng vung Xuyên Sơn Liệt Vân Trảo lên, ngay lập tức trên không trung có năm vết máu xoẹt ngang qua, giống như cào rách mặt mũi của ông trời vậy.  

             Liễu Húc nhìn chằm chằm vào bốn Ma Bảo sặc sỡ loá mắt không tha, lại cúi đầu nhìn hai Ma Bảo của bản thân, gò má bất chợt co rút, cảm giác trang bị của mình so với đối phương, thật sự là yếu kém hơn quá nhiều.  

             "Liễu Húc sư huynh, mời xuất chiêu!" Khuê Cương lại hô lên một tiếng, liên tục khiêu khích, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.  

             Hai môi Liễu Húc bất giác run rẩy, hai mắt dần dần trở nên đỏ bừng, cuối cùng không thể đè nén ủy khuất trong lòng lại nữa, cất tiếng mắng to: "Xuất chiêu cái đầu ngươi, muốn ức hiếp người có phải không? Mấy thứ đồ chơi treo đầy người này của ngươi, bảo ta đánh thế nào đây? Bỏ quyền, lão tử không đánh nữa!"  

             Rầm!  

             Liễu Húc chợt vung tay ném Ma Bảo cấp tám trong tay đi giống như ném một thứ đồ bỏ đi vậy, thở phì phò đi xuống đài, rời đi mà không thèm ngoái đầu lại. Thạch cung phụng nhìn thấy, muốn gọi hắn ta lại, nhưng khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng không mở miệng.  

             Aizz, đều đã đến mức này rồi, biết rõ không thể địch lại, còn gọi hắn ta trở về làm gì, để chịu chết hay là chịu nhục đây!  

             Nhìn cây bút ngọc đang lăn lóc trên đài luyện võ, Thạch cung phụng bất giác liên tục cười khổ. Bảo bối mà lão ta lấy ra từ tận đáy hòm, thật vất vả mới lấy ra biểu hiện một hồi, nhưng không ngờ rằng lúc này lại bị người ta mang ra so sánh, thật sự là không còn thể diện.  

             Không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng, Thạch cung phụng vẫy tay một cái, thu cây bút ngọc vào tay, sau đó vẻ  mặt cười nhạo nhìn về phía Tà Vô Nguyệt, châm chọc nói: "Quả nhiên Tông chủ tài lực hùng hậu, không hổ là đứng đầu một tông, không ngờ cất giấu không ít đồ tốt đó!"  

             Đó cũng phải phải của ta, ngươi xỏ xiên cái gì chứ!  

             Hai mắt hơi nhíu lại, Tà Vô Nguyệt thầm giận trong lòng, nhưng cũng không cãi lại, trái lại nhìn Khuê Cương đang đứng phía dưới, thản nhiên nói: "Nếu Liễu Húc đã không đánh mà bại, vậy thì lần này người thắng chính là Khuê Cương. Như vậy danh ngạch đệ tử tinh anh lần này, thuộc về Khuê Cương. Bây giờ, ngươi có thể bái một vị trưởng lão cung phụng làm sư phụ, ít ngày nữa tiến vào hàng ngũ tinh anh!"  

             "Tiểu gia hỏa, nhìn về đây này, bái lão phu đi!"  

             "Không không không, vẫn là tu hành tại môn hạ của lão phu đi, lão phu sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi đâu!"  

             ...  

             Cảnh tượng sau lần Nguyệt Nhi khiêu chiến vào ba tháng trước lại xuất hiện, tất cả cung phụng trưởng lão tại đó đều bắt đầu tranh giành nhận hắn ta làm đồ đệ.  

             Có điều lúc này, trong lòng Khuê Cương đã sớm có tính toán, bọn họ còn chưa bắt đầu tranh cãi nhau, hắn ta đã khom người cúi đầu, cung kính nói: "Khởi bẩm Tông chủ, tại hạ đã bái sư phụ, hắn ở ngay trong phòng tạp dịch, xin ngài hãy xếp sắp cho ta đến phòng tạp dịch, phụng dưỡng bên người lão nhân gia!"  

             Cái gì, người của phòng tạp dịch thu nhận đệ tử ngoại môn làm đồ đệ?  

             Mọi người không khỏi ngẩn ra, nháy mắt đã im bặt không nói gì, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, khuôn mặt đều hiện lên vẻ không thể tin nổi.  

             Người ở phòng tạp dịch kia, xứng sao?  

             Tà Vô Nguyệt nhìn hắn ta một cái chăm chú, không khỏi khẽ cười gật đầu: "Cũng được, nếu ngươi đã có tấm lòng hiếu trung này, vậy thì bản tông sẽ để ngươi về phòng tạp dịch, chăm sóc sư phụ đi. Ngoài ra, chuyển lời của bản tông đến sư phụ ngươi, đống trang bị này của ngươi không tồi, bảo hắn cũng làm một bộ cho bản tông!"  

             Nói rồi, Tà Vô Nguyệt chậm rãi đứng dậy, vui vẻ đi về phía đại điện Tông chủ.  

             Nhưng những lời này của lão ta, lại giống như quả bom nặng nề, nổ tung trong lòng tất cả mọi người, không chỉ đám cung phụng trưởng lão, đến nhóm đệ tử nội môn và ngoại môn đang vây xem cũng đều trợn mắt há hốc mồm.  

             Đây... Đây là ý tứ gì vậy?  

             Chẳng lẽ, những Ma Bảo trên người đệ tử ngoại môn kia, tất cả đều là của sư phụ đến từ phòng tạp dịch kia sao?  

             Hơn nữa, giữa người nọ và Tông chủ có quan hệ không tầm thường, không ngờ Tông chủ lại đòi trang bị từ hắn, mà không phải là mệnh lệnh. Điều này chứng tỏ, Tông chủ có vẻ khá kính trọng hắn.  

             Một phòng tạp dịch ở tầng lớp hạ đẳng nhất, rốt cuộc có thần thánh phương nào đang ẩn nấp, vì sao đám cung phụng trưởng lão chúng ta đều không biết gì cả?  

             Trong mắt Thạch cung phụng cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm suy xét, đại trưởng lão thì sắc mặt bình tĩnh, lạnh lùng quan sát tất cả, dáng vẻ quả nhiên là như vậy.  

             Hai vị đệ tử ngoại môn đến khiêu chiến nội môn, cuối cùng tất cả đều lựa chọn trở về  phòng tạp dịch, nếu như chuyện này không có ẩn tình gì đó, vậy mới đúng là gặp quỷ rồi.  

             Tông chủ sắp xếp thân cận của mình vào một nơi không người quản hạt như vậy, phát triển thế lực, ngược lại thật sự là lừa trên dối dưới mà! Nhưng bây giờ vì sao lại để lộ ra, là chuẩn bị có hành động gì lớn hay sao!  

             Đại trưởng lão nhìn chăm chú bóng lưng rời đi của Tông chủ, khẽ cau mày, trong lòng không ngừng suy nghĩ.  

             Thạch cung phụng cũng trầm tư một lát, đột nhiên nói: "Tông chủ, vậy danh ngạch đệ tử tinh anh có phải nên xác định..."  

             "Năm lần bảy lượt bị đệ tử ngoại môn khiêu chiến thành công, đám đệ tử này, còn có tư cách gì nhập chủ tinh anh?" Không hề quay người lại, Tà Vô Nguyệt không khỏi cười nhạo, châm chọc nói.  

             Thạch cung phụng nhíu mày, thử nói: "Như vậy cuộc thi nội môn này, còn phải hoãn lại nữa à?"  

             "Hoãn lại?" Thân hình Tà Vô Nguyệt hơi khựng lại, sau khi trầm ngâm trong giây lát, cũng từ chối cho ý kiến nói: "Cho dù có trì hoãn đến mấy tháng sau đi chăng nữa, thực lực của đám đệ tử kia có thể đột nhiên tăng mạnh sao? Có lẽ, nội môn đã không thích hợp để bồi dưỡng tinh anh nữa rồi!"  

             Phựt!  

             Một tiếng trầm đục vang lên, Thạch cung phụng lơ đãng giựt đứt cả mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm, trong lòng cả kinh. Tà Vô Nguyệt nói những lời ấy là có ý tứ gì, nội môn không thích hợp bồi dưỡng tinh anh, chẳng lẽ ngoại môn thích hợp sao?  

             Mày Thạch cung phụng nhíu chặt lại, trong lòng nghi ngờ.  

             Nhưng bóng dáng của Tà Vô Nguyệt đã càng ngày càng xa, đảo mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có một đám lão già đầu óc mơ hồ, không biết ý tứ thật sự trong lời nói của Tông chủ.  

             Sau đó Khuê Cương mặc bộ trang phục phong cách chậm rãi rời khỏi nơi này trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người. Chỉ là tất cả mọi người đều không chú ý tới, trong mắt các cung phụng trưởng lão đều là tham muốn, nhưng còn trong mắt đám đệ tử kia, cũng là khát vọng!  

             Tham muốn và khát vọng, nhìn thì giống nhau nhưng thực ra có nhiều bất đồng, cuối cùng làm việc cũng sẽ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược...  

             "Cái gì, tiểu tử Tà Vô Nguyệt kia trước mặt mọi người, bảo ngươi chuyển lời cho ta?" Nghĩa trang phía sau núi của Ma Sách Tông, Trác Uyên không thể tin nổi nhìn về phía Khuê Cương, lên tiếng hỏi.  

             Khuê Cương khẽ gật đầu, khom người bẩm báo: "Vâng, sư phụ, quả thực Tông chủ có nói như vậy!"  

             Sau đó hắn ta lại lén liếc nhìn rồi thử nói: "Sư phụ, ngài và Tông chủ có quan hệ gì vậy, sao ta thấy hình như lão ta rất quen thuộc với ngươi!"  

eyJpdiI6Im5ZQ213SXRcL2d6NW9RVVBYTFwvblBhZz09IiwidmFsdWUiOiJRSE9oM0NGWE5cLzVteVQ2TUhldjhzbHVmM3VTRzRzRFhna1wvUHRcL0Y4aitOTGFcL3d4cUJFWDJkM1wvdWp4MmZTdzdLN25YdjNFVkdtb21Ua2E5bVRUckZJbEZWQ1ZVTXRZVUVkYmdCWHY1K1RjaWZPTFNcL1NhSG8rdVVGVitkRWxTYlhuMEhicjNvaVZzWG5qVnRMR1YrUEJYTkFCdTNKRzVxMUZGQWZtd0krVmllcFZodFwvNnhNaHp0TU1vWHpZdWtJQ01yWG1LajRKVXoyc2xYckM0bXRsMzE0ZHpzaHZ3Wit5MmpHSVI3dTNDZmpnVHlndkZlVitsYWhmQlY3RnBISkFFZ2xOWEx6eUNpXC9VOWtKWkJYOEZlUTl5XC9SVWhtZTcrWDUzbDhjNjVqY04xNHR0eHZGXC93dWVQd01jZjVVMzZGTFFhaWpPRE1sWG5RSjRBMXhuemgxS2E4WnNzSmJmRHRkN3ZIYTZmZGl4ZnVOWTl3TDZmTkJyXC93YWcrNnJCYlh2ejNCVElYRFJhamVDOERhNnVXVkdXcUt3ck43ZXJPMVRJb3lvNEpcL1F6bjY1eDN5RDNwXC9JeDllR2FFZ2RBa2x1NXZhK0FWZDRQSEhwWFwvXC9SRFNNVUo4dEExNTRCK2JuTVpBOFFRYkRKSkVvRDVqXC9HTzh3QzZ2VkVDODZTbTdZMUcwdUQzMmFGSitLOTN2TXFXOWhTYnNUZ0xUZVpcL2k4T1BcLzBkenh2MVNKWW1cL0R0THcyb1lUY1o3TUp5ZFlmTFBTY2ZXXC8zcElhcXNlREpEN1VwdFVrYThpZ3NlbW5sNlRDNVwvaElxZlpxYVlaT0o0eWpTNkc3K09MWXpIdDZQSXZJMENxbVMwUjZpSkRoM3JBN25NaHR1UnB3cXV3blZQbVI2bFZPVEY3UHB5VE1uRXF6N1BqZXQ5UDIwM0p1VjlGOERYdWQ5aEpub2c2ZkFhYWxMbWtoUmRyazFuZ25VbWZLZmJcL3BmZEJlc2xEVzNCUDRPMXhCcXJoWjRmU05OQnFBdldKcWpHcGpyZHkzWlVrZ2VjcThnMWlPM00yRGl4Z25UbmsyQ2pEWDhrVHMrWHdzVDZJY053VUVWRU05NXozUDJrcGpTamREdnNWTXA3WnpGUUpcLytuUEt1b2dPSnZhRlVRVHYzRGpxb1wvdUlOMlp0elVzSmdSUlI2N0tYZlZ0XC9JV1NqSEppeTIrcGhvV25KTHpvWUZPbFdid1NlUEl4S0V5aXYxMW5Tazc2K00ybDBmaURWc0VxcUxLQ0orVE9vSWdlTE1CMmRMclhFcTYybElXNERCUUNHdkcyQWFaWnZXaitPMklsS0JpU3NUWG4wd2d5M2YyUEtHXC9aY0Z0NG9tc0hLemp6R09XNHBuOUErQVdlOGZaN3F2OE1xUkd5THc0dWdacytBPSIsIm1hYyI6IjhlZWU0YTdhZDAzYWJkMzYzMThhYTZjN2VhMDA1ZWY1ZmVhNmU4ZGY4ZjVlZDU4MDcxMzA3ZmI0NjJiMzhhODgifQ==
eyJpdiI6IlJxN0gzSk1Dc0UrZWV1NUpMQUN5RGc9PSIsInZhbHVlIjoiN2pvQ3NFQm92cmJFRjJEWm9zZkRZMHBkUTk4VlJUUGdFOFpIaGhRY3ZkRlIzcmNMejQ0MTdrRXdwWlF6YVZHRGNrQzZhVTB6eTYwa2R6Y252amhrQVwvSXhzRjdzeDNQSnZiazN2cnE4SWdDY3ZWYkpHbzJqcXRYVzZKTDRnUWJWMFZ5blhOTEFhOHRvVHZpVmVZT2E2VUxiMmFMTHNPYUFmVm81ZXRvTjhzZnZVSWFVa0YrTzloSEpJMjFoQTFKSkJNZnhnTWZwM1RTMGxLYUNUS2doXC9lMHRMUHJWQ1IrZDFJcFZOVFpLZXNaMW1PWm5KSHdPKzdhdk96clFSVVhkIiwibWFjIjoiN2QwMGU3MWQ1YWYyY2M0YzZlZjkwYjE2ZTlhY2I3NTg1Yjg1ZWI2ZjI1NTFmOTc2ZjJmYzBjNjA3ODdkOTNmZSJ9

             Tuy nhiên Trác Uyên vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc cũng đột nhiên vang lên bên tai hai người: "Trác Uyên, không phải ngươi ở ngoài kia đã lập nên một Lạc gia sao. Vậy thì bản tông yêu cầu ngươi, lại lập nên cho ta một Lạc gia khác ở phòng tạp dịch này!"

Ads
';
Advertisement