Hoa rơi biết bao nhiêu, lại một năm xuân thu qua đi!
Thời gian thấm thoắt, năm tháng như thoi đưa, thời gian ba tháng trôi qua trong chớp mắt, ngày thi đấu nội môn đã được định trước đó, cuối cùng cũng đến rồi.
Vẫn là những người già đó, ngồi trên đài cao, nhìn xuống trận đấu diễn ra ở những võ đài; Tà Vô Nguyệt vẫn như cũ ngồi ở chính giữa, ngán ngẩm nhìn những kết quả thi đấu không có gì bất ngờ đó.
Những đệ tử của ba tháng trước, vẫn như cũ chẳng có nhiều thay đổi, nếu muốn nói có thay đổi gì, thì chính là họ đã yếu đi, chẳng còn như ba tháng trước nữa. Có một hai đệ tử là có tiềm năng, mà nay lại vắng mặt.
Hồ Mị Nhi bị giết, tự nhiên sẽ nhường lại một chỗ trên danh sách, nhưng kì lạ là lần này Quỷ Hổ lại không tham gia thi đấu, đúng là khiến người khác cảm thấy kì lạ.
Binh binh binh!
“Võ đài thứ ba, trận đấu thứ năm, Khuê Lang thắng!”
“Võ đài thứ sáu, trận đấu thứ tư, Nguyệt Linh thắng!”
“Võ đài thứ hai, trận đấu thứ sáu, Liễu Húc thắng!”
…
Theo những tiếng nắm đấm, tiếng bình luận của trưởng lão vang vọng khắp trường đấu, quay đầu nhìn thì có thể thấy là đại trưởng lão, trong mắt ai cũng hiện lên sự khó hiểu.
Rốt cuộc Lão già này đang làm trò gì vậy, sao lại không để Quỷ Hổ tham gia? Đây chẳng phải là chắp tay đem cái danh hiệu đệ tử tinh anh cho không người khác à!
Nhưng đại trưởng lão vẫn như cũ rất điềm nhiên, lạnh lùng nhìn mọi thứ, vô cùng bình thản.
Nhìn đại trưởng lão thật kĩ, Tà Vô Nguyệt cũng có nỗi nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ lão già này sau một lần bị Trác Uyên ra tay đã bị dọa sợ rồi, bắt đầu có ý muốn rút lui, không muốn tranh vị trí tinh anh nữa sao?
Những trưởng lão cung phụng khác cũng cảm thấy kì lạ, dù sao đi nữa Quỷ Hổ cũng là người tuyệt đối có thể kế tục vị trí tinh anh, sao lại tự nhiên bị đại trưởng lão giấu đi mất rồi?
Nhưng mọi người nhìn vào ánh mắt thâm thúy của đại trưởng lão, nhưng họ đều không hiểu ý nghĩa ánh mắt đó, cũng không đoán được điều gì.
Cuối cùng, dưới những vẻ mặt nghi hoặc đó, cuối cùng cuộc thi đấu nội môn cũng kết thúc, năm vị trí đệ tự tinh anh, cuối cùng cũng trở thành hoa có chủ. Trừ ba người Liễu Húc, Khuê Cương và Nguyệt Linh giống với lần trước, có thể thuận lợi giành được vị trí đó ra, còn có hai người, lại chỉ là những đệ tử bình thường ở Thần Chiếu cảnh tầng hai.
Nhìn thấy cảnh này, Tà Vô Nguyệt đen mặt lại, lẩm bẩm nói: “Hừ… kết quả lần này, còn chẳng bằng lần trước nữa!”
Nghe được lời này, Thạch cung phụng không khỏi mỉm cười, không lên tiếng, nhưng khóe miệng lão ta đầy vẻ chế ngạo.
Ta khinh bỉ ngươi, ai bảo lần trước ngươi làm lớn chuyện lên làm gì, lần này còn chẳng bằng được lần trước nữa rồi đấy. Ha ha ha… Người làm tông chủ như ngươi, thật đáng đời!
Thật ra, không chỉ Tà Vô Nguyệt, kể cả những trưởng lão cung phụng khác nhìn thấy, cũng không khỏi lắc đầu thở dài. Hai tên tép riu kia, sao mà có thể vào được hàng ngũ tinh anh, họ căn bản là không có thực lực đó!
Nhưng họ cũng không có cách nào khác, ai bảo lần trước bọn người Quỷ Hổ quá tàn bạo đi, gặp phải năm đệ tử cao thủ kia, không chết thì cũng bị thương, lần này cũng chẳng thể nào tham gia thi đấu được.
Cho nên lần thi đấu này, cũng toàn là những nhân vật không có sức ảnh hưởng, đúng là càng ngày càng thua kém lúc trước. Ước chừng hai kẻ đó hợp sức lại, cũng chẳng đọ lại Khuê Lang một hiệp nữa!
“Tông chủ, bây giờ danh sách năm đệ tử tinh anh đã được quyết định, mong người ra chỉ thị!” Bộ râu hơi run lên, Thạch cung phụng nhìn Tà Vô Nguyệt, vẻ cười kì quái, chờ để chê cười lão ta.
Tà Vô Nguyệt sắc mặt trầm xuống, hai tay nắm chặt, chẳng nói lời nào, như đang đợi điều gì đó.
Đột nhiên, đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên đúng lúc: “Chờ đã, ta muốn thách đấu!”
Lời vừa dứt, một bóng hình thanh niên cao lớn uy nghiêm bay lên đài cao, chắp tay với Tà Vô Nguyệt: “Tông chủ, đệ tử là Khuê Cương, lệ thuộc ngoại môn, xin được khiêu chiến cao thủ nội môn!”
Ánh mắt không tự chủ được mà sáng lên, Tà Vô Nguyệt đánh giá hắn ta thật kĩ, không khỏi gật đầu hài lòng, vốn dĩ lão ta còn mất tinh thần và chán nản, bây giờ trong nháy mắt đã phấn chấn trở lại: “Ha ha ha… Trong cuộc thi đấu nội môn này, thời khắc thú vị nhất là đây rồi!”
Khóe miệng không khỏi giật giật, Thạch cung phụng liếc nhìn Tà Vô Nguyệt một cái, khoang mũi thoát ra hơi thở thô bạo.
Tông chủ, lại chơi trò này nữa à!
Đúng đấy, ngươi dám tiếp không?
Liếc nhìn khiêu khích Thạch cung phụng một cái, Tà Vô Nguyệt chẳng biểu lộ ra gì cả, nhàn nhạt nói: “Lấy dưới khắc trên, dũng cảm lắm, nhưng mà Khuê Cương, một khi ngươi đã khởi chiến, thì sống chết không trách ai được!”
“Bẩm tông chủ, đệ tử dám khiêu chiến, thì đã sớm xem chuyện sống chết gạt sang một bên rồi!” Cong người hành lễ, Khuê Cương tự tin nói.
Khuê Lang nhìn con trai của mình, cũng âm thầm gật đầu, không hề lo lắng.
Bởi vì con trai hắn ta đã đột phá Thần Chiếu cảnh, là một cao thủ Thần Chiếu chân chính rồi. Ban đầu Nguyệt Nhi chỉ là Thiên Huyền cảnh tầng chín mà có thể đánh bại một cao thủ Thần Chiếu cảnh tầng bốn như Hồ Mị Nhi. Ít nhất bây giờ con trai hắn ta cũng sẽ không thua kém bất kì cao thủ nội môn nào về mặt thần thông.
Còn về việc cách biệt thực lực, Trác Uyên tự sẽ giúp hắn ta bồi đắp, Khuê Lang đối với việc này hoàn toàn tin tưởng.
Tà Vô Nguyệt nhìn mọi thứ, cũng âm thầm tán thưởng, quả nhiên Trác Uyên này có bản lĩnh, trong vòng ba tháng mà lại có thể đào tạo ra một cao thủ nữa, liền cất cao giọng nói: “Khuê Cương, ngươi muốn khiêu chiến với ai?”
“Ta muốn khiêu chiến Liễu Húc sư huynh của nội môn!” Khuê Cương chắp tay, ngước mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Liễu Húc.
Cười khinh bỉ một cái, Liễu Húc bước lên phía trước, khinh bỉ nói: “Một tên nhóc vừa mới đột phá Thần Chiếu cảnh, mà dám phát ngôn ở đây ư? Ha ha… Ngươi nghĩ ta là Hồ Mị Nhi à, có thể dễ dàng để ngươi đánh bại sao? Những năm tầng thực lực, không dễ để ngươi vượt mặt ta đâu, huống hồ gì… ta cũng sớm đã có chuẩn bị.”
Nói rồi, trong tay Liễu Húc sáng lên, một cây bút to lớn che trời bất ngờ hiện trên tay hắn ta. Đồng thời, trên người hắn ta cũng nổi lên vầng sáng, một bộ linh giáp ngập tràn hào quang liền xuất hiện ở trước ngực và sau lưng, bao bọc lấy cơ thể hắn ta.
Đồng tử không khỏi co rút lại, các trưởng lão cung phụng đều không kiềm được kinh ngạc!
“Ma bảo cấp tám, Bút Điểm Binh Xuyên Thiên; Ma bảo cấp bảy, Lưu Quang Phi Vân Giáp?” Hàng mày không khỏi nhíu lại, Tà Vô Nguyệt lẩm bẩm, sau đó lạnh lùng nhìn Thạch cung phụng, hừ một tiếng nói: “Thạch cung phụng, lần này ngươi đúng là dốc hết vốn liếng nhỉ, cả hai món Ma bảo yêu thích cũng lấy ra luôn.”
Bộ râu kẽ run lên, Thạch cung phụng không biểu lộ gì cả mà cười cười: “Tông chủ nói quá rồi, ai bảo thi đấu nội môn bây giờ, cũng chẳng còn là thi đấu thực lực nữa, mà lại bắt đầu so tiềm lực tài chính. Tuy tài nguyên trong nhà của lão phu không nhiều, nhưng cũng không thể để đệ tử mình thua ở vòng loại chứ.”
Hơi nheo mắt lại, Tà Vô Nguyệt không nói gì cả, chỉ quay đầu nhìn Khuê Cương, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
Bây giờ trên người Liễu Húc có hai món ma bảo cao cấp, thực lực trong chớp mắt tăng không ít. Nếu Khuê Cương này mà như Nguyệt Nhi lần trước, có thể lấy ra ba món ma bảo cùng đẳng cấp, cũng không chiếm được lợi thế gì.
Tỷ lệ thắng của trận này, thật sự là quá thấp rồi!
Mà Khuê Lang cũng cau chặt mày, trong lòng lo lắng. Hắn ta cũng không nghĩ đến, lần này Thạch cung phụng lại chịu chơi đến thế, đến cả ma bảo cất kỹ xưa nay cũng chịu lấy ra rồi, không biết trước đó Trác Uyên có những phán đoán thế nào, lần này còn có thể thuận lợi thắng cuộc hay không.
Nhưng Khuê Cương nhìn thấy thế, lại không hề có chút lay động nào, là chỉ sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn thôi.
“Hay cho món ma bảo hộ thân và ma bảo tấn công cấp tám, xem ra ta phải dốc toàn lực rồi!”
Mắt hắn ta hơi ngưng lại, trên tay Khuê Cương hiện lên một vầng sáng, lập tức hiện lên một chiếc bình nhỏ, lúc mở nắp bình ra, một mùi máu nồng đậm, ngay tức khắc lan tỏa khắp nơi!
Hàng mày không khỏi, không ít trưởng lão cung phụng đã nhận ra mùi vị đó, kinh ngạc nói: “Linh đan cấp chín, Huyết Lệ đan?”
“Không sai, ta tu luyện Huyết Sát quyết, Huyết Lệ đan này có thể gia tăng tốc độ lưu thông máu của ta lên mười lần. Đừng nghĩ ta bây giờ chỉ là Thần Chiếu cảnh tầng một, nếu ăn một viên đan dược, thực lực của ta có thể chạm đến Thần Chiếu cảnh tầng ba!”
Nói rồi, Khuê Cương ngửa cổ, uống đan dược vào, đan dược vừa vào miệng liền tan ra.
Đột nhiên, máu đỏ bắt đầu bao quanh hắn ta, khí thế của hắn ta cũng tăng lên dần. Khí huyết nồng đậm kèm theo sát ý, chỉ cần ngửi thấy, liền khiến người khác có cảm giác muốn nôn mửa.
Liễu Húc nhìn thấy, mặt không khỏi biến sắc, tức giận nói: “Thằng nhóc thối, ngươi không cần cái mạng này nữa à, gia tăng mười lần tốc độ lưu thông mạch máu, ngươi sẽ chết vì vỡ mạch máu đấy!”
“Ha ha ha… cảm ơn đã quan tâm, chuyện này có thể sẽ xảy ra trước đây, nhưng bây giờ thì không. Dù sao thì, ta cũng là người đã dùng qua đan dược cấp mười, Thông Thiên đan, huyết mạch mạnh mẽ hơn bình thường nhiều!” Nhếch miệng cười một tiếng, mặc dù toàn thân Khuê Cương đang không ngừng run rẩy, nhưng hắn ta lại cắn chặt răng, không có chút dấu hiệu nào là như muốn tự bạo.
Nhìn thấy cảnh này, các trưởng lão và cung phụng đều không khỏi kinh ngạc, tiếp đó họ đều dùng vẻ mặt ghen tị nhìn bóng dáng trên võ đài kia.
Thông Thiên đan đó, linh đan cấp mười, người già như bọn họ cả đời còn chưa được dùng qua một lần, thằng nhóc này có tài đức gì mà được hưởng phúc phần này chứ?
Liễu Húc đối với việc này cũng kinh ngạc, cứ như vậy, sự chênh lệch thực lực của hai người trong nháy mắt đã rút ngắn lại chỉ còn hai tầng mà thôi.
Nhưng không sao, trong lòng hắn ta cũng có chút an tâm, dù sao bản thân hắn ta cũng có ma bảo cao cấp mà, cho dù đối phương có lấy ra ma bảo gì, thì sự chênh lệch của hai tầng này cũng không dễ gì mà rút ngắn lại được.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn ta thật sự thả lỏng, một tiếng ong vang lên, cả người Khuê Cương từ trên xuống dưới, có năm vầng hào quang sáng, đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, như đâm thẳng vào mắt của tất cả mọi người, khiến ai cũng bất giác híp mắt lại.
Đợi khi ánh sáng đó tản đi, khi mọi người lại nhìn về phía đó, đôi mắt họ như bất giác rơi xuống đất, vỡ vụn ra vậy!
Lại thấy lúc này Khuê Cương từ trên xuống dưới, toàn thân xuất hiện bốn món trang bị ma bảo, đều là cấp chín cả. Mà từng món ma bảo này, đều như được thiết kế riêng vậy, ánh lên màu đỏ thẫm của máu!
“Ma bảo cấp chín, Huyết Ảnh Phiên Vân Lý!”
Nhấc chân lên lắc lắc đôi giày đỏ của mình, Khuê Cương cười tà gian một tiếng nói: “Đây là thân pháp ma bảo, tương hợp với công pháp của ta, đến lúc đó Liễu Húc sư huynh muốn nhìn thấy bóng của ta, e là cũng khó đấy, ha ha ha…”
“Còn có, ma bảo cấp chín, Thiên Cương Huyết Ma Giáp…”
“Ma bảo cấp chín, Già Thiên Huyết Hải Phiên…”
Nhìn thấy tất cả những điều này, Liễu Húc đã hoàn toàn chết lặng. Không chỉ hắn ta ngơ ngác ở đó, Thạch cung phụng cũng sững sờ, Tà Vô Nguyệt cũng không thốt nên lời, các vị trưởng lão cung phụng cũng đều đơ cả người, cả Ma Sách tông cũng chết lặng…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất