“Quỷ Hổ, ngươi cảm thấy như thế nào là một cao thủ thực thụ?” Khẽ liếc hắn ta một cái, đại trưởng lão nhàn nhạt nói.
Không khỏi sững sờ, Quỷ Hổ trầm mặc một chút, cuối cùng đồng tử hắn ta ngưng lại, tản ra sát khí lạnh lẽo, kiên định nói: “Bễ nghễ thiên hạ, vô địch thế gian!”(*)
(*) 睥睨天下: nhìn đời bằng nửa con mắt.
“Nông cạn!” Không nhịn được hừ một tiếng, đại trưởng lão thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói: “Thường có câu, phúc hữu thi thư khí tự hoa (*). Cao thủ, cũng như thế. Những cao thủ càng đến gần cảnh giới đỉnh phong của tu giả, sẽ càng hòa hợp với trời đất, liền thành một thể, hơi thở toàn thân đều hội tụ bên trong, không phát ra ngoài một hơi. Đây là tâm cảnh chí cao, ngang hàng với trời đất.”
(*)腹有诗书气自华:Trong lòng có sách vở mặt tất sáng sủa.
“Nhưng ngươi cũng đừng cho rằng những người như thế là quả hồng mềm. Họ không thể hiện ra thì thôi, một khi đã thể hiện ra thì long trời lở đất, làm trời đất biến sắc, vạn vật tịch diệt. Bọn họ nhìn trông có vẻ không có thực lực gì, nhưng thật chất ra là đem thực lực giấu trong lòng, hiểu rõ trời đất! Một khi động tâm niệm, vạn vật đều rút lui, đây mới chính là cao thủ thật sự!”
Đồng tử hắn ta khẽ run lên, Quỷ Hổ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm tĩnh của đại trưởng lão, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Hiểu được nỗi nghi ngờ trong lòng hắn ta, đại trưởng lão tiếp tục nói: “Trước khi ngươi ra tay với tên nhóc kia, ngươi có biết được thực lực của hắn như thế nào không?”
Hàng mày cau lại, Quỷ Hổ thở dài một tiếng, lắc đầu.
“Vậy là đúng rồi, hắn khống chế được mọi sự sắc bén, là một biểu hiện điển hình của tâm cảnh chí cao. Mà ngươi vẫn đằng đằng sát khí như cũ, khó khống chế sức mạnh, chỉ có mỗi điểm này, sự chênh lệch của hai người các ngươi đã quá rõ ràng!”
Không khỏi thở dài một tiếng, đại trưởng lão chỉ vào tim của mình: “Thứ gọi là tâm cảnh, chính là lĩnh hội được tất cả đại đạo của tu vi, có thể ở giai đoạn của ngươi thì cảm thấy nó chẳng là gì cả, nhưng mà càng đi lên cao, ngươi sẽ càng phát hiện ra tầm quan trọng của nó. Ngươi cũng hiểu rõ, mỗi khi đột phá một cảnh giới, tất nhiên sẽ sở hữu một loại sức mạnh thần thông. Thần Chiếu cảnh là lĩnh vực thần thức, Hóa Hư cảnh là ngưng tụ thần hồn, tất cả đều như thế. Nhưng những sức mạnh thần thông này từ đâu mà có, ngươi biết không?”
Hắn ta cau chặt hàng mày, Quỷ Hổ lại lắc đầu đều đều.
Không khỏi cười nhẹ một tiếng, đại trưởng lão nhàn nhạt nói: “Chính là tâm cảnh giác ngộ, có lẽ ngươi vẫn chưa hiểu được, đó là vì ngươi chưa thật sự nắm được tu tâm chi pháp. Nếu không ngươi sẽ hiểu, tâm là khởi nguồn của mọi năng lượng, bao gồm cả nguyên lực, linh khí và nguyên thần đều hoạt động từ tâm. Tuy là tu vi như nhau, nhưng tâm cảnh không giống nhau, thì thực lực cũng chênh lệch như trời và đất. Vả lại, hiện tượng đó lên cao, càng rõ ràng hơn. Thậm chí trong truyền thuyết, chỉ cần động tâm niệm, có thể khiến cho trời long đất lở. Lúc đó bất kì nguyên lực hay nguyên thần cũng không còn quan trọng nữa, tâm chính là tất cả!”
Trong lòng run lên, dường như Quỷ Hổ đã hiểu được điều gì đó!
Xem ra thường ngày hắn ta liều mạng tu luyện, luyện đến nỗi cả người đầy sát khí không thể tiêu tán, mà lại bỏ lơ tâm cảnh. Có lẽ trong thời gian ngắn thực lực có thể tăng mạnh, nhưng về lâu dài, lại chẳng có chỗ nào tốt cho hắn ta cả, hoàn toàn chỉ là hành vi ngu xuẩn, bỏ gốc lấy ngọn mà thôi!
“Sư phụ, không lẽ những trưởng lão cung phụng của tông môn, đều là những người tâm cảnh chí cao sao?” Quỷ Hổ chớp chớp mắt, bất ngờ hỏi.
Trầm ngâm một lúc, đại trưởng lão thở dài, lắc đầu: “Hầy, người tu ma đạo vốn đều chỉ tham công nhanh lợi gần, theo đuổi phương pháp thành công nhanh. Thật sự có thể bình tĩnh mà lĩnh hội chân lý ma đạo, có được mấy người đâu? Trong cả tông môn này, quả thật là sự tồn tại hiếm thấy. Kể cả những đệ tử tinh anh, hay những trưởng lão cung phụng cũng như thế. Nhưng mà nếu cứ như thế, sự cách biệt sẽ ngày càng lớn.”
“Ngươi còn nhớ lần trước Thạch cung phụng đi đánh lén tên nhóc kia không, cuối cùng bị Đại cung phụng phát hiện, trở về trong tình trạng thương nặng đấy. Ha ha ha… Cùng là Hóa Hư cảnh, Đại cung phụng lại hoàn toàn có năng lực có thể một chiêu giết chết lão ta, vì sao? Sự chênh lệch quá lớn của tâm cảnh cả thôi. Đại cung phụng thanh tâm ngộ đạo, tâm cảnh chí cao, trong tông môn không có ai sánh bằng. Đây cũng là lý do vì sao, lão ta có thể từ xuất thân là người của phòng tạp dịch, mà một đường trở thành cao thủ đệ nhất của tông môn.”
“Phải biết rằng, tương truyền Đại cung phụng năm đó tu luyện đến Thần Chiếu cảnh, đã tu luyện ròng rã một trăm năm, tư chất cũng không phải là ưu tú. Nhưng bây giờ lại không ai có thể đấu lại được, bởi vì lão ta đã lĩnh ngộ được đại đạo! Nếu tư chất của lão ta tốt hơn nữa, có lẽ bây giờ cũng đã có thể đột phá Hóa Hư cảnh rồi, đáng tiếc…”
Đại trưởng lão lắc đầu, dường như có chút tiếc nuối cho Đại cung phụng. Nhưng Quỷ Hổ thì kinh ngạc đến ngây người, hắn ta căn bản không thể tưởng tượng được, lúc trước cũng chưa từng nghĩ đến tu vi tâm cảnh, lại quan trọng như thế, có thể khiến một người tầm thường, một bước nhảy vọt lên thành thiên tài của đứng đầu tu giả.
Nhưng bây giờ tâm cảnh của hắn ta lại bị bỏ xa rất nhiều, rất có khả năng càng tu luyện lên cao, hắn ta sẽ càng trở nên tầm thường, đây là điều mà hắn ta tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Dường như hiểu được điều hắn ta đang nghĩ trong lòng, đại trưởng lão không khỏi nhẹ giọng nói: “Quỷ Hổ, nếu vi sư vì bản thân mình, thì ta hy vọng ngươi có thể nhưng chóng trở thành tinh anh, xuất chiến ở hội Song Long. Nhưng nếu nghĩ đến cho tiền đồ của ngươi thì, ngươi bây giờ nông nóng như thế, vẫn nên kiềm nén tâm tư, bình tĩnh tu tâm mới phải.”
“Sư phụ…”
Mí mắt hắn ta run lên, trong lòng Quỷ Hổ vô cùng cảm động, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ lo lắng: “Nhưng, bây giờ ta mới bắt đầu tu tâm, không muộn quá chứ?”
“Ha ha ha… Đương nhiên là không muộn rồi!”
Bất giác cười, đại trưởng lão nhàn nhạt nói: “Tu tâm và tu luyện không giống nhau, bất cứ lúc nào cũng không được coi là muộn cả. Có kẻ tốn cả nửa đời, mà cũng có rất nhiều kẻ chỉ một thời gian ngắn đã lĩnh hội được. Như Khô Vinh Ngũ Lão bây giờ, bọn họ theo Đại cung phụng cùng nhau ngộ đạo, chẳng phải cũng như vậy sao? Tuy rằng thần hồn của năm người họ đều vô cùng hiếm thấy trong lĩnh vực trận pháp, nhưng nếu tâm cảnh không vững, vậy thì kể cả trong lĩnh vực Khô Vinh cũng sẽ vô cùng yếu ớt. Lý do mà bây giờ năm người họ mạnh như thế, nổi danh Tây Châu, chính là vì bọn họ tâm cảnh chí cao, chỉ dưới mỗi Đại cung phụng mà thôi.”
Mí mắt không khỏi giật giật, Quỷ Hổ gật đầu, trong ánh mắt ánh lên tia hy vọng, nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta như nghĩ đến điều gì đó, do dự một lúc, lẩm bẩm nói: “Vậy sư phụ, tâm… tâm cảnh của tên nhóc đó, bây giờ đại khái là ở trình độ nào, so với người thì sao?”
“Cao hơn rất nhiều!”
Mí mắt run lên một cái, đại trưởng lão bất giác thở dài, nhỏ giọng nói: “Người đó là một kì tài, không chỉ thực lực cao, mà tâm cảnh cũng rất cao. Nhìn thấy lúc đó hắn ra tay bình tĩnh như thế, cho ta cảm giác giống như Đại cung phụng vậy!”
Cái gì?
Trong lòng run lên, Quỷ Hổ thật sự không dám tin, cho dù thực lực của Trác Uyên mạnh hơn hắn ta rất nhiều, vậy mà cả tâm cảnh cũng có thể so sánh với Đại cung phụng!
Cười khổ lắc lắc đầu, đại trưởng lão đột nhiên nghiêm mặt nói: “Quỷ Hổ, tên nhóc này không phải người bình thường, chắc hắn là cao thủ mà tông chủ mời từ bên ngoài về. Đám đệ tử các ngươi không ai là đối thủ của hắn cả, cho nên đừng có tùy tiện chọc vào hắn, gặp hắn cũng phải nhường ba phần. Sợ là tông chủ mời hắn về là để đối phó với đám trưởng lão cung phụng bọn ta. Hầy, cuối cùng tông chủ cũng ra tay rồi…”
Mắt hắn ta không khỏi trừng lên, trong lòng Quỷ Hổ cảm thấy rối ren.
Rõ ràng Trác Uyên chỉ là một đệ tử Thiên Huyền cảnh, nhưng đối thủ của hắn lại không phải là đám đệ tử mà là trưởng lão cung phụng.
Chẳng trách, lúc trước khi hắn ra tay, trong mắt hắn hoàn toàn không có nhìn đến bóng hình của ta. Hóa ra hắn vốn dĩ cũng chẳng xem ta ra gì!
Bật cười lắc đầu, trong miệng Quỷ Hổ đắng chát. Vậy mà cũng có lúc, hắn ta bị coi thường như thế, đến cả tư cách trở thành đối thủ của người khác cũng không có...
Mặt khác, vẫn là bên trong kết giới của Sơn Lăng viên ở phía sau Ma Sách Tông, Trác Uyên dẫn theo Nguyệt Nhi và Khuê Cương, đứng lặng trên bãi đất trống, thong thả hít thở gió đêm.
Đột nhiên, có hai tiếng động phá hỏng bầu không khí vang lên, bóng dáng của Khuê Lang và Nguyệt Linh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt họ, nhìn thấy Trác Uyên, đều khom người chắp tay, bẩm báo: “Bẩm Trác quản gia, mọi thứ đều đã sẵn sàng rồi!”
“Được, các ngươi tránh ra đi!”
Khẽ gật đầu, Trác Uyên đẩy hai người sang một bên, trên tay bắt đầu thực hiện ấn quyết, miệng liên tục quát lên: “Huyết dũng bôn đằng phiên thiên địa, đao sơn hỏa hải nhập càn khôn, quát!”
Lời vừa dứt, Trác Uyên bất ngờ vươn tay chỉ về phía trước.
Ong!
Trong chốc lát, một không gian vô hình dao động vang lên, trước mặt bọn họ bất ngờ xuất hiện một cánh cửa lớn hư ảo, sau đó cánh cửa đó từ từ mở ra, bên trong truyền ra từng tiếng gào thảm thiết, bóng đen bay vụt!
Mí mắt không khỏi giật giật, Khuê Cương cẩn thận nhìn Trác Uyên một cái, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ta thật sự phải đi vào trong đó sao?”
“Phí lời, cha ngươi và Nguyệt Linh đã đem tất cả những thi thể lần trước không dùng hết chuyển đến đây, lão tử mới để ngươi bày ra linh trận cấp bảy, Huyết Sát trận này, chuyên dùng để giúp ngươi tu luyện Huyết Sát quyết, nếu ngươi không vào, chẳng phải là phụ lòng của ta sao?” Trác Uyên nhướng mày, nói như một lẽ đương nhiên.
Trong lòng run lên, Khuê Cương cảm thấy trong cổ họng có chút chua chát, nghe thấy những tiếng gào thét và lệ khí dồn dập truyền đến, trong lòng không khỏi lo sợ, thấp thỏm không thôi: “Sư phụ, trong đó có nguy hiểm không?”
“Nhảm nhỉ, không có nguy hiểm thì sao gọi là tu luyện? Ngươi nghĩ làm sao mà Nguyệt Nhi có thể nhảy vọt ba cấp trong vòng ba tháng chứ? Lúc đầu m Phong trận của nàng ta, cũng là cấp bảy đấy, vậy mà người ta chẳng nói nhiều lời mà nhảy vào trong, đừng nói là ngươi thua cả một tiểu cô nương à nha!” Trác Uyên cười gian, khinh thường nói.
Nhưng mà lúc này, Nguyệt Nhi lại cẩn thận kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, nhưng mà lúc trước là người đẩy ta vào mà!”
Cơ mặt hắn không nhịn được mà điên cuồng giật giật, Trác Uyên đột nhiên cảm thấy cạn lời, hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, giận dữ nói: “Lời nên nói thì không nói, lời không nên nói thì nói bừa, tính giành lời của ta à?”
Cổ nàng ta bất giác rụt lại, Nguyệt Nhi không dám lên tiếng nữa, Khuê Cương đứng bên cạnh cười trộm.
Nhưng đúng lúc này, Khuê Lang lại đi đến trước mặt hắn ta, một phát nắm lấy cổ áo của hắn ta, vung tay ném hắn ta vào trong, lớn tiếng quát mắng: “Đường đường một nam tử hán, muốn đầu đội trời chân đạp đất, thì đương nhiên là phải dám mạo hiểm. Nếu ngươi đến cả một chút gan này cũng không có, thì làm sao xứng làm con trai của Khuê Lang ta chứ?”
“Á, cha, người làm vậy là giết con trai đó!” Trong Huyết Sát trận truyền ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó là một tiếng hú xuyên thấu tâm can.
Khuê Lang nghe thấy, trong lòng cũng không nhịn được lo lắng, nhìn về phía Trác Uyên.
Hắn thờ ơ nhún vai, Trác Uyên nhàn nhạt nói: “Đừng nhìn ta, là các ngươi ban đầu sống chết muốn bái sư, ta dạy đồ đệ chính là như vậy đấy, rất thích ép chúng đến đường cùng. Trận pháp này là ta dựng nên dựa trên thực lực của hắn ta, nếu hắn ta có thể đột phá, thì sống, nếu hắn ta không thể đột phá, thì chết!”
“Á, chết thật sao?” Không khỏi sững người, Khuê Lang kinh ngạc đến trợn mắt há mồm!
Hắn cười gian gật đầu, Trác Uyên ra vẻ không có ý kiến gì mà nói: “Đúng rồi, bây giờ hối hận chưa, trễ rồi. Lão tử dạy đồ đệ luôn như thế, không thành công, thì thành ma!”
Khóe miệng sụp xuống, trong lòng Khuê Lang trở nên lo lắng. Ban đầu hắn ta chỉ nghĩ là chịu chút khổ mà thôi, không ngờ lại có thể nguy hiểm đến tính mạng, tên Trác Uyên này làm việc đúng là làm đến cùng luôn, dạy đệ tử cũng thế.
Nhưng còn chưa đợi hắn ta mở lời hỏi thăm tình hình, Trác Uyên lại bắt đầu thực hiện ấn quyết, khoảnh khắc tiếp theo, sau những tiếng ầm ầm nổ lớn, một cánh cửa khác xuất hiện.
Đợi đến lúc cánh cửa mở ra, bên trong lại mờ mịt từng làn sương mù lởn vởn, nhìn không rõ tình hình bên trong.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Trác Uyên đã nhanh tay lẹ mắt hơn, một hơi nắm lấy Nguyệt Nhi rồi ném vào trong đó.
Nguyệt Linh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại, thì bên trong làn sương đó đã truyền đến tiếng thét đau đớn của Nguyệt Nhi.
“Trác quản gia, đây…” Trong mắt đầy vẻ nghi ngờ, Nguyệt Linh gấp gáp hỏi.
Sắc mặt hắn vẫn như giếng nước không gợn sóng, Trác Uyên lạnh lùng nói: “Đây là một huyễn trận, là nơi dùng để luyện tâm. Trước đây ta chỉ tùy tiện dạy một chút, có thể khiến bọn họ thành công nhanh chóng. Nhưng nếu đã làm đệ tử của ta, vậy thì ta không thể không quan tâm, lo nghĩ cho hướng đi tương lai của họ. Ở trong huyễn cảnh này, mỗi một giờ, đều sẽ khiến nàng ta trải qua cuộc đời này một lần. Mọi hỷ nộ ái lạc, đều ở bên trong đó. Đợi đến khi nàng ta nhìn thấu tỏ tất cả, thì có thể đi ra rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất