Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Vô nguyệt, ngươi có đó không?”  

             Trong đại điện tông chủ trong, Tà Vô Nguyệt đang ngồi ở giữa ngai vàng, trong tay cầm một miếng Ngọc Giản, quan sát cẩn thận những gì ghi bên trong, tình hình điều động tài nguyên gần đây.  

             Đột nhiên, một giọng nói trung niên trầm ấm bỗng truyền vào tai của hắn.  

             Sắc mặt Tà Vô Nguyệt bất giác hơi trầm xuống, nhìn về phía bên ngoài đại điện, không khỏi bất đắc dĩ thở dài: “Dương Sát, ngươi vô duyên vô cớ chạy đến đại điện tông chủ của ta làm gì?”  

             “He he he. . . . Đương nhiên là có việc tìm ngươi thương lượng!”  

             Lúc này, lại một tiếng cười khẽ vang lên, một người mập mạp trung niên bệ phì, khuôn mặt hồng hào liền chậm rãi đi vào bên trong đại điện. Phía sau có hai người đi theo, một người là một vị nam nhân vẻ mặt trầm lặng, người gầy như cây trúc.  

             Người còn lại là công tử nét mặt hơi xanh xao, tay cầm quạt!   

             Tà Vô Nguyệt nhìn thấy này ba người tiến vào, cuối cùng ngồi lên nghiêm chỉnh, khẽ gật đầu: “Hiện giờ Tam Sát Minh Phủ đều đến rồi, xem ra là đúng là có việc nghiêm túc!”  

             "He he, Tà Vô Nguyệt, ngươi có ý gì, chẳng lẽ một mình Dương Sát ta đến thì không phải là việc nghiêm túc?” Tên mập đó bất giác giật lông mày, vẻ mặt không phục nói.  

             Tà Vô Nguyệt lạnh lùng liếc hắn ta một cái, thản nhiên lên tiếng: “Chú ý lời nói của ngươi, bây giờ bản tông là tông chủ!”  

             “Tông chủ cái gì, trước kia khi Tứ Sát Minh Phủ chúng ta nổi danh, ngươi không phải là Tà Sát sao. Mọi người huynh đệ đều biết biết gốc biết rễ, vứt bỏ cái gì mà vứt bỏ. Muốn vẫy đuôi, thì vẫy với người khác đi!” Dương Sát hằm hằm vung tay áo, vẻ mặt kiêu ngạo ngẩn đầu.  

             Sắc mặt Tà Vô Nguyệt âm trầm, nhìn chằm chằm thân hình tròn béo của hắn ta, cũng phải quát to lên: “Người đâu, đuổi ba tên khốn này ra ngoài!”  

             "Vâng!"  

             Một tiếng quát lớn, mấy người chấp sự bên ngoài xông vào, nhưng nhìn thấy là ba người này, bọn họ cũng bất giác rụt cổ, lại có chút do dự nhìn về phía Tà Vô Nguyệt, vẻ mặt đầy khó xử: “Ấy, việc này. . . Ba vị cung phụng đại nhân …”  

             Tà Vô Nguyệt không nói gì, nhưng người tay cầm cây quạt lại nhẹ giọng cười, xua tay với bọn họ, nhàn nhạt nói: “Các ngươi lui ra trước đi, bốn huynh đệ chúng ta ở cùng nhau hay nói đùa, không có gì đáng ngại!”  

             “Vâng, Quỷ Sát đại nhân!”  

             Những người chấp sự đó khom người ôm quyền, lau mồ hôi vội vàng lui ra ngoài.  

             Nói thật, nếu ở đây là trưởng lão cung phụng khác, tông chủ hạ lệnh một tiếng, bọn họ liều chết cũng phải bắt người đó, bởi vì đây tuyệt đối là dụng ý thực sự của tông chủ.  

             Nhưng ba người này là huynh đệ vào sinh ra tử cùng tông chủ, xông pha Song Long Hội, bây giờ là cung phụng hướng dẫn đệ tử Tinh Anh. Bình thường rất hay nói đùa, sau đó cũng không để tâm.  

             Nếu bọn họ thật sự ngu ngốc ra tay với ba người này, như vậy không chỉ đắc tội với ba vị cung phụng, còn đắc tội với cả tông chủ.  

             Lão tử vừa nói chỉ là lời tức giận, các ngươi không nghe ra sao!  

             Đến lúc đó, người xui xẻo chính là bản thân bọn họ. Cho nên, những việc liên quan đến ba người này, bọn họ vẫn ít tham gia thì tốt hơn…  

             Quả nhiên, những chấp sự này bị Quỷ Sát khuyên lui ra dễ như trở bàn tay, Tà Vô Nguyệt nhìn thấy nhưng cũng không nói gì. Có thể thấy được, vừa nãy thực sự là không phải ý muốn của lão ta, chỉ là lời dọa nạt mà thôi..  

             Đợi khi trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ, người nam tử cực gầy đó mới lại nhìn về phía Tà Vô Nguyệt, hỏi thẳng: “Vô Nguyệt, chúng ta muốn hỏi thăm ngươi một người. Chính là khi nội môn thi đấu, đệ tử tạp dịch đột nhiên xông vào đó, rốt cuộc là thần thánh phương nào?”  

             “Sau này gọi tông chủ!”  

             Sau khi Tà Vô Nguyệt nhấn mạnh thân phận của mình lần nữa, lão ta nhìn ba người không tỏ rõ ý kiến, cũng bất đắc dĩ thở dài, nhàn nhạt nói: “Tên tiểu tử đó là đệ tử mà ta vừa thu nhận từ ngoại môn, tên là Trác Uyên, là một người rất giỏi!”  

             “Phí lời, đương nhiên chúng ta biết hắn giỏi, nếu không cũng sẽ không hỏi thăm về hắn!”  

             Dương Sát cũng phải trợn mắt, lập tức nói thẳng: "Mấu chốt là, tại sao ngươi phải cho hắn ở Phòng tạp dịch. Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không giống như là bị đào thải đi vào đó, chẳng lẽ là phạm sai lầm gì?”  

             Tà Vô Nguyệt bất giác cười một tiếng, thản nhiên nói: “Có thể phạm sai lầm gì chứ, hắn vừa tới đã bị phân vào đó!”  

             “Cái gì? Ngươi… Ngươi… Tông chủ hồ đồ nhà ngươi, đúng là hành hạ vật báu mà. Người như vậy, lại ném tới phòng tạp dịch? Trời ơi, trái tim nhỏ bé của ta, sắp không chịu nổi rồi!” Dương Sát ôm vị trí trái tim của mình, vẻ mặt tràn đầy oán trách: “Tà Vô Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, hiện tại chúng ta đang thiếu đệ tử Tinh Anh, ngươi phải đưa hắn ra cho ta!”  

             Hai người còn lại cũng khẽ gật đầu, nhìn sang Tà Vô Nguyệt, trong mắt đều là vẻ chờ đợi.  

             Tà Vô Nguyệt đã hoàn toàn hiểu được mục đích tới đây của bọn họ, không khỏi cười tà ác một tiếng, lắc đầu: “Các ngươi cũng không phải không biết, vào phòng tạp dịch thì con đường phía trước sẽ bị hủy. Hắn đã vào Phòng tạp dịch rồi, đâu có dễ dàng ra như vậy? Cho dù ra ngoài, cũng là trưởng lão cung phụng, không được nhập Tinh Anh!”  

             “Tà Vô Nguyệt, ngươi… ngươi… Tông chủ ngu ngốc nhà ngươi, mẹ kiếp, nhân tài như vậy bị ngươi phế bỏ rồi. Nếu tên tiểu tử đó không thể vào Tinh Anh chủ chốt, lần này Song Long hội chúng ta, sẽ không xuất chiến, tránh cho mất mặt trước mặt Cửu Tông!” Dương Sát chỉ tay vào Tà Vô Nguyệt, tức giận đến nhảy lên.  

             Quỷ Sát cân nhắc một chút, nhìn Tà Vô Nguyệt một cái sâu sắc, cũng cười nhạt lên tiếng: “Vô Nguyệt, trong bốn chúng ta, ngươi nhiều tâm tư nhất, đầu óc cũng thông minh nhất, cho nên mới có thể ngồi trên vị trí tông chủ này. Ngươi sẽ không làm ra chuyện để nhân tài bị mai một như vậy chứ!”  

             “Phí lời, người đó là do ta đưa đến, ta còn đợi hắn làm ta nở mày mặt cơ, đâu có nỡ ném hắn ném vào Phòng tạp dịch? Ban đầu ta muốn nhận hắn làm đệ tử, lấy thân phận đệ tử của tông chủ, trực tiếp nhập Tinh Anh chủ chốt…”  

             “Việc này được!”  

             Tà Vô Nguyệt mắt sáng lên, còn chưa nói hết, Dương Sát đã nhảy dựng lên, hưng phấn nói: “Như vậy là đúng rồi, đây mới là việc tông chủ anh minh thần võ nên làm, nhân tài như vậy, nên đặc biệt trọng dụng. Nhưng, tại sao lại đến Phòng tạp dịch?”  

             “Ấy, có người phản đối!” Tà Vô Nguyệt thở dài, nhìn trộm một cái, không khỏi cười nhạo nói.  

             Dương Sát nghe thấy câu này liền trừng đôi mắt, nổi trận lôi đình: “Cái gì, nhân tài như thế vào tông, lại có người phản đối? Ai làm, lão tử liều mạng với lão ta, chắc chắn là mấy lão già đó phải không? Chính là lão già mà không chết đó, hại tông môn thành như vậy, đợt đó chúng ta chết bao nhiêu người? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai, cung phụng nào hay là trưởng lão?”  

             “Đại Cung Phụng!” Vẻ mặt Tà Vô Nguyệt không chút cảm xúc, lên tiếng.  

             Hả!  

             Dương Sát đó giống như con vịt bị người ta bóp cổ, lập tức kêu một tiếng, sau đó nhìn Tà Vô Nguyệt với vẻ mặt không thể tin nổi, thì thào ra tiếng: “Đại cung phụng, sao có thể?”  

             "Đúng vậy, đại cung phụng trọng dụng nhân tài, cúc cung tận tụy với tông môn. Nếu nói trong tông, người công chính đại nghĩa nhất không có ai hơn đại cung phụng. Sao hắn lại từ chối nhân tài như vậy?” Quỷ Sát cau mày, vẻ mặt khó hiểu.  

             Hai người còn lại cũng tỏ vẻ mặt nghi ngờ, không hiểu được điều mấu chốt trong đó.  

             Tà Vô Nguyệt bất giác cười một tiếng, cũng không vòng vo, liền nói ngay: “Được rồi, các ngươi không cần đoán nữa. Đại cung phụng làm như vậy, ắt có ý sâu xa. Hơn nữa mấy ngày trước, đại cung phụng truyền tin cho ta, hình như lại có kế hoạch mới. Tên tiểu tử đó sẽ cắm rễ ở Phòng tạp dịch, vĩnh viễn sẽ không ra ngoài, lại càng không trở thành đệ tử Tinh Anh, các ngươi từ bỏ đi!”  

             “Cái gì?”  

             Tất cả liền sửng sốt, đồng loạt lên tiếng: “Đại cung phụng có thù có oán gì với tên tiểu tử này, cứ phải để hắn chết trong đó?”  

             Lông mày của Tà Vô Nguyệt bất giác giật một cái, cười khẽ lên tiếng: “Không thù không oán, hơn nữa theo như tin truyền đến, đại cung phụng rất yêu thích hắn. Nhưng một câu cuối cùng trong đó là, kẻ mạnh, ở nơi nào cũng là kẻ mạnh, hắn không cần trở thành đệ tử Tinh Anh. Hơn nữa ba cung phụng hướng dẫn các ngươi không hướng dẫn nổi hắn!”  

             Con ngươi của ba người liền co lại, tất cả đều kinh hãi.  

             Bọn họ là cao thủ Hóa Hư, người sống sót lần trước của Song Long hội, cung phụng hướng dẫn của đệ tử Tinh Anh, lại không hướng dẫn được một tu giả Thiên Huyền cảnh? Tuy rằng Thiên Huyền cảnh này biến thái, nhưng…  

             Đợi đã, nếu người này có tài, đám người mình không thể hướng dẫn, vậy người hướng dẫn của hắn là ai?  

             “Đại cung phụng!” Ba người nhìn nhau một cái, đồng loạt kêu to.  

             Tà Vô Nguyệt ở một bên nhìn, lộ ra một nụ cười khinh miệt…  

             Ở bên khác, trong một căn phòng yên tĩnh, đại trưởng lão ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, nhắm mắt, khuôn mặt bình tĩnh. Phía dưới lão ta, một người đang ngồi ngay ngắn, cơ bắp toàn thân nổi lên, đầu đầy đổ mồ hôi, tuy rằng hắn ta cũng nhắm chặt hai mắt, nhưng bộ mặt lại có vẻ hung dữ dị thường.  

             Người đó, chính là đệ tử đắc ý của hắn, Quỷ Hổ!  

             Đại trưởng lão chậm rãi mở đôi mắt, ngước mắt nhìn Quỷ Hổ một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, than thở nói: “Thôi vậy, đã ba ngày rồi, bảo ngươi thu luyện tâm cảnh nhanh như vậy, cũng là làm khó ngươi!”  

             Vù!  

             Quỷ Hổ thở dài một hơi, chậm rãi mở đôi mắt, giống như chiến đấu cùng kẻ địch ba trăm hiệp, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lúc này mới cảm thấy được giải thoát.  

             “Thế nào, lòng đã bình tĩnh chưa?” Đại trưởng lão ngước mắt nhìn hắn ta, nhàn nhạt nói.  

             Quỷ Hổ cau chặt mày, vẻ mặt hổ thẹn, chậm rãi lắc đầu.  

             Đại trưởng lão hít sâu một hơi, không tỏ rõ ý kiến, than nhẹ nói: “Quả nhiên, ngươi vẫn không thể đạt đến cấp đó, từ từ vậy!”  

             “Sư phụ, đồ nhi không biết, tại sao mấy ngày nay, người cho con ngồi xuống tĩnh tâm, lại không cho con tu luyện võ kỹ. Tuy đồ nhi có rất ít địch thủ trong nội môn, nhưng ở bên ngoài…”  

             Đôi mắt Quỷ Hổ khẽ run lên, dường như Quỷ Hổ lại nghĩ tới uy lực của Trác Uyên hôm đó, trán chảy ra mồ hôi lạnh, nắm chặt hai nắm đấm.  

             Đại trưởng lão hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn ta, nhàn nhạt lên tiếng: “Quỷ Hổ, ngươi kém xa người đó, hắn không phải là người mà ngươi có thể đối phó được, ít nhất trong tâm cảnh, hai người các ngươi đã là một trời một vực, không thể so sánh nổi!”  

             “Tâm cảnh?” Lông mày Quỷ Hổ run lên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía đại trưởng lão.  

             Đại trưởng lão khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đúng thế, chính là tâm cảnh. Quỷ Hổ, tư chất của ngươi không tồi, Minh Sát Quyết lại luyện tới đỉnh, nội môn không ai địch được, nhưng mấy ngày qua, vi sư kiểm tra tâm cảnh của ngươi, lại phát hiện căn cơ vô cùng kém. Lúc trước vi sư cũng không quá để ý, nhưng từ ngày trên võ đài, sau khi ngươi và tên tiểu tử đó giao đấu. Ta mới phát hiện, khoảng cách giữa các ngươi đúng là quá lớn. Nếu dùng tu vi để so sánh, tâm cảnh của người đó đã trên Hóa Hư, tâm cảnh của ngươi vẫn còn ở Đoán Cốt cảnh, thực sự là không thể so sánh nổi!"  

eyJpdiI6IlppSWp4M0s4N1p4K0ZMcjRZdkVUdEE9PSIsInZhbHVlIjoibXg0XC9HUzEzT0ZlcjBcL0JBREd4UzdFcmZpZHozcnFPckNIRVZWSGI5ODNqbFNSdlR1ZHR4c0Yzc0twYmN5TXJiUDFtQk8yZkV1Znd2OVhId3RvclFINDd3Q050OUlYU1RmaHVcL2NWT3pGV3VoYncrbEorZ0pDcUlUM1ZJN2x0ZWdscmw3VGpqSWlpM0tXbHNjdE9NQ2dIOGFjTWgxR3RpXC9mN2RiVDB4blBNNFZZTkZyK0NiYng3dzU0djJWY2FUTG9ZdGpnT3ZFdVNLTnZLMzZ3TVFscHc9PSIsIm1hYyI6ImJiMDlmY2I5YmIwNzhjN2JlZjBlYzYyOTg3OTMzODllMDBhMjJjNjE2N2Y3NDAwY2RlZGE4ZDYwM2VjMzVjYWMifQ==
eyJpdiI6Ik9pK1Eycm5GZ2psVE1VVXJCR2pkcWc9PSIsInZhbHVlIjoiZUJqaFFhQzc5THhVZlZCWUY1K2NxY1ZEek1ySlQ2QjZVWkJ1cFY5emJJS2xhRGs5QmhKMEo0cEJZSlhtcSszREpGcTJsWW12SnBPNUVHN1JEMEhSZDFKK1E3Q2FLQXBtSzZpWUIySllwS1BlMUZvTkc3VmZcL0ZvUW8wQ1M0OW9NTFMyMjFhVUpqXC9rNnI5NXE5aUE0Sms4c1VYUGd0YTM2NkhjK3Vib0t2WEtlRWNyVjdsUlM3d2Q2cHFwd1VnTmdWOHA4NWk2TjJuMTVCZEY2Y2ZlWlpnR1B4bEx6a2RydTEyMHJLN2dRK0pVT1NtTG9LQzFCUjlsOGNjU3ZWOGRNVzVGaDdBZGVMYWRDdjVtV2ZwbVBSY0doa2ROSFNuTVJ2NmFFcGpaNzgySGFrWGJHSzRpNDNRaGcxM2xvdTEyMHV4VGFxYlphVElOMzVLOWowRnp4ZTV0SXczMW9JT3BqaDJKOHgweEhZcDRIYm9xN0JIeXc4cGJmWVFlaU52WVpZcUdvTEJxVFRtZTZZTjBuQ1RZNHVyQWpBYnFPbFdyZFFrTGlWKzU4NFJ3PSIsIm1hYyI6ImI1OTM3MjZkZDM2MmZmOWE0ZDNiNzZjYTRjMTQ1Mjc1NGI1ZThmMjNjNmI4OTdjMjQ2N2ViNDYxNTg1ODVkYzUifQ==

             Hắn ta chỉ biết, hắn ta thụt lùi rồi, hơn nữa còn lùi ở khoảng cách rất lớn…

Ads
';
Advertisement