Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“A... Các ngươi định làm cái quái gì vậy?” Không khỏi ngây người trong chốc lát, vẻ mặt Trác Uyên đầy nghi ngờ nhìn mọi người.  

             Hai người liếc nhìn lẫn nhau, ánh mắt đều rất kiên định, cung kính chắp tay nhìn về phía Trác Uyên, lần nữa đồng thanh nói: “Xin sư phụ thu nhận chúng tôi làm đồ đệ.”  

             “Ha ha ha... Chúc mừng Trác quản gia, mở cửa thu nhận đồ đệ!” Khóe miệng Viên lão nhếch lên, tranh thủ chắp tay thành một quyền hướng về phía Trác Uyên.  

             Khuê Lang và Nguyệt Linh không biết hổ thẹn là gì nữa chắp tay làm lễ chúc mừng, không chút mảy may quan tâm rốt cuộc Trác Uyên có đồng ý không. Dường như hôm nay hắn đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, hắn không có lựa chọn khác.  

             Hai gò má nhịn không được hung hăng co lại, trong lòng hắn giống như có mười vạn con ngựa lao nhanh qua, nhìn thấy mọi người mang trên mặt nét tươi cười kỳ quái, hắn không nhịn được giận dữ khiển trách: “Chúc mừng cái gì mà chúc mừng, ta vẫn còn là một đệ tử tông môn, thu nhận đồ đệ cái gì? Muốn bái sư thì đi tìm mấy trưởng lão cung phụng đi.”  

             “Nhất là ngươi đó!”  

             Nói xong, Trác Uyên chỉ tay vào Nguyệt Nhi đang quỳ rạp xuống đất, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi nói: “Đừng nói với ta ngươi không thể đánh thắng, nếu đánh thắng ngươi phải thay thế vị trí của tên nịnh hót kia, không phải đệ tử Tinh Anh thì cũng là đệ tử nội môn rồi, còn quay về phòng tạp dịch làm cái gì?”  

             Bất chợt cứng đờ lại, Nguyệt Nhi trầm mặc suy xét, chỉ sau giây lát lập tức mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định: “Bái sư!”  

             “Bái cái đầu ngươi ấy, lão già trong nội môn đang chờ ngươi đi bái sư kìa, con đường tốt đẹp phía trước đang vẫy tay chào ngươi, ngươi còn quay về cái nơi chim không thèm thải ra phân này để bái ta làm sư phụ làm gì? Bản thân ta vẫn còn là đệ tử mà!” Trác Uyên không khỏi quýnh lên, bất đắc dĩ thở dài.  

             Trên mặt biểu lộ ra vẻ quật cường, Nguyệt Nhi cương quyết nói: “Ta cảm thấy được làm đồ đệ của ngươi sẽ còn mạnh hơn bái bọn họ làm sư phụ!”  

             “Mạnh cái rắm, ta còn đang phải làm mấy việc tạp dịch. Ngươi bái ta làm sư phụ, việc tạp dịch còn không biết làm thì mạnh cái gì mà mạnh?” Mũi Trác Uyên thở mạnh ra hai luồng khí, mắng to thành tiếng.  

             Thấy tình cảnh như vậy, Nguyệt Linh và Khuê Lang liếc nhìn nhau, vội vàng lên tiếng phụ họa: “Trác quản gia, tục ngữ có câu sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh, thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh. Cả Ma Sách tông này, ta chưa thấy có ai chỉ trong ba tháng ngắn ngủi có thể dạy ra một đồ đệ xuất chúng như vậy. Ta tin chắc nếu Nguyệt Nhi trở thành đồ đệ của người, nhất định muội ấy có thể tự bước lên đỉnh cao bằng chính đôi chân của mình, người cũng đừng tự coi nhẹ mình như vậy!”  

             “Đúng vậy, tiểu tử thối nhà ta cũng để cho người dạy dỗ đàng hoàng, mong có thể mau chóng bắt kịp được thực lực của sư tỷ!” Bất chợt Khuê Lang cười phá lên, đẩy con trai hắn ta lên phía trên, cũng không biết xấu hổ mà tiến lên.  

             Một sợi tóc đen rơi xuống, khuôn mặt Trác Uyên trầm ngâm, hắn hơi nhún vai, lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi đừng có hối hận, phòng tạp dịch cái gì cũng không có, cứ coi như ta có thể dạy được cái gì đi, thì cũng không có linh thạch đan dược cho bọn họ tu luyện, các ngươi nghĩ bọn họ phát triển nhanh kiểu gì được đây?”  

             “Ha ha ha... Cái này các ngươi không cần lo, Trác quản gia là một cường hào chân chính, cho dù để Trác quản gia nhận bao nhiêu đồ đệ đi nữa thì hắn cũng sẽ gánh vác được, giao các người cho hắn dạy dỗ sẽ không phải quyết định sai lầm đâu!”  

             Bỗng nhiên, Trác Uyên vừa dứt lời, muốn lấy cớ để từ chối hai người kia thì Viên lão ở bên cạnh bỗng nhiên đứng ra nói với hắn: “Ngươi xem mấy trang bị trên người Nguyệt Nhi, nhìn ra cả tông môn, làm gì có trưởng bối cung phụng nào có thể nỡ lòng lấy ra, cũng chỉ có Trác quản gia của chúng ta mà thôi!”  

             Khuê Lang và Nguyệt Linh nghe được mấy lời này thì gật đầu lia lịa, nhìn về phía của Trác Uyên, ánh mắt lấp lánh như sao trời.  

             Nếu không thể cùng cường hào làm bằng hữu, vậy thì bái cường hào làm nghĩa phụ. Mà sư phụ với nghĩa phụ cũng chả khác nhau là bao. Bọn họ tin rằng, hai tiểu quỷ này đi theo Trác Uyên, cho dù là ở phòng tạp dịch đi chăng nữa cũng sẽ không phải chịu bạc đãi.  

             Nếu không phải bọn họ sớm đã vào nội môn để bái sư tôn rồi, không chừng bây giờ cả bọn họ cũng ôm đùi hắn để bái hắn làm sư phụ. Chính là vì tài lực của Trác Uyên này không hề tầm thường, khiến người khác thấy mà phát thèm!  

             Trác Uyên nhìn Viên lão không nói gì được một lúc, sau lại không khỏi bất lực thở dài: “Viên lão, chẳng phải ngươi không nên bất kính với ta như vậy trong giờ phút quan trọng này sao?”  

             “Ha ha ha... Đâu có, lão già này không dám phá đám nữa là, nói gì đến việc bất kính với Trác quản gia. Tự tay mình dạy dỗ đồ đệ, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể nở mày nở mặt, cần gì phải lãng phí chứ! Về phần đệ tử tông môn bên cạnh ngươi, đều coi ngươi là sư phụ rồi, người cũng đâu cần tính toán chi li như vậy!” Bất giác cười lên nhưng ánh mắt của Viên lão lại rất chân thành!  

             Nguyệt Linh và Khuê Lang nghe được lập tức gật đầu, trong mắt đầy vẻ tha thiết khẩn cầu.  

             Trác Uyên chăm chú nhìn lão ta một cái, bỗng nhiên sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu: “Ta tuyệt đối sẽ không thu nhận đồ đệ, bây giờ không, sau này cũng không, Viên lão không cần nhiều lời nữa đâu!”  

             “Còn nữa, tiểu tử Khuê Cang kia!”  

             Trác Uyên vừa nói vừa chỉ tay vào Khuê Cang: “Nếu ngươi nghĩ sẽ giống như Nguyệt Nhi đánh vào nội môn, ta có thể dạy ngươi trong vòng ba tháng, nhưng sau đó ta và ngươi sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nếu không đồng ý thì bây giờ lập tức cút cho ta!”  

             Nói xong Trác Uyên quay người đi vào trong phòng, sau đó đóng kín cửa một cái rầm.  

             Nguyệt Linh và Khuê Lang thấy vậy thì lập tức ngẩn người ra, có chút nghi hoặc nhìn nhau. Sao Trác quản gia này đột nhiên lại tức giận như vậy, không phải chỉ là bái sư thôi sao?  

             “Trác quản gia, Nguyệt Nhi cũng từ bỏ tư cách nội môn rồi, cam tâm tình nguyện đến phòng tạp dịch rồi, nếu người không thu nhận con bé, con bé sẽ tự thiêu đó!” Nguyệt Linh lớn tiếng hò hét khẩn cầu.  

             Trong phòng cũng vang lên âm thanh cười lạnh: “Thiêu thì thiêu đi, là do nàng ta tự tìm đến, liên quan gì đến ta à?”  

             Nguyệt Linh cảm thấy bị kìm hãm, nàng ta nhìn những người khác, bất giác lắc đầu thở dài thành tiếng. Tiếp đến, mọi người lại dồn ánh mắt hy vọng đặt lên người Viên lão.  

             Hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, Viên lão khẽ vuốt râu, trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có mà trấn an: “Các ngươi chờ ở chỗ này, lão phu đi vào khuyên một chút, nhất định sẽ khiến chuyện này thành công. Đây không chỉ là chuyện vinh nhục của các ngươi mà còn liên quan đến kế hoạch lớn của tông môn nữa!”  

             Không khỏi sửng sốt, mọi người có chút nghi hoặc, cao nhân môn hạ này của Trác Uyên, chuyện liên quan đến con đường phía trước của bọn họ, sao lại nhắc đến cả kế hoạch lớn của đại tông môn.  

             Nhưng còn chưa kịp đợi bọn họ hỏi, Viên lão xoay người khẽ mở cửa gỗ, chậm rãi tiến vào trong rồi từ từ đóng cửa.  

             Lúc này đây, trong phòng chỉ còn hai người, có thể tâm tình tâm sự rồi.  

             Thấy sắc mặt Trác Uyên có chút u ám, trên mặt Viên lão lộ ra chút lạnh nhạt nói: “Trác quản gia, có tâm sự gì sao?”  

             “Không có!”  

             “Vậy có khúc mắc gì sao?”  

             “Cũng không có!” Trác Uyên lắc đầu, giọng ồm ồm nói.  

             Bất giác cười, Viên lão chẳng tỏ rõ đúng sai nói: “Quả nhiên là có khúc mắc rồi!”  

             “Ta nói rồi, không có!” Dường như Trác Uyên có chút mất bình tĩnh, giống như một đứa trẻ mà hừ nhẹ một tiếng.  

             “Vậy tại sao ngươi đối với chuyện thu nhận đồ đệ lại có ác cảm, bài xích, chán nản, oán ghét...”  

             “Ta quen với việc một thân một mình rồi, không muốn có thêm vướng bận!” Không đợi Viên lão nói xong, Trác Uyên đã lạnh lùng lên tiếng rồi.  

             Viên lão nhìn hắn một cái thật lâu rồi lại cười thần bí, lắc đầu nói: “Ha ha ha... Lão phu sống bao nhiêu năm rồi, gặp không ít người, trải qua không ít chuyện, ngươi không lừa được ta đâu. Nếu chỉ lo cho bản thân, đối với chuyện này không nên có thái độ coi thường hay lạnh nhạt như vậy, cũng không được căm phẫn, trong lòng ngươi chắc chắn có chuyện gì đó. Nói lão phu nghe đi, biết đâu lão phu có thể giúp ngươi giải quyết được một chút!”  

             Lông mày Trác Uyên hơi run lên, liếc nhẹ lão ta một cái, trầm ngâm suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Viên lão, ngươi từng bị đồ đệ bán đứng bao giờ chưa?”  

             “Ha ha ha... Trác quản gia này đùa hơi quá rồi, ta là một lão già tạp dịch ở tông môn, thực lực thấp kém, ai lại muốn làm đồ đệ của ta chứ, ngày trước ngươi từng bị đồ đệ bán đứng rồi sao?” Ánh mắt Viên lão sáng lên, dường như tìm được điểm mấu chốt rồi, suy nghĩ một chút rồi thăm dò hỏi.  

             Hơi gật đầu, Trác Uyên không khỏi thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một tia cô đơn bấy lâu nay chưa thấy: “Cái gọi là dạy đồ đệ, đói chết sư phụ. Năm đó ta và hắn ta thân như phụ tử, hắn ta lại vì muốn chiếm được đồ của ta, liên kết với người ngoài, nhân lúc ta đang tu luyện khiến ta bị thương. Kể từ lúc đó, ta đã thề sẽ không thu nhận đồ đệ nữa!”  

             Nói đến đây, ánh mắt Trác Uyên phát ra ánh sáng đáng sợ, tràn đầy sát ý.  

             “Hừ, vậy bây giờ hắn ta thế nào, ngươi giết hắn ta để trả thù rồi sao?” Viên lão trầm ngâm một lúc rồi thầm nói.  

             Nếu Trác Uyên báo thù rồi thì có thể nói khúc mắc ít nhiều cũng được giải quyết, nếu vẫn chưa thì... Khúc mắc kia sẽ càng khó giải quyết hơn, cuối cùng sẽ trở thành nút thắt rất khó tháo mở.  

             Khẽ lắc đầu, Trác Uyên bất giác hung hăng cắn răng, dữ tợn nói: “Hắn ta đi quá xa. Ta không tới được đó. Nhưng một ngày nào đó, ta sẽ tìm được hắn ta, tính sổ tội lừa gạt phản bội với hắn ta!”  

             Viên lão hiểu ra thì gật đầu, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.  

             Nhưng rất nhanh lão ta lại nhìn về phía Trác Uyên, vuốt cằm nói: “Nếu đã như vậy, thì ngươi càng phải thu nhận hai tiểu tử kia làm đồ đệ!”  

             Ách...  

             Bất giác bị ngưng động, Trác Uyên lập tức cảm thấy có chút bất đắc dĩ, gắt gao nhìn chằm chằm Viên lão không thôi: “Viên lão, ngươi có ý gì hả, muốn sát muối vào vết thương sao, hiểu rõ ta rất nhạy cảm với việc thu nhận đồ đệ mà, muốn ta thêm đau lòng sao...”  

             “Không không không... Ngươi đừng hiểu lầm, thực ra ta khuyên người như vậy là muốn tốt cho ngươi thôi!”  

             Chậm rãi phất tay áo, Viên lão không khỏi cười khẽ một tiếng: “Cái gọi là muốn tháo chuông thì tìm người buộc chuông, khúc mắc này của ngươi là khúc mắc do đồ đệ gây nên thì cũng phải để đồ đệ giải quyết chứ. Nếu ngươi bị rắn cắn đến mười năm sau vẫn sợ hãi dây thừng, không chịu thu nhận đồ đệ, vậy thì khúc mắc này sẽ vĩnh viễn ở trong lòng ngươi mà không giải quyết được. Cứ như vậy thì khả năng cao đến thời khắc mấu chốt sẽ biến thành tâm ma, tự hại chính bản thân mình rồi!”  

             “Nếu ngươi có thể dạy dỗ được đồ đệ thì có lẽ khúc mắc này trong lòng ngươi có thể được giải quyết dễ dàng thôi. Ma đạo tu giả chúng ta trước giờ luôn chống lại mọi thứ mà đi, bất luận phía trước có như thế nào thì cũng phải vượt qua, đây chính là rèn luyện. Vượt qua khó khăn, hướng đến chính quả. Khúc mắc này của ngươi nếu không thể vượt qua, chỉ biết tránh né, thì cho dù tư chất của ngươi mạnh đến mức nào, tu vi có cao đến đâu cũng khó mà đi đến đỉnh được. Bởi vì cường giả chi tâm của ngươi vẫn chưa có đủ!”  

             Nói xong Viên lão giơ ngón tay lên chỉ vào vị trí trái tim của Trác Uyên, lộ ra vẻ tươi cười mãn nguyện.  

             Nhìn lão ta một lúc lâu, Trác Uyên cảm thấy trái tim mình như được khai mở, thông suốt ra rất nhiều, năng lượng toàn thân cũng tùy tiện nổi lên, không nói mà động.  

             Tâm tính của hắn, không ngờ lại được tăng lên...  

             “Viên lão, nếu không phải tu vi của ngươi thực sự quá kém, ta nhất định sẽ bái ngươi làm sư!” Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên một đường, Trác Uyên nhìn Viên lão mà khẽ cười nói.  

             Viên lão hơi ngớ người ra nhìn Trác Uyên, dịu dàng gật đầu nói: “Nếu có một đồ đệ như ngươi, ta cũng sẽ cảm thấy không uổng phí chút nào!”  

             Vừa dứt lời, hai người liếc nhìn nhau rồi cười to thành tiếng.  

             Giống như hai kẻ tri kỷ, tôn trọng nhau từ trong thâm tâm!  

eyJpdiI6IlBSVTVFUjJoVXM4SDhJTjhzZERRZFE9PSIsInZhbHVlIjoiODEySjcyZVNmR1F0eVZpVVZ0S056dEl6VUtPbG5qcVNzZFQ0QitlYmhhVmJJVEp1OEVGOHAyNGJDY0lGc2VjWksyM0tBT2h3VnNTajFoVEYrcUIwOUxBNmdrRU1Bcmxja1FNdzBNbXl2MFRtb3NsaEt4cE9cL2tLek1odmowQlBZb21ra1wvbFhsNlJzN0FGbU9mXC96VWlQWnpXaEhrZW5SQzdwOTh0UnVlZ0E2aStUXC83WHQ0NERVakhyQUNGb3FyWldSQWVHcnd2bFVGeWVxM21qUm9TaGg2ZTZWbzlGelRyRlVKSFdHSGVFVU1jTGR3U0xKY2JiZUxOOFVtZ2szc2hjZ2tRdFNLTzh0TkExRVwvZW1WK3RUNWFNMWhPcHA4TGN1VTVaSG1IVjFodGxkZ0hnMklkTnM4M2hoWGNiOFkzTWlUaDVlVkYwQWE3bys1TWJjMm12KzRNR29uNjBwNXRqOUFlVTkrMXU3bnhrNm9HRWZKTkpYOUxFZ2NkS3VkSXpSNDg0Q2RxdDNsc1dTODhpQzd6eWpkTTFwa0VVS1NlYU1JdXlUT242YUwrd040eCt3VGZJQnlkSENwQ3VRR3Y0aEVlVzU3cW9iMHJMdit5XC9JSlE0RkhnSDgyZWpxQUF2Y3JUdTdRR0gxd1wvVUZuakpPeGhpVWxEVUtYT3lrNDNBVWw5dzVtQjc5c2JUYUFtNlA4NXVGSzRGNGtHb3RSRDlWc2NvWVlKYkkrT2VVMjhESzY0RkF0eElUMjF4NWVmQTBUYnVtNFY5Y2FkZzdyWFA2N1hxOG9WdHJNdEE2TUZKd2FWalVBTFVOQ1VpbXdaV3MreXpPZm1KbVRMOCtpK08yUDJsc1ZWWkcxZXoyXC9SeVZUWmE5dzVXbDRhU09nUjdTUG92RzVTOXRFYz0iLCJtYWMiOiIxZWNlMTAyOTYwYzg4OGFkN2RhZWNjYjY5M2U4Y2VjNTdkNzdhZmJkMTk5NmI1ZDE4NGNjODBiY2YyYTE5MzE5In0=
eyJpdiI6IldZVnN1M3ZuRmlnOUw5OUJNY3lyN0E9PSIsInZhbHVlIjoia3JOdDlEc3BqaGdrOHpuazhUZXVDYk5PSFdQbHYxYitPRnhnUU1WdXN2ZVRBNFBKMjkxYUZscVJWakV1NWc0RktyXC9iMzRhdEtnSTFBK2dDNXMzNnpjc1ZFclRZTVV3WXY4UkpocjhTdWpac0U3WEJkTmpDdkZRa0ZjeHljdFdqTDdIUXF5c0hGZzVIbW01Qll3emZJc09LdXRjdUlzajhJemc1Z3Byend6K0NQNVo4MkVKUEJyZmlXVldZSVNwUHVBXC9wN2NITGZFUGdmTTJhUjM0Zm9oQlU5eit0SW82aG1OZHhjdWhLYXJsNkh4dTQraUltakdhVzhoc3MzQWo1dXNcL3dLXC9XaklXVW00OWFma2pPcGV0WUNuSlwvSzhxSUhLQWNWVTA2UmZodkRJZWNWTnhFSkxZbEt5eUxNQWN0ZlJHNlIwaFpcL2tsZ3pKOHgyQlVlS1NBK3VIK1MyblN3ZVM2YmYwWGFOcG1yZ3lNTGIrTFpNNTVPQUpab1BQa3hkeVpFYU5HVVNWTlViV0dEXC9oWFczcjVFSXFpQU5Yc2hGQWRSaTBhYmUrY1RTWDFYSXZyZ1haS0EzbW9zV1NXaDFQdHN1M2NBZ1JRRjU5XC8rZWtuZ0JZbEFWcGpGUXpMZ3ZsQWpjb1JyMjNZYz0iLCJtYWMiOiJiZjZjMWY5MjJjY2E1YjFlNTJiOGJkODc2OGM5MmEwZDA3NmU5OWRmMzg2OTVmNWRhODFjY2FiZTI4YWMxZjU5In0=

             Chuyện này có thể gọi là nếu đã là cường giả thì ở đâu cũng là cường giả...

Ads
';
Advertisement