Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Viên lão giật mình ngơ ngác trong giây lát, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang ùa về, suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng. Đến lúc nhớ ra mới nghi ngờ hỏi: “Trác quản gia, nếu muốn đối phó với Hồ Mị Nhi trong cuộc tỉ thí của đệ tử nội môn thì chỉ mình ngươi là dư sức, cần gì phải mượn tay một tiểu nha đầu chứ?”  

             “Ha ha ha… Viên lão, ngươi sống ở tông môn lâu ngày nên hiểu rõ cục diện các thế lực trong này môn hơn cả ta mà.”  

             Trác Uyên cười với vẻ bí ẩn, lắc đầu, trong đôi mắt bỗng hiện lên vẻ thông thái: “Bắt người phải bắt ngựa trước, dẫu sao Hồ Mị Nhi này cũng chỉ là một kẻ lâu la cắc ké, giết nàng ta hay không cũng không ảnh hưởng gì đến bố cục. Trước đây ta có thể nghiền chết nàng ta nhưng lại thả ra chính là để chờ cơ hội ngày hôm nay! Đường đường là đệ tử nội môn lại thua trong tay một đệ tử ngoại môn sẽ là một sự việc một sự việc gây chấn động. Cũng sẽ làm tông môn rúng động rất lớn, nhất là mấy lão già đằng sau nàng ta, chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.”   

             “Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Nếu như ngươi cho rằng đây chỉ đơn giản là vả mặt để làm bọn họ mất mặt một phen thì sai rồi. Tục ngữ có nói, một lần là đủ. Lấy yếu địch mạnh, thành công một lần thì được gọi là kỳ tích. Đến lần thứ hai sẽ khiến người ta nghi ngờ, nếu ba lần bốn lượt như vậy thì nội môn còn mặt mũi nào nữa, cố lắm cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi!”  

             Viên lão chớp mắt vài cái, con ngươi hơi giãn ra, không khỏi sợ hãi, nói: “Ngươi… ngươi định lật đổ quyền lực của nội môn sao?”  

             “Đúng vậy, sở dĩ nội môn bẩn thỉu đến vậy là vì đệ tử Tinh Anh được tuyển chọn từ nội môn, các đại trưởng lão và cung phụng luôn nắm quyền phân phối tài nguyên tu luyện trong tay. Nhưng mà khi nội môn không còn là nơi sinh ra đệ tử Tinh Anh nữa thì bọn họ lấy lý do gì để phân chia lợi ích đây?”  

             Trác Uyên bất giác cười khẩy một tiếng, nhìn về phía Viên lão, nói với vẻ sâu xa: “Bây giờ ngươi biết lý do vì sao ta không tự ra tay rồi đấy, nếu ta ra tay như thế chỉ sảng khoái một chốc rồi thôi. Nếu bị mấy lão già kia thừa cơ kéo vào nội môn làm trưởng lão thì cũng tương đương với việc được thăng chức mà lại bị tước mất quyền, ta sẽ chẳng còn ảnh hưởng gì nữa. Bởi vì, bất cứ khi nào ta làm chuyện gì đó thì nó sẽ nghiễm nhiên trở thành công lao của nội môn. Sau này cũng thu nhận đệ tử giống như bọn họ rồi bắt đầu chia nhau miếng bánh lợi ích của tông môn. Ta nghĩ Tà Vô Nguyệt sẽ không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra đâu.”  

             Suỵt!   

             Có điều Trác Uyên vừa dứt lời, Viên lão bèn ra hiệu cho hắn im lặng rồi lo lắng nói: “Trác quản gia, ngươi đừng nói năng bừa bãi, tên của tông chủ sao có thể gọi bậy được, nên dùng tôn xưng của tông chủ mới phải!”   

             “Này, tôn xưng cái gì chứ, nơi này làm gì có người ngoài. Hơn nữa Tà Vô Nguyệt còn sử dụng ta như một cơ hội, chẳng lẽ lại động đến ta vì chút chuyện nhỏ này sao!” Trác Uyên phẩy tay chẳng thèm để ý, từ chối cho ý kiến.   

             Viên lão cười gượng, gật đầu. Lão ta cũng hiểu rõ, tên tiểu tử này rất nhanh trí, tuy rằng ngông nghênh nhưng không hề ngu dốt. Biết khi nào phải nhún nhường, khi nào có thể hoành hành, quả nhiên là một người biết tiến biết lùi, vô cùng thông minh!   

             Viên lão nhìn hắn thật lâu, khẽ vuốt râu, ngẫm nghĩ một lát, hỏi tiếp: “Nói như vậy, đây chính lý do mà ngươi đến phòng tạp dịch sao?”  

             “Ta nghĩ có lẽ là vậy, Tà Vô Nguyệt sắp xếp cho ta tới nơi này để tránh xa tranh đấu trong tông môn. Lão ta không muốn để ta bị lẫn lộn trong đó, nghĩ đủ trăm phương nghìn kế để đập vỡ sợi xích lợi ích này. Phòng tạp dịch là nơi thấp kém nhất của tông môn, nằm ngoài tầm với của đám Trưởng lão và Cung phụng kia, rất khó để nhúng tay vào. Tên tiểu tử kia cũng dễ khống chế hơn, bớt gây phiền phức cho ta!” Trác Uyên suy nghĩ một chút rồi thản nhiên lên tiếng.  

             Thế nhưng lúc nghe được những lời này, Viên lão lại lắc đầu cười khổ, thầm cảm thán.   

             Xưa nay, Tà Vô Nguyệt vốn là một kẻ có tiếng tàn nhẫn trong tông môn, hiếm có người nào dám chỉ trích sau lưng lão ta. Không ngờ, bây giờ lại có một tiểu tử không sợ trời không sợ đất, chẳng những mở miệng một cách tùy tiện, mà giọng điệu lại còn chẳng có chút kính trọng nào.   

             Nếu lão ta mà biết chuyện này, có khi còn tức giận đến mức giậm chân.  

             Có điều, có lẽ lão ta cũng chẳng có cách nào để nắm bắt được tên tiểu tử này, giống như Trác Uyên đã nói, ai bảo ngươi cần đến ta chứ?   

             Viên lão giương mắt nhìn lại Trác Uyên một cái, lén cười rồi nói tiếp: “Theo lời ngươi, vậy thì sau này vẫn còn phải dạy bảo thêm vài người nữa đúng không? Nhưng mà chẳng nhẽ ngươi cho rằng ngoài cô nương kia thì sẽ có người khác tới tìm ngươi để được huấn luyện đặc biệt, sau đó đi khiêu chiến với đệ tử nội môn sao? Cô nương kia đã tới bước đường cùng, kinh mạch bị tổn thương, tiền đồ không biết sẽ đi về đâu nên mới đồng ý thử Thông Thiên đan của ngươi một lần. Nếu đổi lại là những người khác, ai lại muốn dây vào đệ tử nội môn để tìm cái chết cơ chứ?”  

             “Ài, có lẽ trước đây không có nhưng bây giờ ít nhất sẽ có một người.” Trác Uyên bất giác mỉm cười, như thể đã lo liệu xong tất cả: “Trước đây bọn họ không dám là vì cảm thấy không chắc chắn, không tin vào thủ đoạn của ta. Nhưng sau khi thấy tấm gương sống như Nguyệt Nhi, ít nhất Khuê Lang sẽ đem con của hắn ta tới khóc lóc cầu xin. Bởi vì ai cũng có mong muốn được mạnh hơn. Huống hồ đây lại là đường tắt để vào nhóm Tinh Anh trong nội môn. Đến lúc đó, nếu Khuê Cương lại thắng nữa…”  

             “Vậy thì sẽ có nhiều người tới hơn nữa, sau đó con đường tắt để trở thành đệ tử Tinh Anh sẽ không còn nằm ở nội môn nữa mà sẽ nhanh chóng vào tay của Trác quản gia đây!” Trác Uyên còn chưa nói xong thì Viên lão đã thì thào lên tiếng. Lão ta âm thầm suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Trác Uyên, đôi mắt càng lúc càng sáng rõ, nói với vẻ khó mà tin được: “Như vậy, chẳng khác nào tước hết quyền lực của nội môn, hay cho một chiêu thức rút củi dưới đáy nồi, nhưng mà, như thế thì cần phải có rất nhiều tài nguyên để tu luyện…”   

             Viên lão chưa nói xong thì Trác Uyên đã vỗ vào ngực, nói với vẻ ngạo nghễ: “Không sao cả, cả Ma Sách Tông và tài nguyên tu luyện của đệ tử ta sẽ bao hết, chuyện nhỏ!”   

             Ha!  

             Viên lão bất giác hít một hơi lạnh rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trác Uyên, trông mặt hắn không giống đang khoác lác, vì vậy lão ta càng cảm thấy kinh ngạc hơn.   

             Đây là địa chủ từ nơi nào tới, trước đây chức vụ cao thế nào mà lại có nhiều tài sản đến vậy? Ma sách tông dừng chân ở Tây Châu đã mấy nghìn năm, thế mà tiểu tử này lại lo hết tất cả, thật đúng là vung tay hào phóng!  

             Viên lão đảo mắt, tính toán trong bụng, tiểu tử này thật sự có khả năng nhẫn nhịn, hà cớ gì phải lén lút, cứ thẳng thừng làm càng lớn chuyện càng tốt!  

             Lão ta khẽ híp mắt, như là đã có quyết định gì đó, sau đó đột nhiên nhướng mày, thở dài nói: “Có điều, Trác quản gia này, kế này hay thì hay đấy nhưng mà ngươi đã nghĩ tới kết cục của những người bị ngươi khuyến khích đi khiêu chiến với đệ tử nội môn là như thế nào chưa?”  

             “Còn có thể như thế nào nữa, đánh một trận thành danh, bước chân vào nội môn, gia nhập vào nhóm Tinh Anh, trở thành một miếng bánh thơm ngon trong mắt tất cả mọi người, sau đó bước lên đỉnh cao của đời người!” Trác Uyên bất giác nhướng mày, nói như lẽ đương nhiên.   

             Viên lão không khỏi mỉm cười, nhìn hắn chằm chằm: “Thật vậy sao, ngươi thật sự cho rằng sẽ như vậy  sao?”   

             Lông mày của Trác Uyên khẽ giật, hắn đứng yên một chỗ, chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu xa của Viên lão. Rất lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Ài, người đời thường nói gừng càng già càng cay là để chỉ loại người như Viên lão ngươi đấy. Không sai, bắt đầu từ Nguyệt nhi, những đệ tử mà ta sắp đưa vào nội môn qua thật sẽ không có kết cục tử tế.”   

             “Đầu tiên do bọn họ là người ngoại môn mà lại đánh bại đệ tử nội môn, nên sẽ chuốc lấy thù oán. Sau đó khi bái sư, mấy lão già kia chắc chắn sẽ đỏ mắt với Ma bảo trên người bọn họ, cho dù bọn họ có lựa chọn ai thì cũng sẽ bị ghim thù. Đặc biệt là nha đầu Nguyệt Nhi, tỷ tỷ của nó đang ở dưới trướng của Bạch Cung Phụng, nếu nàng ta chọn Bạch Cung phụng thì sư phụ của Hồ Mị Nhi là Nhị Trưởng lão chắc chắn sẽ tìm nàng ta báo thù. Còn nếu chọn Nhị trưởng lão thì chắc chắn nàng ta sẽ bị lão già kia nghi ngờ vô lý vì mối quan hệ với tỷ tỷ mình, sau này cũng chẳng có kết cục tốt đẹp. Nếu chọn các trưởng lão và cung phụng khác, hừ, người hận nàng ta nhiều hơn, Bạch Cung phụng không che chở cho nàng ta, còn Nhị Trưởng Lão sẽ càng hận nàng ta hơn. Mấy lão già khác lại càng đỏ mắt… Ài, nghĩ đến chuyện sau này nàng ta phải tới đâu, ta cũng sầu não lắm!  

             Trác Uyên bất giác cười một tiếng, phì phò tức giận từ chối cho ý kiến.  

             Viên lão nhìn hắn, gật đầu cười nhạt: “Xem ra trong lòng Trác quản gia tỏ tường như gương sáng, đã nhìn thấy rõ ràng từ lâu. Vậy thì tương lai của đám trẻ này đều bị ngươi gián tiếp hủy hoại!”  

             “Chẳng còn cách nào nữa, người làm chuyện lớn thì không thể câu nệ tiểu tiết được!”  

             Trác Uyên nhún vai hờ hững, chậm rãi nói: “Người ta thường hay nói, bỏ xe giữ tướng, thí tốt để bảo vệ xe! Con tốt vốn là thứ để bỏ đi, lần này ta ủi tốt qua sông, ném đá dò đường, vốn dĩ chỉ mang theo ý định thăm dò chứ không nghĩ tới chuyện thu hoạch. Chẳng lẽ một con tốt lại có khả năng lùi phía sau hay sao? Khi đã bước vào trận địa của địch thì chỉ còn cách tiến lên, nào có đường lui. Còn những con tốt nhỏ trong nội môn, rốt cuộc có thể sống sót tới đâu nào thì phải xem tạo hóa của bọn chúng ra sao. Dù sao thì ta đã tạo ra cơ hội, tiếp theo đến lượt Tà Vô Nguyệt lợi dụng tình hình này để thu hồi quyền lực của nội môn, vậy là việc lớn sẽ hoàn thành!”   

             Mí mắt của Viên lão run nhẹ, bất giác hít thật sâu, trên khuôn mặt có chút bi ai: “Quân tốt à… Ài, nói thế nào thì những đệ tử này cũng do ngươi tự tay dạy dỗ nên. Dù ngươi đối đãi với bọn chúng như công cụ, nhưng nếu chỉ dùng một lần thì quá đáng tiếc. Trác quản gia, có bao giờ ngươi nghĩ đến việc gọi bọn chúng trở lại bên cạnh mình chưa?”  

             “Chưa bao giờ!” Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, ánh mắt kiên định lạ thường.   

             Viên lão không khỏi sững sờ, vẻ nghi ngờ thoáng sượt qua trên khuôn mặt: “Vì sao? Nếu đưa bọn họ đến phòng tạp dịch, sau này chúng sẽ trở thành cánh tay đắc lực của ngươi mà. Đây sẽ là thế lực của ngươi lúc trở thành trưởng lão quản sự của tông môn, chuyện này đối với ngươi là chuyện rất tốt!  

             “Không cần!”  

             Viên lão vừa dứt lời, Trác Uyên đã kiên quyết lắc đầu, sau đó cười mỉa: “Ta không muốn để lại bất cứ thứ gì ở đây, dù sao thì lý do mà ta tới đây là vì giao kèo khi Tà Vô Nguyệt cho ta một viên đan dược cấp chín. Đến lúc thực hiện xong nguyện vọng của lão ta thì ta sẽ rời khỏi đây. Còn những đệ tử kia, làm gì có chuyện đặt chân vào nội môn, bắt được tương lai tốt đẹp rồi lại tự nguyện trở lại phòng tạp dịch này chứ?”  

             Viên lão, cả ta và ngươi đều là những kẻ đã nếm trải tang thương, có thể nhìn xa. Bọn chúng… còn quá trẻ. Ài, trong họa có phúc, trong phúc có họa, tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc! Bọn chúng cũng chỉ là những kẻ có tầm mắt hạn hẹp mà thôi làm sao hiểu được đạo lý này. Vậy nên cứ lợi dụng một chút là được rồi, chứ nếu để bọn chúng khiêu chiến thành công, rồi lại bị ép về đây, chắc chắn trong lòng lòng sẽ hận ta đến nghiến răng nghiến lợi. Cần gì phải thế?  

             Khóe môi của Trác Uyên khẽ nhếch lên, hắn bất giác cười mỉa, giống như đang chế giễu người đời ngu muội.  

             Viên lão nhìn hắn chằm chằm sau đó thở dài rồi khẽ gật đầu.  

             Thì ra là thế, chẳng trách ngươi chẳng hề để ý đến chuyện ở nội môn, không hăng hái như Tà Vô Nguyệt năm đó. Ha ha ha…. Thì ra hắn không định ở đây lâu dài.   

             Nghĩ tới đây, Viên lão khẽ vuốt râu, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.  

             Người có tài như vậy, nhưng không có lòng yêu mến tông môn thì nhất định sẽ không dốc lòng làm làm việc, đây là sự tổn thất của tông môn!  

             “Trác quản gia, ngài có ở đây không?” Đột nhiên có tiếng hò hét vang lên rất to.   

             Trác Uyên nghe thấy giọng nói này bèn cười khẩy, chỉ chỉ ra ngoài nói: “Ngươi nhìn kìa, chưa gì Khuê Lang đã tới nhanh như vậy. Ta đã bảo trận chiến của Nguyệt Nhi với nội môn chắc chắn là một quân bài sống mà. Ta đảm bảo hắn ta sẽ đưa con tới!”   

             “Đúng vậy, ha ha ha!” Viên lão gật đầu cười, trong mắt bỗng lóe lên tia sáng khó hiểu.   

eyJpdiI6IkRVamdhbTlBeWNSMlFxNk9xOFlPQ0E9PSIsInZhbHVlIjoicHkwUGVuemtpUEFnWHhGQnhYcXFZTWN4YldoQUoyWlUxaHFLbFY5Z0c3Y1p1MUt2dytCZlB4NGw4MDNvb05NUEtlS1ZXSWRaTnFFeDZnMmNWZStsUVwvK0NtWXNGNjNIdVFPQlN1M056UDNnT0ZtUExwYWl2U3I0XC9tWVRSbzNvVnBXbzRxXC93blVQN1wvWE1SM3VsM2lqZTRQMTdScVJBWWNHWWY3V3JEMjdUXC9BQ2cxYjZmazkrZ2szWDZZd3QzKzJ5ek1kVXU5bU10U2pjUDZYUG5JWVA5T1VKazJoYmtrMEJBaEZQS1IxN1gzb3paUW1VcDlsVU14TWladkZGM1VLR3NOWnF5eWNhOTB6NUk5dVhyd0VRR2w3WlBXa1NKZEVwcXp4bytEV3F0bzhpQmZSbEtPeWl6WDVwM0pUNlN0RWJ2RHRBQUF0YkFTZHc2WmJpYmJvNnpYQVMxdVVqWmh6Sm5FSWx4cTZTclZjbHhLTFBCcXN2ZU1IY1drRDFzVFp3Q3NxOU45R1RkeWNuSUx6enNVNG5OMGw3akdvXC9mS2NjWTk1aGFmbThIV3Nnd3RVM0hsMUxnT0p6ZVZMUUNGbWhLdExzRG5RMjE5N1gzeUNsTUFLZzl1cmpTY1NxYTZnWHFZM01paWd4Q3pHUGpScEFsRm1GbXRiTjd1ck55QkdlaDJCZFZZcDNPdit6UEdiWWJFeGVBPT0iLCJtYWMiOiIzM2E0YTUxZDk3YTg0ZjQzZmY4ZjAyZDVhNzY1ZGZhN2VlNGM1YTFhNzRjNjkyZmU4YTdlZmZiNDYyZjlkNDUxIn0=
eyJpdiI6IjRaTlwvb05LXC9WcVBsXC9UcWhRMXU5Rnc9PSIsInZhbHVlIjoiTlFjZmtJbkZYK1M4cThFemF3SU5TUktmK2h0Z0J1SVFBS2xKWURNc1VkRjk2bVZ2Z2pFR0ZZRnRkdlQ0eCtRREdzNW5kWEdmajM4V3ZwWmVIeWJBTjJWTHFFcW11bTBuXC9odlpOY205SEQ2cWhYQ0htN00wU3NPWWxjYUd5dDJES3g2SUxUTHI2RitQMTJrVExiS0tZY3lFeGlcL2p5bnpGSUZ5NTBBYll2TFByRFlXMnJwVHJvd0l4OEZ3a29EMlc5WkdxYnFYbUl6eTArcUp6b2J1XC9QKzNKRURtSUxuTFA4YktRTzltekd2VWdUR3lcL0gza3BMSU5XQ2VSc3lEajRodFdsUjIyblZvU3BLclcybGZGaXhTenZZWjhhRjcreE4rcFJvaGRHNUFsRE4xdlRhU0wzXC9xZjJvT0REWFJIWFpIcWNKelRnak5KMjdwaDZHUjJ5K0N3KzlkZlRYa00zREY0Ym0xM1wvckVsQ1R3YWU2ZnFUYm95TzJxY3QxS0xTendvSWtpa0hxaFk3a0gydlFyalZPY0VMclBWSHVuREY2RjRvMFdtSUVlYVFMMWk4QTI4dlRyTzlGUzN3djhPbG1kUXViU1wvMmhJeXZUUmhuSXhud1haUXVyT0tYbGF4dWNZdmhBc0ZBd0ZNc3BnajFEbXZLOGJMT1M2TzdDa2NQRDlMc2dcL0VUQUlQUSs5SHRiRkNGTVRYN0dMdzE5enJOWTBwR3pBK0ZaYSsrMFRCV2pqWnFVWjFYaFwvc2t0MWlYelJGM1pHXC9pcHR6SzJUZ0g4YjkzVWZFZmZwVDhqNzFRZnF6Z0VtOXhrZzRaWmlmcWpncmJ4QlVQdElzenBYZm40Sk1YS3ZnMWMwMHBMdXIyS3BxenYrejNacVwvMGE0anBwR0VIckd0ckZHM01MNU5KQkRqZVwvb2FRM2YwUlJsdk1SbzFMTHFJTGJVV2g2V0h0ZVB2ZEdhd1MyMFRsdXppalZcLzBiN3Qzd0JiN2xFQ2NvMENZWkN1QUM1ZE5HS3ZlQyIsIm1hYyI6IjE1M2Y4NmI5OWNhNzk2Mjk5Mzg3N2E0YzEyNTNlZDM5ZGQzZDVhMDRlZmNhMGJkMjY4OTQ0NzVlMDdkZDIyYWUifQ==

             Trác Uyên khẽ giật mình, trợn cả mắt…

Ads
';
Advertisement