Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Nàng ta… nàng ta  vừa nói gì thế?”  

             Đệ tử đứng phía dưới đài kinh ngạc nhìn bóng dáng trẻ tuổi kia, ngơ ngác: “Ta không nghe nhầm đấy chứ, nàng ta chủ động yêu cầu được đến phòng tạp dịch sao?”  

             “Ừ… Chắc không sai đâu, ta cũng nghe nàng ta nói như vậy mà!” Một đệ tử khác mang vẻ mặt mông lung, chẳng hiểu rõ điều gì.  

             Không chỉ có bọn họ mà ngay cả nhóm trưởng lão và cung phụng cũng sững sờ, mãi mà chưa tỉnh táo lại được. Phòng tạp dịch là nơi thấp hèn nhất của tông môn, chuyên dùng để xử phạt người mang tội lớn và những đệ tử bị đào thải. Từ trước đến nay những kẻ bị đày tới đều khóc tru tréo chứ nào có ai chủ động yêu cầu được vào nơi quái quỷ đó đâu!  

             Nhưng mà bây giờ, một tiểu cô nương tiền đồ xán lạn lại chủ động xin vào chỗ đó, thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu!  

             Tà Vô Nguyệt híp mắt, nhìn nàng chằm chằm rồi thản nhiên nói: “Nguyệt Nhi, ngươi nghĩ kỹ chưa, phòng tạp dịch sâu như biển, từ nay về sau không còn đường thăng tiến nữa. Đó là nơi cùng cực, đã vào rồi thì không thể ra được đâu!”  

             Nguyệt Linh nghe thấy vậy thì vội vàng nháy mắt ra hiệu với nàng ta, khuyên nàng suy nghĩ lại.   

             Vì không còn cách nào khác nên ngày đó tỷ mới phải vào đó, nhưng bây giờ nha đầu này tiền đồ rộng mở như vậy, chẳng hiểu sao lại ngốc nghếch chui vào chốn đường cùng kia. Làm như thế chẳng phải là tự hủy hoại tương lai của mình hay sao!  

             Ấy thế mà, Nguyệt Nhi chỉ cân nhắc một chút rồi vẫn gật đầu kiên định: “Tông chủ, Nguyệt Nhi đã quyết sẽ vào phòng tạp dịch, tuyệt đối sẽ không hối hận.”   

             “Được, đây là con đường mà người chọn, bản tông sẽ không ép buộc bất cứ ai. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là đệ tử của phòng tạp dịch, đi đi!” Vẻ mặt của Tà Vô Nguyệt lạnh lùng, vô tình mà phất tay.   

             Thạch Cung Phụng thấy thế, trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng chắp tay nói: “Tông chủ, như vậy không được đâu, dù sao thì đây cũng là một nhân tài mà!”  

             “Nàng ta muốn đến phòng tạp dịch chứ không muốn ra sức giúp đỡ tông môn, ngươi nói ta phải làm sao đây? Hừ, một người đã không có lòng, có ép buộc ở lại cũng chẳng có tác dụng gì!”   

             Tà Vô Nguyệt tức giận phất mạnh tay áo, lạnh lùng nói: “Tóm lại, các ngươi nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau, nha đầu này chỉ là một kẻ hầu, đừng ai nhớ nhung gì nữa. Nếu như rảnh rỗi không có chuyện gì cần phải suy nghĩ thì cứ ngẫm lại thật kỹ, ba tháng sau hãy so tài với đệ tử nội môn. Vừa để tạo điều kiện cho chúng đệ tử vừa cho các ngươi thêm một cơ hội, đừng từ chối!”   

             Dứt lời, Tà Vô Nguyệt phẩy nhẹ tay áo dài, cất bước đi với vẻ mặt xám xịt, như là vẫn còn tức giận vì vừa nãy Nguyệt Nhi đã không nể mặt lão ta, dù nhắc nhở hết lời vẫn quyết định chọn vào phòng tạp dịch.   

             Chỉ là… không ai nhìn thấy được ngay trong khoảnh khắc lão ta vừa bước đi, bên khóe miệng lại xẹt qua một nụ cười quỷ quyệt như có như không.   

             Thạch Cung Phụng nhíu mày nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần khuất của Tà Vô Nguyệt, tay vuốt khẽ sợi râu, đôi mắt sáng rực, không rõ đang nghĩ ngợi điều gì.   

             Lão ta vẫn cho rằng, trong chuyện này có điều kỳ lạ, nhưng kỳ lạ như thế nào thì lại không biết.   

             Tông chủ ném nha đầu này vào phòng tạp dịch một cách dứt khoát như vậy, rốt cuộc là vì phận con rơi nên bị vứt bỏ hay là có suy nghĩ sâu xa nào khác?   

             Thạch Cung Phụng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Đại Trưởng lão đang ngồi bên cạnh thì thấy lão ta cũng đang nhíu chặt mày, mặc dù cả buổi chẳng hề nói một câu nào.   

             Nhưng có vẻ như lão ta đã nhìn trong mắt, nhớ trong lòng, nghiền ngẫm trong đầu tất cả mọi chuyện!  

             “Quỷ Hổ, đi theo ta!” Đại Trưởng lão khẽ liếc Quỷ Hổ, yếu ớt lên tiếng, sau đó lập tức đi thẳng.   

             Quỷ Hổ đứng đằng xa chắp tay vái chào rồi vội vàng đuổi theo, chỉ chớp mắt sau, hai người này một người trước một người sau, không còn thấy bóng dáng nữa.   

             Thạch Cụng Phụng thấy vậy bèn vẫy tay gọi Liễu Húc đi theo mình đề bàn bạc vài chuyện. Dư Trưởng lão và Cung Phụng cũng lần lượt giải tán. Chẳng qua, mọi người nhìn bóng dáng xinh đẹp của Nguyệt Nhi trên đài cao với khuôn mặt chứa đầy vẻ ngờ vực, kèm theo cả tiếc nuối.   

             Ài, không có cớ để tiếp nhận cũng không thể thẳng thừng chiếm đoạt mấy món Ma bảo kia được rồi. Nếu vậy há chẳng phải cho người khác mượn cớ ra tay với mình hay sao?   

             Đến lúc đó bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, tự tay may áo cưới cho người khác như vậy thực sự lỗ nặng.   

             Mấy lão hồ ly nhìn nhau  ngầm hiểu, chỉ đợi người khác ra tay trước sau đó ngư ông đắc lợi mà thôi. Mọi người không khỏi cười nham hiểm rồi hậm hực giải tán.   

             Chỉ còn lại Nguyệt Nhi, Khuê Lang và Nguyệt Linh ở lại nói chuyện với nhau.  

             “Nha đầu ngốc nghếch, sao phải tới nơi quỷ quái kia, tỷ tỷ vất vả lắm mới ra khỏi đó được đấy!” Nguyệt Linh có chút trách móc, nhưng nhiều hơn là yêu thương, trong mắt ngấn lệ.   

             Nguyệt Nhi thản nhiên cười rồi nói: “Không sao, muội cảm thấy tới đó mới mạnh lên được, đây không phải là điều mà tỷ tỷ mong chờ sao. Mọi người nhìn muội bây giờ đi, chẳng phải đã giết được Hồ Mị Nhi để báo thù cho chúng ta rồi đó sao!”   

             Nghe thấy vậy, hai người họ bất giác sững sờ, ngay lập tức hiểu được ý định của Nguyệt Nhi.  

             Đúng vậy, trong vòng ba tháng mà làm con người ta thay da đổi thịt đến mức này, trong tông môn có Trưởng lão, Cung phụng nào bản lãnh tới vậy? Có lẽ lăn lộn với người kia sẽ tiến bộ hơn rất nhiều so với việc trở thành đệ tử ưu tú!  

             Trong một chốc, ánh mắt của hai người cũng sáng rực, đặc biệt là Khuê Lang, hắn ta cũng có một đứa con trai cần bồi dưỡng…  

             Ở khu rừng rậm cách đó hàng nghìn mét, ba cái bóng màu xám nhìn thấy mọi người lần lượt giải tán thì hơi thất vọng.   

             “Tuy rằng phần lớn thực lực của tiểu cô nương kia đến từ ba món Ma bảo cao cấp, nhưng không thể phủ nhận nguyên lực  m Hàn tinh khiết kia quả thật là rất hiếm có! Nếu có thể dạy bảo tốt thì cho dù có đứng lẫn giữa đám đệ tử Tinh Anh thì cũng là một tài năng xuất chúng!” Một cái bóng xám nhìn về phía hai người khác, nói.   

             Hai người kia cũng gật nhẹ đầu tỏ ý vô cùng đồng ý, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu bật cười: “Chỉ đáng tiếc, tên tiểu tử Vô Nguyệt kia lại vứt nàng ta vào phòng tạp dịch. Lần này trong chúng đệ tử Tinh Anh lại thiếu mất một nhân tài rồi!”   

             “Ài, không biết Vô Nguyệt muốn làm gì mà lại quẳng hết những người có ích tới cái nơi quỷ quái kia chứ.  m phong đao pháp của cô nương này mạnh hơn nhiều so với mị thuật. Sau khi tham gia hội Song Long chắc chắn sẽ có thể bộc lộ tài năng.”   

             “Được rồi, chúng ta cũng chẳng cần phải chỉ trích vớ vẩn làm gì. Mặc dù tác phong của Vô Nguyệt vốn tàn nhẫn nhưng không hồ đồ. Nếu không tên đấy cũng sẽ không thể đảm đương nổi chức vị tông chủ này. Ta cảm thấy trong chuyện này có điều kỳ quặc, chúng ta nên tìm hắn ta để nói chuyện rõ ràng thì hơn. Tiện thể giải quyết việc của tên tiểu tử kia luôn, những người khác có thể không cần, nhưng tên tiểu tử kia chắc chắn phải gia nhập vào nhóm Tinh Anh.”  

             Mắt hai người không khỏi sáng lên, cùng gật đầu, sau đó vèo một cái ba cái bóng màu xám biến mất không thấy nữa, cánh rừng yên ắng trở lại…   

             Ở một nơi khác, Trác Uyên đã lâu mới quay trở lại phòng tạp dịch, nhìn từng mảng gạch ngói lộn xộn đúng là có một loại cảm giác thân quen!  

             “Ha ha ha… xem ra, trời sinh ra ta mang phận kẻ hầu người ở bẩm sinh rồi!”   

             Trác Uyên bất giác cười khẽ một tiếng rồi cất bước tới trước cửa một căn phòng quen thuộc, hét lên thật lớn: “Viên lão có ở đây không, ta về rồi đây!”   

             Một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh kia tàn tạ kia từ từ hé ra, khuôn mặt khiêm tốn của Viên lão lại xuất hiện trước mặt Trác Uyên, lão ta cười khẽ một tiếng: “Ha ha ha… Trác quản gia, chẳng phải ngươi kẹt trong lăng mộ sau núi không ra được à, sao lại có thời gian về được vậy?”   

             “À há, hai tên ngốc kia phạt ta đi quét dọn lăng mộ một tháng, ta nán lại đến ba tháng rồi, chẳng lẽ không nên quay về hả?” Trác Uyên bất giác cười một một tiếng rồi đi thẳng vào phòng, nói với vẻ giễu cợt.  

             Viên lão bất đắc dĩ trợn mắt lên một cái, không nhịn được bật cười: “Ngươi bớt dùng chiêu này đi, hai người bọn họ cúng bái ngươi như thần tiên lâu nay, nào ai dám gò bó được ngươi? Mặc dù tu vi của lão phu không cao nhưng sống nhiều năm như vậy, đôi mắt cũng không đến nỗi nào đâu nhé. Ngươi mạnh hơn hai người bọn họ, bây giờ họ đã về lại nội môn không còn ở đây nữa, vậy thì ngươi sẽ là người đứng đầu phòng tạp dịch này.”  

             “Ài, đừng đừng đừng, ta chỉ lo cho bản thân đã quen, Viên lão, ngươi là quản sự, sau này công việc của phòng tạp vụ vẫn để ngươi xử lý. Có điều nếu ngươi không kham nổi thì ta có thể đứng đằng sau chống lưng cho, ha ha ha…” Trác Uyên bất giác nhíu mày, cười to.   

             Viên lão cũng gật đầu lia lịa, cười nói: “Vậy thì sau này phiền Trác quản gia làm chỗ dựa cho lão hủ. Cuối cùng thì lão hủ cũng có thể từ nàng dâu lên chức mẹ chồng, trở thành một người có tiếng nói rồi!”   

             Nói xong, Viên lão còn ưỡn ngực một cái, cố làm ra vẻ hung dữ, thế nhưng phối hợp với hình thể thấp bé kia lại khiến cho người ta có cảm giác dở dở ương ương, trong một chốc, Trác Uyên bật cười to.   

             Viên lão thấy vậy bèn gãi đầu một cái, ngại ngùng bật cười.   

             Trong giây phút đó, bầu không khí giữa hai người hài hòa lạ thường, như là hai người bạn già lâu năm tâm sự với nhau vậy.  

             Trước đây, Trác Uyên chưa từng cảm nhận được loại cảm giác này.   

             Điều này cũng không có gì lạ, trước đây Trác Uyên không tin ai. Cả Lệ Kinh Thiên và đôi phu phụ Cừu Viêm Hải cũng vậy, bọn đều là thuộc hạ đắc lực, đáng để tin tưởng.   

             Nhưng họ cũng chỉ là thuộc hạ, nếu tâm sự tình cảm, lỡ như bọn họ không đủ tinh ý thì có thể nói, chẳng có gì để mà nói cả.  

             Nhưng Viên lão lại luôn khiến cho hắn có cảm giác có thể tâm sự ngang hàng. Thậm chí, trong lúc nói chuyện với nhau như thế này, hắn thật sự thấy rất thoải mái, hơn nữa lại là giác mà trước nay chưa từng có.   

             Cho nên đối với một người tu vi chả ra làm sao nhưng cách làm người cao thâm như thế này, Trác Uyên luôn có cảm giác kính trọng từ đáy lòng, chưa từng có suy nghĩ sai bảo hay quạt nạt gì với lão ta!  

             Trong mắt hắn, Viên lão là một người có ảnh hưởng ở mặt tinh thần, đáng được hắn đối xử một cách bình đẳng!  

             “Trác quản gia, nghe nói ngươi dạy dỗ Nguyệt Nhi ba tháng, để nàng ta đối phó với Hồ Mị Nhi thật sao?” Viên lão đột nhiên hỏi.   

             Trác Uyên nhìn lão ta một cái, cũng không có ý định giấu giếm, thản nhiên gật đầu: “Không sai, nếu không có gì bất ngờ thì bây giờ đang đánh nhau rồi!”   

             “Ấy, nếu hai người bọn họ đang đánh nhau sao ngươi lại còn nhàn nhã về đây thế, không ở đó xem sao?” Viên lão giật mình nhíu mày, nghi ngờ hỏi lại.  

             Trác Uyên bật cười, từ chối cho ý kiến: “Đâu có, không cần xem, nàng ta thắng chắc! Nói thật với ngươi, lần này ta đã dốc hết vốn liếng đắp lên người nha đầu kia rồi!”  

             Nói xong, ngón tay Trác Uyên đánh tách một cái, một ngọn lửa màu xanh bỗng xuất hiện.  

             Viên lão thấy vậy, ngạc nhiên đến nỗi mí mắt giật một cái: “Đây là… đây là…”  

             “À, ta là luyện đan sư, tình cờ sưu tầm được một loại lửa thôi!” Trác Uyên trầm ngâm một lát, lấp liếm cho qua bí mật về Thanh Viêm, sau đó lại nói tiếp: “Ngọn lửa này có thể bảo vệ nguyên thần, cũng có thể phản phệ lại nguyên thần của đối thủ. Ta dùng nó luyện chế ra một viên Định Hồn Châu phiên bản mạnh hơn, gọi là Thanh Viêm Châu. Trong viên ngọc có chứa sức mạnh của ngọn lửa này. Cho dù Hồ Mị Nhi có là Thần Chiếu đi chăng nữa, chỉ cần nàng ta dùng nguyên thần đề tấn công thì chắc chắn sẽ bị ngọn lửa này phản phệ. Mặc dù, sức mạnh của Thanh Viêm trong đó không nhiều, nhưng vẫn đủ thiêu được nàng ta.”   

             Viên lão nhìn Thanh Viêm không chớp mắt, trên khuôn mặt là vẻ kinh hãi. Lão ta có thể cảm nhận được, năng lượng của ngọn lửa này vẫn tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa luồng sức mạnh hủy diệt trời đất, không thể khinh thường!  

             “Này, Trác quản gia, Định Hồn Châu là linh binh cấp chín, ngươi có thể luyện được nó sao?”   

eyJpdiI6IlcwS0xJVG1QanVGQXhmYit5azltSHc9PSIsInZhbHVlIjoiYllMTGFzTDhTMXpDWWNXVksraUdreGt3a2RwSEttV3ptSU1xQ0JtRkpZdnVxOFhmWmEzUmVDQXY3R3FNK2hrN1BhZjM2N3hjOEpPRVRMWmFQZzJCSnFLaUdSd3ZkRzVYMTFzNlozTGJpamFxaElzcXVYcndsckl4OVwvRmpPSmJ2KzFLdWhsWVB4U1wvMm11ZlBpWllkMDJJTTVvR003dWRjSlBrOHdjaHpURXRBT2p2aEUza0J6dXBMWnJyV1puczdiYStpcUl0VmhKWGJhM0twVkphOWNkZUFXbWQ1eDgrRWEzSXlYUDBIT3pVWlFLRVJENzdhZVZCOW5QRVh3SW9DdHg5NkIzc0VXVFBhR0prVU9ISDJCaERhTlBod2k5cmo4SUZ4NXMxZmF0aDZxNTdIUHNBc0JudXpQVnN6NnJocG5hdHR3Z0FCU2JuOUMwcUFJSFFVckdxUDN1ZUFwdkJKRjZTM0VVbElzcTFcL1NZcEo3UGhDU3FXdlZZZVRRZ2thcEQzUWxTYmZTUlhNNzNkMUZwVnoyNWs3SHVLSkZKQzM4TCs0QUJjMUNXVko3eEJhNUJEdzJjMjhPU1ArUUM5NXFnTmZRZXBaT0lWUEV0a0VJb25sZnBsQnFRbTkxXC9XenM2d3lsZTQ2WllSWGhHTUpXR0F2MDlCbWR4ZWhtc2IzZTBROEdKeXFwVHpQQjlrUEhzekdWcFoxSVVoS29GRHY1ZzR3VnR4MUZYK2tPS0dJcU5ReE0wdFRyMlFkZkpGQ2Z1c1FtRWV2VjBUckFYa0ZEdFVuT2tPNERVd1haZ1VWWlwvSzdVMWNlcER6YmtFdmJEVGJsb0hjbEVMN3EzSWhZYk9ZOUgwZUI2eHBmSDlIcmNQZlcycHkrYlIzcjVXZnBGOHJndkdEb05QRENZYk9FWDIxTXFEU2ZFdXFabUhabExHbE1CRWp1cHhDU3h2WTl2MkduQ2N5ZVVnZVZaS3p5dVBQVmlYa0hHVFljYXozN1lKNHRzOE5JSjNTcU91alppYUtRNk5qYlZiVHE3eVBIVW5NTjVaNW54WFRHbVE5a20rUTJkZmJCbXlCMnc0am1JdUJtM1VyUktKMnhyQnNrVzcyZTM2dmRNYnZIZVlTR3NSNituMmV0cnZKcnZHXC9OY1pTVW1HUGRjS0NDVDF4VnRjRjNDQURReVpxZWpPcFwvbE5LclV3aVdtcEZmM2Z2UmdGXC9Mc0lBUGh5MW11WkxZaHUrNnJvNTRhOWprbHlmakl2VWZwd3Jod1RuUGZIR0FVakZ6VjJhXC8xMzFGajdaRzN2VWZNOVdKWTVIVWlHQmhteGpIckVwcjZBTE4rYUpjeHZZOVYxUzRPampOQ0JGRW1SUERmRDlpRkdlcG90ZXM4cXNYTGJBamZzSGVzOFU4QzJaaCtmMGJ4aHVqUWVXSnZ4STluTVMyNHU4OTNTcVgxRCtqbnFqTUgxNWtlZVFcLzB4VkRtTzNzWld3c3Y2RVAyWlVKUzFiTHhIY0dDejNzMFZvY0JLWERRcGI4eU1SQWdNVWp0Y253Sys2dVc1elwvUzFOMFk0Tng3RFVGa1JwSHhoSENaVzdORFRXd3NBYVhCWVlLSHY1c04wYVlIVWJ4b1BBcXRzbUdwdzFtcCs0Y1R3bTlcL1dUOExLZ0Q5bXJhS25tbUZENnErSm89IiwibWFjIjoiMGRjNDI2NzA2NTA2NWRmZjFjZWNkZTBhZTVlZTU3ZDI4Y2I2ZjA5YzdhODBlYTVkNWExNjQ3ZmEwZjJhZDk0NSJ9
eyJpdiI6IlBDSldMXC84UE5LVHk3TUV5c29Vb0R3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImM2YW5wRU5tUlgycjhhK3pUNTBRVzlxNWJqVnBlc3o2MnZFdmQ0K0JUNUtMak1xaVNsQzRDZmRrNzJLaGw4WWE5d2s1cCsrSDdkakc3TllRaFNcLzh3Q2pXbGtTRFpWRXZNR0p5enRaYkxsOW96Y3dKUTVVek1abDRtdkdrUmdiVkN2QlArekJINEREcDZ4ZUpRQmVTR3VlWmk5WWZ3Y3ZtZVdSUU1ZQTRQTG91b1wvZVVsazI3MXZ3T3ZhdStRWWJvRjI1eGdlWTRcL1p5RjYxc1FxWVVXSGZPSXN2SVRPV09JU2NFZk5zZlwvWkJZNVpYdGhVTzNzb2xQSlFhSkUyM3ExQ3FEY3NaWVhLSWtPWm9FenFvSmxQbFFtOVVydGsyY0IzcEhwK3dcL3VHVjBOQkwyZ01lVWlGMEtYNEdSTW1zQXV5Uk9QS0tqOVJpXC9la0R4VWVcL2kxSlwvY1paMWJkbTJNQ1FnUmNWbjFUVGVaaE9VS2xxaXhHTjg5d1Q4d3dOU052anJFRngzSHVjUUxWazh6V1BDMFwvRVE9PSIsIm1hYyI6ImYxYmZjYmFjYTFiNTg3MjNlYzA1NDEzNWE3Njk0YTE4YjcyMjY5MTQ0NWUyMTg1NzAxY2JhNmY4NzY4OGFhZjgifQ==

             Vốn dĩ lão phu vẫn biết tất cả những thứ kia là của hắn, nhưng không ngờ là do hắn tạm thời luyện thành. Mụ nội ngươi, vừa là luyện khí sư cấp chín vừa là luyện đan sư cấp mười, tài năng toàn diện như vậy, có còn để cho các tu giả khác sống nữa không đây…

Ads
';
Advertisement