Vừa mới dứt lời, các vị cung phụng và trưởng lão khẽ liếc nhìn nhau, lại nhìn xuống chỗ Nguyệt Nhi, đều lộ ra ánh mắt tham lam.
Dù sao thì thực lực của nha đầu này cũng không kém, tư chất cũng là thượng thừa, nếu có thể nhận làm môn hạ thì lại có một hạt giống cho đệ tử Tinh Anh rồi. Hơn nữa, làm sư phụ thì có quyền bảo quản trang bị cấp cao đầy người kia, còn không phải là chuyện đương nhiên sao, sao có thể để người khác trộm đi được?
Nghĩ như vậy, những lão già cả ngày sống trong nhung lụa này đều lộ ra một nụ cười mập mờ.
“Ha ha ha... Nha đầu này nhìn không tệ, lão phu cũng nhiều năm rồi chưa nhận đệ tử. Nếu như các ngươi không cần thì lão phu sẽ nhận nó làm môn hạ!” Một lão già tóc bạc phơ khẽ híp mắt lại, nhìn tất cả mọi người một cái, dõng dạc tuyên bố với Nguyệt Nhi, hay cũng có thể nói là quyền sở hữu đối với ba loại ma bảo này.
Thế nhưng lời nói của lão ta vừa dứt thì bỗng một giọng nói quái gở khác vang lên: “Ta nói Dương trưởng lão nghe này, ngươi đừng có tự mình làm chủ. Lão phu cũng rất thích nha đầu này, sau này vẫn nên để lão phu tự mình dạy bảo nàng ta!”
“Này, Cổ trưởng lão, ngươi thật là quá đáng, là lão phu đề xuất muốn nhận nàng ta trước mà, chẳng lẽ ngươi muốn đoạt người sao?” Hai mắt Dương trưởng lão trừng lên một cái, nhìn chăm chú về lão Hồ tóc đen ở phía cách đó không xa, lão ta ồm ồm nói.
Dường như ánh mắt như muốn phun lửa kia đang cảnh cáo đối phương, rằng ngươi đừng có tranh với ta, bằng không thì ta sẽ không khách khí đâu.
Thế nhưng Cổ trưởng lão lại khẽ hừ nhẹ một tiếng, không chút lung lay!
Nhưng đúng vào lúc này, lại bỗng phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Ta thấy hai người các ngươi quá không coi ai ra gì rồi. Các ngươi muốn nhận nha đầu này làm đệ tử nhưng đã hỏi chúng ta chưa?”
“Này, Vương lão đầu ngươi đừng có mà không biết xấu hổ, năm ngoái ngươi đã thu không ít đệ tử rồi, lão phu còn không thèm tranh giành. Bây giờ lão phu vất vả lắm mới vừa ý một người, ngươi còn muốn chặn ngang một gạch hay sao?” Khẽ nhíu mày lại, lúc này Dương trưởng lão tức giận mắng lớn.
Cổ trưởng lão cũng đứng một bên nói giúp vào: “Đúng vậy đấy, mỗi lần ngươi đều là người thu nhận đệ tử nhiều nhất, bây giờ còn có mặt mũi gì để tranh giành với chúng ta hả? Nhanh chóng đi hóng mát vui chơi ở chỗ nào đi, đừng đến gây trở ngại công việc của chúng ta nữa!”
“Ha ha! Bây giờ hai người các ngươi liên hợp nhau để cô lập ta đúng không, không có cửa đâu! Trước kia lão phu thu nhận không ít đệ tử, thế nhưng không phải là do các ngươi chọn nhưng còn dư lại sao! Lần này lão phu cũng không lo nhiều như vậy nữa, bất luận như thế nào lão phu cũng phải nhận đệ tử này về dưới trướng!” Tròng mắt không khỏi co rút lại, Vương trưởng lão lập tức hét lớn lên, thái độ vô cùng kiên quyết!
Kết quả là ba người bắt đầu ồn ào, nhưng rất nhanh, các trưởng lão và các cung phụng khác cũng gia nhập vào trong đó, tranh nhau cướp đoạt.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sàn đấu võ lập tức xôn xao, long trời lở đất, ầm ĩ không ngừng. Những đệ tử đang vây xem kia, tất cả mọi người ai cũng thấy choáng mắt.
Chẳng lâu sau, bọn họ thấy ngày thường các vị trưởng lão và các cung phụng này đoan trang nghiêm túc, nhưng sao bây giờ lại đỏ mặt tía tai như vậy rồi?
Bây giờ lại vì muốn thu nhập một đệ tử mà gần như sắp động tay với nhau, điều này không khỏi khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nghẹn ứ không còn gì để nói. Đồng thời cũng đầy vẻ ghen ghét mà nhìn về phía Nguyệt Nhi đang đứng ở nơi đó.
Nha đấu này, rõ ràng chỉ là một đệ tử ngoại môn thôi, thế mà một trận chiến đã thành danh, trở thành miếng bánh ngọt để các cung phụng trưởng lão của tông môn tranh giành như vậy, sau này tiền đồ bên trong tông nhất định sẽ vô cùng sáng sủa!
Mà Nguyệt Linh nhìn cảnh tượng này, mặt cũng đầy vẻ hưng phấn, cảm thấy tự hào về muội muội của mình vô cùng!
Lạnh lùng nhìn tất cả mọi người một cái, Tà Vô Nguyệt khẽ cười thầm trong lòng, lại khẽ liếc nhìn về phía Thạch cung phụng, lập tức hiểu rõ tính toán của lão ta. Chỉ sợ rằng Thạch cung phụng sẽ nghĩ rằng nha đầu đấy là quân cờ mà lão ta chuyên dùng để áp chế các đệ tử nội môn.
Bây giờ thuận thế chiêu nhập nàng ta vào nội môn, đặt nàng ta ngay dưới mi mắt mình để quản, cũng như việc thuận thế loại bỏ đi được một quân cờ.
Nhưng đáng tiếc thay, con cờ này không phải do người tông chủ này bồi dưỡng, mà là do tên Trác Uyên kia tạm thời dạy dỗ nên. Cho dù muốn phế đi quân cờ này, chỉ cần Trác Uyên còn ở trong phòng tạp dịch thì bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể dạy dỗ ra con tiếp theo.
Lão ta làm tông chủ, cũng không cần quan tâm cho lắm!
Nghĩ tới đây, bất giác Tà Vô Nguyệt cảm thấy vô cùng vui vẻ, liên tục tán thưởng trước thủ đoạn của Trác Uyên, thật cao thâm làm sao. Nếu muốn bồi dưỡng ra một quân cờ như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, thật sự là vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, lão ta là tông chủ, chịu ánh nhìn chăm chú của toàn bộ tông môn, muốn làm chuyện này cũng không dễ dàng gì. Bây giờ có Trác Uyên giúp lão ta xử lý rồi, lão ta lại càng yên tâm không ít!
Nhìn chằm chằm vào Tà Vô Nguyệt, thấy lão ta không mấy quan tâm đến vấn đề này, trong lòng Thạch cung phụng lập tức dấy lên sự nghi ngờ.
Chẳng lẽ lão ta sẽ từ bỏ con cờ này sao, hay là còn có dự định khác?
Khẽ híp mắt lại, Thạch cung phụng tiếp tục tăng cường sự thăm dò, sau lại cất cao giọng nói: “Im hết đi, cung phụng trưởng lão của tông môn cãi qua cãi lại ngay trước các đệ tử vào ban ngày ban mặt thế này còn ra thể thống gì nữa?”
Ặc!
Chỉ trong nháy mắt, tất cả các trưởng lão và cung phụng đều dừng việc quát tháo lại, nhìn về phía Tà Vô Nguyệt và Thạch cung phụng đang ngồi ở chỗ đó, toàn bộ đều có hơi lúng túng mà khẽ ho khan một tiếng, mặt mo đỏ ửng!
Vừa rồi là gì bọn họ thật sự là quá muốn chiếm hữu ba món ma bảo kia, cho nên mới quên mất thân phận của mình, giống như đám nữ nhân đanh đá mà cãi lộn qua lại, bây giờ suy nghĩ kĩ một chút, đúng thật là quá mất mặt rồi.
Chỉ là... Cuối cùng, việc ai trong bọn họ sẽ giành được nha đầu này và ba món ma bảo kia khiến cho bọn họ vô cùng quan tâm.
Hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của những lão già này, Thạch cung phụng không khỏi lạnh lùng cười, sau lại quay đầu nhìn về phía Tà Vô Nguyệt nói: “Tông chủ, chư vị cung phụng trưởng lão đều sốt ruột muốn thu nhận đồ đệ, nhưng đồ đệ này chỉ có một, cũng không thể phân phát ra cho từng người được. Chẳng qua, theo như những gì lão phu thấy, vừa rồi Nguyệt Nhi giết Hồ Mị Nhi, sư phụ Nhị trưởng lão của nàng ta phải chịu cảnh sơ tang ái đồ, hẳn là vô cùng đau đớn. Không bằng đưa đồ đệ Nguyệt Nhi này cho Nhị trưởng lão được không?”
Mụ nội nó, hay cho Thạch Mãn Sơn ngươi, thì ra đến cuối cùng vẫn là ngươi muốn nuốt lấy ba món ma bảo này!
Lời vừa nói ra, các vị cung phụng trưởng lão lập tức quýnh lên, trong lòng thầm mắng mỏ.
Trong lòng bọn họ đều biết, Nhị trưởng lão và Thạch cung phụng này là cùng một phe, đến lúc đó khi thu nha đầu này vào rồi, dành ba món bảo vật này và một suất vào đệ tử Tinh Anh, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Chết một Hồ Mị Nhi, nhưng lại kiếm thêm được ba món ma bảo cao cấp, quả nhiên là vô cùng đáng giá!
Còn nói tang đồ đau lòng cái gì, ngươi nhìn dáng vẻ si mê của vị Nhị trưởng lão kia đi, lão ta mà đau lòng gì chứ?
Bên trong tông môn người nào mà không biết nữ đệ tử dưới trướng lão già này, có ai mà không từng song tu với lão dâm ô này đâu, đến cả tiểu thiếp cũng chất thành đàn rồi. Chết một người thì có làm sao, cùng lắm thì đổi lại một người khác mà thôi.
Còn nói cái gì mà đau lòng, đau con mẹ ngươi!
Vẻ mặt tất cả các trưởng lão và cung phụng đều vô cùng bình tĩnh, nhưng hai mắt lại có chút chần chừ mà nhìn tới nhìn lui trên khuôn mặt của Thạch cung phụng và Nhị trưởng lão. Nhất là Nhị trưởng lão kia, vào giờ phút này, lão ta như đang thưởng thức một món hàng hóa mà nhìn chằm chằm vào cơ thể Nguyệt Nhi từ trên xuống dưới.
Thỉnh thoảng còn hơi gật gật đầu nữa, dường như đang biểu thị sự tán đồng!
Nguyệt Linh thấy vậy thì có chút lo lắng, các nữ đệ tử của toàn tông môn đều biết rằng, nếu bước vào cánh cửa của Nhị trưởng lão thì phải trả một cái giá cực lớn.
Trước dây Nguyệt Linh cũng sợ bị lão dâm ô này vừa ý nên mới xăm hình con bò cạp ngay trên mặt, dùng cái hình này để làm rõ ý chí!
Ai ngờ bây giờ, Nguyệt nhi lại gặp vận rủi giống vậy!
“Lời ấy của Thạch cung phụng sai rồi!”
Nhưng, ngay tại thời khắc nguy cấp, một nam nhân mặc bạch y, thản nhiên nói: “Thi đấu nội môn, sống chết cũng chẳng oán! Khi đặt chân lên cái đài này rồi thì đừng nói chuyện sống chết. Chúng ta thân là trưởng lão cung phụng, sớm đã có chuẩn bị tâm lý với sống chết của đệ tử sẵn rồi, sao có thể xuất hiện thái độ đau lòng vì đồ đệ cho được? Nhị trưởng lão chìm đắm trong ma đạo cũng mấy trăm năm nay, sao tính cách có thể ngây thơ như vậy cơ chứ? Thạch cung phụng vì điều này mà đưa nha đầu đấy cho Nhị trưởng lão thì quá là coi thường, cũng có hơi vũ nhục lão ta rồi đấy!”
Lập tức khựng lại, ánh mắt Thạch cung phụng khẽ híp một cái, chăm chú nhìn người kia, sau lại không nói gì.
Nhị trưởng lão cũng hung hăng trừng mắt liếc lão ta một cái, tức giận mà hừ một tiếng.
Người kia thờ ơ cười cợt rồi nói tiếp: “Ngược lại, dưới trướng của ta có một nữ đệ tử tên Nguyệt Linh, chính là tỷ tỷ của nha đầu này. Nếu tỷ muội hai nàng có thể ở cùng một phòng, hỗ trợ lẫn nhau, quả thật thực lực sẽ tăng nhanh như diều gặp gió, không chừng còn lập công lớn ở hội Song Long cũng nên!”
“Bạch cung phụng, lời này của ngươi là muốn tranh đệ tử với lão phu sao?” Bất giác hừ nhẹ một tiếng, hai mắt Nhị trưởng lão tỏa ra tia thâm độc, lão ta lạnh lùng nói.
Mỉm cười phất ống tay áo, Bạch cung phụng thản nhiên lên tiếng: “Nếu ta muốn tranh với ngươi, thì ngươi đã từng tranh nổi chưa? Lão phu chỉ là suy nghĩ vì tông môn, nên mới nói một cách thực tế thế thôi. Hai tỷ muội tâm ý tương thông, hỗ trợ lẫn nhau, nên cũng vì vậy mà thực lực sẽ phát triển tốt nhất đối với tông môn sau này!”
“Ngươi...” Chòm râu khẽ run rẩy, mặt Nhị trưởng lão đầy vẻ tức giận, nhưng lại không thể phản bác được.
Tròng mắt khẽ híp lại,Thạch cung phụng lạnh lùng lên tiếng: “Bạch cung phụng, ngươi đây là có ý gì, lấy địa vị cung phụng ra để áp chế trưởng lão sao?”
“Ha ha ha... Chẳng lẽ không thể sao? Thạch cung phụng, bình thường không phải ngươi cũng hay làm như vậy sao?” Lúc này, lão ta lập tức cười giễu đáp lại.
Đám người quay đầu lại nhìn, đã thấy người kia toàn thân trường bào vải bố, vị lão nhân với dáng người gầy nhỏ khô quắt. Vào giờ phút này, lão ta đang vừa trêu chọc vừa ngoáy tai, càng tỏ rõ vẻ khinh miệt đối với vị Thạch cung phụng kia.
Vẻ mặt lập tức trở nên hơi trầm xuống, Thạch cung phụng hừ nhẹ một tiếng, nói: “Thích cung phụng, ngươi cũng muốn thò một chân vào sao?”
“Đương nhiên, việc liên quan đến thực lực đệ tử tương lai của tông môn, lão phu nên làm thì phải làm thôi!” Khẽ nhếch miệng nở nụ cười, Thích cung phụng không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, đầy mặt lộ rõ vẻ ngươi có thể làm gì được ta, trực tiếp khiến cho Thạch cung phụng tức giận đến mức hai tay không khỏi siết chặt lại thành nắm đấm.
Tà Vô Nguyệt đứng một bên nhìn, trong lòng lạnh lùng cười không dứt.
Bạch cung phụng và Thích cung phụng này lần lượt xếp hạng thứ ba và thứ tư trong hàng cung phụng, hai người mà liên thủ lại thì xem như cũng có thể đứng ngang hàng với Thạch cung phụng này.
Vốn là giữa bọn họ nước sông không phạm nước giếng, cũng không có ân oán gì lớn.
Đáng tiếc là, kể từ lúc Thạch cung phụng này trộn lẫn chung với bọn đại trưởng lão, tự cảm thấy thế lớn thì lại chẳng đặt người khác vào tròng mắt. Đồng thời lão ta còn có thói tham lam, muốn tự mình nuốt chửng các danh sách đệ tử Tinh Anh.
Thế là nghĩ trăm phương ngàn kế để diệt trừ những người cạnh tranh kia, cuối cùng lão ta cũng chọc phải hai vị cung phụng này.
Hai đệ tử của bọn họ là Khuê Lang và Nguyệt Linh, trước đây chẳng hiểu sao mà lại bị đày đến phòng tạp dịch, bọn họ vẫn không cảm thấy gì. Nhưng gần đây nhất, Quỷ Hổ thường xuyên trù tính gây chuyện, diệt trừ từng đệ tử môn hạ một của bọn họ thì bọn họ mới kịp nhận ra chuyện mà đám người kia luôn luôn làm trong bóng tối.
Không còn cách nào khác, sau khi biết hai ái đồ ở phòng tạp dịch lập ra chiến công, bọn họ lập tức mau chóng liên lạc với các thế lực để lấy hai người bọn họ ra, đồng thời cũng trở thành nước lửa với bọn Thạch cung phụng.
Có thể nói, hai người Bạch cung phụng và Thích cung phụng liên thủ với nhau, hoàn toàn là do bọn Thích Cung Phụng ép buộc.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng có người có thể kiềm chế những tên khốn vô pháp vô thiên này rồi!
Khóe miệng Tà Vô Nguyệt xẹt qua một đường cong tà dị, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đám người kia, cất cao giọng nói: “Tất cả các ngươi đừng ồn ào nữa, bản tông biết, Bá Lạc tương mã. Gặp phải thiên lý mã thì ai cũng muốn nhận cho mình dùng. Nhưng mà, các ngươi muốn nhận thì phải trưng cầu ý kiến của thiên lý mã. Nếu đến lúc đó sư đồ bất hòa thì sẽ lãng phí một con thiên lý mã, là thiệt hại của cả tông môn đấy!”
Nghe được lời này, mọi người đều hơi gật đầu, biểu thị sự tán đồng, sau đó một mặt nghiêm túc mà nhìn về phía Nguyệt Nhi đang đứng trên đài, muốn để cho nàng ta tự bái chính mình làm sư.
Tà Vô Nguyệt cũng nhìn về phía Nguyệt Nhi nói: “Nội môn và ngoại môn khác biệt, đệ tử nội môn tu luyện đều có sư phụ chỉ đạo. Ngươi muốn bái nhập môn hạ của ai thì nói đi!”
Trong mắt chứa một mảnh mê mang, Nguyệt Nhi nhìn xung quanh, chỉ thấy nhưng đều là từng gương mặt cười dối trá, trong lúc nhất thời lại không biết nên lựa chọn như thế nào!
Xa xa, Nguyệt Linh lại không ngừng nháy mắt với Nguyệt Nhi, để cho nàng ta bái nhập môn hạ của Bạch cung phụng!
“Nha đầu, nếu không muốn chết thì quay về phòng tạp dịch đi!”
Đột nhiên, một giọng nói già nua cao tuổi vang lên bên tai của nàng ta, khiến cho nàng ta không nhịn được mà khẽ giật mình một cái: “Trải qua ba tháng kinh nghiệm này, ngươi cũng hiểu rõ đạo lý cường giả chưa từng hỏi xuất xứ rồi mà!”
Con ngươi bất giác co rút lại, tất cả mọi người nghe được lời này xong đều không khỏi ngơ ngẩn, thật lâu sau vẫn chưa kịp hoàn hồn lại…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất