Phù phù phù!
Gió lạnh thổi nhẹ giữa đất trời.
Cây đao trong tay Nguyệt Nhi chỉ thẳng lên trời, lực m Hàn toàn thân nàng ta đều tụ lại trên quầng sáng lấp lánh của đao, dường như đã khiến cho sức mạnh toàn thân đều tụ lại trong một chiêu này.
Bỗng chốc, bầu trời bị những lớp sương mù mờ ảo bao trọn, nhiệt độ xung quanh giảm xuống cực nhanh. Thậm chí cả không gian trên võ đài cũng đang rung nhẹ, dường như chúng cũng không chịu được nguồn năng lượng mạnh mẽ này.
Tất cả các trưởng lão cung phụng ở đó đều không khỏi co rụt tròng mắt lại, giật mình hoảng hốt. Độ thuần khiết của nguyên lực m Hàn của tiểu cô nương này thực sự đã đạt đến mức khó tin rồi.
Tuy rằng nàng ta chỉ là Thiên Huyền tầng chín thôi nhưng sức ép to lớn này lại khiến cho người ta có cảm giác như đang bị một cao thủ Thần Chiếu tầng bốn dùng hết sức lực để đánh vậy. Chém nhát đao này xong, tuy Hồ Mị Nhi cũng là Thần Chiếu tầng bốn nhưng dù sao thì nguyên thần của nàng ta vừa bị tổn thương nặng, muốn tiếp chiêu này cũng thực sự rất khó khăn.
Điều đáng tiếc là uy lực của chiêu này tuy lớn, nhưng khuyết điểm của nó cũng vô cùng rõ ràng.
Các trưởng lão cung phụng khẽ chớp mắt, họ đều lắc đầu, thở dài ngao ngán.
Thắng thua của trận chiến này đã rõ rồi, chỉ là người thắng không phải tiểu cô nương này mà thôi.
Tà Vô Nguyệt chứng kiến mọi thứ, lão ta cũng híp mắt lại, trong lòng thấy có chút gì đó không ổn, sau lại lập tức thở dài một hơi. Phí phạm cả một đống vũ khí tốt như vậy. Kinh nghiệm chiến đấu của tiểu nha đầu này vẫn còn yếu kém lắm.
Hồ Mị Nhi nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ nhắn ở phía đối diện, mắt nàng ta lấp lánh ánh sáng, cả người không động đậy gì, yên tĩnh tập trung tinh lực. Đến khi thấy sức mạnh của mình đã đạt đến mức cao nhất rồi, nàng ta mới cử động khẽ cổ tay, nó như sắp bị đứt ra luôn vậy. Nàng ta cười một tiếng rồi đột nhiên bắt đầu hành động.
“Ha ha ha, tiểu nha đầu, tỷ tỷ dạy cho ngươi một bài học nhé. Trong thực chiến, nhắm trúng quan trọng hơn sức mạnh đấy. Cho dù uy lực của chiêu này của ngươi có lớn thế nào đi chăng nữa, nhưng không đánh trúng thì được ích lợi gì đâu.”
Tiếng cười giễu vang lên, Hồ Mị Nhi bước vài bước. Bỗng nhiên, có khoảng mười bóng người xông về phía Nguyệt Nhi như những con linh hồ, lập tức đến gần nàng ta: “Võ kĩ phân thân cấp thấp của Huyền Giai, Mị Ảnh Hồ Tung.”
Nguyệt Nhi không khỏi nhíu mày, quay sang nhìn tất cả mọi người. Nàng ta rất bất ngờ. Cầm đao trên tay, nhìn khắp nơi nhưng lại không biết nên chém về phía nào.
Nguyệt Linh đứng ở xa nhìn vậy mà lo lắng, hét lớn: “Nguyệt Nhi, cẩn thận, mau thu đao lại để phòng thủ!”
“Hi hi hi… phòng thủ? Muộn rồi!”
Thế nhưng những lời của Nguyệt Linh vừa nói xong thì một tiếng cười đắc ý của Hồ Mị Nhi đột ngột vang lên. Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng vụt, bóng dáng yêu kiều của Hồ Mị Nhi đã xuất hiện ngay bên cạnh Nguyệt Nhi. Bàn tay sắc bén có ánh sáng màu đỏ hồng, lập tức vồ về phía eo của nàng ta.
Nguyệt Nhi trợn trừng mắt lên, tuy rằng hoảng hốt nhưng đã không kịp đề phòng nữa rồi.
Nguyệt Linh vô cùng lo lắng, nàng ta lo muốn chết đi được, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Tà Vô Nguyệt và các trưởng lão cung phụng thì chỉ biết lắc đầu bất lực, thở dài thườn thượt vì thắng thua đã được quyết định rồi.
Tiểu nha đầu này làm gì cũng rất tốt, dù là thực lực hay là trang bị. Chỉ mỗi kinh nghiệm thực chiến thì lại… quá kém!
Móng tay Hồ Mị Nhi rất sắc, nàng ta cười đắc ý: “Con nha đầu chết tiệt, tỷ tỷ ta dạy ngươi một bài học cuối nhé, nếu không phải lúc quyết định sống còn thì người bình thường đều vừa tấn công vừa phòng thủ cả thôi. Bây giờ ngươi tập hợp hết nguyên lực toàn thân vào đầu đao, nhưng không để lại cho mình một chút nguyên lực nào, không đề phòng như vậy, đó là khuyết điểm chí mạng đấy! Bây giờ thì ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi, muốn thử thách lão nương, ngươi còn cần phải trải qua cả trăm năm tu luyện nữa đấy.”
Cùng với tiếng hét đầy hống hách và vẻ mặt thở dài tiếc nuối của mọi người, Hồ Mị Nhi điên cuồng cào một nhát cực mạnh vào người Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi thấy vậy, mí mắt khẽ co rụt lại nhưng rất nhanh đã trở nên bình tĩnh, nụ cười có phần quỷ dị chợt xuất hiện trên khóe miệng.
Cạch!
Như thể móng vuốt đang cào vào một bức tường cứng ngắc vậy. Bàn tay ma quái sắp cắm vào eo Nguyệt Nhi của Hồ Mị Nhi tự dưng bị ngừng lại giữa chừng, không tiến vào được, lui ra cũng chẳng xong.
Ánh mắt Hồ Mị Nhi ngơ ra, nàng ta có chút thất thần, nhưng chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng hét lớn đã vang lên. Sau đó, cả người Nguyệt Nhi lập tức tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, khiến cho tất cả những người ở Diễn Võ Trường đều không mở được mắt ra.
Đùng!
Tiếng rồng gầm vang lên từng cơn, một con kim long đột nhiên xuất hiện trong vầng sáng màu vàng kim đó. Sau đó nó hất đuôi rồng một cái, như một cái dây xích nặng nề, nó lập tức khóa bàn tay đang định đánh lén của Hồ Mị Nhi.
Khi ánh sáng màu vàng đó dần biến mất, cảnh tượng hiện ra ngay trước mắt khiến cho tất cả mọi người đều phải trố mắt ra nhìn.
“Đó… đó là gì thế?” Có đệ tử đứng xem chỉ về phía Nguyệt Nhi, kinh ngạc nói. Các đệ tử khác cũng đơ cả ra, không hiểu rõ chuyện gì.
Chỉ có các trưởng lão cung phụng là nhìn chằm chằm vào chỗ ánh sáng màu vàng kim đó. Tự dưng họ thấy họng mình vô cùng khát khô, không nhịn được mà nuốt xuống từng ngụm nước bọt, sau lại lớn tiếng nói: “Mẹ nó, lại là một món ma bảo phòng vệ cấp tám.”
Không sai, bộ giáp màu vàng mà Nguyệt Nhi đang mặc lúc này có những con kim long cuốn quanh. Còn chỗ đuôi rồng kia thì đang khóa chặt cánh tay ngọc ngà của Hồ Mị Nhi.
Cho dù là Tà Vô Nguyệt thì cũng không khỏi chớp mắt, lão ta khẽ hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng nói: “Chẳng trách tiểu nha đầu này dám để tất cả nguyên lực trên người tụ lại ở đầu đao như vậy, thì ra ngoài linh châu bảo vệ nguyên thần ra, còn có một món ma bảo cấp tám bảo vệ tính mạng như thế nữa. Mụ nội nó chứ, một đệ tử ngoại môn thôi mà lại có trang bị cao cấp như vậy, đúng là nực cười thật sự! Tên tiểu tử Trác Uyên kia đã hào phóng như vậy thì lão đây cũng phải đến chõ hắn kiếm vài khoản mới được.”
Tà Vô Nguyệt khẽ híp mắt lại, lão ta đã chắc chắn sẽ thực hiện ý định đó rồi.
Thạch cung phụng và những người khác nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt vặn vẹo, bộ râu hơi động đậy rồi ỉu xìu đi.
Mụ nội nó chứ, gặp phải phú nhị đại rồi sao? Một món ma bảo cấp tám lại mang ra để tấn công thôi, thế mà hai món ma bảo bảo vệ loại phòng ngự kia cũng toàn là đồ cao cấp, vậy thì đánh nổi đường nào nữa được?
Có trang bị như này, thậm chí ngươi còn có thể thách thức cả đệ tử Tinh Anh luôn đấy.
Các trưởng lão cung phụng khẽ liếc nhìn nhau, cười khổ, thở dài liên tục.
“Đây… đây là cái thứ gì thế?”
Hồ Mị Nhi dùng hết sức để rút bàn tay ngọc ngà của mình về nhưng nó vẫn không động đậy chút nào, nàng ta thảng thốt.
Nguyệt Nhi quay đầu lại nhìn nàng ta bằng ánh mắt miệt thị, cười với vẻ quỷ dị: “Mị Nhi sư tỷ, tỷ trúng bẫy rồi. Đây là Tỏa Long Khải, ma bảo phòng ngự cấp tám, một khi có người tấn công ta ở cự ly gần thì sẽ bị nó khóa lại, rất khó để có thể cử động. Như vậy thì, tỷ muốn chạy cũng không được rồi.”
“Ngươi… ngươi cố tình để lộ ra sơ hở để ta đánh lén!” Hồ Mị Nhi chớp chớp mắt, nhìn ánh mắt xảo trá của Nguyệt Nhi, cuối cùng nàng ta cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Nguyệt Nhi cười như đang bảo nàng ta nói không sai, chuyện là như vậy đấy. Ánh sáng lấp lánh hiện lên trong mắt Nguyệt Nhi, nàng ta nhè nhẹ nói: “Mị Nhi sư tỷ, không phải là tỷ đã quên rồi đó chứ? Cho dù là thử thách không liên quan đến sống chết đi chăng nữa, chỉ cần một người bỏ cuộc, người còn lại sẽ không có lý do để động thủ nữa. Đây cũng là cơ hội để sư phụ nhà mình cứu mình. Vậy nên nếu muốn giết đối phương thì chỉ có thể nhanh tay nhanh mắt, chém phát là chết. Thế nhưng ta không có khả năng đó, chỉ có thể lừa tỷ đến trước, cố định tỷ lại một chỗ rồi chém chết tỷ bằng một đao mà thôi.”
Hồ Mị Nhi không khỏi run lẩy bẩy, nhìn Nguyệt Nhi với vẻ khó tin, như thể đang nhìn một con người hoàn toàn xa lạ vậy. Nàng ta lẩm bẩm: “Nha đầu, ngươi trở nên xảo trá như vậy từ khi nào thế?’
“Mới nãy thôi.”
Nguyệt Nhi khẽ híp mắt lại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vô cùng tà ác, cây đao trong tay hướng về phía Hồ Mị Nhi đang không cử động được rồi lập tức chém xuống: “Võ kĩ Huyền Giai cao cấp, m Phong Đao!”
“Đừng, đừng mà…”
Cây đao đang được phóng to dần ngay trước mắt Hồ Mị Nhi, môi nàng ta run rẩy, khẽ lên tiếng.
Thế nhưng chưa để nàng ta kịp nói hết thì lưỡi dao sắc bén kia đã chém thẳng vào giữa trán nàng ta, ngọn gió màu đen hóa thành một tia sáng chuyển động, đi xuyên qua cơ thể nàng ta, trực tiếp xông thẳng vào bên trong.
Đùng!
Một tiếng vang lớn, cả sàn đấu võ lắc lư liên tục rồi từ từ nứt ra từ giữa. Thứ nứt ra cùng lúc đó còn có cả cơ thể cứng như đá của Hồ Mị Nhi nữa. Một trái một phải, đổ xuống trên hai nửa của sàn đấu võ.
Chỉ là đôi mắt mê người trước đó của nàng ta giờ đây chỉ còn sự sợ hãi.
Quỷ Hổ đứng quan sát một bên, mí mắt hắn ta khẽ run lên rồi thở dài một hơi, Liễu Húc cũng giật mình, nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin, vẻ mặt hắn ta dần trở nên trắng bệch.
Hồ Mị Nhi chết rồi. Thế nhưng với một đao có uy lực lớn như vậy, Liễu Húc tự nhận rằng chính bản thân hắn ta cũng khó mà có thể chống đỡ nổi.
Nhìn thi thể tràn đầy thê thảm của Hồ Mị Nhi, Liễu Húc chỉ cảm thấy bi thương vô cùng.
Còn hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh thì bất ngờ đến mức ngơ ngác. Bọn họ không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày Nguyệt Nhi lại trở nên mạnh như vậy, điều này khiến tim họ lập tức giật thót lên.
Hồ Mị Nhi, cái con hồ ly tinh này bị nàng ta giết chỉ bằng một đao, chết ngay tại chỗ.
Thạch cung phụng và các đại trưởng lão có chút thâm trầm. Dù sao thì cũng là đệ tử của bên họ. Vốn là người sẽ chiếm một suất vào đệ tử Tinh Anh vậy mà bây giờ lại bị một đệ tử ngoại môn thử thách mà chết. Điều này khiến cho họ cảm thấy có chút mất mặt.
Dù sao thì sự thất bại của đồ đệ đã chứng minh được rằng, sư phụ dạy dỗ có vấn đề, kết quả đã rõ rành rành ngay trước mắt vậy rồi còn gì.
Tà Vô Nguyệt nhìn thi thể chết không nhắm mắt kia của Hồ Mị Nhi thật lâu, nét tươi cười trên mặt lão ta lúc có lúc không. Lão ta lẩm bẩm: “Ha ha ha, đường đường là một đệ tử nội môn mà lại bị một đệ tử ngoại môn giết chết chỉ bằng một chiêu, thử thách thành công. Người như vậy sao có thể xứng để gia nhập vào các đệ tử Tinh Anh được chứ? Xem ra lứa đệ tử nội môn này không được chất lượng cho lắm.”
Quả nhiên, tông chủ sẽ quyết định làm lớn chuyện này lên.
Thạch cung phụng khẽ nhíu mày, cúi người nói: “Khởi bẩm tông chủ, Hồ Mị Nhi chết là do thực lực nàng ta không ổn, không thể để liên lụy đến các đệ tử khác được! Một suất còn lại thì có thể để các đệ tử khác thay thế.”
“Khốn nạn, chọn đệ tử Tinh Anh tham gia hội Song Long thì sao có thể qua loa như vậy được? Cứ để một đệ tử thay thế bừa là được sao hả?” Khẽ hừ lạnh một tiếng. Tà Vô Nguyệt lập tức hét lên: “Nếu lứa đệ tử này đã có vấn đề về chất lượng vậy thì kết quả cuộc thi nội môn lần này sẽ bị hủy bỏ, cử hành lại cuộc tỉ thí!”
“Tông chủ, như vậy…”
“Không cần nói gì thêm nữa. Thứ ta muốn là Tinh Anh chứ không phải một tên phế vật bị người ta chém làm hai nửa như nàng ta!” Thạch cung phụng còn định nói thêm nhưng Tà Vô Nguyệt đã quát lớn một tiếng, rồi lườm lão ta rồi nói một cách đầy kiên quyết.
Thạch cung phụng có chút trầm ngâm, sau lại chỉ biết gật đầu bất lực, thở dài một tiếng.
Thạch cung phụng khẽ chớp mắt, lão ta đột ngột nhìn Nguyệt Nhi đang đứng bên dưới, rồi lớn tiếng nói: “Đệ tử ngoại môn Nguyệt Nhi, nếu như ngươi đã đánh bại đệ tử nội môn Hồ Mị Nhi rồi, vậy thì nên ghi tên vào nội môn đi. Bây giờ ngươi muốn bái trưởng lão hay cung phụng nào làm sư phụ? Nói đi. Còn nữa, vị trưởng lão cung phụng nào muốn nhận nàng ta thì cũng có thể chủ động lên tiếng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất