Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Thứ hồ ly này vậy mà lại đột phá được cả Thần Chiếu cảnh tầng bốn. Như vậy, khoảng cách giữa hai người bọn họ là công lực tu vi năm tầng liền đấy. Sự khác biệt giữa hai người họ lại càng thêm lớn.   

             Nguyệt Linh và Khuê Lang nhìn nhau một cái, họ khẽ cau mày lại, sự lo lắng của họ ngày càng dâng lên nhiều hơn.   

             Tà Vô Nguyệt cũng khẽ nhíu mày, bất giác đưa tay lên mũi, lão ta không biết tiểu cô nương này như thế nào. Dù sao thì cũng là người do Nguyệt Nhi và Trác Uyên dạy dỗ, thực lực của nha đầu này thế nào, lão ta cũng không rõ.   

             Nhưng mà như bình thường thì Thiên Huyền với Thần Chiếu, giữa đó cách nhau năm tầng tu vi, thực sự là không hề có phần thắng.   

             “Ha ha ha… Nguyệt Nhi, do ngươi tự thích tìm đến cái chết đấy nhé. Lúc đó đừng có trách tỷ tỷ ra tay nặng quá nha!” Hồ Mị Nhi cũng nhìn về phía Nguyệt Nhi, cười thành tiếng để trêu chọc nàng ta rồi nhìn Nguyệt Linh với vẻ khiêu khích.   

             Con ngươi của Nguyệt Linh khẽ thu nhỏ lại, nàng ta nắm chặt nắm đấm, cắn răng cắn lợi. Ánh nhìn của nàng ta tràn đầy giận dữ.   

             Thế nhưng thấy sự hống hách của con hồ ly này, Nguyệt Nhi chỉ khẽ cười lạnh, nàng ta chẳng thèm quan tâm. Sau đó, đột nhiên có một thanh đao với ánh sáng màu xanh lập tức xuất hiện trên tay nàng ta.   

             Là ma bảo cấp tám!   

             Tất cả các trưởng lão, cung phụng ở đó đều trợn ngược mắt lên, mặt lập tức biến sắc.   

             Ma bảo cấp tám, cho dù là các trưởng lão cung phụng trong tông môn của bọn họ thì cũng không phải ai cũng có thể sở hữu được. Thế nhưng nha đầu ngoại môn này lấy đâu ra được một thứ bảo bối như vậy cơ chứ.  

             Hơn nữa nhìn cách rèn dũa của lưỡi đao, trong cương có nhu, trong lạnh có nóng, âm dương hòa hợp, sáng như trăng sao, thực sự là món đồ được rèn do một bậc đại sư cao tay.  

             Đây không phải thứ mà ma bảo cấp tám bình thường có thể bì được.   

             Cho dù là tông chủ Tà Vô Nguyệt nhìn ánh sáng trên lưỡi đao kia cũng không khỏi nhíu mày, sự tham lam hằn rõ trong ánh mắt.   

             Lẽ nào cô nương này tự tin như vậy là do có sự chuẩn bị từ trước chăng?  

             Quả thực, có món ma bảo cấp tám này bảo vệ, tu vi năm cấp giữa bọn họ đã được bù vào không ít ròi.  

             Chỉ là... tiểu tử này chịu chi thật đấy, đến cả ma bảo tám cấp mà cũng tặng cho nha đầu này được. Nếu đổi lại là Ma Sách Tông thì chắc sẽ không nỡ đâu.   

             Tà Vô Nguyệt khẽ hít một hơi thật sâu, không nhịn được mà cười thầm một tiếng. Đương nhiên là lão ta hiểu, một tiểu cô nương ngoại môn bình thường như vậy sao lại có món ma bảo cấp tám thế này cho được, chắc chắn là Trác Uyên đưa cho.   

             Mụ nội nó chứ, bây giờ tên tiểu tử này phát đạt rồi. Khi trước một viên linh đan cấp chín là có thể mua chuộc được hắn, bây giờ chỉ cần hứng lên thôi, hắn sẽ tặng luôn cả một món ma bảo cấp tám cho người khác dễ như chơi, quả nhiên là ăn mày thành phú nhị đại.  

             Xem ra khi nào rảnh, lão ta phải đến chỗ hắn chơi nhiều chút mới được. Xem hắn còn giấu giếm thứ gì nữa, ha ha ha…   

             Tà Vô Nguyệt đang thầm suy tính trong lòng, lão ta không khỏi bật cười thành tiếng.  

             Hồ Mị Nhi nhìn ánh sáng tỏa ra từ trong đao, mắt nàng ta khẽ chớp chớp, trong lòng thấy hoang mang vô cùng thế nhưng ngoài miệng thì vẫn rất mạnh mẽ, cười nói: “Ha ha ha… quả nhiên là đổi súng quèn lấy đại bác, lấy được đồ tốt như vậy, bảo sao ngươi dám huênh hoang với ta. Nhưng mà ngựa tốt thì phải đi với yên tốt, món ma bảo cấp tám này rơi vào tay ngươi chưa chắc đã phát huy được uy lực thật sự của nó đau. Ngươi đừng quên, Đao pháp Ẩm Ma của ngươi là do ta truyền dạy, những gì ngươi tu luyện từ nhỏ đến lớn cũng là do ta sắp xếp, dạy dỗ. Thực lực của ngươi thế nào ta là người rõ nhất. Lẽ nào ngươi nghĩ sẽ đánh bại được ta chỉ với cây ma đao cấp tám đó thôi sao? Ha ha ha, đúng là một trò đùa.”   

             “Ồ, vậy sao?”   

             Nguyệt Nhi khẽ nhíu mày, bất giác cười thành tiếng, giọng cười nghe vô cùng tà ác. Sau đó, một luồng khí lạnh trên toàn thân nàng ta đột ngột tụ lại trên lưỡi đao.   

             Trong chốc lát, nhiệt độ của cả sàn đấu võ hạ xuống không phanh, những luồng khí của lực  m Sát liên tục ngưng tụ lại, một vài đệ tử có thực lực hơi kém khẽ giật mình một cái, vừa run rẩy, vừa cuộn người lại trong sự sợ hãi.  

             Họ như đi vào hầm chứa băng vậy, ở thêm một lát nữa thôi là sẽ bị chết lạnh ngay.   

             Hồ Mị Nhi thấy vậy cũng bất giác cau mày, cuối cùng thì sự sợ hãi cũng hiện lên trên mặt nàng ta. Nàng ta nói với vẻ khó tin: “Ngươi... sức mạnh này là gì vậy hả?”   

             Nguyệt Nhi chỉ cười khểnh, không trả lời. Nàng ta tiện tay hất một đao về phía bên cạnh.   

             Một tiếng đùng vang lên, cả sàn đấu võ lập tức bị chia làm hai nửa, hơn nữa vị trí của đường cắt đó còn phát ra tiếng rẹt rẹt. Những luồng khí màu xám lạnh lẽo vây quanh khe hở đó, liên tục ăn mòn tảng đá cứng trên võ đài.   

             “Lực  m Sát này thuần khiết quá!” Mắt Tà Vô Nguyệt sáng lên, không khỏi cảm thán, đồng thời cũng thầm thở dài trong lòng.   

             Tên tiểu tử Trác Uyên kia dạy dỗ nha đầu này kiểu gì thế? Vậy mà lại có thể khiến cho nàng ta có thể tạo ra lực  m Dương thuần túy như vậy. Thế này, cho dù nàng ta không dùng ma đao cấp tám đi chăng nữa thì khoảng cách về công lực giữa hai người bọn họ cũng được thu lại rất nhiều.   

             Dù sao thì sự mạnh yếu về công lực không chỉ được quyết định bởi tu vi mà còn cả độ mạnh của kinh mạch, cả độ rộng, độ thuần khiết của nguyên lực nữa.   

             Rất rõ ràng, tiểu công nương này đã vượt xa tất cả mọi người đang có mặt tại đây về độ thuần khiết của nguyên lực, bao gồm cả các trưởng lão.   

             Điều này khiến cho tất cả các lão cung phụng ở đây đều thấy kinh ngạc. Họ nhìn về phía Nguyệt Nhi với ánh mắt cực kỳ bất ngờ.   

             Mà hai người Nguyệt Linh thì còn kinh ngạc hơn khi thấy Nguyệt Nhi của hiện tại. Bọn họ không biết Trác Uyên đã sử dụng thủ đoạn gì mà có thể khiến Nguyệt Nhi thay da đổi thịt trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.   

             Bọn họ chỉ biết tên quái vật Trác Uyên kia đã biến Nguyệt Nhi thành một con quái vật như hắn.   

             “Sư muội, cẩn thận nhé.” Mí mắt Liễu Húc khẽ co giật, hắn ta nhìn sức mạnh quỷ dị của một nhát đao đó, sự kiêng kỵ lập tức dấy lên trong lòng. Hắn ta nhìn về phía Hồ Mị Nhi, lên tiếng nhắc nhở.   

             Hồ Mị Nhi gật nhẹ đầu, lập tức thu sự khinh thường lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng đến lạ thường. Lúc này, nàng ta không còn coi tiểu cô nương này là nha đầu mặc cho nàng ta muốn làm gì thì làm như trước đó nữa.  

             Bây giờ nha đầu này giống hệt như một con mãnh hổ đang lớn lên một cách mạnh mẽ, hơn nữa, còn đang dần uy hiếp đến địa vị của nàng ta hay thậm chí là cả tính mạng.   

             Tuyệt đối không thể giữ nàng ta lại được!   

             Hồ Mị Nhi hừ nhẹ một tiếng trong lòng, sát ý thoáng xuất hiện trong mắt nàng ta. Sau đó, một tiếng rầm vang lên, không gian bị ảnh hưởng nặng nề, một làn sóng vô hình đang tiến về phía Nguyệt Nhi.   

             “Không hay rồi, là Nguyên Thần Xung Kích. Nguyệt Nhi cẩn thận!” Nguyệt Linh thấy vậy lo lắng vô cùng, vội vàng hét lên.   

             Dù thực lực của Nguyệt Nhi có được nâng cao đi chăng nữa thì dù sao nàng ta cũng chỉ là tu giả Thiên Huyền, độ mạnh của nguyên thần là một điểm yếu đối với nàng ta. Một khi nguyên thần bị tổn thương nghiêm trọng, nhẹ thì sẽ chóng mặt đau đầu, hôn mê bất tỉnh, nặng thì rất dễ có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng.   

             Nhưng mà đối diện với cú đánh đột ngột như vậy, Nguyệt Nhi không hề quan tâm. Khóe miệng nàng ta khẽ cong lên một cách quỷ dị, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Hồ Mị Nhi, ngươi tưởng một tu giả Thiên Huyền như ta dám thử thách ngươi, một người đường đường là cao thủ Thần Chiếu thì sẽ không có sự chuẩn bị để bảo vệ nguyên thần sao?”   

             Nói xong, Nguyên Thần Xung Kích tấn công về phía nàng ta. Thế nhưng khi sức mạnh nguyên thần đầy sát ý kia va chạm mạnh với cơ thể nàng ta thì lại tạo ra một tiếng vang lớn rồi hóa thành một tia sáng màu xanh, chuyển thành đầu súng, quay ngược lại tấn công Hồ Mị Nhi.   

             “Đùng!”   

             Hồ Mị Nhi hoàn toàn không hề nghĩ đến cái này, nàng ta bị đánh cho trở tay không kịp. Ánh sáng màu xanh lập tức đi vào cơ thể, đầu óc nàng ta ong lên, giống như có một ngọn lửa đang cháy bùng lên trong đầu nàng ta vậy, khiến cho nàng ta thấy đau đớn kinh khủng. Nàng ta không nhịn được, ôm lấy đầu rồi ngồi thụp xuống, kêu lên ai oán. Phải khoảng một phút sau nàng ta mới có thể bình ổn lại.   

             Thế nhưng vào lúc này, cả mặt nàng ta đã trắng bệch ra, rõ ràng là nguyên thần đã bị tổn thương nặng lắm rồi.   

             Mọi người đều kinh ngạc vô cùng, mặt đầy vẻ ngơ ngác. Cái gì thế này, không phải ban nãy nàng ta dùng Nguyên Thần Xung Kích để đối phó với Nguyệt Nhi sao? Sao bây giờ sức mạnh Xung Kích đó sao lại bắn ngược trở về như vậy được, hơn nữa còn khiến cho nàng ta phải tự gánh chịu hậu quả, ngã lăn ra đất.  

             Rốt cuộc chuyện này là thế nào?   

             Mọi người đều nhìn hai người họ với vẻ nghi ngờ, họ thấy vô cùng khó hiểu.   

             Nguyệt Nhi cười nhẹ, rồi lại há miệng ra. Một viên ngọc có ánh lửa màu xanh lấp lánh đến lạ thường dần hiện ra trước mắt mọi người.  

             “Đó là… linh binh cấp chín, Định Hồn Châu sao?” Đôi con ngươi của Tà Vô Nguyệt co rút lại, hét lên một cách đầy hãi hùng.  

             Các trưởng lão cung phụng nghe thấy thế, cả mặt cũng lập tức biến sắc, nhìn qua đó với vẻ khó tin. Ai cũng biết Định Hồn Châu là báu vật trấn tông của Huyền Thiên Tông. Trong địa giới này chỉ có một viên, không còn cái nào nữa.   

             Thế nhưng bây giờ viên ngọc này, sao lại chạy đến tay của tiểu nha đầu này thế?   

             Tất cả các bậc trưởng lão nhìn xong đều lập tức trở nên ngơ ngác, không biết nên làm gì mới phải. Nguyệt Nhi thấy vậy, nàng ta chỉ khẽ cười nhạt: “Tuy cách chế tạo của viên ngọc này cũng bắt nguồn từ Định Hồn Châu nhưng sức mạnh thì vượt xa Định Hồn Châu. Định Hồn Châu chỉ có thể bảo vệ nguyên thần, còn đây là Thanh Viêm Châu, nó được thêm cả một loại lửa nguyên thần mạnh mẽ vào trong nữa. Một khi có sức mạnh nguyên thần tấn công nó thì sẽ bị phản phệ. Sức mạnh của ngọn lửa còn được cộng thêm vào rồi tấn công ngược lại đối thủ, khiến cho đối thủ rơi vào canh gậy ông đập lưng ông.”   

             Ồ, thì ra là vậy, ra là bản nâng cấp của Định Hồn Châu.   

             Các vị trưởng lão cung phụng ngộ ra, quay sang nhìn nhau rồi gật đầu lia lịa. Họ cũng quay sang nhìn viên ngọc trong tay Nguyệt Nhi, vẻ mặt tràn ngập sự tham lam.   

             Ấy, ma bảo cấp chín, đúng là một món đồ tốt.   

             Chỉ là thứ tốt như vậy, sao lại rơi vào tay một tên đệ tử ngoại môn chứ, đúng là lãng phí của trời. Nếu như cho lão phu thì…   

             Mắt các vị cung phụng trưởng lão tỏa sáng lấp lánh, họ đều không khỏi liếm môi.   

             “Con nha đầu chết tiệt, chỉ biết dựa vào ma bảo lợi hại, không có bản lĩnh thật sự. Giỏi thì ngươi đấu bằng kiếm thật, thương thật với lão nương đi!” Hồ Mị Nhi nghiến răng nghiện lợi, cuối cùng nàng ta cũng không nhịn được nữa, nét mặt đầy vẻ dữ tợn.   

             Nguyệt Nhi lạnh lùng cười, nói với vẻ không mấy quan tâm: “Mấy món ma bảo này cũng là một phần thực lực của ta mà, không đến lượt người khác nói xằng nói bậy đâu. Ma tông không có chuyện không đánh mà thắng, chỉ cần thắng thôi thì chiến thắng đó sẽ là chiến thắng tuyệt đối. Hơn nữa, một cao thủ Thần Chiếu tầng bốn như ngươi mà lại bảo một tu giả Thiên Huyền Cảnh như ta không được dùng ma bảo, phải đánh tay không. Chuyện thế mà ngươi cũng nói ra được à, hứ.”   

             “Ngươi…” Con ngươi Hồ Mị Nhi khẽ co rụt lại, hai mắt nàng ta đỏ ngầu cả lên, nghiến răng nói: “Con nha đầu chết tiệt, ngươi học được cái thói mồm miệng sắc bén đấy ở đâu thế hả!”   

             Nghe vậy, Nguyệt Nhi khẽ híp mắt lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ âm thầm hồi tưởng lại giọng nói quen thuộc ấy.   

             Khi đánh với địch, cái gì cũng phải lôi ra để tận dụng. Dùng lời nói để khiêu khích tâm trạng của đối phương cũng là một cách để thắng. Tính cách lạnh lùng này của ngươi, phải nên thay đổi đi rồi…   

eyJpdiI6IkkrTVh4dkZhKzQyanJJMHRZdmtRa3c9PSIsInZhbHVlIjoiaVNWeDd0ZW1tenM4YlhYa244Tmd3VkcrYTU3andKaGNUbnRNSEcwOXVXbzNkaW82WXNGWjBRTThiSjJIQ3ExdTFqckdmT2c2cWYyYUhpTkxER2g3eUFoU0lrZExHS0R2YXdDZlUyQVRKUXdGN0hMdTBzVTV2M2gzck5CV3ZmVWlcL2dcL2c1T1g3eWFtNUxCOEx4ZHRDWXNlN3BWVUF4VUQ3UUZBRU5QOG9oNW5yWU5TXC9zb2xtdWhuQlRHTjY4elZlMHRWZ1dLcEdlclZpbG9seDQ2bkdieWdrZGVkeFgzZDNLMHdBQ1JiNGdVMEdleUtqTU1DdWhvNFgwQlR1UVk4cXlZRjAzTmczV3B6XC9LM3Zta1htK2M0aWt6clA4N3RtK01KY2xoYzRvNWpJeXRQcXQ3ZlgzYkVxZldTeUxwXC9MSXk0aEllOU5ucXptNGN2dXVQRWxiSXczUlpDZDd1aGZueHBTY09cLzM3K1ljPSIsIm1hYyI6IjE4ZWNlYjg5N2NiMDM4M2U5ZTMxYmJjMDNiM2I1MTBhYjEyMTBiOTRiODkxM2YzMzU5ZGU5ZDFkZWU4ODM5NDIifQ==
eyJpdiI6IjkrRnRhczR2dmE0aGg2M1hySUR0OGc9PSIsInZhbHVlIjoiWncxSGxmTmMxY2pPeWdkaWFYXC83S1JISVRjV0sycWZ0K09FZFVsK09YZzdmOHh6UVRUMG9yM3ZsMnA5WHE1NWNSdGZHT1I5QUdGWkFTM2U1ZjBtSkdOTHI4c3dMMk9aaGFiSEpGblg5QVJNTEhld1wvVzJQT3BTUSsrZlM5b0xqNVwvNklFbCtRTjlPRklUdU4zYVwveWpIRlRROGF1N2hzTmZtcnlYdXA0ZmEzV3JtSFMwR3M1NDRYVmZXczNEWkJxNVRyaW9QNVNCK0s0TytPOWlkSGtzMmY0UkVQdVFSZm4yZWhXc3JvVUJwalZCZWdJdHNTNW1cL0lNOThGc1E3MWczVmtpUFNnOWpXRkxabzFUYnJiN1hNVXM3UHc5aCtKZ3ZocExQSm1aR2RTYVA2Szh0eDlJaUdDYWs4R05kbnlpSFgybGRzTCttQmh3WlFiR3dJdkpPSWIwMFhUVnV6K251VW93U2xuamdEK3N5MmZBb3hvdG01XC9MMXRmdndaZzN4eHdxbkxvZzg3NWFaaVlQclFRZzd3U1FPaVVaZ2pcL3RZUG9SN0dURVlrUGpuVTlJRW85WkkzdVhraHgrcm8yUU95KzJOZE1oTStcL3h4Z0QzSFRqdlFIeGJ1SkphNThwRktubkFZczl5U0JiTEUxdFUwTWxJOEVudDRJaHdYaEZCeDhnYm9LVFVzQ0x0RkJ1K25zK21haGg2SkViaVoyVmZpSnltc3VoWUJyOHpNTTR2Z201Z3V4NkROb2ZtSTlDMk5JUFB1MGxUclJ2TUhrSjc1VGY4R2R0S1wvVFVvOWE5NHFma2k4YjFnUnRhOUZ0T3lzaXFHbUVROTRvUUV2U3lzSWR0TkZMVXVZVnAyZmZaZjZ1cVhFd1R0c0JCSGlUb1ZWUE8zQTluelNXWXdQTk9YN1ZCeHRsZ2NKQnJEUUNlblo2UHFvMm15bnBRdldmbG9CdDVuK082UWIwY3VWYm1KYkRwTFZVeXllUGE0TnltVGtERkd5YVZTM3V4QWE5clRNVlhhUXFvbUdhcWlKWjJURTBzM1wvSTJ0QkNhNlo5bkl5eTY2RlROVUVNdTBZbXJCSUNoNjc1SXpKXC9pNGZLRTNRUFN2eWNkbDZQbG9IZm5YOW5YUjhtUDRENWdZaUpCQXQrNWxsV2dRN2o3bVBnOWUzbzErWGNNM1d2YVNJOXYyK1lTbzAraFlQK0QrN0hIaUxZbFN0S01iaGRpbklXQkJ2UVdSRFB3c2FPd3grcUpYbHZzdDdSRkVqZHVcL201Q0Nubmtvc1BFbmFOcklVY25XalA4VmpwVDFsR3M2SVlaemY2QThHeVJiZlp4dDRITk1YTVRxVDB2WXAzVTNPQjlWdHRRdkpJc2c3K1ZiQjNrdjNSYUlUSDZCMHFiRUtDVndjcUlkeVlHYjRYMitzWGdlVEFVSmNjVlkraERRb294Nnc3STRXU3pDZTc5WUU3WXRwT1d4VWN3RFwvbXAzd0Q0S0ZRVExLRjd3T3VNVXpJNGpkaWNpY2JFWnVtZVRldmdCTyIsIm1hYyI6ImFhNzg0YzUyOThlMGE5MGVjNjNkMWJhNzFkNTMyMGY5MjNkNzI3OGQ4YWE4OGI4OWJlNmY1NjRhZDllODgwOWMifQ==

             Nói rồi, cây đao của Nguyệt Nhi được giơ lên cao, khí hàn trên đó liên tục ngưng tụ lại. Nhìn cảnh này, ánh mắt của Hồ Mị Nhi tự dưng có vẻ gì đó rất quỷ dị.

Ads
';
Advertisement