Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trong rừng rậm cách đó nghìn mét, ba bóng xám đang chú ý quan sát mọi động tĩnh trên võ đài, lúc này cũng hoàn toàn kinh ngạc tới ngây người.  

             Ban đầu bọn họ cho rằng trong lần thi đấu nội môn này, Quỷ Hổ là một đệ tử xuất sắc, xứng đáng để bồi dưỡng nhất. Kết quả nước miếng bọn họ vừa văng ra chưa được bao lâu, chưa kịp rơi xuống đất, thì lại có một kẻ mạnh hơn chạy đến, chỉ trong nháy mắt đã đánh bại hoàn toàn một người có tài năng lớn như Quỷ Hổ.  

             Điều này không khỏi khiến cho ba người lúc trước đang còn than thở, cảm thấy tông môn không còn người nào có hi vọng, bỗng dưng ngọn lửa hi vọng lập tức cháy hừng hực trong lòng. Ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên đều tràn ngập sự ham muốn.  

             “Tiểu tử này, chúng ta nhất định phải kéo hắn vào Tinh Anh!” Một bóng người nuốt nước bọt ừng ực, cả người kích động tới mức run rẩy: “Mà hình như, tiểu tử này là đệ tử của Ma Sách Tông chúng ta đúng không nhỉ? Có người tài như vậy, tại sao trước giờ chúng ta chưa từng được nghe nói qua?”  

             Khẽ khựng người lại, một bóng người khác nhìn Trác Uyên chằm chằm, suy nghĩ hồi lâu, lại nói lẩm bẩm: “Ta thấy hắn giống người của phòng tạp dịch, chúng ta không biết cũng là chuyện bình thường thôi.”  

             “Cái gì, đệ tử của phòng tạp dịch sao? Một nhân tài lớn như thế, tại sao lại cho vào một nơi như phòng tạp dịch chứ, bọn khốn kiếp trong tông này cũng không phải thứ tốt lành gì, rõ ràng là đang hủy đi nền tảng của Ma Sách Tông chúng ta mà!” Bóng người thứ ba nghe xong câu này, lập tức giận dữ nói, sau đó khuôn mặt lại tràn đầy hy vọng mà nhìn về phía Trác Uyên, người đó cười đùa: “Ha ha ha... Cuối cùng cũng có nhân tài có hi vọng đến, mà kệ đi, ngày mai chúng ta đi tìm Vô Nguyệt đòi người, phải đưa cho bằng được tiểu tử này vào hàng ngũ đệ tử Tinh Anh của chúng ta!”  

             Nghe xong, một bóng người khác cũng gật đầu nhẹ tỏ ý đồng tình, nhưng người còn lại lại do dự rất lâu, sau chỉ đành thở dài, nói: “Ôi, các ngươi đừng quên, vào phòng tạp dịch, cho dù có thành công đưa ra được thì cũng không vào Tinh Anh được đâu! Đây là quy định của tông môn rồi, cho dù Vô Nguyệt là tông chủ, chỉ sợ rằng...”  

             “Cái quy củ rác rưởi này, cái gọi là anh hùng không hỏi xuất xứ, không phải đại cung phụng cũng đi ra từ phòng tạp dịch à, chẳng lẽ chúng ta lại không có quyền thu nhận nhân tài ở phòng tạp dịch sao?” Người kia còn chưa dứt lời, bóng người thứ ba đã không nhịn được mà mắng to.  

             Hai bóng người khác liếc nhìn nhau, chỉ đành lắc đầu: “Ài, quy định này của tông môn đã đặt ra từ rất lâu trước đây rồi, vốn dĩ cũng là để cam đoan rằng đệ tử Tinh Anh phải thật hoàn mỹ thuần khiết. Dù sao thì, người gia nhập Tinh Anh thì không được dính một hạt bụi nào trên người, không được có tội, càng không được bị đưa vào phòng tạp dịch. Đặc biệt là đệ tử bị đào thải, lúc đầu bị đào thải đã có thể chứng minh được rằng căn cứ của người đó không tốt. Cho dù sau này có dùng linh đan diệu dược, hoặc là khắc khổ nỗ lực xông ra vào lại phòng tạp dịch cả trăm lần đi chăng nữa, dẫu sao thì tư chất bẩm sinh cũng thiếu hụt, khó có thể gia nhập Tinh Tinh lắm!”  

             “Ha ha, tất cả các điều trong môn quy, ta coi thường nhất cũng là điều này. Bẩm sinh có thiếu hụt nhưng lại không cho người ta cơ hội để đền bù sau này! Ma đạo chúng ta lấy cường giả vi tôn, không cần biết ngươi mạnh lên như thế nào, chỉ cần đủ mạnh là được, chẳng lẽ còn cần phải tra căn cốt tổ tông mười tám đời nhà người ta sao?” Bóng người thứ ba giận mà không có chỗ phát tiết, hùng hổ gầm len.  

             Hai người còn lại cũng bất lực lắc đầu thở dài, sau lại khẽ cười khổ: “Ài, mà nếu căn cốt không tốt, thì cũng đủ để nói lên rằng con đường sau này của người đó sẽ không được dài rồi. Trước đây bề trên trong môn quy định ra điều này, có lẽ là vì muốn cân nhắc cho tương lai của tông môn, nhưng không ngờ rằng bây giờ nó lại trở thành chướng ngại vật cho sự phát triển của tông môn.”  

             “Đúng vậy, bây giờ phòng tạp dịch đã thành bãi rác rồi, ngươi lừa ta gạt, mưu hại đồng môn. Một số người tài, chỉ cần bị hại, bị đưa vào đó thôi, coi như xong đời luôn. Hai vãn bối Nguyệt Linh và Khuê Lang, xem như là khá may mắn, bởi vì lập được công lớn nên mới có thể được trở về. Nhưng còn có bao nhiêu đệ tử kiệt xuất bị vu hãm mà kìm chân ở đó, rốt cuộc lại hoang uổng mà chết dần chết mòn trong đó tới già!” Bóng người thứ ba khẽ hít một hơi thật sâu, lại than thở rồi thở hắt ra một hơi, trong khoang miệng tràn đầy cay đắng.  

             Hai người còn lại thấy vậy, cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.  

             Thật lâu sau, bỗng nhiên tròng mắt của bóng người thứ ba khẽ lóe sáng, người đó bình tĩnh nói: “Không được, lấy thực lực trước mắt của những đệ tử Tinh Anh kia, căn bản sẽ không tham gia nổi hội Song Long đâu, chúng ta nhất định phải để tiểu tử này gia nhập Tinh Anh, nếu không được thì chắc sẽ tiếc chết mất. Cho dù có ra sao, ba người chúng ta phải quyết tâm đưa tiểu tử này vào hàng đệ tử Tinh Anh, cho dù có làm trái với quy luật của tông môn, ta cũng chẳng hề sợ hãi!”  

             Hai người còn lại nghe vậy, họ khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó tất cả đều gật đầu một cách đầy kiên định...  

             Mặt khác, trên sàn đấu võ, nơi gió lớn quét qua rồi để lại một mớ hỗn độn, toàn trường từ trên xuống dưới đều im lặng như tờ. Tà Vô Nguyệt run rẩy, bất giác ngửa mặt lên trời cười to, sau lại tán thưởng nói: “Ha ha ha... Thật là một tạp dịch tốt, đúng là rất biết cách quét dọn, sạch đến không còn một hạt bụi nào!”  

             Gương mặt không khỏi run rẩy kịch liệt, mấy người Thạch cung phụng và đại trưởng lão sau khi nghe xong, khuôn mặt lập tức đen kịt lại như nhọ nồi!  

             Chế giễu, rõ ràng lão ta đang cố tình chế giễu!  

             Sao mà bọn họ không hiểu lời mỉa mai đấy của Tà Vô Nguyệt cho được?  

             Gì mà tạp dịch tốt, quét dọn sạch đến mức không còn một chút bụi bặm nào chứ? Vừa nãy cây chổi của Trác Uyên dành cho ai, không phải là cho Quỷ Hổ sao?  

             Lời của Tà Vô Nguyệt, rõ ràng là đang so sánh Trác Uyên với Quỷ Hổ, thậm chí là với cả những đệ tử nội môn đang sắp sửa chuẩn bị tiến vào Tinh Anh, so sánh là tro bụi, phải quét dọn cho thật nhanh chóng.  

             Đây rõ ràng là đang tát một phát vào mặt những lão gia hỏa bọn họ ngay giữa ban ngày ban mặt mà, nhưng Tà Vô Nguyệt lại không nói rõ, bọn họ cũng chẳng biết đường phản bác thế nào. Chỉ có thể thâm trầm giữ im lặng.  

             Trác Uyên chắp tay cung kính nói: “Đa tạ tông chủ khích lệ, không biết còn thứ gì cần ta quét dọn không?”   

             Nhưng vừa nói xong, hai người Hồ Mị Nhi và Liễu Húc, ngay lập tức trở nên lo lắng mà nhìn về phía Trác Uyên, cả người khẽ run rẩy, sau lại cùng nhau lùi về sau một bước.  

             Trong lòng hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh thầm cười mỉa mai, bĩu môi khinh thường, hóa ra cũng có lúc hai người đấy biết sợ hãi.  

             Tà Vô Nguyệt nhìn bốn người họ, bất giác bật cười một tiếng, lão ta xua tay nói: “Không cần, ngươi rất biết cách quét dọn, nhưng hôm nay ngươi nhớ nhầm thời gian rồi, giờ ngươi hãy trở về đi!”  

             Trác Uyên cười nhạt, gật đầu nhẹ một cái, rồi vác cây chổi từ từ rời đi, không còn vẻ cẩn thận dè dặt để ý như lúc trước nữa.  

             Nếu đã bộc lộ tài năng, vậy thì hắn cũng không cần phải giả đò trước đám người này nữa.  

             Ánh mắt của mọi người xung quanh dành cho hắn, cũng thay đổi hoàn toàn, vừa ngạc nhiên, vừa không tin, vừa sùng bái, lại vừa rung động...  

             Phù!  

             Một tiếng vang trầm thấp, cuối cùng Quỷ Hổ cũng đứng lên từ dưới sàn diễn võ, nhìn bóng lưng nước chảy mây trôi của Trác Uyên, trong mắt chỉ có sự kiêng kị và sợ hãi sâu sắc.  

             Chỉ với một chiêu, nhưng trong lòng của hắn ta đã rất rõ ràng rồi, cũng không muốn gặp lại người này nữa...  

             Hai người Hồ Mị Nhi và Liễu Húc cũng thở dài một hơi, tạm thời yên lòng. Vừa nãy hai người Trác Uyên và Tà Vô Nguyệt làm trò bí hiểm, có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng những người liên quan tới chuyện này như bọn họ đây, tâm trí cũng đã rõ như gương.  

             Bây giờ tông chủ không cần hắn tiếp tục ra tay nữa, nếu lại để cho hắn quét dọn như lời lão ta vừa nói, hắn nên đánh quét người nào, còn không phải là hai người bọn họ sao!  

             Nhưng may thay, coi như tông chủ có chút kiêng dè bọn người Nhị cung phụng, nên cũng không đến mức đuổi cùng giết tận!  

             Lúc này bọn họ mới yên tâm trở lại, khóe miệng Tà Vô Nguyệt lại vẽ nên một đường cong gian xảo lần nữa, lão ta quay đầu nhìn về phía một người khác đang đứng trên sàn, Nguyệt Nhi, thiếu nữ lộ ra khí tức băng lãnh, cười nhẹ, nói: “Đệ tử ngoại môn Nguyệt Nhi, vừa nãy Trác Uyên chạy tới là để quét dọn chỗ này, vậy ngươi chạy tới đây, là vì chuyện gì?”  

             “Khởi bẩm tông chủ, đệ tử không vừa ý với kết quả thi đấu nội môn, nên mới đến đây để khiêu chiến!” Nguyệt Nhi làm theo lời Trác Uyên dạy mà liên tục khom lưng hành lễ bẩm báo!  

             Trong lòng Nguyệt Linh và Khuê Lang giật mình, cả hai khẽ liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ lo lắng.  

             “To gan, kết quả thi đấu của nội môn, sao có thể để cho một đệ tử ngoại môn như ngươi tùy ý can thiệp được hả?” Thạch cung phụng sững sờ, lão ta lớn tiếng trách mắng.  

             Nếu chỉ là lời nói bình thường, lão ta cũng sẽ không nói gì, nhưng đằng này, một đệ tử ngoại môn khiêu chiến với đệ tử nội môn, xác suất chiến thắng gần như là bằng không. Nhưng hôm nay không giống nhau, Trác Uyên là người của tông chủ, tiểu cô nương mà hắn mang đến, không cần phải nói, chắc chắn cũng do một tay tông chủ sắp xếp.  

             Đã như vậy, người ta là đến có chuẩn bị, nếu là vậy, lão ta tránh được bao nhiêu thì phải cố đề phòng bấy nhiêu thôi!  

             Chỉ là, lão ta muốn gạt bỏ đi trận đấu này, nhưng Tà Vô Nguyệt sẽ chịu để yên sao?  

             Tà Vô Nguyệt mỉm cười xua tay, từ tốn nói: “Lời này của Thạch cung phụng sai rồi, Ma Sách Tông chúng ta luôn đi theo con đường cá lớn nuốt cá bé, bất cứ người nào trong tông đều có quyền được khiêu chiến mà. Nếu muốn gia nhập đệ tử Tinh Anh, thì càng phải có phẩm chất như vậy. Đã không sợ đầu sợ đuôi, thì mới xứng đáng là đệ tử Tinh Anh chứ?”  

             Thạch cung phụng không nói được nữa, ria mép khẽ run, cổ họng nghẹn ứ.  

             Nhưng rất nhanh, ánh mắt lão ta lập tức đảo qua đảo lại, vừa nghĩ đến điều gì đấy, lão ta lập tức quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nhi, nghiêm túc cảnh cáo: “Tiểu cô nương, ngươi cần phải hiểu cho rõ, về quy tắc nếu muốn tiến lên khiêu chiến. Quy định của tông môn, đó là nội môn không thể áp chế ngoại môn, ngoại môn cũng không thể lấn tạp dịch, tất cả đều phải làm theo quy định. Nhưng một khi ngươi đã hạ quyết tâm muốn khiêu chiến, thì mọi người sẽ mặc kệ sống chết của ngươi thế nào. Cho dù là tông chủ đi chăng nữa, đến lúc đó cũng sẽ không bảo vệ được tính mạng ngươi đâu!”  

             Lời này của Thạch cung phụng vô cùng rõ ràng, mặc dù là muốn khích tướng để Nguyệt Nhi lui, nhưng cũng vô tình nêu lên một tình hình thực tế. Cho dù có là người của tông chủ đi chăng nữa, nhưng một khi dám mở lời khiêu chiến, thì cũng là chuyện của hai người, nếu ngươi gặp phải nguy hiểm, tông chủ cũng không thể ra tay cứu ngươi, ngươi phải suy nghĩ kỹ đường lui của mình, đừng thay người khác làm đầu súng!  

             Trong lòng Nguyệt Linh khẽ giật thót lên, vẻ mặt tràn ngập lo lắng mà nhìn về phía Nguyệt Nhi.  

             Thế nhưng Nguyệt Nhi lại chỉ nhẹ mỉm cười, cung kính cúi đầu đáp: “Đa tạ Thạch cung phụng đã nhắc nhở, Nguyệt Nhi hiểu rồi ạ. Nhưng tâm ý Nguyệt Nhi đã quyết, ngài cũng không cần nhiều lời làm gì!”  

             “Ha ha ha... Tốt, lấy thấp đánh cao, can đảm lắm!”  

             Ria mép Thạch cung phụng khẽ run rẩy, còn muốn tiếp tục lừa gạt nàng ta, nhưng lại bị tràng cười to của Tà Vô Nguyệt đánh gãy, lão ta khẽ liếc nhìn Nguyệt Nhi một cái, rồi nói: “Nguyệt Nhi, ngươi muốn khiêu chiến với người nào? Trong năm đệ tử Tinh Anh này, toàn bộ đều không phải là quả hồng mềm mà dễ dàng để cho ngươi bóp nát đâu, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, đừng bỏ mạng vô ích!”  

             Ánh mắt Nguyệt Nhi khẽ híp nhẹ, khóe miệng xẹt qua đường cong tự tin, nàng ta từ từ quay đầu lại, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía Hồ Mị Nhi, cười nhẹ nói: “Mị Nhi sư tỷ, nếu không ngại thì nhường lại một suất vào đệ tử Tinh Anh này cho ta đi!”  

             Thịch!  

             Trong lòng khẽ giật thót lên, tuy rằng từ sớm Nguyệt Linh đã biết trước dự định của Trác Uyên, đó là để cho Nguyệt Nhi khiêu chiến với Hồ Mị Nhi, nhưng lúc chính thức nhìn hai người đánh nhau, trong lòng nàng ta lại không khỏi lo lắng.   

             Cho dù trải qua ba tháng được Trác Uyên dạy dỗ, đột nhiên thực lực Nguyệt Nhi tăng mạnh, trong nháy mắt tu vi tiến vào Thiên Huyền cảnh tầng chín.   

             Nhưng Hồ Mị Nhi là cường giả Thần Chiếu cảnh tầng ba, lấy Thiên Huyền cảnh mà đối đầu với Thần Chiếu cảnh đã bất lợi lắm rồi, huống hồ gì giữa bọn họ còn hơn kém nhau tận bốn tầng tu vi!  

             Phần chênh lệch này, không thể coi là bình thường được!  

eyJpdiI6ImVnTlwvQnN1bllBbmM0Qmt5N3BIdHNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imx2enpzeitOeDJiMlltR2VEckpcLzAwVGtnS2dxNSsyXC9acVlscnFWamY5RytQUUhqMG4rNE1KTTV2d09uQVNQazYrN2Jiem1yQ0Q1bXFDbXFiQ3dOVEp0VGZnZHpxZmlNUzdPS28xd2J2clhFTjFwa2h4XC9ZbXdrTlQ4cGo1czZlOWpUMGZ4N1M5V3I5d05VbUlnQU93dG1cLzJRcjVnZCtWV1BCU2dDZnBpaCt2SnNGekdQTHlIVmV5dHluS1dwcGgySTkrbW1lTTQ3MStuTWtXNkpKZ0lzN3RKTlg3bERRWjRUVHg4R1MyV3h1bkNhOE1qb1wvakZ1MGlJRmJ5VWV1SXRtRm1YYXlTMG9yTzFBQUhlK0dhMjZvNUtTdjRoRTJ6a3BqZ3MyMFBxXC9wTHNRT3NFYkIyak5zalozcld2YXJtYjVzNWllMVo1ekt0UDljVE0wbUlUWlJYZ21tc09NbDdHNzlRUitJMlFjYlJpOVI0VlU4QzZzWW1nRks3MnBEdWtHZCtBSHQ0SnJRR2M2R21mQnYrYVN4b2F5OUpYRHNDQkpmbk0yTE5peWFza0xWeFNZNmJxMXlLN0ttR0FmVmpwRFBGZGt6eXRuR1hlb2xIWFhLekVKZmxXXC9zVTY5VVpKY1RiSEZ6VTBCRUMrTnpLcjFIWm5HQWRyejdcLzBuT2p1SVpFSHplTjh4UUFUejNuSnF3VkNYdURWVDNleWxwKzY0ZFFXRFVabDRxdnBMSUVDSnlYenViWURBQ0tyOG9Ba25XNkhOakdEZDE5N1dEZ3JmSzBNS2xcL29yaTZMUEFzQnNHTnZxT2ZFQXBiN29VRlJob3VPeklDY2xXQ3NIdWt1TkQ5R3VKZFwvNk01WVJjQ0MrcXBNNDF1b0lCTWNPek9CdlM0VGJmd1BBTGtSK0IrbURtZlNCeUllVjVNUUp2dVwvVCtzcXhwWWpreDRaU04wUFJRNkRpTVVRc3o3VkpFYlZHalJUZ2VlZEcxRHQ1bmdYRVA5eFRSbHdZSzJpYmpCbldsVVhqQkloZ05FM3QraVVMWjdjWGsxYUNZMXh4MkZlWVlWaHFJckNuNUR5MWMyaU5IeGQzRTQ2ZGNDSW9uSjBTWWVyMDNzV2FGUGR4T3E4TkhocUVFOW5IaUlCd0JtMmN6WjFhQzFFV0NcL0M5SFp2WlJmQWNcL2dkN3pPMTFBdERpWDlRK3d3UEtNQnFYbmZXTmZveE5LOVM4clY1SkFDWFVYSFlOZlZ1ZXEwQmpiK0x3MEVjbDl6R1B3QkRMK0lPNWVURDM1V2RjUW1kaFU5SEFFWnZRPT0iLCJtYWMiOiI2YThlMDU3N2YyYWU2ZTU4Mjg3YzQxOTRhNDlkYjE4YTIxOTYwZjA1NTliM2NhMjViZThlYzA2ZTVlNjQ3Yzk2In0=
eyJpdiI6Ilh6aGF2YVVOXC9NTDE1VzdVcUVmWDd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdVcDVQWmFQaFJcLzBkWUkyUk81ZHVPWnIxVDQ0OTMyR3ZMaHIyeUFXZkptS1lsOHNxaHdDM3JCSjJteHAzYVJVRkNGcU4ya0RQdXNRYXhoVGVkUENRMXJxR0dWY2x0V1lnd2owTURMMDd4S1VkQ0hoOHd5Q2FXa090T1NSbHlCc2l4OEdRdEw4QnVxQ2trNHNXOGtXRVFiVlZDMm5jcHBnYXNTTVwvQzhpb1dCd3J0RitpNlBNVWx4YmtwdngrWVpsaEoxbzBPUUxZSmM3Tk1qdUhhbXdYY1wvdERHSm1Hdlp3Y0FGRHlKTllZZEVDUTR5WGczWEVucVJyNVRzMVd2K2xVNnVzXC9USU9zSTdJb0IrTU56d3ZlQ3BTTnE4MENyRFkyZGZpVUZoWnVlQjNRNnZWR1pqSkphQmYwZWlUNWx4cEFLZ0E3eCs4V1NiV2E2dktBOWxTYXhpTTlhOWxLMlNMTW9RMFVTS0V1RWxIRDdoY3ZnSERSZWJZTnVDUVNwR1FhMGtmOU9rZnV3ZmxsOFdIN0k0aTIzc2gxSUNcL1U5SlFCVU81Znp6emdRUT0iLCJtYWMiOiI4MzRkNzBiNmRiNGU3MjY3NTAxMzZlMjUyNTA0YTVlMTdjZjk4NWVkMzM2MDhmNGU5MDQ1NTZjYzIxN2JiNzIzIn0=

             Mà lần này, Khuê Lang Nguyệt Linh quá sợ hãi, cả hai vội vã kêu lên: “Cái gì, Thần Chiếu cảnh tầng bốn, Hồ Mị Nhi này thế mà lại đột phá nữa rồi...”

Ads
';
Advertisement