"Nếu đã vậy, thưa tông chủ cùng các vị trưởng lão cung phụng, nếu nơi này không còn việc của ta thì xin đi trước nhé!" Trác Uyên cung kính khom người với những người trên đài, dè dặt nói.
Nhưng vẫn y như trước, không đợi ai lên tiếng hắn đã lon ton vác chổi chạy đi, cứ như cố trộm cái mạng nhỏ của mình trở về kẻo những người sau lưng bắt lại.
Thấy bộ dáng tức cười ấy của hắn, những người đứng dưới đài đều tỏ vẻ giễu cợt. Mặc dù họ không biết Trác Uyên xuất hiện trên đài bằng cách nào, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tên đệ tử tạp dịch bình thường, nếu không làm gì có cái vẻ gọi dạ bảo vâng, cứ như thằng nhà quê chưa bao giờ chứng kiến khung cảnh long trọng.
Nghĩ lại cũng đúng, tông chủ và các vị trưởng lão cung phụng đều cùng tụ họp tại đây, hắn chưa bao giờ nhìn thấy sự kiện lớn như thế, bị dọa đến ngu người như vậy cũng là chuyện bình thường.
Khóe miệng Tà Vô Nguyệt cứ nhếch lên, cười giễu không ngừng.
Chỉ là hắn không giễu cái vẻ bỏ chạy thoát thân của Trác Uyên, mà vì tiểu tử này giả đò như thật. Vì muốn tránh khỏi sự chú ý của mấy trưởng lão cung phụng, hắn đúng là liều mạng mà.
Trác đại quản gia một đời kiêu hùng rung chuyển trời đất lại có thể xuất hiện như một kẻ vô danh tiểu tốt, quả thật đủ tội nghiệp với hắn rồi.
Trưởng lão cung phụng Kỳ Dư thấy vậy cũng bất giác cười khẩy khinh thường, thu lại sự chú ý của mình.
Hắn và tông chủ có liên quan gì đến nhau đâu? Xem ra mình nghĩ nhiều rồi. Một tên tép riu cỏn con sao có thể khiến tông chủ để mắt được?
Chỉ có những người biết được năng lực thật sự của Trác Uyên mới biết chẳng qua hắn đang khiêm tốn mà thôi. Một khi hắn đã thể hiện, năng lực ấy chẳng còn thuộc về con người nữa.
Nguyệt Linh và Khuê Lang bất giác nhìn nhau, cùng phì cười, lắc đầu. Hồ Mị Nhi với Liễu Húc nhìn theo bóng lưng tháo chạy khôi hài kia, đôi mắt ẩn chứa luồng sát khí u ám!
Ngay lúc này, bỗng dưng có một tiếng quát to vang lên, cùng lúc đó là một bóng người nhoáng lên, phóng về phía Trác Uyên với tốc độ siêu nhanh.
"Hừ, bất kể là ai, đã lên võ đài mà không làm vài ba chiêu sao có thể xuống đài dễ dàng như thế?" Mắt Quỷ Hổ hằn những tơ máu, phóng đến chỗ Trác Uyên với vẻ dữ tợn vô cùng, toán thân tản ra khí thế của một tu giả Thiên Chiếu tầng bảy.
Dưới sức áp chế mạnh mẽ như thế, vô số đệ tử tụ lại đông đảo dưới đài không kiềm được mà thở thật chậm, rối rít lui ra phía sau, trong lòng thầm hoảng sợ.
Tên Quỷ Hổ này quả là tàn bạo, đến một đệ tử tạp dịch nhỏ bé mà cũng không tha, bộ trời sinh ra hắn ta chỉ để giết chóc thôi sao? Từ sói hổ báo đến kiến hôi châu chấu cũng không chừa!
Nhưng có một điều mà mọi người không chú ý, dưới uy áp lớn mạnh như thế, Trác Uyên lại có thể đứng trên võ đài hứng chịu mà không hề nhúc nhích gì, cứ như sức ép đó chẳng hề ảnh hưởng đến hắn vậy.
Thấy thế, đôi mắt của Quỷ Hồ càng có thêm nhiều tơ máu, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Hắn ta đã sớm nghe phong thanh từ chỗ Hồ Mị Nhi và Liễu Húc rằng Trác Uyên là một cao thủ thâm tàng bất lộ, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Điều này không khỏi khơi dậy lòng háo thắng của hắn ta, quanh năm rúc trong nội môn làm kẻ vô địch khiến hắn ta chán chường lắm rồi. Nay gặp phải một đối thủ xứng tầm với hắn như Trác Uyên, trong lòng hắn ta lúc này như có một luồng nhiệt huyết không ngừng sôi trào, xông thẳng lên đầu.
Hắn ta cứ thế xông đến mà không lo nghĩ gì, nhưng hắn quên rằng, bản thân cứ nhào thẳng vào đối thủ ngay trước mắt tông chủ và các vị trưởng lão cung phụng, ra tay mà không hề xin phép như thế đúng là chẳng chừa mặt mũi cho ai cả.
Nhưng lần này mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua, không đề cập đến chuyện này!
Còn những trưởng lão cung phụng tầm thường khác thấy chuyện cũng không liên quan gì đến mình. Tông chủ và những người khác đều không tỏ thái độ gì nên họ cũng không tiện lên tiếng, tránh để nói sai rồi lại rước phải phiền toái.
Đại trưởng lão Thạch Cung Phụng chỉ híp mắt nhìn, cũng mặc kệ. Họ cũng chưa từng gặp Trác Uyên này bao giờ, chỉ nghe đệ tử hồi báo rằng người này ẩn nấp rất kỹ.
Vừa hay hôm nay có thể mượn tay Quỷ Hổ để thăm dò thực hư xem sao!
Tà Vô Nguyệt không gấp không vội ngồi vững trên Điếu Ngư Đài, căn bản không định xen vào. Đúng là lão không biết thực lực gần đây của Trác Uyên thế nào, nhưng lão ta có thể nhìn ta tiềm năng của tiểu tử này.
Khi vẫn còn Đoán Cốt cảnh, Trác Uyên đã là một thiên tài tuyệt thế, có thể bất phân thắng bại với cao thủ Thần Chiếu như Hoàng Phổ Thiên Nguyên. Nay tu vi đã lên Thiên Huyền tầng tám, chẳng lẽ so với Quỷ Hổ Thần Chiếu tầng bảy còn kém ít nhiều sao?
Thấy Quỷ Hổ không sợ chết mà lao đến như thế, Khuê Lang, Nguyệt Linh và bốn người khác cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.
Nhất là hai người Khuê Lang, họ hiểu thực lực của Trác Uyên hơn ai hết, hắn là tuyệt thế vô song có thể đánh gục hai đại cao thủ như họ chỉ bằng một cái phất tay. Dù là Quỷ Hổ cũng không thể áp chế bọn họ chỉ với một chiêu như thế!
Giờ hắn ta xông lên như thế chẳng khác gì tìm chết cả.
Quỷ Hổ nào hay biết điều này, trong lòng hắn ta chỉ muốn đại chiến ba trăm hiệp với Trác Uyên một cách thống khoái, sau đó diệt gọn tên kình địch này!
Nhưng thứ đang chờ đợi hắn ta, hiển nhiên chỉ có tuyệt vọng...
Vành tai Trác Uyên khẽ động, hắn ung dung quay đầu thì thấy một tên cao to hung hãn đang nhào đến. Hắn khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm: "Ta đã không thích tỏ vẻ trước mặt người khác rồi, nào ngờ lại có kẻ không biết tự lượng sức! Hừ, phiền chết đi được!"
Dứt lời, Trác Uyên vung cây chổi trên vai một cái, cánh tay Hồng Mang bộc phát mạnh mẽ!
Rào rào!
Cuồng phong nổi lên trong thoáng chốc cuốn cát bay đá chạy, Quỷ Hổ cười gằn phóng đến chỗ Trác Uyên, chưa kịp đến nơi đã bị một cơn gió mạnh thình lình nhào đến ngay trước mặt, con ngươi hắn ta lập tức co rụt lại, thầm hoảng hốt trong lòng!
Điều này sao có thể?
Quỷ Hổ không dám tin vào mắt mình, Trác Uyên chỉ tùy ý quét một đường lại có thể tạo ra uy áp mạnh đến như thế, mẹ nó đây có còn là sức mạnh của con người không?
Những người đứng dưới đài chỉ đơn giản là nhìn thấy một cơn cuồng phong. Nhưng Quỷ Hổ phải hứng chịu sức ép của cơn gió ngay chính diện, những gì hắn ta phải chịu hoàn toàn không thể so sánh với người ngoài.
Trong mắt hắn ta đây nào chỉ đơn giản là một trận gió mạnh, đây nhất định là một khối núi cao vạn trượng được gió kết lại mà thành, đổ ập xuống cơ thể hắn ta.
Nếu gió bị nén đủ chặt, việc hắn ta gãy xương đứt gân hoàn toàn có thể xảy ra!
Sau gáy nháy mắt đã rịn một lớp mồ hôi lạnh, kể từ khi nhập tông đến giờ, lần đầu tiên hắn ta bị dọa đến mặt mày tái mét như thế. Cả lòng bàn tay và lòng bàn chân cũng đẫm mồ hôi!
Hắn ta nghiến răng, vận nguyên lực toàn thân, đưa hai tay ra phía trước, dòng linh khí lạnh lẽo cuồn cuộn dồn đến song chưởng, phát ra ánh sáng màu xám tro nhạt.
"Minh Sát Quyết!" Quỷ Hổ rống to, ương ngạnh chống lại quả núi lớn, hai mắt trừng to hằn tia máu như sắp nứt, đến mức có cảm giác như hai mắt sẽ lòi ra bất cứ lúc nào!
Khụ!
Quỷ Hổ không nhịn được, khạc ra một ngụm máu đỏ tươi, hai chân đạp mạnh trên nền đá như muốn cắm rễ. Dù vậy, tiếng ầm ầm vang lên, hắn ta vẫn bị áp lực của tòa núi gió bức đến nỗi phải lui ra sau, đá cứng dưới chân bị cày nát như đất làm ruộng, đá vụn bắn tung tóe!
Sau đó hắn ta bị húc bay ra sau võ đài, sức ép to lớn khiến lưng càng lúc càng cong, cuối cùng chịu không nổi mà ngã nằm dưới đất. Tòa núi gió kia vụt ngang chóp mũi hắn ta rồi bay thẳng lên tận trời, biến mất tăm!
Trên võ đài chỉ còn hai đường thẳng đầy đá vụn do chân của Quỷ Hổ cày ra như đang thẳng thừng tuyên bố sự đáng sợ của tên đệ tử tạp dịch tưởng chừng cỏn con này...
Kinh hãi, kinh hãi đến khó tin!
Chỉ với một cú quét chổi đơn giản lại có thể bức lui đệ nhất cao thủ nội môn, đại sư huynh Quỷ Hổ lập tức không còn sức để phản kháng, điều này sao có thể?
Mọi người hoàn toàn ngây người nhìn Trác Uyên vẫn đang thản nhiên vác chổi như thường, trong đầu như có một đàn mười ngàn con lạc đà Alpaca chạy qua.
Rốt cuộc tên tiểu tử này là thần thánh phương nào? Năng lực như này sao có thể ở một nơi thuộc tầng đáy như phòng tạp dịch chứ?
Đám người Thạch Cung Phụng cũng trợn tròn mắt kinh ngạc, trong lòng kinh hãi không ngớt.
Mặc dù họ biết thực lực của Trác Uyên không phải hạng giỡn chơi, dù Quỷ Hổ có năng lực cũng khó mà giữ hắn lại. Nhưng trăm ngàn lần không ngờ mọi chuyện lại thành thế này.
Là đệ tử mạnh nhất nội môn nhưng đừng nói là giữ hắn lại, cả tư cách giao đấu với người ta còn chẳng có. Hai người khác nhau như trời với đất, không cùng một đẳng cấp!
Các trưởng lão cung phụng nhất thời ngây ra, nhìn Trác Uyên vẫn hồng hào khỏe re, ánh mắt ai cũng ngập tràn sửng sốt.
Đừng nói đến những người khác, đến người đứng đầu một tông tự tay đưa Trác Uyên về là Tà Vô Nguyệt đây còn không khỏi tròn mắt ngạc nhiên, thầm hoảng sợ trong lòng.
Thời điểm lão ta gặp được Trác Uyên đã là chuyện của ba năm trước, đúng là lão ta kỳ vọng rất nhiều về thực lực của Trác Uyên, nhưng cũng đâu có ngờ hắn lại mạnh đến thế.
Lão ta không hề biết về sau Trác Uyên đã cải tạo thể chất cho bản thân biết bao nhiêu lần, cũng không biết sự lợi hại của cánh tay kỳ lân hắn đang mang!
Hôm nay được tận mắt chứng kiến, lòng lão lại vừa mừng vừa sợ. Sức mạnh khác thường của Trác Uyên khiến vị tông chủ này cảm thấy việc kéo tất cả quái vật kinh thiên địa dọa quỷ thần vào tông thật sự là được món hời, chứ lúc trước còn phải cố gắng nhiều lắm.
Giờ phút này, lão ta bỗng nghĩ đến viên linh đan cấp chín mình đã trả, quả thật rất đáng giá, lần này đúng là bỏ ra một văn tiền mà kiếm về một mỏ vàng mà, mừng khôn kể xiết!
Cả bốn người đệ tử nội môn chuẩn bị vào hàng Tinh Anh cũng mở to mắt ngạc nhiên.
Khuê Lang và Nguyệt Linh còn đỡ, dù sao cũng biết thực lực của Trác Uyên nên trong lòng cũng có chuẩn bị. Nhưng dù vậy, một chiêu của hắn vẫn khiến hai người rung động không dứt.
Tại sao trên đời lại có tên quái vật như hắn tồn tại?
Hồ Mị Nhi và Liễu Húc nhất thời chỉ biết câm nín. Thực lực này đừng nói là Quỷ Hổ, dù là các sư huynh đệ tử Tinh Anh cũng khó mà so được.
Hai người nhìn nhau, ai nấy đều mang vẻ mặt cay đắng. Với trình độ hiện tại của Trác Uyên, dù hai người có vắt hết óc cũng chẳng thể làm được gì!
Quỷ Hổ nằm ngay đơ cạnh phiến đá bên mép võ đài, sắc mặt tối sầm không còn chút huyết sắc, đôi mắt trợn to vẫn còn chứa đựng kinh hãi.
Lần đầu tiên trong đời hắn ta hiểu được thế nào là cận kề cái chết. Hắn ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người cùng thế hệ chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể dễ dàng nghiền nát hắn như nghiền một con kiến.
Căn bản là hắn ta không đủ sức uy hiếp đối với họ...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất