Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Kẻ nào?”  

             Con ngươi bất chợt co rút lại, Thạch Cung phụng không kìm được kêu ra tiếng, trong lòng kinh hãi không thôi. Bởi vì vừa rồi hai người họ xuất hiện quá đột ngột, những trưởng lão cung phụng và cao thủ Hoá Hư của tông phái này như bọn họ lại chẳng nhận ra.  

             Điều này thật là không tưởng tượng nổi, sao có thể chứ?  

             Nghĩ như thế, Thạch Cung phụng vội vàng dõi mắt nhìn, lại trông thấy hai người nọ, một người là nam thanh niên, đầu tóc bạc trắng, trên vai vác theo một cây chổi để quét dọn, lắc lư qua lại, dáng vẻ cứ như muốn đánh người.  

             Vừa trông thấy, Thạch Cung phụng không nhịn nổi khí huyết tuôn trào, siết chặt nắm đấm muốn tự tay dạy dỗ một phen.  

             Quả thật lão ta không ngờ rằng trên đời sao lại thiếu nam nhân đến vậy, lão ta vốn không quen hắn nhưng lại có thể khiến lão ta tức giận, kích động muốn đánh hắn.  

             Mà người còn lại là một vị thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, trông lanh lợi và đáng yêu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng toát lên vẻ sắc bén, cả người mang một khí tức lạnh lẽo không ngừng toả ra xung quanh.  

             Cho dù lão ta là cao thủ Hoá Hư nhưng khi nhìn thấy cũng không kìm được sự căng thẳng trong lòng, dường như có một sự lạnh lẽo đang dâng lên.  

             ‘Hai tên tiểu quỷ này, đều không phải kẻ thiện lương gì!’  

             Thạch Cung phụng khẽ híp mắt, thầm nhủ trong lòng.  

             Còn Tà Vô Nguyệt, khi trông thấy hai người nọ đến, trên mặt tràn đầy vẻ u ám, sau cùng vẫn nhanh chóng cong miệng lên một cách tà dị, nhẹ cười ra tiếng: “Các ngươi là người ở đâu, tới đây gặp bổn tông là vì chuyện gì?”  

             “Đệ tử ngoại môn Nguyệt Nhi tham kiến tông chủ!” Nguyệt Nhi là người dày kinh nghiệm của Ma Sách tông, từ nhỏ đã lớn lên ở tông phái, quen thuộc với quy củ trong tông phái, cho nên khi thấy tông chủ, nàng ta vội vàng cúi người lạy một cái đầy lễ độ.  

             Tà Vô Nguyệt hài lòng gật đầu, nhưng khi lão ta nhìn về phía bên kia, Trác Uyên lại hất cây chổi trên vai như đang chơi đùa đại đao, kéo nó lê trên mặt đất đầy oai phong lẫm liệt, sau đó ôm quyền hét lớn: “Tại hạ Trác Uyên, là đệ tử phòng tạp dịch, tham kiến tông chủ!”  

             Khoé miệng Tà Vô Nguyệt không kìm được co giật, nhìn Trác Uyên ưỡn thẳng lưng, cầm chổi đứng đấy thật anh vũ bất phàm, chẳng hề giống dáng vẻ của một thuộc hạ tham kiến bề trên chút nào, rõ là đang gặp hai tông chủ của hai phái mà lại bất khuất bất phục như thế, không khỏi khiến lão ta chẳng biết phải nói sao.  

             ‘Ôi, tiểu tử này, ngày thường tuỳ tiện không tuân theo lễ giáo thì thôi. Nay giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh mắt của mọi người mà ngươi lại biểu hiện vẻ ngạo mạn như thế để làm chi, muốn ra oai với tông chủ ta à?’  

             Hừ, ở ngoài xưng vương xưng bá quen rồi, đày ngươi đến phòng tạp dịch đã lâu mà cũng chẳng thu lại cái tính ngỗ ngược ấy!  

             Lòng Tà Vô Nguyệt thoáng nặng trĩu, hơi không vui nhưng quả thực là chẳng còn cách nào với Trác Uyên. Dù gì lão ta còn phải lợi dụng tài năng của Trác Uyên để chỉnh đốn tông phái nữa!  

             Còn mọi người, nghe thấy lời thưa bẩm của Trác Uyên đã không kìm chế được sự kinh ngạc, một lần nữa nhìn chằm chằm vào hắn, nhất là đám Thạch Cung phụng và đại trưởng lão.  

             Hai mắt nhìn chằm chằm Trác Uyên đầy vẻ nghi ngờ, không ngừng quan sát từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn thấu vào bên trong hắn.  

             Hoá ra đây chính là người mà tông chủ cho đòi về, rốt cuộc là có gì hơn người, hôm nay chúng ta phải quan sát kỹ một chút...  

             Thế nhưng, khi sự chú ý của các trưởng lão cung phụng đều dồn vào mình Trác Uyên thì năm đệ tử nội môn sắp bước vào Tinh Anh lại nhìn chòng chọc Nguyệt Nhi với ánh mắt đầy khó hiểu.  

             Đặc biệt là Nguyệt Linh, trông thấy muội muội mình giờ đã toát ra khí chất lạnh lẽo từ khắp người ấy, quả thực không nhận ra, bỗng chốc ngây người.  

             ‘Đây là Nguyệt Nhi muội muội của mình trước đó ư, sao cả người con bé lại khiến mình cảm thấy như đang rơi xuống hầm băng thế nhỉ, chẳng qua chỉ liếc mắt mà cả người đã phát lạnh rồi?  

             Ba tháng nay, rốt cuộc Trác Uyên đã làm gì con bé rồi?’  

             Con ngươi thoáng run rẩy, ánh mắt của Nguyệt Linh nhìn Nguyệt Nhi đầy vẻ mờ mịt.  

             Khuê Lang cũng ngây người, có điều sự chú ý của hắn ta không giống với Nguyệt Linh. Lần này Nguyệt Nhi xuất hiện, điều khiến hắn ta khiếp sợ nhất chính là tu vi của tiểu nha đầu này, hồi ba tháng trước còn là Thiên Huyền tầng năm, chỉ mới một lần đã đột phá đến Thiên Huyền tầng chín rồi!  

             Hơn nữa, sát khí dày đặc ẩn giấu bên trong quả là khiến Hắc Diện Diêm La Khuê Lang vốn không xem trọng bất cứ đệ tử nội môn nào cũng cảm giác được sự uy hiếp từ tận đáy lòng!  

             “Trác Quản gia đã làm gì nha đầu đó rồi? Dù nha đầu đó vừa uống Thông Thiên đan thì tu vi cùng lắm tăng thêm một cấp mà thôi, nhưng nha đầu này chỉ trong ba tháng ngắn ngủi mà đã nhảy vọt lên ba cấp, thật là khó tin quá!” Mí mắt thoáng giật giật, Khuê Lang không khỏi mờ mịt lên tiếng lẩm bẩm.  

             Hồ Mị Nhi nghe thấy, không khỏi nhìn chằm chằm về phía Nguyệt Nhi, hung hăng nghiến răng, chẳng biết sao trong lòng lại có chút căm phẫn!  

             “To gan, tạp dịch nho nhỏ mà cũng dám tới buổi đấu của nội môn để xem náo nhiệt, lại còn xông lên võ đài quậy phá, há nào lại có lý đó được!” Trầm ngâm hồi lâu, Thạch Cung phụng đột nhiên hét lớn, sau đó nhìn về phía Tà Vô Nguyệt nói: “Tông chủ, tạp dịch này đã phạm phải môn quy, xử trí thế nào xin ngài phân phó!”  

             Tà Vô Nguyệt nhìn chòng chọc lão ta, không khỏi cười nhạt trong lòng.  

             Tà Vô Nguyệt thầm biết, Thạch Cung phụng biết rõ Trác Uyên là người của lão lại còn cố ý soi mói bảo lão xử trí, rõ ràng có ý dò thám thực hư của lão.  

             Nếu không, lão ta đường đường là một Nhị Cung phụng mà lại không xử trí nổi một tên tạp dịch mà buộc phải thỉnh giáo tông chủ sao? Thường ngày chuyên quyền độc đoán mọi điều, thế mà chuyện nhỏ như vậy lại tìm đến lão, đúng là chó má thật!  

             Tà Vô Nguyệt thầm chửi trong lòng, trên mặt lại không có vẻ tức giận mà vô cùng bình thản nhìn về phía hai người nói: “Trác Uyên, ngươi là tạp dịch mà tới đây làm gì? Chỉ cần ngươi nói có lý, bổn tông sẽ khoan dung ngươi, chắc chắc sẽ không so đo!”  

             Gò má không khống chế nổi trở nên co rút mãnh liệt, Nhị Cung phụng và các vị trưởng lão cung phụng đồng loạt liếc mắt nhìn nhau.  

             Hễ là người ở Ma Sách tông, có ai không biết vị tông chủ này của ta luôn nhỏ mọn hẹp hòi, hay nổi giận trước mấy chuyện nhỏ nhặt. Bây giờ lại tự xưng là người khoan dung, thật là khiến lẽ trời phải cười nhạo.  

             Có điều cứ thế, mấy vị trưởng lão cung phụng không hiểu chuyện gì, xem như đã nhìn ra, đệ tử tạp dịch này chắc chắn có mối quan hệ không đơn giản với tông chủ.  

             Thế là, ánh mắt mọi người đổ xô vào Trác Uyên, càng xuất hiện nhiều vẻ mập mờ và nghiên cứu tìm tòi.  

             Khoé miệng thoáng cong lên, rất nhanh Trác Uyên đã tìm ra được lý do xông vào buổi đấu nội môn, có điều lý do này lại quá gượng gạo.  

             Quét dọn vệ sinh sao? Hôm nay có nhiều người tập trung lại chỗ này như thế, ngươi quét dọn vệ sinh quái gì vậy?  

             Thạch Cung phụng lại lạnh lùng cười liên tục, trách mắng: “Thật là nói năng xằng bậy, đệ tử tạp dịch sao có thể vào trong buổi đấu nội môn hôm nay? Ngươi nói với ta, là người nào bảo ngươi tới quét dọn, nếu không chịu nói, hừ hừ hừ...”  

             “Ặc, đương nhiên là bên trên bảo rồi, bảo ta ngày Đinh Mão tới quét dọn!” Con người Trác Uyên xoay chuyển qua lại, lập tức tìm một cái cớ.  

             Hắn không nói ra bất cứ người nào, nếu không đúng tính chất chẳng phải sẽ kéo theo bản thân vào trong sao?  

             Mà Tà Vô Ngọc nghe được lời này, cũng rất nhanh biết được ý của hắn, không khỏi đành nói với mọi người: “Vậy ắt hẳn là ngươi đã nhớ nhầm ngày, hôm nay là ngày Ất Bính!”  

             “Ồ... ra là vậy, ta nhớ lộn xin lỗi, tạm biệt!” Trác Uyên chợt phất tay, lập tức muốn chuồn đi.  

             Kéo rê chổi đi thẳng một đường, giống như một tên ăn trộm lấy được đồ rồi đang chuẩn bị thủ tiêu tang vật, trông bỉ ổi làm sao.  

             Thấy thế, Thạch Cung phụng không khỏi sửng sốt.  

             Ơ hay, tiểu tử này ngạo mạn thật, không hổ là người có tông chủ làm chỗ dựa. Những trưởng lão cung phụng của tông phái bao gồm cả tông chủ đều không bảo hắn đi, hắn lại nói đi là đi, hoàn toàn không coi ai ra gì!  

             Thạch Cung phụng bất giác hung hăng nghiến răng, hét lớn: “Chờ đã, nơi này là Ma Sách tông, không thể để ngươi láo xược được. Dù ngươi là thần thánh phương nào, sau lưng có ai bảo bọc, đã phạm tông quy thì đều phải theo quy mà xử!”  

             Nghe thấy lời này, Trác Uyên không khỏi hơi khựng lại, dừng bước.  

             Thạch Cung phụng lạnh lùng cười, khinh thường bĩu môi, thầm nhủ rằng: ‘cuối cùng cũng bắt được điểm yếu của ngươi rồi’, thế là cúi người lạy Tà Vô Nguyệt, cười nham hiểm: “Tông chủ, nội môn và ngoại môn thi đấu, đệ tử tạp dịch đều không được vào. Bây giờ tiểu tử này phạm phải tông quy, phải xử trí ra sao xin đưa chỉ thị!”  

             Thạch Cung phụng thầm cười nhạt, vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn về phía Tà Vô Nguyệt.  

             Trong lòng lão ta rõ ràng, Tà Vô Nguyệt gọi Trác Uyên về nhất định là có trọng dụng, tuy rằng không biết cụ thể ra sao nhưng sớm diệt trừ thì mới là tốt nhất.  

             Hiện tại ép Tà Vô Nguyệt tự nhổ sạch gai cũng xem như đã tàn nhẫn cho lão ta một cái tát.  

             Sao lại không biết tâm cơ của Thạch Cung phụng, Tà Vô Nguyệt lạnh lùng liếc lão nhưng không hề đáp lời mà nhìn về phía mọi người bên dưới, cất cao giọng nói: “Thủ vệ trưởng lão phụ trách hôm nay là ai?”  

             “Khởi bẩm tông chủ, chính là lão phu!” Một lão già tóc bạc phơ vội vã tiến lên một bước, cúi người bẩm báo!  

             Ầm!  

             Đột nhiên, một tiếng lớn vang lên, lão già nọ nhanh chóng bay ngửa về sau, máu tươi đỏ thẫm không ngừng tuôn ra từ khoé miệng lão ấy, đến khi rơi xuống đất đã không còn sự sống.  

             “Tông chủ, ngài...” Thạch Cung phụng không khỏi kinh hãi trong lòng chỉ vào thi thể trưởng lão nọ, tràn đầy khó hiểu nhìn về phía Tà Vô Nguyệt.  

             Tà Vô Nguyệt bất giác lạnh lùng cười, không biểu tình điềm nhiên nói: “Một đệ tử tạp dịch nhớ nhầm thời gian tới quét dọn vệ sinh, coi như vô ý mắc sai lầm. Nhưng kẻ để cho đệ tử tạp dịch tiến vào, là phạm tội không làm tròn bổn phận, theo như tông quy phải giết!”  

             “Nếu là như thế, vậy đám trưởng lão chấp sự phụ trách việc trông coi hôm nay có mấy ai có thể may mắn tránh khỏi nhỉ?” Trong mắt loé lên sát ý, Tà Vô Nguyệt liếc mắt nhìn vào khuôn mặt của tất cả mọi người đang có mặt.  

             Hễ là người bị lão ta nhìn, dù không liên quan đến chuyện hôm nay cũng không kìm được giật mình, cả người run rẩy như đang bị rắn độc dán mắt vào.  

             Cuối cùng, Tà Vô Nguyệt nhìn về phía Thạch Cung phụng, bật cười nham hiểm: Thế nào, còn muốn truy cứu tiếp không?”  

             “Tông chủ thấu tình đạt lý, về chuyện này mọi người cũng không có gì phản đối, mong tông chủ đối xử khoan dung!” Thạch Cung phụng trầm ngâm hồi lâu không khỏi ra sức nghiến răng, cúi người lạy nói.  

             Nhưng trong lòng, lại vô cùng không cam lòng!  

             Đây rõ ràng là Tà Vô Nguyệt đang lấy tính mạng ra uy hiếp lão ta, khiến lão ta phải từ bỏ việc truy cứu Trác Uyên. Nếu không, tất cả mọi người đều bị vạ lây, vậy thì khác nào lão ta phải đắc tội với một đám đông trưởng lão tông phái.  

             Nếu là như thế, trưởng lão sẽ tập hợp đám cung phụng lại tạo thành thế lực thù oán lão ta, như vậy, cuộc sống ở tông phái của lão ta hẳn là sẽ không dễ chịu lắm!  

eyJpdiI6InpIaVFcL3JlQVJOVDRLOGRla2NJZ0VnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvRHhMQkJ4RlVuOUIzZ0w3MGhEbE13TGsxVWMzR0JZQWMyTFVId1FveHZ3Zm4zTXlUcm9QQlNOdUlzbXhrdzJxam5ZUEhoMkR5a0VzeTB0ZUFyM2pjUG9ZanF4dFFTNU56ZGQ4eTVLNDB4QTRzZVRJYW5iUndxU28xRVVHOGx5cUMzNW9SempKS2pZeUtXQ1c2UWE0VElUNmJOOWYxYll5bnpxNG9LdEJBTHU5TWZxOENCTW5aMXNwTlRxNllTUFpETyt1WkNYbWluaGx3XC9lNGtZVnlnSEJiVUt4b3ZxUkhKalUzNklCMXZ0b0hcL3VDakVXUlZNU3p5Q0NnbDhwVmMiLCJtYWMiOiIzOTMwOTY2MDk5ZDVjMDQzMDQ3YzU5MmYyMjgyMDk2NmE5MzI0YmM2NmFjNWM1M2NiYjFkMWIyMzI5ZTdjN2I3In0=
eyJpdiI6Iklqa1wvaDhub2NSdnVWZU1WS0hSVmtnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitiMzZwSUVibmw5YzYyVFlhVlY1REdpTzVJSDVXeDdpMWVcL3E5b09cL3krXC9mNkNGdVhOZzJIb295WXhUbzQ0NTZ1YmxLTHRMUmpQcElibW1VMWNXTmVOdzlXenk5Z0dITzQ3YUFINkxkUllySWNENFRjWU5ZNFNOQzNvMnJybnFjSDFIdGREXC9WaE1DSnBHcTR2YUlyVjRUcEdqU1lrZ3U0Ujl4azdqRWwwNUpsY1htQUxpTE1MK1wvUW1kM3VtVnFFTExCZ0ZNbUFIdUJGcFY5S1FkakhvNFNQNnJRZXR5QUFaM3MwTlpCaUJscU03MUFMYXIrejFpRW1IV0wxNmduenplTStHclhxd0w0QnYyMEdhTnF5M1E9PSIsIm1hYyI6IjE2NWRiYzIwNGRjNGQ0ODNhODRhNmNiMjU2ODQwOGE4MWMwZjk2MTgwZjYwNmUwMzdkMWNhY2IwM2ZmMmFiZTMifQ==

             Khoé miệng vạch lên một đường cong đắc ý, Tà Vô Nguyệt và Trác Uyên nhìn nhau, hai người đều hiểu ngầm hiểu mà bật cười khúc khích…           
 

Ads
';
Advertisement