Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Khuê Lang sư huynh, xin chỉ dạy!”  

             Tất cả mọi người đã chọn mã số của mình, một nam tử có dáng người cao ráo trở thành đối thủ của Khuê Lang. Nhìn vị hung thần ác sát ngày xưa đang đứng ngay trước mặt mình, tiểu tử kia lập tức cảm thấy khiếp sợ, ngay lập tức khom người cúi đầu trước tiên, hi vọng bản thân sẽ có thể để lại ấn tượng tốt cho đối phương, chỉ mong sao hắn ta có thể thủ hạ lưu tình.  

             Thế nhưng, cái eo cúi xuống thật thấp của hắn ta chưa kịp thẳng dậy thì một tiếng vang lớn bất ngờ vang lên, Khuê Lang đã dùng một cước đạp hắn ta lăn ra ngoài, lúc này đã có vài tiếng gãy xương đứt gân ken két, vang lên bên tai của  tất cả mọi người ở đây một cách rất rõ ràng.  

             Cả người hắn ta vô lực rơi xuống hệt như sao băng vậy, rầm một tiếng, hắn ta đã ngay lập tức lún người xuống một cái hố sâu.  

             Mấy người còn lại nhìn về phía trước, thấy người kia đã sớm không còn ý thức, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau lại lập tức hôn mê bất tỉnh!  

             Thật sự mà nói thì những người này vô cùng tàn nhẫn, không thấm dầu sôi lửa bỏng, cũng không nghe lọt tai mấy lời lẽ ngon ngọt! Cả Quỷ Hổ và ba người kia đều ta tay vô cùng nặng!  

             Mọi người khẽ  hít một hơi thật sâu, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn về phía Khuê Lang đang đứng trên đài, thấy hắn ta còn chẳng thèm nhìn xuống dưới dù chỉ một chút, chỉ thì thào mắng mỏ: “Hừ, nếu đã bước lên đài rồi thì còn chỉ với chả dạy gì nữa?  Ở đây chỉ có sống với chết mà thôi!”  

             Ừng ực một tiếng, đám người không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt, nghĩ thầm trong lòng, hung thần không hổ là hung thần, quả nhiên vô cùng lãnh khốc vô tình.  

             Cùng lúc đó, lại âm thầm quan sát tình hình của mấy đài khác, quả nhiên không khác với chỗ này là bao, hai người Liễu Húc và Nguyệt Linh cũng không cần tốn công tốn sức đã có thể giải quyết xong đối thủ của mình chỉ trong nháy mắt.  

             Hơn nữa, kết cục của đối thủ cũng vô cùng thê thảm, ngoại trừ tu vi không bị phế và không phải chết ra, trên cơ bản thì trong vòng một năm, đừng nghĩ đến chuyện có thể xuống giường đi lại một cách bình thường được!  

             Khẽ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, mọi người dưới đài thấy mà chỉ biết lắc đầu trong tiếc nuối, những tử đệ thiên tài này quả nhiên là rất có bản chất của Ma đạo, ra tay vô cùng nghiêm túc!  

             Chỉ nhẹ hơn Quỷ Hổ kia một chút, nhưng cũng không nhẹ hơn bao nhiêu!  

             Trong năm người, chỉ sợ cũng chỉ có Mị Nhi sư tỷ xem như nhân từ nương tay đi!  

             Nghĩ tới đây, đám người bất giác cùng nhau quay đầu, nhìn về phía sàn đấu kia giờ này khắc này vẫn còn đang giao chiến. Ở nơi đó, eo của Hồ Mị Nhi xoay như rắn nước, cười nói tự nhiên, một đôi mắt quyến rũ câu hồn đoạt phách nhìn chằm chằm nam tử đối diện kia!  

             Mà thằng nhóc kia, dĩ nhiên đã hiểu hết rồi, chỉ biết cười khúc khích mà đung đưa thân thể, trong mắt đã là một mảnh mê mang!  

             “Hừ, cái đồ cám dỗ kia lại đang dùng mị thuật mê hoặc người!” Bất giác hừ nhẹ một tiếng, Khuê Lang lạnh lùng nhìn tình cảnh trên đài kia, trong mắt lóe lên một đạo sát ý lộ liễu.  

             Nhưng đệ tử còn lại ở dưới đài cũng không rõ ý nghĩa, chỉ hâm mộ đầy mặt mà nhìn người trên đài kia mà cảm thán liên tục, mẹ nó thằng nhóc này đúng thật là có số đào hoa!  

             Người ở trên đài kia cũng nghĩ như thế, thậm chí trong lỗ mũi của hắn còn ngửi thấy mùi hương của Hồ Mị Nhi bay tới từ nơi đó, cảm giác toàn bộ thân thể đều lâng lâng, một bộ dáng dục tiên dục tử.  

             Hồ Mị Nhi mị nhãn như tơ, cười đùa nói: “Hi hi hi..Sư đệ, ngươi ở nơi đó cười ngây ngô cái gì đó, còn không mau công kích tới đây?”  

             “Được, ta lập tức đánh tới, sư tỷ, ngươi đừng vội mà!” Khóe miệng xẹt qua nụ cười dâm đãng, hai cái tay chó của người kia giống như si ngốc mà giơ lên, Trư ca vồ một cái chọc trời, trong hai mắt chỉ có thứ đẫy đà đang bị che đậy chặt chẽ của đối phương.  

             Khóe miệng xẹt qua một nụ cười tà dị, Hồ Mị Nhi xinh đẹp cười nói: “Sư đệ, đây là chiêu thức gì của ngươi vậy, nhìn chằm chằm chỗ nào của người ta vậy?”  

             “He he he… Đây là ta độc môn võ kỹ, tập kích ngực… Ặc, không phải, à đúng rồi, là Xuyên Tâm Long Trảo Thủ. Sư tỷ, ngươi cũng phải cẩn thận đấy, ha ha ha...”  

             Một tiếng cười to dâm đãng phát ra, người kia nhất thời giống như con sắc lang, nhào tới vị trí ngực Hồ Mị Nhi.  

             Cầm thú!  

             Mọi người vây xem, trong lòng không khỏi cùng nhau mắng to, vừa đố kị vừa ghen ghét! Bà mẹ ngươi chứ gấu à, tại sao ta không có cơ hội nhào lên như thế chứ?  

             Nhưng trên mặt Hồ Mị Nhi vẫn xuân phong hóa vũ giống như cũ, cứ bình tĩnh như vậy mà đứng ở nơi đó, nhưng khi người kia vọt tới trước mặt nàng ta thì đột nhiên sắc mặt nàng ta lại biến đổi, trong nháy mắt trở nên dữ tợn, bỗng nhiên trong hai con ngươi cũng tản ra sát ý lộ liễu.  

             Phốc!  

             Một tiếng vang trầm phát ra, tay ngọc thon dài kia của Hồ Mị Nhi đột ngột biến thành một cái vuốt sắc, tựa như một con cự thú hung mãnh, hung hăng chộp vào trên cổ người kia.  

             Người kia lập tức bị kìm hãm, đã không thể động đậy. Thậm chí ngay cả hô hấp cũng có hơi khó khăn. Thế nhưng trong mắt của hắn ta vẫn mơ màng như cũ, khóe môi nhếch lên nụ cười thô bỉ thích ý!  

             Trong lòng lạnh lùng cười, lúc này Hồ Mị Nhi đi tới trước miệng của hắn ta, cách không mà hút một cái, năng lượng thuần dương cuồn cuộn theo thân thể của người kia vào trong cơ thể của nàng ta liên tục không ngừng.  

             Lúc này, bỗng mọi người mới phát hiện, thì ra con đàn bà này ra tay ác hơn, thế mà lại đang hút nguyên dương tinh nguyên của người kia!  

             Ặc ặc ặc…  

             Người kia phát ra tiếng thống khổ, thân thể đang vặn vẹo không ngừng, thế nhưng không có cách nào. Sức mạnh trong cơ thể hắn ta đã càng ngày càng yếu, không có dương nguyên hộ thân thì nguyên lực của hắn ta cũng đang tán loạn ra phía ngoài không ngừng.  

             Chỉ có điều qua một lát, hắn ta đã không còn sức lực chơi đùa nữa, tay chân buông lỏng, vô lực mà gục xuống, triệt để không còn sự sống.  

             Chỉ là bên trong hai con mắt của hắn ta vẫn là một mảnh mê mang, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì!  

             Hoặc tâm mị thuật có thể che đậy tâm trí của con người, khiến cho người ta gặp thủ đoạn thâm độc ở trong mông lung! Thật sự là trên đầu chữ sắc có cây đao chân chính, chết mà không biết mùi vị!  

             Ầm!  

             Một tiếng vang nặng nề phát ra, Hồ Mị Nhi nhẹ nhàng quăng cỗ thi thể kia ra khỏi đài diễn võ, người kia thì đã khô quắt từ lâu, hóa thành một bộ thây khô.  

             Hồ Mị Nhi cầm khăn ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng, lộ ra một nụ cười quyến rũ với mọi người dưới đài. Nhưng mà rốt cuộc tất cả mọi người dưới đài cũng không có vẻ mê muội, trong mắt của bọn hắn chỉ có sợ hãi vô tận.  

             Bây giờ bọn hắn mới biết, cái gì gọi là hồng phấn khô lâu, cái gì gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà!  

             Vị Mị Nhi sư tỷ này mới thực sự là che dấu con bò cạp dưới vẻ bề ngoài diễm lệ đó!  

             Không khỏi phun ra một hơi thật dài, lúc tất cả mọi người nhìn về phía bộ thi thể khô đét kia, không còn ước ao ghen tị lúc trước nữa, ngược lại là ai thán không thôi.  

             Tuy rằng thường nói, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. Nhưng mà có thể không chết thì mẹ nó ai muốn chết đâu!  

             Nếu chọn giữa mỹ nhân và sinh mạng, tin tưởng rất nhiều phong lưu nhã sĩ sẽ không chút do dự mà lựa chọn sinh mạng. Dù sao khẩu hiệu chỉ là khẩu hiệu, chờ đến lúc phải làm ra quyết định thật thì mọi người vẫn sẽ lựa chọn điều quan trọng nhất đối với bản thân mình!  

             Huống hồ, có người ngay cả cơ hội phong lưu cũng không có, đã trở thành ác quỷ dưới đao của chữ sắc này, há không đáng tiếc?  

             Nhìn bộ thây khô kia thêm một cái sâu sắc, trong lòng của mọi người chỉ có vô tận tiếc hận và bi thương…  

             “Đài diễn võ số bốn, Hồ Mị Nhi chiến thắng!” Trưởng lão trọng tài chỉ một ngón tay về phía Hồ Mị Nhi, lớn tiếng tuyên bố.  

             Đến nước này, năm cái danh ngạch đệ tử tinh anh xem như đã quyết định hoàn toàn rồi. Giống như dự đoán, một cái không kém, một cái cũng không thiếu. Chỉ có điều, đối mặt kết quả như thế, sắc mặt Tà Vô Nguyệt lại vẫn luôn bình tĩnh.  

             Con mắt khẽ híp một cái, Tà Vô Nguyệt nhìn Hồ Mị Nhi kia một cái thật kỹ, thăm thẳm lên tiếng: “Thạch cung phụng, đại trưởng lão, đệ tử khác thì ta cũng không nói gì, thế nhưng nữ nhân này dựa vào mị thuật giành thắng lợi, cũng có thể vào tinh anh sao? Phải biết, đệ tử tinh anh chuẩn bị là vì lần Song Long Hội này. Mà đi tham gia Song Long Hội, cũng là người nổi bật của các tông, tâm tính tu vi cực sâu, làm thế nào dễ dàng rơi vào trong mị thuật này? Một đệ tử tu luyện mị thuật vào tinh anh thì không thích hợp!”  

             “Ha ha ha... lời ấy của tông chủ sai rồi!”  

             Bất giác khẽ cười một tiếng, Thạch Cung Phụng lắc đầu, thản nhiên nói: “Ma tông ta luôn luôn chỉ nhận mạnh yếu, chỉ nhìn thắng bại, lại cũng không quản hắn là môn nào đạo nào. Bây giờ Hồ Mị Nhi đã thắng rồi, tiến vào trong ngũ đại danh ngạch thì nên nhập chủ tinh anh. Nếu là tự tiện thay đổi, sợ khó mà phục chúng! Đương nhiên, nếu có người thứ sáu xuất hiện đánh bại Hồ Mị Nhi này thì cũng có thể!”  

             Khóe miệng Thạch Cung Phụng xẹt qua một nụ cười khẩy như có như không, bọn người đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng vui vẻ mà gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.  

             Chỉ có Tà Vô Nguyệt là một gương mặt bình tĩnh, muốn chửi mẹ nó!  

             Bà mẹ ngươi chứ gấu à, người có năng lực như vậy, thường ngày không bị các ngươi trừ đi hết rồi sao, người khiêu chiến thứ sáu ở đâu ra?  

             Đúng rồi, không phải thằng nhóc Trác Uyên kia phái người tới dằn mặt sao, làm sao bây giờ vẫn còn không tới, sẽ không bản tông chủ leo cây đi!  

             Con mắt khẽ híp một cái, Tà Vô Nguyệt nhìn khắp bốn phía, tìm kiếm bóng dáng mình kỳ vọng kia, nhưng mà cái gì cũng không nhìn thấy.  

             Mặt khác, ở trong rừng cây ngoài ngàn mét, ba hư ảnh kia thấy kết cục như thế, bất giác toàn bộ đều cùng nhau lên tiếng lạnh lùng cười. Chỉ là ở trong tiếng cười lạnh lùng đó lại là tràn đầy bi thương vô tận.  

             “Hừ hừ hừ… Đã thấy chưa, lũ khốn kiếp này làm thực sự quá phận. Thủ hạ của bọn hắn không có ai sao, mẹ nó ngay cả người luyện mị thuật cũng nhét vào trong đệ tử tinh anh của chúng ta. Đây nếu đi Song Long Hội, để cho con nhóc kia khoe khoang sự lẳng lơ, dùng quả trứng thì chúng ta không thể không trở thành trò cười của Cửu tông!” Một cái bóng mờ, giọng ồm ồm mà lên tiếng mắng to.  

             Hai người còn lại nghe được, cũng khẽ gật đầu, thở dài không thôi: “Ài, nói đúng đó, với tâm tính tu vi của đệ tử tinh anh, có thể trúng mị thuật của con nhóc này, đoán chừng gần như không tồn tại. Nàng vào trong đệ tử tinh anh của chúng ta, cho dù bồi dưỡng nữa, cũng đích xác không có tác dụng gì lớn! Đám lão già này, thuần túy là lấy đệ tử của chính mình tới để nuốt tài nguyên tu luyện bên trong tông!”  

             “Ai nói không phải đâu, nhưng mà, ngược lại thì ta cảm thấy Quỷ Hổ kia còn có chút giá trị bồi dưỡng, Khuê Lang cũng còn có thể!” Lúc này, một cái bóng mờ nhìn về phía hai bóng khác, sâu thẳm lên tiếng.  

             Hai người kia nhìn chỗ đó thật lâu, cũng hơi hơi gật gật đầu: “Đúng vậy đó, cho dù người xuất sắc nhất trong những kẻ tầm thường cũng nổi bật! Tóm lại, lần này chúng ta coi như có chút thu hoạch, không giống trước đó, có khi một tên cũng không nhìn được!”  

             Cười khổ gật đầu một cái, ba người liếc nhìn nhau, đều bất đắc dĩ mà thở dài.  

             “Quỷ Hổ, Khuê Lang, Nguyệt Linh, Liễu Húc, Hồ Mị Nhi tiến lên, tông chủ có chuyện răn dạy!” Tất cả năm cái danh ngạch đã là danh hoa có chủ, một vị trưởng lão không khỏi hô lớn một tiếng, triệu tập năm người triệu đến phía trước.  

             Vô số ánh mắt ở dưới đài cũng đang chăm chú nhìn bọn hắn, trong lòng một mảnh kích động.  

             Bởi vì bọn hắn biết, kế tiếp, chính là lúc tông chủ chính thức tuyên bố năm người tiến vào tinh anh, đây chính là vinh dự cao nhất của tất cả đệ tử trong Ma Sách tông.  

             Một khi tiến vào bên trong, về sau địa vị ở tông môn tối thiểu nhất cũng là trưởng lão, quả nhiên là bước lên nhân sinh phá vỡ tượng trưng!  

             “Tham kiến tông chủ!” Năm người đi tới trước mặt Tà Vô Nguyệt, cùng nhau chắp tay, khom người bái, nói.  

             Tà Vô Nguyệt lạnh lùng lườm bọn hắn một cái, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại không hề bận tâm, thực hiện trách nhiệm mà một vị tông chủ nên có, trịnh trọng nói: “Chúc mừng các vị, từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là tinh anh...”  

eyJpdiI6IjVORGg4bjBJXC9oemtBNUtWanV0c0FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdERldcL3lqTlZ4WThwUElJV2RIZW9JNGNnOHFxejNcL284V1pRTm5kdkpVdFp1STlRbXJRZmFlV2twd1NUQStiRENYNm5iVHA4blA3U2g5ZTI1cys0VUs4OEFjTlEzWStOOGRsbXJQbm9QaUNnSnFhWVVnb0lseWlseUZtQVFNUzdZZUE5cUJMYStpU3pHTStIdjcydnl5OVQ1M2I0cVFQS3lDc0FYbkVxeHFIZWRjQWJzc3h6blNneG92c1VxREM3eUR0ZmFiU0J4MmRteGVkTDRHYUhvVlU3R0gzRWF2NWJ1dXRxVm43alJ2WT0iLCJtYWMiOiJkY2ZjMTc1MzA1ZTk2MWNhMjEzMDI3NWRmYTg3ZDk0YWQxZmYyNGRiNmNiY2Y5NGUzZTYxMTQ2ZjU4ZjQzYTA4In0=
eyJpdiI6IncycStjeGpReEdXeTlSXC9LNDFxcTJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFzNUpCN082VnJ4eHB5MlVpaUlcL3BMWlN4a2hqNWRBQXZjMmtMNkE5YTc2azlcL2ZKS0JwUzB4SEdGXC9ObDI3cUg0YXVQenR2S01sNFFSVnZNOHZoVFwvS2JVbzRKS0RZT0h3aXRIWmVJcHNNbXZpQm1QTkJMTnVhTk5OZCtLOUNaU1gwTGNSaVl4NVwvUTlHalVaN3VoNEs3cnJzSGY3TkNLU1wvcHlLQlNhXC9nSTR4enB6Z1pMaE5rTXhqQ1RKczBMaEF1SGcrUVU3a0JNalh0cG5LYzZnTHZwektsM1wvMWhlbW53XC91RnFZam5PN0pXckJudUEzTk85bjFzXC9ndFpRdkZGMVVzRU91WXZveDRXQWpHSkh1aG15aVRpZ0U3TVZLenNPeVJFb3c4TVlmSjZRVFhyQVFEdnl2bmNRVkdZb0hxcXRLOFpjUGp1VEJ4eEpPdXk4cUVSWU1cL1gzdXFFTnVTajQ4bW1GVUplMDJpNmRZZnpiVjFDSmlVeWE4UnlmTDlJMXh4RXR6a3o3cVJVcHdZb2I3MDE3am5kOVwvSlwvVWJKdmhORHVaSmVKYm1GSGJKVzY3WGxpMW9GYVV4VGJcL3lseVE4bERLTHFMUzlsNTBGcW9EVGRQUE9keUtTY2p1eFExaVhoMDE1eUFybk93cldISlo4XC9XQm1qMzFGbVZud2tyU2ozYkhIbENpNmdFOGxRWlA3dm55dkRIRXZoakRFV3RTSjB6Z1dtOEgwcjl4RXJNMnQ2SnB3XC9HbUFrXC9pV0trcTJmRFwvYytMU3RVeDV2Nll3OWdtRW1mVGdIZzgyWCtmUmhsc2Z2bHhXWHZiWlhobXZcL0pQUEQ4bXp4VEVRckFSeU12aUVZelVzV3crbG02QTFSVmJUQT09IiwibWFjIjoiMzg0MTM2MWQyNWNlM2JhMmU5ZWE1MDg5M2JkNDc4ZWM2M2FmNWVlY2QxMDViYjllMjc0MjAyNzc1YjVjOTFmNyJ9

             Đồng thời, giọng nam quan thuộc trước đó lại vang lên lần nữa: “Xin lỗi năm vị, chỉ sợ trong năm người các ngươi có một người không có duyên với tinh anh. Bởi vì, khiêu chiến tới đã đến rồi...”

Ads
';
Advertisement