Rầm!
Bên trên võ đài đột ngột phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, một nam nhân lập tức bị đánh bay ra ngoài hệt như con diều đứt dây, miệng phun một ngụm máu, cho đến khi rơi xuống mặt đất, vẻ mặt đã trắng bệch, đang trong tình trạng hấp hối.
Đứng trên sàn là một người có thân hình to lớn vạm vỡ, khuôn mặt lạnh lùng, trông vô cùng hung ác, tàn nhẫn, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Khuê Lang, người mới trở về nội môn không lâu.
Trọng tài trên sân, chỉ tay về phía Khuê Lang hét to: “Sàn đấu võ thứ ba, trận so tài thứ tám, Khuê Lang chiến thắng!”
Nghe được câu này, khán giả dưới sàn lập tức bùng nổ, không khí lại thêm ồn ào hơn.
“Nhìn thấy gì không, chỉ với một chiêu thôi đấy, đều cùng là Thần Chiếu cảnh tầng bốn, nhưng chỉ trong nháy mắt Lâm Phong sư huynh đã bị đánh bại, chết không nhắm mắt! Tuy rằng ở phòng tạp dịch mười mấy năm nay, nhưng thực lực của hắn ta vẫn không hề suy giảm đi một chút nào!”
“Điều này là tất nhiên, năm đó trong nội môn, hắn ta tự xưng mình là Hắc Diện Diêm La, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Lần này hắn ta quay trở về nội môn, xem ra hắn ta đã có sẵn một chân trong đệ tử Tinh Anh rồi!”
“Ôi, chắc là vậy rồi, mấy năm nay Lâm Phong sư huynh liều mạng tu luyện, xem ra chỉ là phí công vô ích. Cũng bởi ngay khi thời cơ sắp tới, ác lang trước kia lại đột ngột quay về!"
Người kia khẽ liếc nhìn Lâm Phong bị người ta khiêng đi, trong lòng có chút thương tiếc, lắc đầu thở dài liên tục. Những người còn lại cũng liên tục thở dài, cảm thấy vận mệnh của vị sư huynh này thật sự không được tốt cho lắm.
Hết lần này tới lần khác cứ vào thời điểm mà bản thân muốn phất lên như diều gặp gió, thì lại gặp ngay mấy tên sát tinh như thế cản đường!
Nhưng không đợi bọn họ tiếp tục thở dài, trên một sàn đấu võ khác lại vang lên một tràng hò reo. Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy ở đó, khuôn mặt Nguyệt Linh lạnh lùng liếc nhìn một người toàn thân đẫm máu, trong mắt nàng ta không có chút cảm xúc nào.
Giống như người nằm trên mặt đất không phải là con người, mà như một món đồ vô tri vô giác vậy.
“Sàn đấu võ thứ tư, trận so tài thứ bảy, Nguyệt Linh chiến thắng!” Trên đài cao kia, giọng trọng tài vẫn bình lặng không chút gợn sóng như mặt giếng mà hô to kết quả.
Mọi người có chút sững sờ, lại lắc đầu cười khổ, liên tục thở dài.
Lần thi đấu nội môn này, thật không may cho các vị sư huynh tham gia. Vốn dĩ đã có rất nhiều người không được chọn rồi, bây giờ hai tên hung thần kia lại quay trở về tranh giành, cơ hội chiến thắng của bọn họ gần như là bằng không!
Về phần ba chỗ còn lại thì...
Nhìn về ba sàn đấu võ khác trong chốc lát, trọng tài lập tức hô to lên từng cái tên!
“Sàn đấu võ thứ sáu, trận so tài thứ chín, Liễu Húc chiến thắng!”
“Sàn đấu võ thứ tám, trận so tài thứ bảy, Hồ Mị Nhi chiến thắng!”
“Sàn đấu võ thứ nhất, trận so tài thứ mười ba, Quỷ Hổ chiến thắng!”
Tròng mắt khẽ co rút lại, mọi người nhìn nhau một lượt rồi nhún vai thở dài, sau lại bật cười thành tiếng. Từ lâu bọn họ đã nghĩ rằng, lần thi đấu nội môn này, cũng chỉ có năm người họ mới có tư cách để bước vào đệ tử Tinh Anh.
Còn những sư huynh sư đệ khác đi lên thi đấu thì cũng chỉ là vật làm nền thôi, kể cả...
Mí mắt bất chợt run rẩy mạnh mẽ, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía dưới sàn đấu võ thứ nhất. Ở chỗ đó, từ sớm đã chất đầy những thi thể lạnh ngắt, tổng cộng mười ba người, tất cả đều chết dưới tay của Quỷ Hổ đại sư huynh.
Bởi vì tốc độ của hắn ta quá nhanh, ra tay lại vô cùng độc ác, nên người lên sàn so tài với hắn ta, đều bị giết chết chỉ bằng một chiêu, căn bản không hề có ngoại lệ. Một thi thể ngã xuống, còn chưa kịp xử lý, thì lại có một thi thể khác bị ném xuống, quả thật là một cỗ máy giết người!
“Đại... đại sư huynh, ta... ta bỏ quyền thi đấu!” Một nam tử có thần hình nhỏ gầy, thuộc Thần Chiếu cảnh tàng ba, đứng ở trên sàn đấu võ thứ nhất, đối mặt với hung thú là Quỷ Hổ, hắn ta không khỏi bị dọa đến tè ra quần, hai chân run rẩy, còn chưa kịp lên sàn thì đã vội mở miệng cầu xin tha thứ.
Lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, trưởng lão trọng tài thản nhiên nói: “Sàn đấu võ thứ nhất...”
Rầm!
Nhưng còn chưa kịp dứt lời, đột nhiên một tiếng vang lớn lập tức vang lên bên tai mọi người. Tiếp theo chỉ thấy nam tử vừa nãy còn cầu xin ở dưới sàn kia, tròng mắt trợn ngược, con ngươi giãn ra, từ từ mà ngã quỵ trên mặt đất. Máu tươi từ trên trán hắn ta ào ào chảy xuống.
Chỉ một chưởng của Quỷ Hổ, đã đánh chết hắn ta chỉ trong nháy mắt!
Ha!
Bất giác hít một ngụm khí lạnh, mọi người sợ hãi nhìn Quỷ Hổ, trong lòng không ngừng run rẩy, không khỏi thốt lên một tiếng.
Người ta đã bỏ quyền thi đấu rồi, cần gì phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ? Tuy rằng ma đạo vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng tốt xấu gì thì tất cả mọi người cũng đều là sư huynh đệ đồng môn cả mà. Không hạ thủ lưu tình ngay cả trên sàn đấu võ thì cũng chỉ có mỗi Quỷ Hổ mà thôi, không một chút thương xót mà giết chết người ta, quả thật không phải là người!
Trọng tài trên sàn cũng thàm cau mày lại, khẽ liếc nhìn hắn ta, trong mắt tràn ngập sự tức giận.
Nếu như đối thủ lên sàn so tài với hắn ta, thì hắn ta muốn thế nào cũng được. Nhưng đằng này người ta đã bỏ quyền thi đấu rồi, lão phu còn muốn công bố kết quả, thế mà ngươi lại đuổi cùng giết tận như vậy, quá không nể mặt lão phu rồi.
Như thể nhìn ra suy nghĩ trong đầu hắn ta, Quỷ Hổ vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, hắn ta nói: “Hắn… Không nên báo danh mới phải!”
Nói nhảm, nếu hắn ta biết được sẽ phải cạnh tranh với ngươi thì hắn ta còn liều mạng đi báo danh làm gì nữa!
Khẽ hít một hơi thật sau, trưởng lão giữ vị trí trọng tài kia cố gắng kìm nén đi cơn tức giận trong lòng, lão ta lạnh lùng lên tiếng: “Sàn đấu võ thứ nhất, trận so tài thứ mười bốn, Quỷ Hổ thắng, tiếp theo...”
“Chúng ta bỏ thi, chúng ta bỏ thi...” Trọng tài còn chưa nói xong, dưới sàn đã vội vàng kêu lên, sau đó, đám người nọ lập tức biến mất hệt như một làn khói, dường như là đang nơm nớp sợ rằng sẽ bị ác hổ này ăn thịt.
Trọng tài chỉ đành bất lực lắc đầu, hiểu rõ ý của bọn họ, lão ta lại nhìn xuống phía dưới khán đài, đã không còn tuyển thủ nào dám bước lên chịu chết, sau đó lão ta phất cờ, hô to lên: “Sàn đấu võ thứ nhất, Quỷ Hổ là người chiến thắng cuối cùng!”
Ầm!
Chỉ trong thoáng chốc, khán giả hoan hô, liên tục gào thét, tiếng thúc ngựa rời đi không ngừng vang lên. Nhưng Quỷ Hổ lại không nhìn bọn họ dù chỉ một lần, khuôn mặt lạnh lùng mà rời khỏi sàn thi đấu.
Nghe thấy động tĩnh của nơi này, các cường giả khác trên khán đài, dường như đã sớm đoán trước được nên cũng không mấy ngạc nhiên.
Cuối cùng sau hơn nửa canh giờ, trên mấy sàn đấu võ còn lại đã xác định ra được người chiến thắng. Không ngoài dự đoán, trong đó đều có bốn người Liễu Húc, Hồ Mị Nhi, Nguyệt Linh và Khuê Lang.
Còn có các đệ tử chiến đấu cuối cùng khác nữa, tuy là chiến thắng, nhưng lại không hề chiến thắng một cách nhẹ nhàng như bốn người bọn họ.
Vì liên tục chiến đấu, nên thể lực của bọn họ đã tiêu hao quá lớn, có hơi khó thở. Vừa nhìn là đã biết chắc chắn bọn họ sẽ bị đào thải trong trận nhập môn tiếp theo!
Lúc này, một vị trưởng lão chậm rãi bước đến, đặt một cái hộp gỗ ở trước mặt mọi người, nói: "Được rồi, chỉ có năm người được vào đệ tử Tinh Anh mà thôi, mau lại đây bốc thăm đối chiến đi. Chỉ có năm người mạnh nhất, mới có thể tiến vào bên trong!”
Năm người Quỷ Hổ, Khuê Lang khẽ liếc nhìn nhau, tất cả đều tỏ ra không quan tâm, còn những người khác thì đã sắp khóc tới nơi.
Bọn họ không thể nào so sánh được với năm vị thiên tài này đâu!
Nhưng không còn cách nào khác nữa, vì bọn họ phải kiên trì đi tiếp.
Thở dài một hơi, một nam tử có tướng mạo khôi ngô đi tới phía trước hộp gỗ, hắn ta cho tay vào, rồi lấy ra một tờ giấy, mở ra xem xong, hắn ta lập tức giao cho trưởng lão đang đứng trước mặt mình, cung kính nói: “Khởi bẩm trưởng lão, là sàn đấu võ số năm!”
Trưởng lão gật đầu nhẹ, cũng không nói gì, thế nhưng vào lúc này, một cánh tay cường tráng lập tức luồn vào trong hộp, bốc lấy rồi rút ra một cách nhanh chóng, mở ra xem, khóe miệng dữ tợn khẽ vẽ nên một đường cong nguy hiểm.
“Ha ha ha... Thật là trùng hợp, ta cũng là số năm!” Trong mắt hiện lên một tia khát máu, Quỷ Hổ giơ tờ giấy lên cao cho mọi người nhìn.
Tròng mắt không khỏi co rụt lại, lúc này người kia giật nảy cả mình, bị dọa sợ tới mức trắng bệch cả mặt, vội vã nói: “Đại... Đại sư huynh, ta từ bỏ...”
Rầm!
Lại là một tiếng vang thật lớn, người kia còn chưa kịp nói hết thì đã bị Quỷ Hổ bất ngờ đánh chết tại chỗ!
Trong lòng tất cả mọi người run lên ngay khi chứng kiến cảnh tượng này, mí mắt không khỏi run rẩy, tính tình của Quỷ Hổ quá mức tàn bạo rồi.
Vị trưởng lão kia cũng khẽ nhíu mày, lão ta nhìn về phía Quỷ Hổ nói: “So tài còn chưa bắt đầu mà!”
“Có quan trọng không, dù sao thì kết quả cũng như vậy thôi, ha ha ha...” Quỷ Hổ bình chân như vại, hắn ta khẽ nhếch mép, phát ra vài tiếng cười chói tai!
Không còn cách nào khác, người trưởng lão kia thở hắt ra một hơi, sau lại không nói gì thêm nữa.
Ma Tông luôn là kiểu cá lớn nuốt cá bé, Quỷ Hổ là đệ tử nội môn mạnh nhất nên hắn ta có thể tùy tiện hành động theo ý mình, lão ta cũng không biết nói gì hơn. Hơn nữa, hắn ta còn là đệ tử mà đại trưởng lão tự hào nhất, lão ta chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, qua loa cho xong chuyện mà thôi.
“Những người còn lại, mau tiếp tục rút thăm đi!” Trưởng lão không nhìn hắn ta nữa, tiếp tục đưa hộp cho người khác.
Bọn người Khuê Lang vui mừng nhét tay vào bên trong, nhẹ nhõm vênh váo rút thăm, nhưng những người khác đã bị Quỷ Hổ dọa cho sợ tới tè ra quần, tay luồn vào hộp gỗ đang run rẩy không ngừng.
Con mẹ nó, thi đấu nội môn nguy hiểm như vậy, ta còn tưởng rằng chỉ có phòng tạp dịch mới như địa ngục! Hóa ra nội môn cũng giống vậy!
Trong lòng mọi người đều đang khóc lóc thảm thiết, không ngừng khuấy tay ở bên trong hộp, nhưng lại chậm chạp không chịu rút ra, đến rốt cuộc, bọn họ mới cắn răng rút tờ giấy ra, trong miệng cầu trời phù hộ đừng để bản thân phải rút trúng kẻ nào khó ăn!
“Sàn đấu số bốn, đối đầu với Hồ Mị Nhi!”
Đệ tử trẻ tuổi kia tái nhợt cả mặt, đến dũng khí để ngước nhìn cũng chẳng có, rụt rè mà đưa giấy cho trưởng lão. Trưởng lão có chút bất lực, trong mắt khẽ lóe lên sự khinh bỉ, lão ta mở tờ giấy ra, lạnh nhạt nói.
Nhưng sau khi nghe thấy lão ta nêu tên xong, người kia không khỏi sững sờ, sau đó bất ngờ mở to hai mắt ra, rồi lập tức nhìn về phía Hồ Mị Nhi. Chỉ thấy Hồ Mị Nhi đang nở nụ cười xinh đẹp mà nhìn về phía hắn ta, lộ ra cảnh xuân sắc tràn đầy quyến rũ.
Người kia vô cùng vui sướng linh hồn nhỏ bé hạnh phúc tới mức sắp bay ra ngoài!
Trời ạ, là Mị Nhi sư tỷ, không phải ta đang nằm mơ chứ. Mị Nhi sư tỷ nổi tiếng dịu dàng nhất nội môn, người xinh đẹp như đóa hoa mẫu đơn, khi chết hắn ta có hóa thành quỷ phong lưu thì vẫn cam lòng. Dù sao cũng thua thôi, có thể thua dưới tay Mị Nhi sư tỷ, cũng đã may mắn lắm rồi!
Người kia nhìn chằm vào đôi mắt đào hoa của Hồ Mị Nhi, chỉ thấy lúc này Hồ Mị Nhi đang cho hắn một ánh mắt quyến rũ, nhẹ nhàng nói: “Sư đệ, thân thể sư tỷ yếu đuối, ngươi phải thủ hạ lưu tình đó nha!”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi...” Trong mắt tràn ngập màu hồng của tình yêu, người kia ngơ ngác nhìn Hồ Mị Nhi, nước miếng chảy ào ào, trái tim đập loạn xạ cả lên như sắp muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chỉ có trưởng lão kia sau khi âm thầm quan sát tất cả, trong lòng mỉa mai, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ: “Một lũ ngu ngốc, tâm tính không ổn định, khó thành người tài!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất