Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Yên tĩnh, yên tĩnh như tờ, mọi người khẽ liếc nhìn nhau, tất cả đều bị tin tức trước mắt dọa cho ngây người. Đệ nhất cao thủ của Ma Sách Tông, Đại Cung Phụng thần long thấy đầu mà không thấy đuôi đích thân hộ vệ cho tên tiểu tử đó.  

             Tiểu tử này… Bối cảnh cũng lớn thật đấy!  

             Trầm ngâm hồi lâu, Đại trưởng lão vội vàng nói: "Thạch Cung Phụng, ngài đã thấy rõ chưa mà lại nói vậy, người kia có đúng là Đại Cung Phụng không?”  

             "Không sai, mặc dù ở trong tông môn, Đại Cung Phụng rất thần bí, đa số mọi người cũng chỉ thấy lão ta trong trạng thái thần hồn mà thôi. Vậy nên chắc chắn ta không hề cảm nhận sai về luồng khí tức kia, tuyệt đối là Đại Cung Phụng chứ không ai vào đây cả!"  

             "Vậy thì nguy rồi, nếu cứ như vậy, chẳng phải Đại Cung Phụng đã biết tất cả mọi chuyện ròi sao?" Vỗ đùi một cái, Đại Trưởng Lão lên tiếng than thở.  

             Thạch Cung Phụng khẽ cau mày, suy nghĩ một chút, lại chậm rãi lắc đầu đáp: "Cũng chưa chắc lắm, Đại Cung Phụng ngăn cản lão phu ngay giữa đường, khi đó ta còn chưa kịp ra tay với tiểu tử kia, nên Đại Cung Phụng cũng không thể nào nắm bắt được nhược điểm của ta. Hơn nữa, ta có cảm giác lão ta không muốn trở mặt với ta, chỉ là nhắc nhở một phen mà thôi. Nếu không thì với thực lực của lão ta, chẳng phải cái mạng già này của ta đã mất ngay tại đó luôn rồi sao?"  

             Nghe được lời này, mọi người lập tức suy ngẫm lại, cũng đúng!  

             "Nếu nói thế thì, chẳng lẽ Đại Cung Phụng đang muốn tiếp tục duy trì trạng thái này để tránh cho tông môn trở nên hỗn loạn ư?" Khẽ nhíu mày lại, con ngươi của đại trưởng lão đảo qua đảo lại, lộ ra sự khôn khéo giống hệt như một lão hồ ly.  

             Không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, trong mắt Thạch Cung Phụng lập tức xẹt qua một tia sáng mờ nhạt: "Ta nghĩ hình như là thế này, tuy rằng quyền lực của Đại Cung Phụng nhiều vô số kể, nhưng thế lực của chúng ta cũng không phải nhỏ! Nếu chúng ta bị loại ra thì những đệ tử nội môn, đệ tử Tinh Anh đó sẽ tạo phản, ngoài ra trưởng lão cung phụng cũng sẽ nhờ vào thời cơ đó mà đẩy đệ tử của mình tăng cấp, lúc đó tông môn sẽ hoàn toàn đại loạn. Đại Cung Phụng luôn luôn đặt đại nghĩa tông môn trong lòng, tất nhiên sẽ không hy vọng rằng tông môn xảy ra những chuyện như thế. Như vậy, chỉ cần chúng ta không chọc đến ranh giới cuối cùng của lão ta thì sẽ không vấn đề gì rồi!"  

             "Nhưng mà sư phụ, thằng nhóc kia được coi là ranh giới cuối cùng của lão ta sao?" Lúc này, Liễu Húc đang vô cùng lo lắng, hắn ta thấp thỏm mà lên tiếng.  

             Bất lực trợn trắng mắt, Thạch Cung Phụng đưa tay chỉ mũi của mình, quát lên: "Ngươi nhìn dáng vẻ hiện tại của vi sư thì sẽ hiểu được thôi, vào lúc này, tạm thời không nên chọc vào tiểu tử kia. Mặt khác, vi sư cũng phải đi qua chỗ tông chủ để thăm dò một chút, ta phải xem tiểu tử này có lai lịch gì, tại sao hắn lại được Đại Cung Phụng ưu ái như thế!"  

             Khẽ híp mắt lại, trong lòng Thạch Cung Phụng âm thầm suy đoán, Liễu Húc thấy vậy, mày cũng nhíu thật chặt, im lặng không thấy lên tiếng nữa.  

             Xem ra, mặc dù tiểu tử Trác Uyên kia có vô cùng kỳ lạ thì hiện tại, bọn họ không thể tùy tiện động chạm vào được...  

             Rốt cuộc, sau khi bọn họ đàm luận với nhau được một hồi thì tất cả đều trở về hết. Mà bọn họ cũng đã thỏa thuận và nhất trí với nhau rằng, trước khi thi đấu nội môn, ai cũng không được gây chuyện, đặc biệt là đối với Trác Uyên thần bí kia, để tránh bị Tà Vô Nguyệt và Đại Cung Phụng chú ý.  

             Sáng sớm ngày hôm sau, bọn người Thạch Cung Phụng vừa mới đi ra khỏi cửa, đã lập tức nhận được thông báo từ đệ tử tông môn, nói tông chủ tổ chức hội nghị họp mặt của các trưởng lão cung phụng, bảo bọn họ phải đi tham gia.  

             Sau khi đến nơi, bọn họ mới phát hiện, hóa ra Tà Vô Nguyệt đã dẫn đầu việc chuẩn bị đặc xá tội lớn cho Khuê Lang và Nguyệt Linh, cho phép hai người quay trở về nội môn.  

             Tin tức này, ngay lập tức khiến cho hai người Thích Cung Phụng và Bạch Cung Phụng mừng rỡ như điên, lần này, cuối cùng thì đệ tử của bọn họ cũng có cơ hội được gia nhập đệ tử Tinh Anh rồi. Vốn dĩ bọn họ còn định lôi kéo thêm nhiều cung phụng trưởng lão khác để xin tông chủ khai ân.  

             Nhưng thật không ngờ rằng, tông chủ lại chủ động đặc xá, đúng là bớt đi không ít công sức của bọn họ mà. Đặc biệt là cơ hội thi đấu nội môn sắp bắt đầu ngay trước mắt, mặc dù đến lúc đó, bọn họ đợi cho nước đến chân rồi mới nhảy, nhưng vẫn kịp để hướng dẫn sơ qua cho hai đệ tử đã xa cách bọn họ nhiều năm.  

             Mà bọn Thạch Cung Phụng sớm đã thỏa thuận với nhau, rằng sẽ nhường hai vị trí này cho hai người kia mà không một chút phản đối. Trong lúc đó, Thạch Cung Phụng thỉnh thoảng hay nói bóng gió, hòng hỏi thăm tình hình của Trác Uyên, nhưng Tà Vô Nguyệt lại chỉ giả vờ ngây ngốc, không đi thẳng vào vấn đề lão ta muốn hỏi.  

             Rốt cuộc, quyết định để Khuê Lang và Nguyệt Linh trở về tông môn đã định, nhưng vị cung phụng kia còn chưa nghe ngóng được gì về tin tức của Trác Uyên, lão ta không khỏi tức giận mà đi ra khỏi đại điện của tông chủ!  

             Sau đó, hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh chính thức rời khỏi phòng tạp dịch, trở lại bên cạnh ân sư ngày trước rồi khắc khổ tu luyện, để chuẩn bị cho cuộc thi đấu nội môn vào ba tháng sau. Các đệ tử nội môn còn lại cũng như vậy, tất cả đều tranh thủ từng phút từng giây.  

             Vì để có thể tiến vào hàng ngũ đệ tử Tinh Anh, cho dù bọn họ có phải dốc hết toàn lực đi chăng nữa thì cũng nhất định phải làm được!  

             Cứ như vậy, phong trào tu luyện sôi nổi của nội môn chính thức triển khai. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, thời gian ba tháng đã trôi qua, cuộc thi đấu nội môn chính thức bắt đầu!  

             Bên trên một võ đài cao hơn mười mét, trưởng lão trong tông môn đóng vai trò là trọng tài đang lạnh lùng nhìn tất cả.  

             Mà ở vị trí cao nhất trên đài, tông chủ Tà Vô Nguyệt của Ma Sách Tông ngay ngắn ngồi ngay vị trí chủ vị. Bên tay trái là Thạch Cung Phụng, phía sau lần lượt là tông môn cung phụng, bên tay phải của lão ta là đại trưởng lão đang ngồi, phía sau lần lượt là những người có máu mặt nhất trong tông môn, và các trưởng lão có thâm niên già nhất. Địa vị của bọn họ còn cao hơn cả các tân trưởng lão đóng vai trò trọng tài ở dưới kia!  

             Dưới đài là dòng người tấp nập, đã sớm tụ tập đông đủ, vừa có đệ tử ngoại môn đến đây xem trận đấu, vừa có đệ tử nội môn chuẩn bị bước vào trong cuộc chiến cạnh tranh lần này.  

             Mọi người liên tục tỏa ra khí thế ngút trời, chỉ chờ Tông chủ ra lệnh một tiếng, bắt đầu điều mà tất cả các đệ tử trong tông môn đều đang rạo rực mong đợi, một chiến trường có thể lật đổ nhân sinh!  

             "Ha ha ha...Lần này Đại Cung Phụng vẫn không đến xem thi đấu nội môn nhỉ?" Thạch Cung Phụng khẽ vuốt chòm râu, ngồi bên cạnh Tà Vô Nguyệt, lão ta không khỏi nhẹ giọng cười.  

             Khẽ liếc nhìn lão ta một cái, Tà Vô Nguyệt từ chối cho ý kiến.  

             Thạch Cung Phụng này là Nhị Cung Phụng của tông môn, vì Đại Cung Phụng không ở đây cho nên lão ta mới có tư cách được ngồi sát bên tông chủ. Còn không thì nơi này làm gì có chỗ cho lão ta ngồi mà ở đấy tự đắc chứ!  

             Trong lòng tràn đầy khinh thường, nhưng trên mặt Tà Vô Nguyệt cũng không biểu lộ điều gì, lão ta chỉ ung dung mở miệng: "Đại cung phụng không thích ồn ào, hơn nữa… thi đấu nội môn này cũng chẳng có gì đáng xem, còn không bằng tỷ thí ngoại môn nữa. Nếu không phải vì chức trách của một tông chủ thì bản tông đã không phải ngồi ở đây rồi!"  

             Chậc!  

             Có chút sững sờ, cả người Thạch Cung Phụng khẽ run lên, lão ta không khỏi vuốt bộ ria mép, hai mắt thầm híp lại, trong lòng lập tức dâng lên một ngọn lửa giận.  

             Những lời ấy của Tà Vô Nguyệt, rõ ràng là đang nói bọn họ một tay điều khiển trận đấu nội môn này, sớm đã có kết quả nên mới không có gì đáng xem. Tuy rằng là bị người ta đá xéo, nhưng lão ta lại chẳng thể phản bác được gì!  

             Chắc chắn là bọn họ đã bị tông chủ nghi ngờ mất rồi.  

             Trong năm người được đề cử gia nhập vào đệ tử Tinh Anh, thì ba người trong số đó đã rơi vào túi tiền của bọn họ, đó chính là ba người Quỷ Hổ, Liễu Húc và Hồ Mị Nhi. Hai người còn lại là Khuê Lang và Nguyệt Linh, là niềm hy vọng của đám cung phụng trưởng lão kia!  

             Về phần những đệ tử khác, hừ… những đệ tử đó không đủ thực lực để cạnh tranh. Mà nếu có đủ thực lực thì chắc chắn sẽ bị bọn họ dùng đủ mọi loại mánh khóe để loại bỏ.  

             Có thể nói, chẳng qua trận thi đấu nội môn này cũng chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, vì những người chân chính được qua khỏi vòng đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay của bọn họ!  

             "Tông chủ, lần này chúng ta cũng không có độc chiếm toàn bộ, coi như là đã tận tình tận nghĩa rồi!" Dường như đại trưởng lão hoàn toàn không bị ảnh hưởng trước lời châm chọc của Tà Vô Nguyệt, lão ta khẽ cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng cất giọng nói.  

             Khẽ nhíu mày lại, Tà Vô Nguyệt lạnh lùng cười, lão ta không nói gì, nhưng trong lòng lại đang vô cùng tức giận.  

             Thân là đại trưởng lão đứng đầu các trưởng lão, lại còn liên thủ với Thạch Cung Phụng chỉ đứng sau Đại Cung Phụng, thật sự rất khó để chọc vào!  

             Tiếc là trước kia trong lòng Đại Cung Phụng ngộ đạo, quyết không màng thế sự, nên mới để cho Thạch Cung Phụng thừa cơ hội mà chui vào kẽ hở, một tay ôm quyền hành. Không thì các cung phụng trưởng lão tự kiềm hãm lẫn nhau, nên cũng sẽ không rơi vào tình cảnh đuôi to khó vẫy của ngày hôm nay.  

             Hiện tại, cho dù Đại Cung Phụng muốn thu hồi quyền lực của lão ta, sẵn chỉnh đốn lại quyền hạn của mỗi tên cung phụng đã là một việc khó nhằn lắm rồi.  

             Hiện tại, để có thể đập cho cái xương cứng của hai lão già liên thủ với nhau kia rơi xuống thì cũng chỉ có mỗi biện pháp kỳ lạ của tiểu tử Trác Uyên kia mà thôi. Chẳng qua, không biết có nên dùng hay không!  

             Khẽ hít một hơi thật sâu, trong lòng Tà Vô Nguyệt vô cùng lo lắng, sau đó lại nhìn xuống dưới một cái, nhưng vẫn không thấy Trác Uyên đến, lão ta không khỏi bất lực mà lắc đầu một cái.  

             Quên đi, khỏi chờ nữa, hy vọng tiểu tử kia sẽ tới kịp!  

             "Thi đấu nội môn, bắt đầu!" Giơ giơ ống tay áo lên, Tà Vô Nguyệt thản nhiên lên tiếng.  

             Nghe được lời này, các chư vị trưởng lão trọng tài ở trên đài cùng nhau hướng về phía tông chủ và các vị cung phụng, trưởng lão trên sàn khom người bái một cái, rồi lại nhìn về phía mọi người dưới đài, cất giọng hét to: "Thi đấu nội môn, chính thức bắt đầu!"  

             Vừa dứt lời, mọi người ở dưới đài lập tức sôi sục, tiếng hô hoán liên tục vang lên.  

             Tiếp theo, các trưởng lão cung phụng lấy một mảnh vải trong người mình ra, rồi bắt đầu đứng trên đài mà nêu tên. Người bị gọi tên, sẽ tiến hành lên đài để tỉ thí.  

             Chỉ trong phút chốc, phía dưới đài hoàn toàn trái ngược lại với trên đài, mọi người thi nhau hò hét, vô cùng ầm ĩ!  

             Thế nhưng, điều duy nhất mà không ai chú ý tới chính là, cách mấy mét trong rừng cây, có ba bóng người đang mờ mịt nhìn cảnh chém giết trên võ đài, nhưng đều vang lên từng tiếng cười giễu.  

             "Ha ha ha... Lại là một trận thi đấu tẻ nhạt, rốt cuộc cho dù có vào được Tinh Anh thì cũng chỉ là người tốt nhất trong số những kẻ tầm thường, cao thủ có tiềm chất thật sự đã bị tiêu diệt hết rồi còn đâu nữa!" Một người trong đó khẽ cười một tiếng, nhưng trong tiếng cười lại tràn đầy cay đắng.  

             Tên còn lại nghe được thì khẽ gật đầu, thở dài nói: "Ôi, hết cách rồi, chưa diệt trừ sai lầm của tông môn thì khó có thể chấn hưng được lắm! Xem ra, Tà Vô Nguyệt làm tông chủ cũng thật tùy tiện. Mỗi một quãng thời gian, đều phải xem đi xem lại cái cảnh tượng ấy đến phát ngán. Nếu đổi lại là ta thì ta đã sớm chán đến phát ngấy ròi. Bây giờ nghĩ lại, chúng ta không được chọn làm tông chủ, nói không chừng còn may mắn chán đấy!"  

             "Ha ha ha... Đúng vậy đó, vận may của chúng ta rất tốt, còn vận may của Vô Nguyệt quá kém. Nhớ năm đó, trên hội Song Long, những người khác bị mấy nhị thế tổ kia bẫy chết, cuối cùng chỉ có bốn người chúng ta là sống sót! Hiện tại, chúng ta cũng không phải tự mình giáo dục những đệ tử vốn không đủ tư chất để tiến vào đệ tử Tinh Anh kia, đúng là vận khí của chúng ta vẫn rất tốt!" Người thứ ba cười to một tiếng, nhưng trong tiếng cười lại tràn đầy phẫn nộ.  

             Mấy người còn lại nghe được thì chỉ biết bất lực lắc đầu, sau lại cất giọng khuyên nhủ: "Ừ... Bên trong đệ tử Tinh Anh, vẫn còn mấy tài năng xuất chúng..."  

             "Đúng vậy, mấy tên kia từng tên một đều vô cùng cuồng danh hám vọng đến tận trời, ai có thể dẫn dắt tông môn cho hội Song Long lần này được chứ? Hừ, nếu có phải so sánh thực lực của bọn họ với toàn bộ Đế Quốc Thiên Vũ này, mặc dù bọn họ đều là tuyệt thế cao thủ, nhưng nếu cứ chia bè chia phái như thế thì còn làm ăn được gì nữa đây?" Người thứ ba mạnh mẽ cắn chặt răng, hắn ta gầm lên.  

             Hai người còn lại nghe xong, cũng bất lực mà lắc đầu.  

             Đột nhiên, dường như người thứ nhất vừa nghĩ ra điều gì đó, hắn ta nhìn về phía hai người khác nói: "Đúng rồi, lần này Vô Nguyệt đến Thiên Vũ, không phải là để tìm một đệ tử có thực lực mạnh mẽ về cho tông môn sao, không biết người đó thế nào nhỉ?"  

             "Ôi, khỏi phải nói, ta biết Đế Vương Môn của Đế Quốc Thiên Vũ, cả gia tộc đều vô cùng kiêu ngạo, mỗi ngày luôn treo cái câu thiên mệnh sở quy gì đấy ngay bên cửa miệng, phiền phức vô cùng. Cho dù hắn có thực lực ghê gớm thế nào đi chăng nữa thì ta cũng chẳng muốn thấy mặt hắn đâu!" Tùy ý xua tay, người thứ ba dè bĩu nói.  

             Hai người còn lại nhìn thấy vậy, cũng bất đắc dĩ mà nhún vai, rồi khẽ thở dài một hơi.  

eyJpdiI6InRFZ2VDb3JjTmR4aTN4NENXYkcrTXc9PSIsInZhbHVlIjoiMWdDUUVib3BTZlNGcTJlYTRyc0w4TCsxQXBLdm15RVBZMU1ENklcL21sTDFNXC9mWm55czhPSXVvVlRLZVwvR2p1bjIzNDZleHh5cGdiYVdBaHhBMVBtR3N4NGFhWWsrdU9xQjJNMnVjOUFrVkFCcFoxNllwUjVcL2VhK2poY0xXOVBtamQxUmhGTk5SZjNxU1ZwRlFGNFMrS1FOVEdkOElSN3hpbkZLcDVnN2V0ekx1eGl0N1lLQjVsSVFPdGNoRU94NWJLdWEwak40d2JSaTBHMmQxMElrNGF6RVZHZ1NheTNsWVpxMWJJSVE4V0lBOWhQUWtYVk9Zek5cLzc1NGVQZXVnMnNpVmhQR2ZPSEFRcFJybVMwRnVRQkNCYVwvR29SaXg5aTQ1Y0FoQWFLU3dVNWJ5NmtqNGNVUE5OOXVwRlhDSWlDeitCbDBsOEtrbWhjcHFUK0RYajVjRmV6TkhiUkcyclJOOUhnXC80QnJPalhOeEdcLzYwSDljbUhjRTJxTjRKNERhZUVrZGRhajl4SWhnUlRsWG1odVNOTkRoUE5Eems5T1hlZVl1bUhaSTlveUdVTm9KQ3BLUklYdGdkbVR1anRUWDZQaXBMWXlnbmVsK21cL0t5ekhHSTc2V0dGNit2S1pJSFBKVEVndTQ1RndleTlkQUt4WUphMTVuNEFJOVRsWVciLCJtYWMiOiJiYTYzYzUzYjQwODk3OTk2YTc3NmE5OGVmYmYzNTYzM2QyZmZiNjYwMzIwNDE0MDg5OWU0MWI4M2UyNzNiM2EwIn0=
eyJpdiI6IlJuTUloaEVzNGozZE9uc2ZmMEl0MGc9PSIsInZhbHVlIjoiZmlcL0VmODZyOEMxRjZsVTBjc2FlYTFJOWh4SVFDemtsbWU4QVlvWnVSSVFNak56VExEQnBnS1Y0U1YwdTZqSTdDMlNYTFMxTEdEWkwwZDM4K1R2UldmaGxEWnlEK1ltWXg3VU94amh0aG4xWDBOUm1neGtScklmcVpuVHNHOVI4R2NkQk5wMXFVR3A2dEoyS29ObERjdVBJVU5yVVNTR1ZIbjJmaGg3R1hQMUMxdDNMUllXN080M0V1OGp4Nk1LMXlLNnBhUDJaWWJGaUNCZTRkYlR1Z1ZpSEZQcEZaZ012WUVnNStwd21HdGxZUjF3Rm1PTzlpcjNveDZRVnNOTU5DOTBpRlVXK1ZPTExtUHVDWFZadnJwaDBuclwvamhTeEpVU0h3anJ0SzE3VTcyRzlxOVJFbExIXC9QZ3Q5Q1hFTVVsN2l1OWZZOGJRa1hlbE9NRUVRVm1QNm9rKzd2aHFwZGg1Um1wXC9ZcUF6V3VqV3ZpTzZYTkM1Q1I3eHh4Y3NIV1h0RVljZE9SNmJDSlNcL2IzaVlZc0IwXC9cL1M3UjJCNmVJMmdEZEErQzNYaDZNU3N1SjdYWTV0V1hjSVFCVW02cXp1NE5MWVwvdVFuc3BoQ3dxRUNKTThpVW9YVEdtQUNtNUJkejJZc0hZNk83cm9EVUVwT0FERUF5QmFPYmxPK0hub2RCb2IyT3pTZ3JHVjRPa0xHbEExZTY2RkhsbXh6eFBPY2VnMWI0WUZjcUNURVVMSXAwdmM3bnp4b2V2MFpGaHdBWjBTWTdGY1BzaVF0TUNZSVlESEpIK2hhbU5cLzh1WU01WEpDQ1N6WlwvTjhlZHEyYlV1SW1wc1ZVdUsyakhXNWtqN3pjZHl5SmxIN2NlbG9LQkM5Q2ZrcjBUa3VOZHc5ZnRcL0xra2psR0hKR2NTMDhleVBFZVpmTDdwR1BrNjBsWUZidmxnN2RKREM1UU0zQ1gwMmJ1V21USUYybERGWUE0U2ZFNGNcL0xjalhBPSIsIm1hYyI6ImFkZTgyNzAwN2MxZTFhYjRkNDEzY2I4ZDAyMzcxMTg4OTYyYjFiMzkyMjM0MWRiNmEwNmVlN2FiNTlmZjFmMzEifQ==

             Trác Uyên thấy vậy, hài lòng mà gật đầu, trong tay lóe lên ánh sáng, một bình sứ nhỏ lập tức hiện ra, hắn cười nói: "Thời gian không còn sớm nữa, dùng nó rồi đi hoàn thành nhiệm vụ của ngươi đi..."

Ads
';
Advertisement