Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Tham kiến sư phụ, đại trưởng lão, nhị trưởng lão!”  

             “Tham kiến sư phụ, đại trưởng lão, nhị trưởng lão!”  

             Trong một tòa nhà gỗ nho nhã và cổ kính, hai người nhị sư huynh Liễu Húc và Hồ Mị Nhi cung kính hô lớn một tiếng, quỳ xuống bái tạ, dập đầu mạnh ba cái.  

             Phía trước bọn họ là ba lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi nghiêm nghị ngay ngắn, trong đó, lão giả ngồi vị trí chính giữa, khuôn mặt kiên nghị, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy, giống như bàn thạch cố định vị trí của một phương kia.  

             Người đó chính là ân sư truyền dạy của nhị sư huynh Liễu Húc, Thạch Cung Phụng!  

             Còn bên tay trái lão ta, là một lão giả thân hình khô gầy, mắt hơi nheo lại, thỉnh thoảng hay láo liên nhìn tư thế đang quỳ phục dưới đất của Hồ Mị Nhi, lộ ra vẻ phóng đãng tục tĩu, đó chính là sư phụ nội môn của Hồ Mị Nhi, được gọi là nhị trưởng lão hồ ly dâm đãng!  

             Còn vị trí bên tay phải Thạch Cung Phụng, là một lão giả khuôn mặt lạnh nhạt, thoáng chốc lại vuốt râu, đó chính là đại trưởng lão thực hiện điều tiết tài nguyên của cả tông môn.  

             Tuy lão ta chỉ là vị trí trưởng lão, nhưng địa vị ở tông môn cũng rất cao, kể cả Đường cung phụng, cũng phải kính nhường ba phần!  

             Giờ phút này, ba người ngồi khoanh chân trên một chiếc nệm, bình thản mà nhìn hai người phía dưới. Cách bọn họ một mét về phía bên phải là một nam nhân cường tráng đang đứng cung kính, miệng rộng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hung ác.  

             Mặc dù hắn ta chỉ đứng im một chỗ, nhưng vẫn không thể che dấu được cổ khí hung sát toàn thân đang không ngừng tỏa ra nghi ngút!  

             “Quỷ Hổ, tuy vì công pháp, nên sát khí của ngươi khó mà che được. Nhưng ngươi cũng nên hết sức khắc chế đi, phải kiểm soát vững chắc vào, để có thể trở thành người có tài làm được việc lớn!” Đại trưởng lão liếc nhìn nam nhân đằng kia, nhẹ giọng nói.  

             Người đó vội vàng khom lưng, cung kính đáp: “Đa tạ sư phụ chỉ bảo, đồ nhi nhất định sẽ khắc ghi trong lòng!”  

             Quỷ Hổ nói xong, hắn ta khẽ hít một hơi thật sâu, sát khí trên người lập tức giảm bớt một nửa. Tuy người bên cạnh vẫn có thể cảm nhận được, nhưng cũng không rõ ràng như trước đó.  

             Vẻ mặt Đại trưởng lão không hề có một chút biểu cảm nào, chỉ có bộ râu hơi rung rung, nhưng Thạch Cung Phụng nhìn thấy lại khẽ cười nhạt một tiếng, không ngần ngại khen ngợi: “Quỷ Hổ không hổ là đại sư huynh của nội môn, tu vi uyên thâm, là Thần Chiếu tầng bảy, lại thêm công pháp Huyền Giai cao cấp, Minh Sát Quyết, e rằng không chỉ trong nội môn thôi đâu, kể cả trong nhóm đệ tử Tinh Anh, người có thể đấu với hắn ta, cũng chỉ như lông phượng sừng lân, vô cùng hiếm có!”   

             “Sư phụ nói không sai, đại sư huynh thực sự là một tài năng xuất chúng, chúng con không thể nào sánh nổi. Nếu không phải vì các sư huynh đệ chúng con kìm chân, đại sư huynh phải ở lại chăm sóc chúng con, thì huynh ấy đã sớm vào nhóm đệ tử Tinh Anh mới đúng!” Liễu Húc ngẩng đầu nhìn mọi người, vội vàng khiêm tốn tiếp lời.  

             Thạch Cung Phụng nghe xong, bất giác mỉm cười, nhìn sang đại trưởng lão bên cạnh.  

             Đại trưởng lão có chút trầm ngâm, rồi xua nhẹ tay, bình đạm nói: “Không sao, Quỷ hổ ở lại giúp các ngươi tiến vào nhóm Tinh Anh chính là thỏa thuận ban đầu. Nhưng trong đệ tử Tinh Anh, có khá nhiều đệ tử của Thạch Cung Phụng, đến lúc đó Quỷ Hổ xin nhờ ngài quan tâm nhiều hơn!”  

             “Ha ha ha… điều này là đương nhiên ròi, Quỷ Hổ đã loại trừ không ít trở ngại cho chúng ta, dạo gần đây nó lại loại trừ thêm một người nữa, đã đủ số suất cả rồi. Sau này mọi người đều là người một nhà, đương nhiên ta phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!” Thạch Cung Phùng cười lớn một tiếng, ánh mắt lấp lánh tia sáng.  

             Đại trưởng lão nghe xong cũng nhẹ gật đầu.  

             Trong Ma Sách Tông này, nếu không kéo bè kết phái, ngay đến cả các trưởng lão Cung Phụng rất khó kiếm chác, đệ tử của mình cũng rất khó sống được.  

             Giống như những đệ tử hoàn toàn có hy vọng vào nhóm đệ tử Tinh Anh chủ chốt vậy, nhưng trong vòng chưa đến nửa năm đã bị Quỷ Hổ khiêu chiến với đủ mọi lý do, ra tay giết bỏ, loại trừ hoàn toàn.  

             Hiện nay, người có thể có hy vọng vào nhóm đệ tử Tinh Anh, cũng chỉ có đệ tử của mấy người bọn họ. Đến lúc tông môn phân chia tài nguyên tu luyện cho đệ tử Tinh Anh, bọn họ cũng có thể bòn rút không ít lợi ích!  

             Thạch Cung Phụng khẽ nhếch khóe miệng, khuôn mặt tràn ngập vẻ tự đắc, nhưng nhanh chóng thở dài nói: “Nhưng không ngờ Thích Cung Phụng và Bạch Cung Phụng lại thực sự tìm được nhiều trưởng lão Cung Phụng ủng hộ bọn họ việc đưa hai đệ tử phạm tội kia về như vậy. Nếu là thế, với thực lực của hai người đó, sớm muộn gì cũng sẽ chiếm được hai suất thôi!”  

             “Đó cũng là vì không còn cách nào khác, người nổi tiếng thì nhiều thị phi. Mấy chục năm đây, có nhiều đệ tử lọt vào nhóm đệ tử Tinh Anh chủ chốt, đám trưởng lão Cung Phụng đó ghen tức mình không có đệ tử tiến vào, nên mới dứt khoát ủng hộ đám người Thích Cung Phụng. Có thể cướp được hai suất của chúng ta, bọn họ cũng rất sung sướng rồi, đúng chứ?” Nhị trưởng lão bất giác cười một tiếng, vuốt hai bên ria mép của mình, âm trầm nói.  

             Mọi người nghe xong cũng hơi gật đầu.  

             Thạch Cung Phụng trầm ngâm hồi lâu, lướt nhìn mọi người một lượt, lão ta dặn dò nói: “Lần này chúng ta sẽ vứt đi hai suất này, cứ bỏ qua thôi, cần gì phải so đo tính toán. Chúng ta ăn thịt, cũng phải để người khác giữ lại bát canh chứ đúng không? Nếu không, một khi khiến mọi người nổi giận, chúng ta cũng khó có thể xử lý. Tuy rằng chúng ta xử lý hai tên đệ tử đó trong bí mật, không để lại đằng chuôi, nhưng những lão già trong tông môn đều biết rất rõ trong lòng. Lần này chúng ta chịu thiệt, cũng coi như để bọn họ bớt giận, cũng đáng!”  

             Lão ta vừa dứt lời, mọi người đều nhìn nhau một lượt, rồi lần lượt gật đầu tán đồng.  

             Nhưng rất nhanh, Liễu Húc lại cau mày nói: “Sư phụ, đồ nhi còn có một việc  muốn thỉnh cầu ạ!”  

             “Nói đi!”  

             “Gần đây tông chủ chiêu mộ một đệ tử từ bên ngoài tông, tên là Trác Uyên, bị phân đến phòng tạp dịch. Đệ tử muốn xin sư phụ, người có thể cho con đi thăm dò một chút về lai lịch của người này được không?” Liễu Húc nhìn Thạch Cung Phụng chăm chú, ánh mắt vô cùng khẩn thiết.  

             Thạch Cung Phụng khẽ nhíu mày lại, chưa từng thấy đệ tử điềm tĩnh này của mình lại có ánh mắt khẩn cầu như vậy, lão ta nghi ngờ hỏi: “Sao thế, chỉ là một tên đệ tử bị phát đến phòng tạp dịch thôi mà, có vấn đề gì sao?”   

             “Là vấn đề vô cùng lớn ạ, khởi bẩm sư phụ, trong chuyện này chỗ nào cũng đều vô cùng kỳ lạ!”  

             Liễu Húc cung kính chắp tay thành quyền, thì thầm nói: “Đầu tiên, tên tiểu tử này vừa mới nhập môn, đã bị phạt đến phòng tạp dịch, vừa không được tính là đệ tử bị đào thải, lại không được tính là người mang tội, đây là điều đáng nghi đầu tiên. Tiếp đó, tên tiểu tử này là đích thân tông chủ chiêu mộ, đây là điều đáng nghi thứ hai. Cuối cùng chính là thực lực của tên tiểu tử này, rõ ràng là tu vi Thiên Huyền tầng bảy, nhưng thực lực lại vượt xa Mị Nhi sư muội gấp mấy lần. Mị Nhi sư muội giao đấu với hắn, nhưng không phải là kẻ địch của hắn. Sư phụ, hắn thật sự rất kỳ lạ!”  

             Thạch Cung Phụng khẽ nheo mắt, cuối cùng cau chặt đôi lông mày lại, trầm tư không thôi: “Có chuyện kỳ lạ như vậy sao, sự việc kỳ lạ ắt có yêu. Xem ra… tông chủ đang bắt đầu hành động rồi.”  

             “Thạch Cung Phụng, ngươi nói tông chủ giở trò vào lúc này, liệu có phải là nhằm vào chúng ta không? Dù sao thì, đúng là mười mấy năm nay chúng ta cũng hành động hơi lộ liễu!” Lúc này, đại trưởng lão có hơi lo lắng mà nhìn lão ta.  

             Thạch Cung Phụng hít sâu một hơi, khẽ cau mày, im lặng không nói gì, ngay sau đó, trong mắt bất chợt lóe lên tia sáng, lão ta nói: “Tông chủ tâm cơ khó lường, thủ đoạn tàn độc. Bình thường không làm gì được chúng ta, nên mới âm thầm giở trò. Nếu thực sự bị lão ta giở trò thành công, vậy chúng ta làm gì còn đường sống nữa? Hừ, kẻ ra tay trước là kẻ mạnh, kẻ ra tay sau sẽ gặp nạn! Bất kể tên tiểu tử này có vị trí gì trong cả cục diện này, chỉ cần loại bỏ được hắn, thì đại nạn sẽ kết thúc!”  

             “Cái gì, ngươi nói muốn tiêu diệt hắn sao?” Đại trưởng lão kinh ngạc, kêu lớn một tiếng: “Nhưng phải phái ai đi làm việc này đây?”  

             Thạch Cung phụng quay đầu nhìn mọi người một cái, lão ta nói: “Theo như lời Liễu Húc vừa nói, tên tiểu tử này rất quỷ dị, e rằng thực lực còn cao cả hơn tu vi của bản thân hắn. Cho dù Quỷ Hổ có đi thì cũng khó mà thành công, sự việc ắt sẽ bại lộ. Lúc đó mà bị tông chủ tóm được sơ hở, chắc chắn chúng ta sẽ rơi vào thế bị động! Chi bằng bây giờ đích thân lão phu đi, một đòn giết chết, thần không biết quỷ không hay thì hơn…”   

             “Cái gì, ngươi muốn đích thân ra tay ư?”  

             Đại trưởng lão hoảng hốt, vội vàng xua tay: “Tuyệt đối không được, Thạch Cung Phụng, trong quy tắc tông môn có một luật lệ chính là, trưởng lão Cung Phụng không được tùy tiện ra tay với đệ tử, cho dù là đệ tử phòng tạp dịch cũng không được. Kể cả khi lựa chọn nguyên liệu luyện công trước đây, cũng phải vào ngày được chỉ định thì mới được đi. Bây giờ đã có Tu La Trường, Cung Phụng trưởng lão càng không được nhúng tay vào việc của phòng tạp dịch. Nếu ngươi thất bại rồi bị bắt, vậy thì sẽ phạm phải tội lớn đấy!”  

             Thạch Cung Phụng lạnh lùng cười một tiếng, hoàn toàn không quan tâm mà xua tay nói: “Sợ cái gì, bị bắt mới coi là phạm tội, không bị bắt thì sao chẳng được! Lẽ nào ngươi cho rằng, lão phu đi giết một tên tiểu tử chưa đến Thần Chiếu Cảnh lại tốn nhiều thời gian công sức, còn đến mức bị bắt như vậy sao? Quy tắc tông môn, lách được rồi thì không phải quy tắc tông môn nữa! Ha ha ha… Liễu Húc, bây giờ tên tiểu tử đó đang ở đâu?”  

             “Khởi bẩm sư phụ, hắn đang ở Lăng Viên sau núi!”  

             “Được, giết người trong đêm trăng đen gió thổi, nơi đó vừa hay vô cùng vắng vẻ!” Thạch Cung Phụng cười lớn, tay siết chặt thành nắm đấm, quát lớn: “Các người giúp ta canh giữ thân thể, ta đi rồi sẽ về ngay!”  

             Lão ta vừa dứt lời, chỉ thấy một luồng khói sương màu xám xịt bỗng chui ra từ đỉnh đầu của lão ta, sau đó bay thẳng ra ngoài cửa, chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Đó chính là thần hồn của lão ta đi giết Trác Uyên.    

             Còn đám người Liễu Húc lại ở đó canh giữ thân thể cho lão ta, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn!  

             Nửa canh giờ sau, không gian xen lẫn với tiếng gió thét gào, một làn khói sương xám mờ mịt xuất hiện ở địa giới Lăng Viên sau núi, bay loạn khắp nơi để tìm kiếm vết tích của Trác Uyên.  

             “Mụ nội nó, rốt cuộc tên tiểu tử này trốn đi đâu rồi?”  

             Thạch Cung Phụng mắng chửi trong lòng, hai con mắt giống như đèn vậy, cứ trừng rồi lại phát sáng mà quan sát xung quanh!  

             Bỗng nhiên, thần hồn của lão ta đang xông về phía thì đột ngột khựng lại vì cảm nhận được một luồng sức mạnh đang không ngừng truyền tới, nhìn kỹ về phía trước, chỉ thấy phía trước lão ta có một tầng gợn sóng giống như sóng nước, đang không ngừng sôi sục, lão ta khẽ nhếch miệng cười khẩy.  

             Hừ, thì ra tên tiểu tử này đang bày kết giới. Nhưng đáng tiếc, trước mặt cao thủ Hóa Hư Cảnh, kết giới như vậy chẳng có tác dụng gì cả. Xem lão phu xông lên, giết ngươi này!  

             Thạch Cung Phụng nghĩ vậy, lão ta vọt lên trước, sau đó đâm vào kết giới, không gì có thể ngăn cản được!  

             Nhưng còn chưa đợi lão ta đâm vào, vù một tiếng nhẹ vang lên, lại một luồng khí xám mờ bỗng nhiên ào vào người của lão ta, khiến cho lão ta lập tức văng ra xa  

             Thạch Cung Phụng hoảng hốt, cảm nhận được cổ khí tức quen thuộc trong làn sương xám cũ kia đang sắp sửa ập đến thêm lần nữa, lão ta vội vàng bỏ chạy, không dám chậm trễ một giây một phút nào.  

             Luồng khí sương màu xám đó cũng không đuổi theo lão ta nữa, chỉ yên lặng lơ lửng giữa không trung, sau đó lão ta quay lưng nhìn kết giới sau lưng, kết giới ấy như dải sao sáng, lạp tức biến mất không thấy đâu, như thể chưa từng tồn tại vậy.  

             Nơi này đã yên tĩnh trở lại. Trong khi Trác Uyên hoàn toàn không biết bên ngoài kết giới vừa xảy ra những gì.  

             Phập!  

             Thần hồn của Thạch Cung Phụng trở về với cơ thể của mình, nhưng ngay khi mở mắt, lão ta không khỏi phun ra một ngụm máu tươi, nét mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt!  

             “Sao thế, Thạch Cung Phụng, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Đại trưởng lão thấy thế, lo lắng hỏi.  

             Những người còn lại cũng tràn ngập khó hiểu, tại sao với thực lực của cao thủ Hóa Hư như Thạch Cung Phụng mà lại để mình bị trọng thương đến mức này cơ chứ?  

eyJpdiI6Ijc2QW5XK2djVzRUUFFrQ1FiY283bUE9PSIsInZhbHVlIjoiOVJINjVkR3RrYXZqY214S0R5K1BxaFpidzZOYklacGxLZkZpQThDbVh6d3NDTE5rbXdqOGVRWkVXMUVPQUE2VEp0Uzh2enZodEd4YTNjbkZkaThyQWY4K3VOR2dcLzdVOUxOalVWZU83Yk5MSVwvSGp1Mm04TkJIbE1uTXVNdThsUE1zaE5kXC9vQzlTOTBoZ2ZFbWI0V2NQQ1hKZ3d2Rm15ditnUzZkR29lcTFpamJGUnYrQk5sMm9oNmQwcHFsbmwxRERWaDk4ZGUwNUNBd2tMVXd1bEQ4a2toME5WNW93bjM2WllyT0J1NGpORFhJMmFZYnRIVGpXajNYbzdXcUxIOXFMQ0FlemFzc0lVREk4Nk5CWjRQNTVXT1U3V0ZpOUUzYmpjTlFvVzhjUTN3RDdpVVM3WTFtWkpxdU5xc1N4V0NcL2JuYUhGNDVGVjRyRFFVcW9JMGxBb2djNXZtXC9EXC9peWRzMXRNNUNPUlBrOVVrVzFtNGFzWndndnhXWkRDUkQ5Y1dHU0U0NjNic0tnYXVNYytEM3NKYkJzZWJvejRleExCQWZHRHl0UjdIMWNWMXY2KzNvUUlpM0luOG9xdXJKaXF0S1k1NFNHdUdPWjBaMnE3dXpiZ2NvMVNFNmozSEljMUNSaXNWT3VJUkdLdmNEQWxWeUhHOXBqSElUZlpXODAiLCJtYWMiOiJiNGMzMjgwYzhjNTE3ODhhZGRhMTQ3ZjkwYzk3MzZkOTQxYzcxMTU0ZGQ4MWU3NTE4MjZkNmYwOGUxMzRkYzVjIn0=
eyJpdiI6IjFjbVZ0ajVYN2NqXC9mRWM2TkhkSlNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZkaG9zU0dcL3gwSVU1MW44R0oxRFlaOWp5aGY0Q2l0eE5MZngyaVRrNHBUbit2SmRSa1N5b0NNdU5SWnFLTkd0NXk0N1FkQ3gyZWRWbDF6UndXM2x6dG02eTliVHY3SFZ5ajlJb2Y0bm8xUVF0eFBiNGRPWStVbjQxeGs0QVB6VVVTd0JNR25WbTVUeVNCYVhQYkRjRXRvMExTbkRYN3lJUEdQQ0huQUhPMzhuSEVZdDJ2UUNXVStpbXljVUZQMWpFTEY1RHl2UGRuSWJsVkNWYXJiY21RPT0iLCJtYWMiOiI5NWNkNGJiOGUwOGNjMzNhODRjNjI0Mzc1YjUwZGY0YTdlZmI5M2MxMTdhYTJjNzA0NmRmMDQ5YTQ5MThhMTgwIn0=

             Lão ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức ngây ngẩn cả người! Lẽ nào bên cạnh tên tiểu tử đó còn có cả Đại Cung Phụng luôn theo sát phía sau sao? Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào mà lại được cả cao thủ hàng đầu tông môn đích thân bảo vệ chứ…

Ads
';
Advertisement