Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hu hu hu...  

             Tại nghĩa địa phía sau núi, từng trận gió lạnh gào thét mà thổi hiu hiu, lướt qua cuốn bay cả góc cỏ tung bay theo gió.  

             Trác Uyên khẽ nhắm mắt lại, yên lặng ngồi trên một phiến đá nhô cao, hít thở một hơi thật sâu, vẻ mặt hờ hững. Bất chợt, một tiếng động lớn vang lên trong không gian, cả người Trác Uyên bỗng chốc run lên, khí thế toàn thân đột nhiên tăng mạnh, hẳn là lại đột phá lần nữa.  

             Trải qua thời gian lần trước bị Hồ Mị Nhi quấy rầy hơn nửa tháng, Trác Uyên mới có thể cảm nhận được cảm giác đột phá, vào lúc này, thực lực đã đột phá lên Thiên Huyền tầng tám.  

             Chậm rãi ngước mắt lên, Trác Uyên khẽ thở dài một hơi, hắn lẳng lặng nhìn vào bóng tối sâu thẳm trước mặt, tiếng xé gió phát ra từ bên trong, nghe vô cùng thảm thiết, nhưng trong đó còn lẫn theo một chút khí thế, Trác Uyên nhìn mà hài lòng mỉm cười gật đầu.  

             Trong nửa tháng Nguyệt Nhi tiến vào  m Phong Trận, một tuần trước còn hay bất ngờ phát ra tiếng gào thét đau khổ, nhưng dần dà, tiếng than khóc càng ngày càng ít đi, bây giờ đã không còn tiếng kêu gào gì nữa, chỉ có tiếng rít của lưỡi đao mà thôi.  

             Trác Uyên biết, nha đầu Nguyệt Nhi này đã hoàn toàn sáp nhập vào bên trong đại trận, khóe miệng bất giác nhếch lên, lộ ra một đường vòng cung vui vẻ.  

             "Trác Uyên, chúc mừng tu vi hiện tại của ngươi đột nhiên tăng mạnh, chỉ có mấy tháng, đã đạt được Thiên Huyền tầng tám rồi, thật đúng là chuyện đáng mừng!" Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ bỗng dưng vang vọng ở bên tai hắn, mặc dù đây là một câu chúc mừng, nhưng mà bên trong lời nói, lại tràn ngập sự chế giễu!  

             Chân mày khẽ nhíu lại, Trác Uyên quay đầu lại nhìn, thấy một bóng hình mờ ảo màu xám tro đang chậm rãi bay tới trước mặt hắn, toàn thân trên dưới đều tản ra hơi thở lạnh lẽo.  

             "Tà Vô Nguyệt?" Trác Uyên bất giác mở trừng hai mắt nhìn, hắn thở nhẹ ra. Mặc dù lần này đối phương lại dùng hình thái thần hồn để tới đây, nhưng Trác Uyên vẫn nghe ra giọng nói của lão ta.  

             Trong vô thức, Tà Vô Nguyệt lạnh lùng nói: "Gọi tông chủ!"  

             "À, tông chủ!" Trác Uyên gật đầu, sau đó hắn nói: "Không biết tông chủ đại giá quang lâm đến đây, là vì chuyện gì?"  

             "Không có gì cả, chỉ là tới thăm ngươi một chút xem gần đây tiến độ như thế nào mà thôi."  

             Hít một hơi thật sâu, Tà Vô Nguyệt bất lực thở dài: "Xem ra thời gian gần đây ngươi cũng không tệ nha, ở nghĩa trang phía sau núi bày kết giới, một mình an tâm rèn luyện, tu vi tăng mạnh một cách đột ngột, thích ý biết bao. Chỉ là chuyện mà bổn tông dặn dò ngươi, ngươi lại không hề để tâm một chút nào!"  

             "Sao ta lại không để tâm chứ, giờ ta làm liền nè!" Khẽ nhíu mày lại, Trác Uyên không khỏi hếch cổ lên, thề non hẹn biển nói.  

             Bất giác cười nhạo một tiếng, Tà Vô Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, sau đó bất lực thở dài: "Ài, ngươi đã làm gì rồi, trừ việc tự mình ở đây rèn luyện, hay là bày mấy trận thức ở đây, thì ngươi đã làm được gì đâu? Trác Uyên, sức mạnh trước kia của ngươi khi ở Lạc gia đi đâu rồi, sao mà khi chạy đến đây làm thủ hạ của bổn tông, thực lực lại sa sút như thế, chẳng lẽ suốt ngày ngươi chỉ mãi mê rong chơi thôi sao?"  

             "Tông chủ, ngươi nói sai rồi, ai bảo ta không làm gì, không phải là ta đang làm việc hay sao? Ngươi kêu ta làm ra chút công lao thành tích, bây giờ ta đang tiến hành chuẩn bị đây này!" Trác Uyên ưỡn ngực, chỉ trỏ xung quanh, vẻ mặt tự tin nói: "Chẳng lẽ ngài muốn ta một đường đánh thẳng lên cửa của đám đệ tử Tinh Anh à? Nhanh gọn, đơn giản, thô bạo là thế, nhưng chắc hẳn đây cũng không phải là chủ ý của ngài đâu!"   

             "Tất nhiên, nếu như đơn giản như vậy, ta đã sớm kêu ngươi ra tay rồi, cần gì phải cho ngươi ở đây làm ra mấy chuyện vô ích chứ?" Tà Vô Nguyệt không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng, sâu xa nói: "Ma sách tông này nước rất sâu, ngươi một đường đánh lên, sợ rằng dễ dàng biến thành..."  

             "Mục tiêu công kích!" Một tia thông suốt chợt lóe lên trong mắt, Trác Uyên bình tĩnh lên tiếng.  

             Nhìn hắn chằm chằm, Tà Vô Nguyệt khẽ gật đầu: "Ngươi là người thông minh, nên có lẽ đã sớm đoán được lần này bổn tông không so đo những sai lầm trong quá khứ của Tứ tiểu quỷ kia, trả lại chức vụ chấp sự cho bọn họ, phái bọn họ đến đón ngươi nhập môn. Nguyên do cũng là bởi vì, bọn họ làm thủ hạ dưới trướng của ngươi, sử dụng rất thuận tiện. Hôm nay, hẳn là bọn họ đã thăm dò cho ngươi không ít tin tức nhỉ?"  

             "Đúng vậy, phái nội bộ của Ma Sách Tông mọc lên như nấm, trừ việc đệ tử tranh phong lẫn nhau ra, thì trưởng lão Cung Phụng sau lưng cũng tính toán rất tỉ mỉ. Nghĩ đến vị trí đệ tử Tinh Anh kia, người được vào đệ tử Tinh Anh sẽ được dạy dỗ vô cùng cẩn thận, tài nguyên tu luyện cũng nhiều vô số kệ. Mà bọn họ thân là chấp sự, trưởng lão Cung Phụng, tất nhiên cũng sẽ nắm giữ trong tay số tài nguyên này. Nên nếu ta xông vào tùy tiện như vậy, muốn chia chén canh này, chỉ sợ là sẽ bị đám người đó công kích. Hơn nữa, tông chủ cũng không muốn chia phần cho ta mà!"  

             Nhìn chằm chằm vào ảo ảnh màu xám tro của Tà Vô Nguyệt, tia thông suốt trong mắt Trác Uyên lại rạng rỡ hơn nhiều.  

             Cân nhắc một hồi lâu, Tà Vô Nguyệt khẽ gật đầu, cười nói: "Trác Uyên, quả nhiên ngươi rất thông minh. Thật ra nếu ngươi có thể vào nội môn, chắc chắn sẽ được các trưởng lão Cung Phụng nhìn trúng, rồi thu làm đệ tử, nhưng đây cũng không phải là thứ mà ta muốn. Khi đó ngươi chỉ là một trong những người được trọng dụng vì lợi ích cá nhân mà thôi, cũng không thay đổi được gì cho đại cục cả!"  

             "Ngươi phải hiểu, tai hại của Ma Sách Tông từ xưa đến nay, rất khó để có thể diệt trừ tận gốc, cho dù tông chủ ta đây liên thủ với Đại cung phụng, cũng không động vào được lợi ích cá nhân của mấy lão già này. Chính vì tư lợi của bọn họ, rất nhiều đệ tử đã luyện ra được một thân thủ tốt, nhưng khi đấu đá với người bên ngoài thì chẳng khác gì phế vật, sức mạnh của Ma Sách Tông chúng ta đang càng ngày càng yếu dần đi, đến nỗi hội Song Long lần trước..."  

             Bất chợt khựng lại, Tà Vô Nguyệt nghĩ tới ký ức bi thương trước kia, không muốn nhắc lại cho lắm, lão ta nói tiếp: "Vậy nên, ta có nói về năng lực của ngươi trước Đại Cung Phụng, hiện tại lão ta đày ngươi đến phòng tạp dịch. Thứ nhất là vì để khảo sát ngươi, thứ hai là không muốn ngươi chìm vào trong vũng bùn lầy này mãi mãi. Suy cho cùng, người tới từ phòng tạp dịch, không có tư cách vào đệ tử Tinh Anh. Trừ khi thực lực của ngươi có thể khiến cho toàn bộ tông trên dưới phục sát đất, về việc này, ngươi cần phải làm sụp đổ hết mọi lợi ích cá nhân của đám cung phụng kia, để cho bọn họ tâm phục khẩu phục ngươi!"  

             "Ài, ngài nói vậy cũng giống với việc bảo ta đi vả cho bọn họ mỗi người một cái vào mặt rồi còn gì, đã thế vả xong còn phải bắt buộc bọn họ nói lời cảm ơn, có phải là quá khó khăn cho ta rồi không?" Khẽ híp mắt, Trác Uyên cân nhắc một chút, đột nhiên bật cười lắc đầu.  

             Cười giễu một tiếng, Tà Vô Nguyệt đột nhiên nói: "Vì khó làm, nên ta mới đưa ngươi đến đây. Ngươi có biết không, lúc đầu ta đi tìm Hoàng Phổ Thanh Thiên, vốn định để cho hắn ta gia nhập vào đệ tử Tinh Anh, vốn dĩ có được một người thực lực mạnh mẽ như hắn ta là đã quá đủ rồi, không cần phải thêm nhiều nữa. Nhưng khi thấy ngươi, ta mới chợt thay đổi suy nghĩ, bổn tông không ngại lớn gan, cho ngươi hoàn thành cái công lao thành tích mà gần như không thể hoàn thành này. Ta muốn ngươi gây áp lực cho đám trưởng lão Cung Phụng, hợp nhất toàn bộ đệ tử Tinh Anh, tránh cho chúng năm bè bảy mảng, đến hội Song Long lại rước thất bại về môn. Đại cung phụng thì yêu cầu cao hơn, để ngươi hợp nhất toàn bộ tông môn, nên mới đày ngươi đến phòng tạp dịch!"  

             "Ài, hai người các ngươi bắt tay với nhau mà không hỏi xem ta có làm được hay không à!" Trác Uyên bất lực xoa trán, than nhẹ một tiếng.  

             Thấy thế, Tà Vô Nguyệt không khỏi cười to, sau đó thản nhiên nói: "Được rồi, bây giờ về cơ bản, ngươi đã nắm rõ tình hình, tất cả kế hoạch trên đều là chiến công của ngươi cả đấy, ngươi muốn thế nào đây?"  

             Khẽ nhíu mày lại, Trác Uyên chép miệng nhìn về phía trước.  

             Theo hướng hắn nhìn, Tà Vô Nguyệt nhìn thấy trong cái động tối đen kia, gió lạnh gào thét liên tục, vô cùng đáng sợ.  

             Có chút khó hiểu mà quay sang Trác Uyên, Tà Vô Nguyệt chờ hắn giải thích.  

             "Tông chủ, trận đấu nội môn ba tháng sau, ta sẽ xuất thủ khiêu chiến!" Trác Uyên khẽ híp mắt lại, lạnh lùng lên tiếng.  

             Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tà Vô Nguyệt lạnh lùng nói: "Ta vừa mới nói rồi, nếu có thể cho ngươi đánh, ta sẽ không để ngươi phải vào phòng tạp dịch. Đến lúc đó cho dù ngươi đánh thắng, thì cũng có lên được trưởng lão hay chấp sự gì đâu, vô dụng thôi!"  

             "Tất nhiên không phải là tự mình ra tay, mà ta sẽ phái người ra tay, ta sẽ cho một nữ đệ tử ngoại môn, khiêu chiến với đệ tử Tinh Anh và đệ tử nội môn!" Trác Uyên không khỏi khịt mũi, khóe miệng xẹt qua một độ cong quỷ dị, hắn lạnh lùng cười một tiếng.  

             Nhìn chằm chằm vào hắn, Tà Vô Nguyệt cân nhắc một hồi, rồi lập tức hiểu ra được lời nói của hắn, lão ta bừng tỉnh nói: "Ngươi muốn vả một phát thật mạnh vào mặt của mấy lão già kia để khiến cho danh vọng của bọn họ bị suy giảm đi sao?"  

             "Không chỉ như vậy, ta đã tìm hiểu kĩ nước đi này trước khi hành động rồi, ta sẽ do thám ranh giới cuối cùng của bọn họ một chút. Hơn nữa, ta không thể đắc tội với tất cả bọn họ được, cần phải kéo một bè cánh, đánh một bè cánh. Lúc trước ta đã thành lập một mối quan hệ không tệ với Khuê Lang Nguyệt Linh, sư tôn của bọn họ là..."  

             "Bạch Cung Phụng và Thích Cung Phụng, vốn dĩ bọn họ không hề để ý đến hai tên đệ tử này, nhưng gần đây đệ tử nội môn kiêm thủ hạ của bọn họ, đấu đá với Quỷ Hổ rồi bị giết chết. Nên bây giờ, bọn họ đang cuống cuồng bận đến phát hoảng mà lấy lại công lao, giúp hai đệ tử này sửa lại án sai. Ta hiểu ý của ngươi, bổn tông có thể nhanh chóng triệu hồi hai đệ tử nội môn kia, giúp ngươi thành lập quan hệ đồng minh!" Tà Vô Nguyệt hiểu rõ gật đầu, đồng ý nói.  

             Nhưng rất nhanh, Tà Vô Nguyệt lại cau mày nói tiếp: "Chẳng qua là ... Một đệ tử ngoại môn, làm sao để có thể thắng một đệ tử Tinh Anh chỉ trong một thời gian ngắn đây?"  

             "Ha ha ha... Chuyện này tự ta có biện pháp, tông chủ không cần lo lắng nhiều nữa, trận chiến của ba tháng sau, chỉ là một khúc nhạc dạo mà thôi. Rất nhanh thôi, ta sẽ khiến cho toàn bộ tông môn phải trở nên chấn động. Mấy lão gia hỏa  liều mạng thủ hộ Kim Sơn kia sẽ hoàn toàn sụp đổ, chắc chắn sẽ thủ không nổi nữa. Nhưng sợ là đến lúc đó, đám gia hỏa kia đột nhiên nhảy dựng lên cắn, tông chủ có thể giúp ta một tay được không?" Trác Uyên nở một nụ cười xấu xa, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn về phía Tà Vô Nguyệt nói.  

             Không trả lời hắn, Tà Vô Nguyệt suy nghĩ một hồi, thản nhiên lên tiếng: "Bổn tông chính là tông chủ Ma Sách Tông, cần gì phải quy phục trước chúng. Đúng rồi, ngươi đã hiểu rõ gia quy của tông môn chưa?"  

             "Tất nhiên!" Trác Uyên nhếch miệng cười, hắn bình tĩnh gật gật đầu.  

             "Tốt, chỉ cần hành động của ngươi vẫn nằm trong gia quy, ta chắc chắn sẽ đứng  về phía ngươi!"  

             Con mẹ nó, lão hồ ly, sử dụng lão tử như vũ khí mà còn không muốn đối mặt với bão táp, xảo quyệt thật sự. Trợn trắng mắt, Trác Uyên thầm nghĩ trong đầu.   

             Như thể đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Tà Vô Nguyệt không khỏi lên tiếng trấn tĩnh nói: "Tông chủ cũng có chỗ khó xử của tông chủ, ngươi là người thông minh, trước tiên cứ nương theo gia quy đã. Như là trưởng lão không được làm hại đệ tử, được khắc từ dưới lên trên, hay sống chết đều không liên quan gì đấy… đây đều là những luật lệ quan trọng của tông môn, ngươi phải ghi nhớ cho kỹ, lợi dụng cho tốt, ha ha ha..."  

             Tà Vô Nguyệt giống như đang nhắc nhở hắn vậy, Trác Uyên có chút trầm ngâm, sau đó cũng gật đầu, xấu xa cười ra tiếng.  

             Ý định bây giờ của Tà Vô Nguyệt đã rất rõ ràng rồi, rõ ràng là đang xúi giục hắn, bảo hắn cứ thẳng tay mà làm, cho dù có bị ám sát thì cũng chẳng sao cả, có lão ta chống lưng cho rồi, những người khác sao dám làm gì hắn nữa.  

eyJpdiI6IlprbzNJZVB0R1hEalFEUEU4V2xETVE9PSIsInZhbHVlIjoiSkJwOVZpVm95UFlcL2dQVFZXRXJFZFVCUG9jXC9NOVZOcVJlbVQrMHRKdVB4Z2d3a3J2UEkzUk5oOXFKYnNqSUNmRHp1cmNHKzdBczNFbllTTW0xOGsxMFdKMkVOY3dFTnJkUVV5dUZkdFFCaVU1ZU9XQ0Y4cW9Na3JYeTlWTnEyRVkxV1p4NTNTd0d5b0t2Nm9nZDJ6R1RSV3poWTRLMVVqeXp5WjNtdjBYRjdFNER1WFh2N3hZNDQrR0x5aGtHRFJpZ1J0WUE1cXp4aHVvcnM1U0pFcGdYMmdJa1dIRlhKejRGXC9GWjYxbHI0YUNyUFl5aWY4XC9UT09MRWRYYUJRMVZqKzlaXC9HQ09ic2MyK09TM0puVTNtNVFLY3M1bTFOU0hZOTFlaUVvU053QitodHRPd1pEXC8rb2l2SXlwUWhQcGR0elRzR2N0QVZQRkk1K2twWVBETUw5U1FVMHB1NVFQN2ZJQk85dTJ1U2dFQjdNVEM0TEJXdXdvdHI0aGttZENWUTdzbXhGeDBOZE1EZTNHOXJoa2w4SlM3V3U3eWpacGs5alluekJST3F0cG9RditNWStSSHdTaHA5Y0pFT3RQTGFlVkU5RzNveHRSUThOZUNpWmxubHVpaDZcL0pDd0w1cHBZMFlPUllXXC93YldFRjN5d1U4NFFaM01xeStJa2pXTVNxUWg0MVF6V1VtcG51QjBFc3dBbVBjSW1zR29yYzZzcU9uUWdjN1hLUzA9IiwibWFjIjoiODZjMzE3N2UwNzJiNzAzYmNmZGM1OTg2NTEyZGExM2EyYWE4Y2QxNDc3NjQ0NjkzMGE5YzE2NTdiMTNmYzgyNCJ9
eyJpdiI6ImJnMTdYTFVJMkEwTEtDbm53WDRhUUE9PSIsInZhbHVlIjoiVzZEMkFLeG5wZGdzTGxSZkVsRjk2cHFaS3dKUWwyaUJUVzVLUkhJTmFLVHFjQ3NTc29VZjFNM1lta2wwd3NacWlVc2NFVURPUFpDRmdnS25Xc09cL2UxbFF5N3ozWTBOeVVIMjJWOFVjTmNvRjFRWkhscDNcL001NlpCT2pNVkgxV2kzUTlKY2ZsekZRYU14K3BNY3VsZDFaNHJ3d3NxcUVpQk90eGQzZjNpaWRhY0NPWXFYUWQzVjVuOFBcL2JWTlJwdlZtVHk5NXFvUHpuVzdDVFhobXJjWVpFRW5zU09zR2dcL256QzB2RUo1VHdQWDZMTGZIalNIeStqWVpxMkRrRzZ0UEpBMWtiU1BDZTVOeGJZZU45SUoxeGlRUkQ2S0FYd244NmxGY3lRTkRnYXdhenI2VWRaWURZSCtYN2xJYTJtb1pBU2RkRHNWYmI4XC9KMGpIK3pUdDVJSUpSTVZabFN3bm1ZQXZOMUFlNWFxbGQ5YlJLQU00UWJ3dDJrbXRBN3JOVUxJWTVqUWd0WlVxMVVXMFo3Q1Y1OWZrZGh1RzVqMUtkOFhtMjd2RE41YndDV20wWks2QmZIOG5HempGUzJWMUNKK0VxTlpOVzM3SWVCWHA4bHQ2Ym56amdCYm1BUmFTVDBQRUN6YUV6MWJMNTVQamY3ZWxYUlFLcW1NNDJKUGxLXC9FVXFJT0d3emo2M3Y0VE0wcUFcL1craEZBanhHN09zTzU0cWdiVHozanRsS1FKbG1ha29oWHBtRVVrQUp4ZmU2a2d2bGhiRGpickh4dFVIaDdlUTJEeUlaWHluSHhHNzVQV29WR3dIK3BVYVM3c3U4aDcwSHZTTGJGZ3dvbkFuZStaU3hFQlh3WVA2eFEzM1ZDcmhTSkpKVFJOV3VNVHhGSTkzdkJuRXJoNlFSbEVtUFFCYVlwTGFYTXRyb2pISXFIU0Q5RlpHWE9Edm9LMW5uTFVxRXM1YkRrWTdXamVOXC9cL2JDUnN4eDhzckdlNGxoaXluOUNhRHFBTjVuNnZkK3Fmc2Z6aVU2WlNIejkrMUNrWWxnblwvcXFxUTF4RXlUMWRYS05qMUFkNEE9IiwibWFjIjoiMDU5NmJlZmNkOTI3YTNiOTI1YjQ2ZjQ2ZTE2ZmZiMTRlMzFiYWExOTA2MzVhNjUyMzBlMzkwMDNhYTYzYzQwYSJ9

             Thế mà vào giờ phút này, đám tông môn trưởng lão Cung Phụng còn không biết đến sự sắp xếp của tông chủ mà vẫn ở đây đấu đá lẫn nhau, tranh đoạt phân chia từng chút một vì mấy lợi ích cá nhân mỏng manh kia…

Ads
';
Advertisement