Phụt!
Trong một gian nhà nhỏ trên đỉnh núi, tao nhã xen lẫn yên tĩnh, Hồ Mị Nhi lảo đảo không thể chịu được nữa, nàng ta ngã ập xuống bàn đá, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Khuôn mặt quyến rũ ban đầu, lúc này, trông vô cùng tái nhợt và yếu ớt.
Xoạt!
m thanh xé gió vang lên, một bóng người màu xanh đột ngột xuất hiện trước mặt nàng ta, chính là nhị sư huynh Liễu Húc.
Lúc này, nhìn thấy thân thể đang bị thương nặng của Hồ Mị Nhi, Liễu Húc không khỏi bàng hoàng, vội vàng đỡ nàng ta đứng dậy, hỏi: "Mị Nhi sư muội, đã xảy ra chuyện gì rồi, sao muội lại bị thương nặng như vậy? Chẳng lẽ... Khi đối phó với tên tiểu tử thối kia, muội bị hai người Khuê Lang phát hiện ra, bọn chúng nhân cơ hội đánh lén muội sao?"
“Hai người đó không ra tay, chỉ có tên tiểu tử thối kia thôi, chúng ta đã nhìn lầm rồi!” Hồ Mị Nhi bất giác lắc đầu cười khổ, nàng ta vô cùng đau lòng mà than thở: “Vận số năm nay của lão nương đây thật là không may mắn chút nào. Thế mà lại gặp được một hung thần đáng sợ như vậy, suýt chút nữa thì đã không thể quay về được rồi!”
Lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt Liễu Húc tràn đầy nghi ngờ: "Sư muội, muội đang nói cái gì vậy, ta không hiểu cho lắm."
"Ha ha ha... Không chỉ có huynh không hiểu thôi đâu, mà ngay cả muội cũng không hiểu đây này. Rõ ràng chỉ là một con cừu nhỏ, làm sao có thể đột nhiên trở thành hung thần mà ăn thịt người không nhả xương như thế chứ? Nếu như chúng ta có thể biết được điều này sớm hơn một chút thì hôm nay, muội cũng sẽ không vội vàng đi tìm đường chết như vậy!" Hồ Mị Nhi lắc đầu thở dài, nụ cười trên khuôn mặt nhìn còn khó coi hơn khi khóc.
Sau đó, nàng ta kể mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Liễu Húc nghe.
Nghe xong những lời này, vẻ mặt Liễu Húc lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được, nói: "Cái gì, thực lực của tên tiểu tử đó thâm sâu khó lường, vượt xa cả muội và ta sao?"
“Đúng vậy, nếu không muội đã không bị hắn đánh cho bất động rồi, thậm chí muội còn không có cơ hội phản kháng nữa cơ!” Hồ Mị Nhi thở dài, lắc đầu cười khổ.
Lông mày khẽ nhíu chặt lại, Liễu Húc bước hai bước trong căn nhà nhỏ, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm trọng, hắn ta khẽ nói: "Nếu như Trác Uyên này thật sự thâm tàng bất lộ, vậy thì chuyện này thật sự rất phức tạp đây. Xem ra việc tông chủ cố ý thu nhập hắn vào tông môn, không phải là không có mục đích, tiểu tử này thực sự có điều gì đấy nổi bật hơn người. Nếu là vậy, cho hắn đến phòng tạp dịch chẳng phải rất kỳ lạ sao? Rốt cuộc, tông chủ đang có tính toán gì cơ chứ?"
“Nhị sư huynh, huynh đừng làm bậy!”
Nhìn thấy ánh mắt Liễu Húc liếc ngang liếc dọc, không biết đang suy nghĩ điều gì, Hồ Mị Nhi vội xua tay cầu xin: "Tên tiểu tử đó không phải người mà chúng ta có thể đối phó được đâu. Đừng có gây chuyện với hắn nữa. Lần này, chúng ta đã kết thù với hắn rồi, nếu lại chọc giận hắn, không chừng sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng đấy!"
"Hừ, thì sao? Nơi này là Ma Sách tông. Dù cho hắn có mạnh đến đâu, nhưng căn cơ không vững, thì khó có chỗ đứng vững vàng lắm. Nhưng ta có chút lo lắng, người tài giỏi như vậy mà lại cho vào phòng tạp dịch, chẳng lẽ tông chủ có kế hoạch gì chăng, hay là, việc tuyển chọn đệ tử Tinh Anh sẽ có sự thay đổi?"
Trong mắt khẽ lóe lên một tia sáng, Liễu Húc nói tiếp: "Chúng ta không thể xem chuyện này là đánh nhau giữa các đệ tử được nữa. Ta phải nhanh chóng báo cho sư tôn, xem ngài ấy sẽ xử lý như thế nào!"
Hai mắt lập tức sáng ngời, Hồ Mị Nhi không khỏi thốt lên: "Thạch Cung Phụng?"
"Đúng vậy..." Nhẹ gật đầu, trong mắt Liễu Húc lộ ra vẻ gian xảo: "Để Thạch Cung Phụng thăm dò tông chủ xem Trác Uyên này có địa vị gì trong môn phái không đã. Nếu không có vị trí gì quan trọng thì mời sư tôn ra mặt, hoặc nhờ sư huynh đã gia nhập đệ tử Tinh Anh, thừa cơ kết liễu hắn. Nếu tông chủ muốn trọng dụng hắn, như vậy chúng ta phải để ý gắt gao phòng tạp dịch hơn, đề phòng việc hắn lập công, tránh tông chủ có lý do để trọng dụng hắn. Chỉ cần hắn không có công lao gì, chúng ta sẽ có thể dẫm lên hắn, khiến hắn không có cơ hội trở mình!”
Hồ Mị Nhi nghe vậy, nàng ta nhẹ gật đầu, khóe miệng vui vẻ mà cong lên, nhưng lại nhanh chóng cau mày nói: “Nhưng hắn mạnh như vậy, chỉ cần tìm được cơ hội, thì việc thách đấu thắng đệ tử nội môn ở trước mặt các trưởng lão của tông môn là chuyện rất dễ dàng. Chúng ta muốn áp chế hắn, cũng không thể áp chế được. Hơn nữa, ba tháng nữa là thi đấu nội môn rồi, ta sợ hắn sẽ là uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta!”
"Ha ha ha... Về chuyện này, chúng ta không cần quá lo lắng. Cho dù có gặp hắn thật thì cứ nhận thua là được rồi, không có gì to tát cả!"
Khẽ nhíu mày lại, Hồ Mị Nhi không hiểu lời này của hắn ta cho lắm.
Liễu Húc mỉm cười, ánh mắt lóe lên: "Sư muội, muội đừng quên, đã vào phòng tạp dịch thì tiền đồ sẽ bị hủy. Trong phòng tạp dịch có hai loại người, một là người phạm tội. Quãng đời còn lại của bọn họ là ở phòng tạp dịch, hoặc lập công lớn rồi được khôi phục lại thân phận ban đầu của họ. Giống như hai người Khuê Lang vậy, lúc ở phòng tạp dịch mở ra Tu La Trường nên mới được chấp nhận bởi các trưởng lão cung phụng, quyết định hủy bỏ tội danh của bọn họ, trở về nội môn. Nhưng còn có một loại người khác, đó chính là đệ tử tạp dịch bị loại bỏ!”
“Vốn dĩ, đệ tử tạp dịch là tầng lớp thấp nhất. Dựa vào quy củ của tông môn, cho dù sau này có nỗ lực, thực lực có tiến bộ vượt bậc thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể nào được xếp vào hàng ngũ đệ tử. Chỉ có thể dựa vào thực lực mà thăng lên chức vị trưởng lão cung phụng, để đảm bảo đệ tử nội môn đều là tư chất bẩm sinh xuất sắc. Tuy Trác Uyên có thực lực mạnh cỡ nào, nhưng đã vào phòng tạp dịch, hơn nữa còn không phải là người mang tội, chắc chắn là xuất thân từ đệ tử tạp dịch. Như vậy, dù cho hắn chứng minh được sức mạnh của hắn trước mặt mọi người, thì cùng lắm hắn cũng chỉ là trưởng lão cung phụng mà thôi, không thể vào hàng đệ tử Tinh Anh, càng không có khả năng làm tông chủ, trừ khi...”
“Trừ khi cái gì?” Hồ Mị Nhi giật mình, lo lắng hỏi.
Suy nghĩ một chút, Liễu Húc lắc đầu cười giễu, rồi thản nhiên nói: "Mị Nhi sư muội, đừng nghĩ nhiều nữa, điều này là hoàn toàn không thể! Ý ta là, trừ khi hắn có khả năng đảo lộn trời đất, có tư chất làm tông chủ, được cả môn phái công nhận. Nếu không, quy củ của tông môn không thể bị phá vỡ, hắn cũng sẽ không bao giờ có thể gia nhập vào hàng ngũ đệ tử ưu tú được."
"Nghe nói, trước đây, Đại cung phụng cũng có xuất thân từ đệ tử phòng tạp dịch, thực lực mạnh mẽ, là người đứng đầu môn phái. Nhưng dù sao thì cũng là cung phụng, không thể trở thành tông chủ được. Đây là quy củ của môn phái, từ trước đến nay vẫn không hề thể đổi!”
Hồ Mị Nhi hiểu rõ, gật đầu, vui vẻ cười: "Nếu đã như vậy, Trác Uyên thật sự không thể cản đường chúng ta được nữa rồi!"
"Đúng là vậy đấy. Ta chỉ hơi lo lắng một việc, đó là tông chủ sắp xếp cho hắn gia nhập môn phái, không phải để nhằm vào các đệ tử như chúng ta, mà là nhắm thẳng vào những lão già trên kia!" Ánh sáng khẽ vụt qua trong mắt, vẻ mặt Liễu Húc tràn đầy lo lắng: “Nếu tình hình của họ không ổn định, thì kế hoạch của chúng ta cũng sẽ thay đổi!"
Nhìn Liễu Húc thật lâu, Hồ Mị Nhi có chút trầm ngâm, sau lại khẽ gật đầu...
Mặt khác, nơi lạnh lẽo nhất nghĩa trang đột nhiên vang lên tiếng sột soạt, một khoảng không gian dao động bỗng chốc xuất hiện, hai bóng dáng của một nam nhân và một nữ nhân bất ngờ xuất hiện ở đây, chính là Trác Uyên và Nguyệt Nhi!
Hắt xì!
Nguyệt Nhi không khỏi run rẩy, hắt xì một cái, nàng ta lập tức cảm nhận được từng đợt gió lạnh đến thấu xương, hai tay ôm chặt lấy nhau, nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng.
Mặc dù nàng ta không biết đây là nơi nào, nhưng sự kỳ dị của nơi này đã khiến cho nàng ta cảm thấy bản thân đang bị đe dọa một cách sâu sắc.
Thực lực của nàng ta thuộc Thiên Huyền tầng sáu, vậy mà còn bị khí lạnh xâm nhập vào cơ thể mà hắt hơi, điều này cho thấy đây không phải là một nơi bình thường.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên khóe môi, Trác Uyên nhìn sang Nguyệt Nhi bên cạnh, bình đạm nói: "Nguyệt Nhi, từ nay về sau, ngươi sẽ được ta huấn luyện. Bất kể ta nói gì, ngươi đều phải làm theo. Mặc dù con đường phía trước có gập ghềnh và đau đớn, dù có bảo ngươi chết thì ngươi cũng phải làm cho ta. Cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ có người tới cứu ngươi, ta đã bày kết giới ở đây rồi, dựa vào tu vi của Khuê Lang và Nguyệt Linh, không thể tìm thấy được, nghe hiểu chưa?"
“Hiểu rồi!” Không cần nhiều lời, Nguyệt Nhi chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn như cũ, trong lòng không hề bận tâm, dường như không hề quan tâm đến sống chết của mình thế nào.
Trác Uyên nhìn nàng ta thật lâu, sau đó bất giác cười thầm: "Ngươi không còn thắc mắc gì nữa sao? Bao gồm chuyện liên quan sống chết, hiệu quả tăng lên thực lực của sau này thế nào…”
“Không có!” Nguyệt Nhi chậm rãi lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ biết ngươi có cách khôi phục gân mạch của ta như lúc ban đầu, có thể tiếp tục tu luyện mà thôi, vậy là đủ lắm rồi. Những chuyện khác không quan trọng!"
Nhìn kỹ gương mặt bình tĩnh của nàng ta, dường như Trác Uyên đã nhìn ra được điều gì đấy, hắn không khỏi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Vậy cũng được!"
Vừa dứt lời, Trác Uyên đột nhiên bấm thủ quyết, chỉ tay về phía trước, miệng lẩm bẩm: “Nơi tụ âm, cửa thiên phủ, quỷ thần kêu gào, hướng đến lòng ta, từng đợt gió âm, củng cố thân kiếm của ta, cắt ngang bầu trời, diệt thần xé trời, mở!”
Vù!
Một không gian dao động rõ ràng đột nhiên xuất hiện, dưới ánh mắt khó tin của Nguyệt Nhi, một cánh cổng ảo ảnh cao hơn hai thước bỗng chốc xuất hiện ngay trước mắt bọn họ..
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, chỉ thấy bên trong là một màu đen kịt, từng đợt gió rít gào, giống như tiếng ma hú vậy. Nguyệt Nhi chỉ đứng bên cửa, đã lập tức bị âm khí từ trong cửa bào mòn, trên tay nàng ta lập tức hiện lên một tầng sương mờ, khiến cho lòng bàn tay nàng ta không còn cảm giác nữa.
"Chuyện... Chuyện này..." Nguyệt Nhi mất bình tĩnh, hai mắt trợn to, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Bất giác cười nhẹ, Trác Uyên thoải mái nói: "Đây là một kết giới cấp bảy do ta dựng lên, Ám Phong Trận, từng đợt gió lạnh lẽo nhất trong nghĩa trang này đều tập trung ở đây. Khi người thường tiến vào, chắc chắn sẽ bị thổi đến mức gân mạch đứt gãy, thần hồn bị hủy. Người khác rụt rè không dám tiến vào, chỉ cần nhìn là có thể sợ tới mức hồn phi phách tán! "
"Tuy nhiên, ngươi là một ngoại lệ, bởi vì vốn dĩ, ngươi đã muốn chết sẵn rồi!"
Không khỏi sững sờ, Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn Trác Uyên, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, sao hắn lại biết suy nghĩ của nàng ta được?
Trác Uyên cười mỉm cười mỉa mai, tiếp tục nói: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã phát hiện ngươi là một tiểu cô nương vô cùng tàn nhẫn.
Không chỉ đối với kẻ thù, mà còn với chính bản thân ngươi. Vốn dĩ, ta đã nghĩ đây là ma tính của ngươi. Nhưng sau khi ta nghe về chuyện riêng của ngươi, ta mới chợt nhận ra rằng tất cả là vì ngươi muốn chết. Cũng bởi do ngươi, nên tỷ tỷ của ngươi mới bị giáng xuống làm tạp dịch, vì chuyện này mà ngươi cảm thấy bản thân ngươi là một gánh nặng. Bên cạnh đó, ngươi chăm chỉ tu luyện, không muốn phụ sự kỳ vọng của tỷ tỷ ngươi. Nhưng sâu trong đáy lòng, ngươi lại muốn đi tìm cái chết, không bận tâm sống chết của mình ra sao, cảm thấy rằng dù có chết cũng là điều nên làm, vì để có thể không làm gánh nặng cho người khác nữa."
"Vậy nên, khi ngươi biết ta không cứu ngươi, ngươi không cảm thấy thất vọng cho lắm, vẫn vô cùng bình tĩnh. Là do ngươi không có ham muốn và dục vọng, mà không có dục vọng thì mới mạnh mẽ, ta nói đúng không!” Trác Uyên nhìn Nguyệt Nhi chằm chằm, đôi mắt sáng ngời, như thể nhìn thấu được mọi thứ.
Nguyệt Nhi khẽ liếc nhìn hắn, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, người này thật thấu hiểu lòng người làm sao. Nhiều năm như vậy rồi, ngay cả tỷ tỷ của nàng ta mà cũng không biết được suy nghĩ thực sự của nàng ta là gì.
“Được rồi, dù sao thì đây cũng là một phẩm chất tốt để luyện tập môn võ cao cấp tràn đầy bí ẩn này, m Phong Kiếm!” Khóe miệng vẽ nên một đường cung tà ác, trên tay Trác Uyên khẽ lóe lên một tia sáng, sau đó, hắn lấy ra một viên ngọc giản màu xanh, rồi đưa đến trước mặt Nguyệt Nhi: "Kiếm thuật của m Phong Kiếm này dùng gió âm để luyện kiếm. Nó mạnh hơn nhiều so với Uống Ma Kiếm của ngươi. Hơn nữa, gân cốt của ngươi vốn có khuyết điểm, thuận tiện cho gió lạnh xâm nhập. Xem như là nhờ họa được phúc, tạm thời ta sẽ không chữa trị cho ngươi. Chỉ cần ngươi vận chuyển theo công pháp, thì những gió âm này sẽ là vũ khí giết người lớn nhất của ngươi! "
Nắm lấy ngọc giản trong tay, con ngươi Nguyệt Nhi khẽ lay động, nàng ta định tập trung nhìn kỹ, Trác Uyên nhân cơ hội mà đẩy mạnh một phát, ngay lập tức ném nàng ta vào bên trong kết giới: "Không có thời gian để xem nữa, vào đó rồi xem sau!"
A!
Một tiếng kêu to, Nguyệt Nhi chưa kịp phản ứng thì đã bị lực đẩy của Trác Uyên đẩy vào hố đen, nàng ta biến mất ngay sau đó.
Chứng kiến tất cả mọi việc đang diễn ra suôn sẻ trước mắt, Trác Uyên khẽ mỉm cười, khóe miệng thoải mái mà cong lên.
Nếu không, chuyện nguy hiểm như vậy, ngay cả khi nàng ta đồng ý, thì tỷ tỷ của nàng ta cũng sẽ không đồng ý...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất