Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Hồ Mị Nhi, đây vốn là ân oán nội môn của các ngươi nên lão tử cũng lười can thiệp vào. Chẳng qua bây giờ các ngươi đã chọc đến ta... Hừ, hãy đợi đó, các ngươi không được yên thân đâu!"  

             Trác Uyên khẽ nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên tia sáng, hắn lập tức vung tay hất Hồ Mị Nhi ra.  

             Rầm!  

             Hồ Mị Nhi nặng nề ngã xuống đất, nàng ta nhìn Trác Uyên mà trong lòng sợ hãi không thôi, nét mặt dần trở nên tái nhợt.  

             Trác Uyên tùy ý xua tay, thản nhiên nói: "Cút đi, tạm thời ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nhưng chuyện này không phải sẽ kết thúc ở đây thôi đâu, ngươi cứ đợi đó cho lão tử, sau này chắc chắn các ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ."  

             Hồ Mị Nhi chợt rùng mình một cái, không nhiều lời thêm nữa mà đầy sợ hãi nhìn Trác Uyên, cả người nàng ta run lên từng hồi rồi loạng choạng bước đi, vội vàng rời khỏi nơi này, bóng dáng lập tức biến mất chỉ trong một cái nháy mắt.  

             Lúc này, nàng ta không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, vì Trác Uyên đã để lại trong lòng nàng ta một nỗi ám ảnh quá lớn.  

             Vốn dĩ nàng ta đến để ăn thịt cừu, ai mà ngờ được rằng đó hoàn toàn không phải cừu, mà chính là một con sói lớn.  

             Nhìn dáng vẻ như đang vội vàng chạy trốn của Hồ Mị Nhi, Khuê Lang và Nguyệt Linh khẽ liếc mắt nhìn nhau, định đuổi theo Hồ Mị Nhi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trác Uyên thì họ đành từ bỏ ý định đó.  

             Mấy năm nay bọn họ ở Ma Sách tông, đương nhiên biết được nguyên tắc của cường giả vi tôn. Nơi có mặt của Trác Uyên thì không tới phiên bọn họ lên tiếng. Nếu Trác Uyên đã nói thả Hồ Mị Nhi đi rồi, bọn họ mà ra tay nữa thì chẳng phải là đang muốn vả vào mặt hắn sao?  

             Cho nên lúc này, trong lòng bọn họ thầm cân nhắc rằng, rốt cuộc cũng chỉ có thể tạm thời tha cho kẻ thù mà thôi.  

             Trác Uyên khẽ liếc nhìn bọn họ, âm thầm gật đầu rồi ung dung nói: "Xem như các ngươi rất hiểu chuyện, biết giữ thể diện cho ta. Nhưng cũng có thể nói là tự cứu lấy chính mình. Bởi các ngươi không cần phải vì một hành động thiếu suy nghĩ của bản thân mà vứt bỏ cơ hội được trở về nội môn!"  

             "Cái gì?" Hai người không khỏi giật mình, khẽ liếc nhìn nhau rồi đồng thanh lên tiếng, họ kinh ngạc nói: "Quay về nội môn sao?"  

             Trác Uyên ung dung gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã hỏi thăm Ma Sách Tứ Quỷ rồi, công lao gần đây của các ngươi ở phòng tạp dịch và giúp đỡ cung phụng trưởng lão đã giúp cho các ngươi được đặc xá. Nếu không thì sao Hồ Mị Nhi phải đối phó với hai tiểu bối nhà các ngươi, còn ngang nhiên khiêu khích như thế? Đó rõ ràng là bề ngoài niềm nở nhưng trong lòng đang rắp tâm hãm hại.”  

             Hóa ra là vậy!  

             Khuê Lang và Nguyệt Linh bỗng chốc tỉnh ngộ, đồng thời cũng có chút vui mừng vì lúc nãy đã không ra tay. Nếu bọn họ có thể quay trở về nội môn một lần nữa, khi đó cơ hội báo thù là rất nhiều, lúc này cũng không nhất thiết phải rước họa vào thân, tránh gây thêm tội lỗi rồi chết chung với nàng ta.  

             Hai mạng đổi lấy một mạng, thật sự quá lỗ, rõ ràng là quá thiệt thòi rồi!  

             "Nhưng mà Trác quản gia, tại sao lúc nãy ngươi lại tha cho nàng ta mà không nhân cơ hội này tiêu diệt luôn cho xong?" Vào lúc này, Khuê Lang có chút nghi ngờ hỏi: "Vốn dĩ ngươi không có tội trạng, hơn nữa còn là đệ tử của phòng tạp dịch. Cho dù có giết nàng ta di chăng nữa thì cũng chỉ là tranh chấp giữa các đệ tử với nhau, được môn quy cho phép. Nói không chừng như thế người có thể rời khỏi phòng tạp dịch, có khi còn vào chiếm giữ luôn cả nội môn cũng không chừng đấy!"  

             Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, ánh mắt sáng suốt thấu đáo, không ai có thể đoán được suy nghĩ bên trong hắn: "Phải cẩn thận để tránh bị tình nghi, nếu ta giết chết nàng ta ở phòng tạp dịch, chỉ sợ là sẽ có người làm lớn chuyện lên, liên lụy đến người khác. Các ngươi có thể sẽ không được quay trở về nội môn nữa, và đó không phải điều ta mong muốn. Hơn nữa ta còn có tính toán khác, nàng ta không thích hợp để chết trong tay ta!"  

             Hai người họ không khỏi rùng mình, nhìn chằm chằm vào Trác Uyên với vẻ mơ màng.  

             Chẳng lẽ còn có ẩn tình bên trong chuyện này sao?  

             Trác Uyên hiểu được nghi ngờ trong lòng bọn họ, hắn không khỏi bật cười, hắn không tiếp tục nói nữa, dù sao thì bọn họ cũng không biết được chuyện đấu đá lẫn nhau được che giấu vô cùng kĩ càng giữa các bậc bề trên.  

             "Đúng rồi, các ngươi đến tìm ta có việc gì?" Ánh mắt Trác Uyên nhìn lướt qua bốn người trước mặt, trong lòng hắn đã hiểu rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.  

             Đám người Nguyệt Linh cúi người hành lễ như mới nhớ lại mục đích đến đây của mình, vội vàng nói: "Trác quản gia, lần này ta đến đây là vì chuyện của Nguyệt Nhi..."  

             "Không cần nói nữa, ta đã nói không ra tay nữa rồi, các ngươi không cần phải cầu xin nữa, ai xin cũng vậy thôi." Nguyệt Linh còn chưa nói xong đã bị Trác Uyên ngắt lời, hắn chắc như đinh đóng cột nói: "Ta và Viên Lão cũng thường trao đổi chuyện này với nhau, lão ta là người hiểu rõ nhất. Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra rằng lần này lão ta không đến với các ngươi sao?"  

             Vẻ mặt Nguyệt Linh trở nên đau khổ, nàng ta không khỏi thở dài mà gật đầu.  

             Vốn dĩ bọn họ định đến đây cầu xin với Viên lão. Nhưng có vẻ như lão ta đã dự đoạn được trước, lão ta nói rằng có đến cũng sẽ như không. Đến lúc này rồi, hóa ra mọi chuyện là như vậy.  

             Quả nhiên Trác Uyên là một người đã nói là sẽ làm. Một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi ý định!  

             Hai bên nhìn nhau, tất cả đều thở dài bất lực, không còn cách nào khác.  

             Nhưng chính vào lúc này, khóe miệng Trác Uyên lại khẽ nhếch lên, bình đạm lên tiếng: "Nhưng các ngươi cũng đến đúng lúc lắm, vừa khéo ta có việc cần các ngươi làm!"  

             "Trác quản gia có ơn cứu mạng con ta, ngươi có căn dặn gì, Khuê Lang ta dù có phải bất chấp gian nguy cũng không từ chối!" Khuê Lang vội vàng chắp tay trịnh trọng nói.  

             Nguyệt Linh khẽ hít một hơi thật sâu, tay cũng chắp thành quyền nhưng lại mất đi sự hào hứng, dường như trong lòng có phiền muộn gì nên trông không được hăng hái lắm.  

             Trác Uyên cười thầm trong lòng, rõ ràng hắn biết mình không được tính là hoàn toàn cứu muội muội nàng ta, nên đương nhiên sự biết ơn của nàng ta là rất ít ỏi.  

             Chẳng qua có thể nói mọi chuyện là do Trác Uyên cố ý làm ra, tất cả đều vì ngày hôm nay!  

             "Ta không cần hai người các ngươi làm gì cho ta cả, chuyện này ta muốn hai tiểu bối làm!" Trác Uyên phất tay áo rồi nghiêm nghị nói.  

             Hai người lập tức sững sờ, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Rốt cuộc có chuyện gì mà cần đến hai tiểu bối làm chứ không phải là hai người bọn họ cơ chứ?  

             Trác Uyên cong miệng nở một nụ cười quỷ quái, hắn thản nhiên nói: "Ta muốn họ giúp ta đối phó với một người!"  

             "Ai?" Mọi người đồng loạt lên tiếng.  

             "Hồ Mị Nhi!"  

             "Cái gì?"  

             Bốn người họ không khỏi giật mình, dường như không dám tin vào tai mình nữa. Sao Trác Uyên lại có thể để hai tiểu bối đi đối phó với vị cao thủ Thần Chiếu tầng ba là Hồ Mị Nhi cơ chứ?  

             Trước hết không nói đến chuyện hai tiểu bối có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, chỉ riêng lúc nãy hắn tha mạng thả Hồ Mị Nhi đi, nhưng bây giờ lại muốn hai tiểu bối đuổi theo đối phó với nàng ta là đã thấy khó hiểu quá rồi. Hắn đang có suy tính gì chăng  

             Sớm nhìn ra được sự nghi ngờ trong lòng bọn họ, Trác Uyên bất giác mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng gì mà chỉ lắc đầu: "Ta không yêu cầu bọn họ đi đối phó với Hồ Mị Nhi ngay lúc này, mà là vào ba tháng sau. Nghe nói khi đại chiến ngoại môn kết thúc thì đại chiến nội môn sẽ bắt đầu. Ta chỉ muốn họ lấy thân phận đệ tử ngoại môn ở trước mặt đám đông rồi hạ gục đệ tử nội môn mà thôi!"  

             "Chuyện này làm sao có thể được?"  

             Khuê Lang đầy kinh ngạc, khó có thể tin được, hắn ta nói: "Đệ tử được trúng cử vào nội môn đều là những người nổi bật trong đại chiến ngoại môn. Hơn nữa, trong vòng năm năm nay, những người vào được nội môn đều đã thành công thoát khỏi gông cùn Thần Chiếu Cảnh. Hồ Mị Nhi còn là cao thủ Thần Chiếu tầng ba, càng vô cùng nổi bật, rất có thể sẽ trúng cử làm đệ tử Tinh Anh. Còn hai tiểu tử này, đến Thần Chiếu Cảnh còn chưa phá bỏ nổi thì làm sao có thể đối phó với nàng ta đây? Nếu như Trác quản gia có thù oán gì với nàng ta, Khuê Lang sẵn lòng ra tay để giải tỏa cơn giận trong lòng ngài!"  

             "Ngươi ra tay cái rắm, nếu ta muốn giết nàng ta thì ta đã tự ra tay rồi. Bây giờ điều ta muốn chính là nàng ta phải bị đánh bại bởi tiểu bối của mình dưới ánh nhìn của toàn thể mọi người, như thế sẽ rất mất mặt. Tốt nhất ngươi và Nguyệt Linh đừng có trả thù vặt gì trong ba tháng này, nếu không thì ta sẽ không nương tay đâu!" Trác Uyên lạnh lùng quát.  

             Vẻ mặt Khuê Lang trở nên khó coi, hắn ta bỗng cảm thấy có chút bất lực.  

             Tại sao vị Trác quản gia này lại tâm cơ thế chứ, đôi khi trông giống như trẻ con, nghĩ gì là làm nấy, muốn cho nàng ta bị hai tiểu bối đánh bại trên sân thi đấu, khiến cho nàng ta mất mặt tới chết. Nhưng sao hai tiểu bối có thể làm được chuyện này đây?  

             Bọn họ đều là Thiên Huyền Cảnh, trên đời này lấy đâu ra Thiên Huyền Cảnh nào đánh bại được Thần Chiếu Cảnh chứ?  

             Nhưng suy nghĩ này vừa mới nảy ra, hắn ta nhìn Trác Uyên có tu vi Thiên Huyền tầng bảy một lần nữa, nhất thời cảm thấy cổ họng nghẹn ứ.  

             Người này thật kỳ lạ, rõ ràng tu vi chỉ là Thiên Huyền tầng bảy thôi mà. Quả đúng thật là một trường hợp đặc biệt, chẳng trách người ta là cao nhân!  

             Khuê Lang gượng cười lắc đầu, hắn ta khó xử nói: "Trác quản gia, không phải trên thế gian này ai cũng giống ngươi đâu. Nếu muốn hai tiểu tử đó giao đấu với Hồ Mị Nhi, ít nhất thì mười năm sau mới có thể được!"  

             "Đừng nói lời vô ích nữa, ta sẽ hỏi ý kiến của hai tiểu tử này chứ không cưỡng ép chúng. Nếu như chúng chịu chấp nhận nhiệm vụ này, ta sẽ đích thân huấn luyện chúng trong vòng ba tháng, đảm bảo thực lực sẽ tiến bộ vượt bậc!"  

             “Cho dù có được huấn luyện nhưng trong thời gian ngắn như vậy, sao có thể đạt đến tu vi Thần Chiếu tầng ba được chứ? Ngươi làm như vậy không phải là muốn chúng tự tìm đường chết sao?” Khuê Lang thương tiếc lắc đầu rồi cười gượng: "Đại chiến nội môn, nếu như có đệ tử ngoại môn lên đài thách đấu, đệ tử ngoại môn cũng có quyền giết họ đấy!"  

             Nguyệt Linh gật đầu tán thành với lời nói của Khuê Lang.  

             Không nhìn hai đại lão của phòng tạp dịch nữa, Trác Uyên xoay lại nhìn Khuê Cương và Nguyệt Linh, lạnh lùng nói: "Ý kiến của hai ngươi, nhất là Nguyệt Nhi, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ giúp ngươi gia tăng sức mạnh, sẽ đưa ngươi đến Thông Thiên Phàm, cải thiện gân mạch, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kĩ vào!"  

             Sau khi cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng Khuê Cương cũng đành lắc đầu lùi về phía sau, hắn ta áy náy khom người hướng về phía Trác Uyên, nói rằng bản thân không thể làm được chuyện này.  

             Lúc này hắn ta đã hoàn toàn hồi phục, thể chất cũng được cải thiện rồi, tương lai phía trước còn đang chờ đợi, thực sự không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy.  

             Còn Nguyệt Nhi thì do dự rất lâu, ánh mắt đột nhiên lộ ra sự kiên quyết, nàng ta mạnh mẽ gật đầu: "Được, ta đồng ý!"  

             "Nha đầu ngốc, muội không cần mạng sống nữa sao?" Nguyệt Linh lo lắng gào lên.  

             Nhưng đột nhiên Nguyệt Nhi lại mỉm cười, một nụ cười rất đỗi hồn nhiên: "Tỷ tỷ, cho dù sau này tu vi của muội không có cách nào đột phá được thì muội cũng không quan tâm. Bởi muội biết chuyện này đã trở thành tâm bệnh của tỷ, lần này có cơ hội để hoàn toàn phục hồi trở lại, còn có thể đích thân đối phó với nữ nhân đã hãm hại chúng ta. Muội cảm thấy nên thử xem sao, cùng lắm thì tỷ coi như không có người muội muội này, cuối cùng muội cũng có thể không làm cản trở tỷ nữa rồi!"  

             "Đứa trẻ ngốc, đừng nói bậy. Muội... Trước giờ muội chưa từng là người cản trở tỷ!" Nguyệt Linh hốt hoảng la lên, sau đó nhẹ nhàng vuốt đầu Nguyệt Nhi, nàng ta bắt đầu trở nên nghẹn ngào.  

eyJpdiI6InJoMGsrNGM4emFzNjAyMXRCdHh5TXc9PSIsInZhbHVlIjoiRThWQkRwQ3Bwa01IRXRIbGE1b3lycFcwSThFQzkrNFVGdHpmcEpMRUxLYm5aZDQzYWdwTDNucWJVc3VDMXZqQlVDbzM2NFpJb1pOOXZ5WkJMa3JMZEl5WmhaK2M4RkpWNFI5V29qMThCbHhPeFNLdVhPVlwveHdzeThIa25UemdUN2lOTkhxamxpeEVsTW9KQTc0b3g5QjRkblFJTmNsUFZCVk8yOGZ4b1lCZGd0bkRcL3hkeTRlVTVlZkNXMFdpQXd4U201M3dFaTM5TW5cL0M3Q1RJNjI5NGtXVXkzVlwvU3BOalFcLzVwK0diNWdPNDJBUFI1UndcL296a0ZGZ3kwNHRmMFRkNnBzXC8wYytGSlhhdnRhYjJ6VDdPTXg3dlphR1JiU3pFWEt4eFlpakVYTzVrZnA0aFpKXC9OU0xIdWZ0eVhrdFpkT2cwd0lTSnFqd0MyQUZlY1VEUFk5NkVvWWtUWEE5WGYyZk9xRzU1SktPbzhiN1JsR2ZPOVFjV1AzSU1CU281N0d4NHI2cU1ocjFROENqQWdwTTBaXC9jTTdpK3I4TGJwMkNyamk5TXdhVFU1ZDZ6aGJSMWdVcGJDWkFaRWhsK2hxSmdtRTU2M3pWOFJobVRBbzRrajErUVBIWk5vNXltdGNWR2dtMDV4aTA5bWhQZ1BJQUZnRmx1NzdFbExpeE9ETnRIc0VZcXBsMDd2XC9rSWJwZHhnYVBocU8zUmNpSjc5NFcyaDJOcEJxWitcL1NEOGNHMmJtclZkRDRIY3RoaXJpWFB3ZnlGa3VmeThRTWlVUWNPSG5cL0tlazZNcDlmWVZDRjJ5elZ4MDY1bSt3aHEzVUpMXC9jSEliUTNVa0d1STErYldmbXREYzRTQjJwaWFFWTlvSGVnPT0iLCJtYWMiOiIwYTI0Nzc4NDliMTUwMTljZDVhMTg1MWNiOTQ5YWE4ODNlNjVkMTc0YTlmMmFmZjc3YTMwYjJlODc4YWE0NTZiIn0=
eyJpdiI6InU3M1FJb3Z6MTBiRUloakd1eHczZ0E9PSIsInZhbHVlIjoieFlCcTRtZFV5QjNqWGFoU0IzVEFmbldYd2RcL3h2RVg5RnNOOXZiSFBiWmdBXC9YNWhsSGZ4eXhOYXJqbVZTMzRcL0pweklaNnJVbld5S1BvbzkrNlNuTVNZZDZ0dm5iUGVvYTFHTFcxZFFEVjNyY1U1REhnVW9qNzlmcU1UajllU1NUVytPdmRjcU9rRm9Wd2N2SmxDQUhreXVwazdCQjFwejJnSnYrajZ0K293ZWcrWW03Zm1mM1JJQXJ5SlwvTE1HbU5RMkFQNXVlV1ZKVWJHVzZMdFNhWGlCSk55V0hCWVZmVHJWXC9QeWV0aE1taHBzOUhjYk5MNzNmc2F2OXlJSDg1M3BwaVcrdFF4UFhmODVTM2x2dFRiRkRZRTJ2c1UwWVZ2WWVaalBaazhVRnowS1ltQkZEMlZ1XC9jMEs2UTJMaWkiLCJtYWMiOiJkMGY5NzNkODRiMGRkNjQzNmVkMjlkOWVmMGM0OGIyY2MxY2U1MTM4OTk2NTgwMTNmY2I3ZThhM2EwMDI1OWE1In0=

             Nguyệt Linh vô cùng lo lắng mà nhìn xung quanh, nhưng nàng ta không thấy bóng dáng của hai người đâu cả, chỉ nghe thấy tiếng hét lớn của Trác Uyên từ xa vọng lại: "Các vị, ba tháng sau, ta sẽ trả lại một Nguyệt Nhi hoàn toàn mới cho các vị, hãy chờ mà xem, ha ha ha..."

Ads
';
Advertisement