Bóng người yêu kiều thướt tha từng bước tiến lại gần, khi đứng trước mặt Trác Uyên, Hồ Mị Nhi dùng ánh mắt quyến rũ như tơ liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn quanh bốn phía, nàng ta nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: "Ái da trời ơi, đây là đâu thế? Ai mà ở được cái chỗ này hả? Hai tên kia cũng thật là, sao có thể mặc kệ đệ đệ ở đây mà không thèm quan tâm chứ?"
"Ha ha ha... Sư tỷ nghĩ nhiều rồi, ta thấy chỗ này ổn mà, không sao cả!" Khóe miệng Trác Uyên cong nhẹ, cười như cho có.
Hồ Mị Nhi bực bội liếc hắn, dẩu môi hờn dỗi nói: "Sao sư đệ lại tự chà đạp bản thân như thế? Đệ không quan tâm đến bản thân như thế, tỷ tỷ thấy đau lòng lắm!"
Không biết vô tình hay cố ý, trong lúc nói nàng ta còn lắc nhẹ bộ ngực của mình, khiến Trác Uyên quáng mắt một phen.
Thầm cười lạnh trong lòng, Hồ Mị Nhi tiếp tục vờ giận hờn nói: "Uyên Nhi sư đệ à, bây giờ ta sẽ tìm hai tên kia phân bua, bắt chúng phải gọi đệ quay về. Đày đệ đến cái chốn quỷ quái gió thổi mưa bay cả ngày này, mái tóc bạc cũng sắp khô xơ mất rồi, tỷ tỷ nhìn mà thương chịu không nổi..."
Chưa nói hết câu, bàn tay mềm mịn như ngọc của nàng ta đã nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc trắng của Trác Uyên, men theo mái tóc lần lên hai gò má.
Bàn tay trắng nõn mịn màng trượt trên má hắn tựa nước chảy hoa trôi, cảm giác như có quả trứng gà luộc bóc vỏ lăn trên mặt khiến Trác Uyên không kiềm được cơn rung động trong lòng!
Hồ Mị Nhi nhẹ nhàng mỉm cười quyến rũ, nhìn thấy Trác Uyên đã vào tròng, nàng ta thừa cơ tựa người sang, áp cả cơ thể mềm mại vào lòng hắn, trong thoáng chốc đã khiến mặt hắn đỏ đến mang tai, ngay cả dái tai cũng nhuốm màu đỏ ửng!
"Ấy... Mị Nhi sư tỷ, tỷ... Tỷ đang làm gì vậy?" Trác Uyên vội chớp mắt vài cái, giọng điệu cứ ấp a ấp úng như đầu lưỡi bị thắt nút.
Hồ Mị Nhi bật ra tiếng cười duyên dáng như tiếng chuông bạc, dịu dàng nói: "Ngốc quá đi, tỷ tỷ thấy gần đây đệ phải chịu khổ nhiều, đáng thương lắm, cho nên mới muốn cưng chiều đệ một phen đấy."
"Cưng chiều? Tỷ muốn cưng chiều thế nào?" Trác Uyên nhướng mày, để lộ nụ cười quái dị.
Nàng ta lườm hắn, ra vẻ hờn dỗi mà đẩy nhẹ ngực hắn, nũng nịu nói: "Đồ đểu, biết rồi còn hỏi, tỷ tỷ đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, đệ còn muốn giả ngốc sao?"
Vừa dứt lời, Hồ Mị Nhi nâng hai cánh tay trắng nõn mềm mại vòng lên cổ Trác Uyên như hai con rắn nước, khiến Trác Uyên cứng đờ người, bối rối không biết nên chạm vào đâu.
Nàng ta cười khẽ, đôi môi hấp dẫn nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn.
Xoẹt!
Trác Uyên giật nảy lên như chạm trúng dây điện, trông chẳng khác một tên tay mơ... Cơ mà hắn đúng là tay mơ thật, trong tình huống này không biết nên xử lí thế nào, hai tay cũng không biết đặt ở đâu.
Trông thấy dáng vẻ hắn như vậy, Hồ Mị Nhi không khỏi cười thầm trong bụng, khóe miệng lại nhếch lên một cách đắc ý.
Mấy tên tiểu thịt tươi này ấy mà, bà đây nắm trong tay dễ như chơi!
Hai cánh môi thèm khát của Hồ Mị Nhi hôn dọc theo cổ Trác Uyên hướng dần lên trên. Nàng ta như một vị tướng quân thừa thắng xông lên, công thành chiếm đất, không gì cản nổi.
Mà Trác Uyên lúc này lại hệt như một tên ngốc, chỉ biết đứng cứng đờ, mặc nàng ta muốn làm gì thì làm, để nàng ta tha hồ xoa nắn hai gò má mà trong lòng lại rạo rực không thôi!
Như một con cọp cái đang bổ nhào vào một con cừu non, Trác Uyên chính là con cừu non không chút phản kháng kia, cả "Yamete" còn chẳng thể kêu thành tiếng.
Hoặc căn bản là không muốn gọi...
Cuối cùng cánh môi mơn mởn kia cũng lần đến đôi môi mỏng của Trác Uyên.
"Sư... Sư tỷ... Đừng..."
Trác Uyên muốn nói, nhưng mở miệng lại chẳng được một câu hoàn chỉnh.
Hồ Mị Nhi híp mắt lại, thầm nghĩ lúc này ra tay được rồi. Nàng ta cười lạnh trong lòng, sát khí lạnh lẽo thoáng qua trong mắt.
Tiểu tử thối, đi chết đi!
Thầm gào trong lòng, cùng lúc đó khí thế của nàng ta cũng bất chợt tăng mạnh.
Trong thoáng chốc, một hương thơm hòa hợp tản ra từ cơ thể của Hồ Mị Nhi, Trác Uyên vừa ngửi được đã lập tức cứng người, không thể động đậy.
Lần này là thật sự không động đậy được chứ không phải ý loạn tình mê như lúc nãy.
Hồ Mị Nhi lộ rõ vẻ mặt đắc ý, tiếp đó nàng ta dùng đầu lưỡi linh hoạt như sợi dây của mình đảo một vòng khoang miệng Trác Uyên, hai chiếc lưỡi như được trói lại với nhau.
Một khắc sau, cơ thể nàng ta tỏa ra luồng ánh sáng màu hồng nhạt, lúc này Trác Uyên mới phát giác khí huyết của mình đang cuộn trào, tinh nguyên trong đan điền không ngừng xông lên như đang bị đối phương hút lấy. Trong lòng phút chốc rét lạnh, hắn đã hiểu rõ tất cả.
Hóa ra thứ Hồ Mị Nhi luyện lại là mị thuật câu nhân, chuyên hút nguyên dương từ nam nhân để sử dụng, bảo sao cái vẻ lẳng lơ đã ăn vào tận xương rồi!
Mà tinh nguyên nguyên dương của nam nhân đã có từ khi lọt lòng, là cái gốc của nam giới. Nam nhân tu luyện ngộ đạo, tu vi tăng tiến cũng lấy tinh nguyên làm gốc. Có thể nói tinh nguyên chính là nền móng của một tòa tháp lớn, nếu không có tinh nguyên, người đó căn bản không thể hấp thụ linh khí bên ngoài vào cơ thể được.
Cho dù có hấp thu được thì cũng không thể tích trữ để luyện hóa thành nguyên lực.
Không có tinh nguyên thì chẳng khác nào phế bỏ tu vi, coi như mất mạng!
Nhưng tinh nguyên lại là đồ đại bổ. Nam nhân có tinh nguyên dương, nữ nhân có tinh nguyên âm, tinh nguyên của những người còn trinh tiết càng bổ dưỡng hơn gấp bội.
Vì vậy thế gian mới có thuật lấy âm bổ dương, hoặc lấy dương bổ âm!
Lần này, có thể thấy là Hồ Mị Nhi đang muốn lấy dương bổ âm. Tiếc thay người nàng ta động vào lại là Trác Uyên, vốn không phải con mồi để một tu giả Thần Chiếu tầng ba cỏn con như nàng ta có thể tùy ý tẩm bổ!
Đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà!
Trác Uyên bỗng mở to mắt, thầm hô to khẩu quyết trong bụng, Thiên Ma Đại Hóa Quyết!
Ào!
Từng luồng khí đen cuồn cuộn bất ngờ xông ra từ cơ thể của Trác Uyên, huyết mạch vốn đang sôi trào đã dần lắng lại. Độc gây tê Hồ Mị Nhi vừa hạ lên người hắn cũng đã tan không còn một mẩu, hắn đã có thể cử động bình thường trở lại.
Luồng khí đen nhánh trông như cái hố sâu kia không ngừng lao về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã bao bọc lấy toàn bộ cơ thể Hồ Mị Nhi, giam nàng ta trong một vùng trời tối đen mịt mùng.
Con ngươi nàng ta co rụt lại, vẻ đắc chí mới vừa rồi vẫn còn cứng trên mặt, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt lại càng lúc càng lộ rõ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mình lại không cảm nhận được tinh nguyên nguyên dương trong cơ thể của hắn nữa? Hơn nữa còn xuất hiện một sức mạnh to lớn hơn không ngừng xâm nhập vào cơ thể mình, ngăn thế nào cũng không được thế này?
Rốt cuộc tiểu tử này đã giở trò gì?
Sự hoảng loạn trong mắt ngày càng lớn dần, lòng nàng ta sợ hãi khôn cùng, chỉ muốn tránh khỏi tên tiểu tử này càng xa càng tốt.
Nhưng tiếc là quyền chủ động không còn nằm trong tay nàng ta nữa, nàng ta đã thành công trong việc triệu hồi một con mãnh thú ăn thịt người không nhả xương. Kẻ đi săn nháy mắt đã trở thành con mồi.
Ha!
Trác Uyên khẽ hít một hơi thật sâu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị. Luồng khí đen vây quanh Hồ Mị Nhi từ từ tản đi, sau đó chậm rãi bay về phía của hắn.
Hồ Mị Nhi không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy nguyên lực toàn thân của mình đang hướng về phía Trác Uyên một cách mất kiểm soát.
"Đừng... Đừng mà..."
Hai cánh tay mềm yếu cố đẩy ngực Trác Uyên ra, Hồ Mi Nhi rất hoảng sợ, nàng ta chỉ muốn chạy trốn khỏi tên ác quỷ này càng sớm càng tốt thôi. Nhưng tiếc là Trác Uyên nào có thể để con mồi của mình chạy thoát dễ dàng như vậy được.
Hiện giờ nguyên lực của Hồ Mị Nhi không ngừng thoát ra, cơ thể yếu dần, sức lại càng yếu hơn. Chẳng có cơ hội nào để tẩu thoát.
Cảm nhận được sinh mạng của mình đang trôi đi với tốc độ khó có thể tưởng tượng được, Hồ Mị Nhi chỉ muốn khóc nấc lên.
Nàng ta hối hận vô cùng, đang yên đang lành lại đi chọc tên tiểu tử kỳ quái này làm gì. Ăn tiểu thịt tươi gì chứ, giờ lão nương sắp bị người ta ăn sạch không chừa một mẩu xương nào rồi đây này.
Nếu có thêm một cơ hội, nàng ta đảm bảo có đánh chết cũng không dám trêu tiểu tử này thêm lần nào nữa, quái dị quá đi mất...
"Trác quản gia... Ối..." Đột nhiên có tiếng gọi thô kệch của ai đó vang lên rồi ngừng, thay vào đó là một tiếng kêu bất ngờ.
Hai người ngẩn ra, liếc mắt nhìn sang thì thấy có bốn người, đó là cha con Khuê Lang và hai tỷ muội Nguyệt Linh.
Mặc dù là kẻ thù đến nhưng Hồ Mị Nhi vẫn mừng muốn rớt nước mắt, lập tức gào to lớn: "Mau đến cứu ta với!"
Cái gọi là có bệnh thì vái tứ phương ra là thế này, bây giờ Hồ Mị Nhi không quan tâm địch hay ta nữa, chỉ cần có ai đó đến là được rồi!
Nhưng thấy dáng vẻ có phần quấn quýt của hai người, vẻ mặt của bốn người kia lập tức trở nên kỳ lạ.
Giờ sao đây? Trác quản gia này đang chơi đùa với con hồ ly đó à ? Bây giờ chúng ta mà xông lên thì không phải phép cho lắm nhỉ?
"Ặc, quấy rầy rồi, để lần sau ghé. Nhưng Trác quản gia này, nữ nhân này không đáng tin lắm, ngài chơi qua đường thì được chứ ngàn lần không nên nghiêm túc, ta chính là tấm gương này!" Khuê Lang cúi thấp người bái một cái, hắn ta khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt có chút lúng túng.
Ba người kia cũng đỏ mặt theo, không nói gì!
Biết bọn họ hiểu lầm, Trác Uyên lập tức đẩy Hồ Mị Nhi ra, Hồ Mị Nhi được giải thoát lại mừng không tả nổi.
Nhưng nàng ta chưa kịp xụi lơ xuống đất thì đã bị Trác Uyên tóm lấy cổ giơ lên cao, hắn nhìn nàng ta bằng một ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Các ngươi đừng nghĩ nhiều, nữ nhân này đến để hút tinh nguyên của ta!" Trác Uyên nói mà không nhìn bốn người kia, giọng điệu vô cùng lạnh lùng
Lúc này bọn họ mới hiểu được, hóa ra không phải hai người đang làm chuyện tằng tịu, mà là nữ nhân này tự tìm đến đây để hại người. Khuê Lang và Nguyệt Linh vốn đã biết bản lĩnh của Trác Uyên nên chỉ khẽ cười thầm trong lòng.
Hai người cũng mừng thầm vì đã không tiết lộ khả năng thật sự của Trác Uyên cho Hồ Mị Nhi, nếu không thì sao nàng ta có thể không biết tự lượng sức mình mà động đến người này chứ?
Kẻ ác tự có kẻ ác trị, nàng ta chết chắc rồi!
Bây giờ đúng là hối hận đến tím cả ruột gan mà…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất