Ba ngày sau, Nguyệt Nhi và Khuê Cương lại vui vẻ chạy nhảy quanh võ đài thi đấu ngoại môn, bảo muốn cầu kiến trưởng lão xin trở về ngoại môn.
Điều này khiến cho những người có mặt tại đó không khỏi kinh hãi, nhìn hai người với vẻ mặt khó mà tin nổi.
Lúc trước những người ở đây cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh hai người bị thương nặng đến mức gần như sắp chết, nhưng giờ gặp lại thì hai người cũng đã khỏi. Khuê Cương lại còn đột phá thêm một tầng tu vi.
Mụ nội nó ăn tiên đan hay gì vậy? Sao có thể hồi phục nhanh như thế được chứ?
Điều càng khiến cho các trưởng lão khó tin hơn chính là, hai tên tiểu bối này chẳng những hồi phục hoàn toàn, mà ngay cả sức mạnh cũng khôi phục chỉ trong nháy mắt, không hề có dấu hiệu yếu đi.
Đây mới là điều khiến họ khó mà giải thích được.
Người ta thường nói, bệnh nặng vừa khỏi thì cơ thể sẽ yếu như cành liễu, dù thương thế của hai tên tiểu quỷ này đã khỏi, nhưng không lý nào cả khí sắc trên khuôn mặt cũng khôi phục nhanh như vậy được, quả thật là vô cùng kỳ lạ.
Nhưng nếu hai người họ đã không phải là phế vật mất hết công lực, thân lại không mang tội, đương nhiên không còn lý do gì phải lưu lại ở phòng tạp dịch rồi.
Ngay sau đó, không cần trao đổi gì nhiều, các trưởng lão lập tức đồng ý với yêu cầu trở lại ngoại môn của hai người.
Ở một nơi khác, Hồ Mị Nhi uốn éo cơ thể mềm mại nhiễu nước đi về phía mái đình. Tại đó, Liễu Húc đang ngồi tựa lan can đánh cổ cầm, nho nhã biết bao.
Nghe tiếng đàn lượn lờ như từng đợt sóng gợn lăn tăn khiến người nghe cảm thấy thoải mái trong lòng...
"Nhị sư huynh, gặp ma, gặp ma rồi..."
Tiếng bước chân dồn dập dần lại gần hơn, Hồ Mị Nhi hoang mang chạy đến bên hắn ta, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
Tinh!
Tiếng đàn ngừng lại, Liễu Húc từ tốn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Chuyện gì mà hốt hoảng vậy Mị Nhi? Chẳng lẽ trời sập sao?"
"Trời không có sập, nhưng mới xảy ra một chuyện còn ghê gớm hơn cả trời long đất lở nữa cơ!" Hồ Mị Nhi lắc đầu, phì cười nói.
"Ồ, rốt cuộc là chuyện gì mà đến cả Mị Nhi sư muội cũng không giữ được bình tĩnh thế này?" Liễu Húc nhíu mày, thắc mắc hỏi.
Ngẫm nghĩ một hồi, Hồ Mị Nhi cười khổ lắc đầu nói: "Nhị sư huynh, chuyện này ta nói ra huynh cũng không tin đâu. Hai tên tiểu quỷ kia đã hoàn toàn bình phục rồi, giờ đang ồn ào đòi quay về ngoại môn kia kìa!"
"Cái gì?" Liễu Húc khẽ nhíu mày lại, đúng là hắn ta không thể tin được: "Điều này làm sao có thể được, gân mạch tên nào cũng bị đứt đoạn, sao có thể hồi phục chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy được chứ... Ài, không thể nào như vậy, hai người đó không thể nào hồi phục nhanh như thế được đâu!"
"Bởi vậy nên ta mới nói là gặp ma đó!" Hồ Mị Nhi vỗ đùi một cái, mày nhíu chặt lại, ánh mắt mờ mịt.
Liễu Húc khẽ híp mắt, vừa ngẫm nghĩ vừa thong thả đi qua đi lại trong đình, sau đó phất quạt nói: "Không thể nào, đây tuyệt đối không phải chuyện mà Khuê Lang mà Nguyệt Linh có thể làm. Chắc chắn là họ được cao nhân tương trợ nên mới có được kỳ tích thế này. Nhưng rốt cuộc là ai đã ra tay chứ? Dù là một trong số các vị trưởng lão cũng không bản lĩnh như vậy. Mà Cung Phụng trong tông môn có thể làm được điều ấy cũng rất chi là hiếm thấy!"
"Huống chi cái giá phải chi trả hẳn sẽ rất cao, có vị Cung Phụng nào lại vì hai tên tiểu quỷ đấy mà lấy tâm huyết cả đời, ép đáy rương của mình ra để cứu bọn chúng cơ chứ? Khuê Lang có đến cầu cứu sư phụ hắn ta, sợ rằng sư phụ hắn ta còn chẳng muốn quan tâm kia kìa!" Liễu Húc rà soát một lượt những kẻ hắn ta cho là khả nghi.
Nhưng hắn ta nào vod biết mấy viên linh đan cấp mười mà chẳng vị Cung Phụng nào nỡ lấy ra ấy, nhưng Trác Uyên lại có thể tùy tiện rải lung tung giống hệt như một đại phú hào không quan trọng tiền bạc vậy.
Quả nhiên phòng tạp dịch có giấu một con phượng hoàng vàng, thế mà bọn họ lại chẳng hay biết gì cả!
Nếu không có lẽ ngưỡng cửa phòng tạp dịch sẽ bị đạp sụp bất cứ lúc nào, người đến phòng tạp dịch ôm đùi nhiều đến đếm không xuể...
Hồ Mị Nhi nhíu mày, nàng ta khẽ nói: "Nhị sư huynh này, ta từng nghe qua chuyện kỳ quặc của hai tên tiểu quỷ này rồi. Nhưng lúc ở phòng tạp dịch ta còn nghe ngóng được một chuyện kỳ lạ hơn. Chỉ là không biết nó có liên quan gì đến hai tên tiểu quỷ này không."
"Chuyện gì?" Liễu Húc vội hỏi.
Hồ Mị Nhi im lặng một hồi, sau đó nói: "Ngay cái hôm hai tiểu quỷ đó trọng thương, có người đã nhìn thấy Khuê Lang và Nguyệt Linh cùng vây quanh hộ tống Trác Uyên, người mà trước đó bị chính họ phạt quét dọn ở lăng mộ sau núi để hắn đến xem giúp hai tên tiểu quỷ. Dáng vẻ của hai người họ khi đó, ai cũng có thể dùng hai từ nịnh hót để hình dung. Nhưng không lâu sau Trác Uyên lại bị đuổi trở về lăng mộ, còn hai tên kia thì lập tức chuyển biến tốt trở lại, không biết hai chuyện này có liên quan gì không nữa..."
"Lại là Trác Uyên kia à?" Chân mày Liễu Húc khẽ nhíu lại, im lặng một hồi, hắn ta chợt chìm vào trong những dòng suy tư của mình.
Hồ Mị Nhi thấy vậy, không khỏi đưa ra suy đoán: "Có khi nào tên Trác Uyên đó, cầu xin người chống lưng mình giúp hai tiểu quỷ kia không..."
"Không thể nào, trong tông này căn bản Trác Uyên không có tư cách làm vậy, hắn lấy đâu ra người chống lưng chứ?" Liễu Húc xua tay, quả quyết nói.
Hồ Mị Nhi nghe vậy, nàng ta không khỏi sững sờ: "Cái gì? Trác Uyên mà không có người chống lưng trong tông sao? Sao nghe nói hắn là con ông cháu cha mà?"
"Ha ha ha... Đâu ra chứ, do chúng ta tự đoán mò cả thôi!"
Liễu Húc cười khổ lắc đầu, thở dài nói: "Ta có nhờ sư phụ điều tra giúp, Trác Uyên không thuộc về phe trưởng lão hay cung phụng nào cả, căn bản chỉ là một người ngoài mà thôi!"
"Nếu đã vậy, thì tại sao tông chủ còn thu hắn vào tông rồi lại dìm xuống như vậy làm gì chứ?" Hồ Mị Nhi vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
Liễu Húc lắc đầu, hắn ta cũng không hiểu đằng sau chuyện này ra sao: "Tâm cơ của tông chủ sâu không lường được, chúng ta cũng không nên đoán mò. Có lẽ là tông chủ thấy tiểu tử này có tư chất tốt, tiếc là chưa từng trải qua sóng gió, thế nên mới ném hắn vào phòng tạp dịch, coi như là huấn luyện sức chịu đựng của hắn. Dù sao cả muội và ta đều biết tông chủ là kiểu người ý chí kiên cường mà, nên ngài tàn nhẫn với đệ tử của mình một chút cũng là điều dễ hiểu!"
"Mới nãy còn nói không nên đoán mò suy nghĩ của tông chủ, không phải giờ huynh đang đoán mò đó sao?" Hồ Mị Nhi bật cười, nàng ta khẽ ngước mắt liếc nhìn Liễu Húc.
Liễu Húc mỉm cười gật đầu, ánh mắt hàm chứa sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hồ Mị Nhi suy nghĩ hồi lâu, rồi lo lắng nói: "Tuy hắn không phải con ông cháu cha, nhưng dù gì cũng là người được đích thân tông chủ đưa vào tông môn, sau này lại còn là đệ tử của tông chủ. Chúng ta mà làm vậy, nếu tông chủ điều tra ra được..."
"Muội yên tâm, tông chủ làm việc bao giờ cũng dứt khoát. Dù có xem trọng tiềm năng của tiểu tử này đi chăng nữa, nhưng nếu có bị giết ngay tại phòng tạp dịch, tông chủ tuyệt đối sẽ không có một chút thương tiếc nào đâu. Kẻ yếu sao có thể có tư cách trở thành đệ tử của tông chủ được!" Liễu Húc nở một nụ cười lạnh lùng chứa đầy sát khí.
Hồ Mị Nhi gật đầu tỏ tường, khóe miệng khẽ vẽ nên một nụ cười quyến rũ: "Nếu đã vậy, tên tiểu tử này cứ để đó cho Mị Nhi. Trác Uyên, tu vi Thiên Huyền tầng bảy, tinh nguyên của hắn chắc sẽ không tệ. Lúc trước cứ sợ hắn là con ông cháu cha, giờ thì không cần phải kiêng dè nữa rồi!"
"Sư muội à, tuy tiểu thịt tươi rất tốt, nhưng muội cũng không nên tham ăn quá đấy. Coi chừng bị đám Khuê Lang bắt được lúc đang hiện hình, rồi lại bị chúng lôi đầu ra tông môn tố cáo thì phiền lắm!" Liễu Húc nhếch mép cười một cách gian trá.
Hồ Mị Nhi thờ ơ xua tay, nàng ta khẽ liếc nhìn Liễu Húc, mỉm cười duyên dáng: "Nhị sư huynh cứ yên tâm, sư muội đây biết chừng mực mà, sẽ không tham ăn mà lỡ việc đâu, Ha ha ha..."
Nối tiếp sau đó là những tràng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc, xoay vòng eo mê người lại, cuối cùng nàng ta cũng rời đi. Liễu Húc nhìn theo bóng dáng thướt tha đằng xa, miệng nở một nụ cười đắc ý.
Chỉ là hai người nào hay biết rằng, tiểu thịt tươi bị ăn sạch bất cứ lúc nào trong lời nói của bọn họ thật ra lại chính là con thú hoang hung mãnh chân chính.
Nước đi này của Liễu Húc và Hồ Mị Nhi chẳng khác gì tự đào huyệt chôn mình. Cái gọi là không tìm chết sẽ không chết, thì ra là như thế...
Vù vù vù...
Gió lạnh rít gào thổi qua lăng mộ sau núi, một thân một mình Trác Uyên ngồi xếp bằng hai chân trong cơn gió núi, hắc khí lượn lờ quanh thân như một hố đen như thể sẽ tùy thời mà cắn nuốt mọi thứ. Bất kỳ thứ gì lướt ngang qua mặt hắn đều bị hút vào cơ thể, rồi biến mất không một dấu vết.
Vù vù...
Một loạt rung chấn xuất hiện, cơ thể Trác Uyên hơi lay động, khóe miệng không kiềm được ý cười hưng phấn. Hắn biết đây là dấu hiệu cho thấy hắn sắp đột phá lên Thiên Huyền tầng tám, chỉ thiếu một chút nữa là hắn có thể bước lên thêm một nấc thang rồi.
Rắc!
Ngay lúc này, tiếng chân đạp nhánh cây từ đâu khẽ vang lên, chân mày Trác Uyên khẽ nhíu lại, không khỏi bực dọc trong bụng.
Mụ nội nó chứ, tên nào không có mắt vậy? Lựa ngay lúc lão tử sắp đột phá để đến quấy rầy là sao?
Không còn cách nào khác, Trác Uyên đành thu lại luồng hắc khí rồi đứng dậy thêm lần nữa. Nhìn ra xa, hắn trông thấy một bóng dáng yểu điệu vô cùng mê người đang tiến về phía này.
Người chưa đến mà tiếng đã nghe thấy, giọng nói ngọt ngào đến tận xương tủy có thể làm tan chảy bất cứ tên nam nhân nào vang lên.
Ngay đến cả người có tâm cảnh vững chắc như Trác Uyên đây cũng dấy lên một chút rung động, hai tai tê dại.
"Ôi, Trác Uyên sư đệ, lâu ngày không gặp, tỷ tỷ nhớ ngươi muốn chết!" Hồ Mị Nhi đi về phía Trác Uyên, mông uốn éo, bộ ngực nảy lên theo từng bước đi, gợi cảm đến chết người.
Nam nhân nào nhìn thấy cũng phải nhỏ dãi dài ba thước, chỉ ước lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, như hoa trong bụi cá nước vẫy vùng. Không phải do dung nhan Hồ Mị Nhi đẹp đến kinh thiên động địa, mà đó là do nàng ta sở hữu dáng vẻ gợi cảm lẳng lơ khiến bất kỳ tên nam nhân nào cũng không thể kiềm lòng.
Đến Trác Uyên cũng như vậy, hắn không kiềm được mà lau khóe miệng, vết nước dính đầy trên tay, thế nhưng trong lòng hắn lại liên tục cười thầm.
Ha ha, muốn lão tử à? Muốn cái đầu quỷ ngươi ấy chứ muốn, ai mà tin ngươi cho được!
Đầu lưỡi lướt qua hàng răng trắng sáng lạnh lẽo, ánh mắt Trác Uyên phát sáng như một con thú dữ đang rạo rực chờ con mồi từng bước tiến lại gần, đáng sợ vô cùng…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất